Đêm đến, Triệu Hinh hoàn toàn không trở về nhà. Lúc Tư Kiệt gọi điện cho cô ta chỉ nghe thấy tiếng nhạc vũ trường vô cùng ồn ào, chói tai vọng lại.

Đầu dây bên kia, Triệu Hinh tỏ rõ vẻ bực bội không kém. Cô ta bĩu môi mắng Tư Kiệt không tiếc lời:

“Đã vô dụng mà còn lắm mồm nữa chứ. Liệu liệu bà đuổi xéo ra ngoài!”

Quay trở lại vài năm trước, lý do khiến Triệu Hinh phải cắn răng chấp nhận kết hôn cùng Tư Kiệt cũng vô cùng oái oăm.

Triệu Nhạc khi ấy mắc hội chứng trầm cảm rất nặng, tinh thần luôn luôn rơi vào trạng thái ngây ngốc, ngớ ngẩn như một đứa bé, nhiều lúc cô còn tự đi lang thang khắp nơi trong khuôn viên biệt thự nhưng đều quên sạch đường về.

Triệu Tư Mỗ rất phiền não với đứa con gái ngớ ngẩn này. Đã nhiều lần ông ta muốn tống khứ Triệu Nhạc vào trong bệnh viện tâm thần nhưng đều bị vợ cản lại. Dù sao thì Triệu Nhạc cũng là con gái ruột thịt do chính bà ta đẻ ra, nào đâu có người mẹ nào lại nhẫn tâm vứt bỏ con mình đến một nơi như thế. Huống chi nếu đưa Triệu Nhạc vào trong bệnh viện tâm thần há chẳng phải Triệu gia sẽ bị người đời cười chê hay sao?

Triệu Tư Mỗ gật gù tán thưởng, cho rằng phu nhân của mình nói cũng có lý. Bởi vậy ra chỉ thị chiếu cáo khắp nơi xem ai có năng lực thật sự, có thể chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc, muốn thưởng bất cứ vật gì Triệu gia cũng đều đáp ứng.

"Cơ hội tốt cuối cùng cũng đến!"

Tư Kiệt khi đó vẫn còn làm một gã nhân viên quèn trong công ty môi giới hôn nhân, nghe thấy tin tức Triệu gia tìm người trong lòng anh không khỏi mừng thầm.

Năm Tư Kiệt mười sáu tuổi, sau cú sốc mất đi cha mẹ và người thân trong một đêm, anh đã tình cờ được một ông chú có tiếng tăm lớn trong giới giang hồ nhận nuôi. Ông ấy là Tiêu Hoàng Long, đại ca đứng đầu cai quản toàn bộ các bang xã hội đen trong và ngoài nước, nói muốn giết ai là sẽ giết, nói sống là phải sống.

Tiêu Hoàng Long rất quý cậu con nuôi này, bèn bỏ một số tiền lớn, gửi anh sang Thụy Điển để học hành cho nên người. Tuy nhiên, Tư Kiệt không chỉ theo học quản trị như cha nuôi yêu cầu mà anh còn ngấm ngầm nhận một vị mục sư, có biệt danh là thần y già đời để bái sư. Gọi là thần y bởi ông ấy không được đào tạo chính thống từ ngành y như bao người khác, mà dựa vào bản lĩnh cùng tài năng của mình, ông đã cho ra các phương thuốc chữa trị bí truyền nổi danh khắp Thụy Điển và các nước láng giềng xung quanh.


Để được vị tiền bối đó nhận vào làm đồ đệ, Tư Kiệt phải quỳ trước cửa nhà ông ba ngày ba đêm, dập đầu một ngàn cái.

Do vậy, sau năm năm ở bên Thụy Điển, Tư Kiệt không những sở hữu khả năng tính toán tài giỏi hơn người mà còn có khả năng chữa bách bệnh, dù là những căn bệnh oái oăm mà bác sĩ hàng đầu các nước phải bó tay.

Lãnh đạo các nước tối cao biết đến tài năng hơn người của anh, thường cử thuộc hạ tới tận nơi anh ở, mời anh đến để chữa bệnh. Mỗi lần Tư Kiệt xuất hiện đều được tiếp đón vô cùng long trọng, mặc dù khi đó anh chỉ mới tròn hai mươi mốt tuổi.

Tuy nhiên, mỗi lần Tư Kiệt xuất hiện, anh đều không bao giờ để lộ mặt. Tiêu Hoàng Long đã thiết kế riêng cho anh một chiếc mặt nạ tân tiến nhất, chỉ để hở mỗi đôi mắt sắc lạnh ra bên ngoài. Do vậy, mặc cho danh tiếng của anh vang dội trong và ngoài Thụy Điển, mỗi lần ra ngoài đều có tới hơn bốn mươi vệ sĩ thuộc tầng lớp cao thủ bảo vệ nhưng hầu như không một ai biết được gương mặt thật sự của anh.

Tư Kiệt luôn giấu nhẹm tài năng này của mình, chỉ có mỗi cha nuôi và vị tiền bối kia là hay biết. Ban ngày anh vẫn lên lớp học hành đều đặn như các bạn, buổi tối anh vùng vẫy ngoài xã hội như một con mãnh hổ xông trận. Oai phong mà tàn khốc!

Lần này, từ biệt cha nuôi trên con đường trả thù, anh tạm thời tiếp tục che giấu thân phận thứ hai đầy uy quyền của mình. Thế nhưng, hai cha con họ vẫn giữ liên lạc, bất cứ khi nào Tư Kiệt muốn thứ gì, Tiêu Hoàng Long đều sẵn sàng đáp ứng.

Nghĩ là làm, Tư Kiệt lò dò bước tới biệt thự nhà họ Triệu, xin được vào thăm khám. Đám người hầu trong Triệu gia ngay khi thấy người tới là một thằng thư sinh khố rách áo ôm, mặt mũi non choẹt như trẻ lên ba, đồng loạt bĩu môi mà xâm xỉa:

"Ồ, xem kìa, thằng nhỏ kia liệu có khám bệnh được không hay lại khua môi múa mép, làm trò hươu vượn trước mặt ông chủ nhỉ?"

"Phải đấy! Ông chủ đã tìm mọi cách, đưa nhị tiểu thư sang tận Singgapore mà cũng không thể nào chữa khỏi. Huống gì trông cậy vào hắn chứ?"

"Nhìn mặt hắn kìa, trên má phải có vết bớt to thế kia, thật xấu xí quá chừng!"

"..."

Dung mạo của Tư Kiệt không hề xấu, mà phải nói đường nét trên gương mặt anh là cực phẩm. Chỉ là ngay từ bé, bên má phải của anh đã xuất hiện một vết bớt màu đen to bằng hạt đậu. Càng lớn lên, vết bớt cũng càng lúc càng to ra, tính đến thời điểm hiện tại thì nó đã lan gần hết má phải trên gương mặt của anh rồi. Bởi vậy hầu như anh đều không có lấy một người bạn thân, ngoại trừ Tô Thạc Hiên.

Thế nhưng, bạn thân Tô Thạc Hiên à, cũng sớm muộn đã trở thành giẻ rách...

Những lời châm biếm khinh thường đó của họ đều lọt vào tai Tư Kiệt như học thuộc lòng bảng cửu chương vậy. Thế nhưng anh không buồn bận tâm tới, nho nhã mà kéo cọng kính cận xuống, khẳng định một câu rất chắc chắn:

"Nếu tôi không chữa khỏi được cho nhị tiểu thư, các vị cũng không hề mất gì với tôi cả. Dù sao cũng nên thử một lần xem sao chứ nhỉ?"

Triệu Tư Mỗ lúc đấy mặc dù rất có ác cảm với ngoại hình của Tư Kiệt, thế nhưng vì đang nóng lòng muốn chữa bệnh cho con gái nên gật đầu đồng ý.

Chẳng biết Tư Kiệt đã dùng cách gì mà chỉ trong vòng hơn một tháng Triệu Nhạc đã bắt đầu khôi phục lại dần ý thức, các triệu chứng nói nhảm, ngây ngô đều dần dần biến mất hẳn.

Triệu Tư Mỗ hết sức vui mừng, vỗ vai Tư Kiệt nói lớn:

"Nói đi chàng trai, bây giờ cậu muốn được thưởng gì nào?"

Tư Kiệt chỉ cong môi cười, làm ra điệu bộ nho nhã, hiền lành mà đáp:

"Tôi muốn kết hôn cùng thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh!"


"Cái gì chứ?"

Triệu Hinh lúc bấy giờ đang ngồi vắt chân trên sofa ăn nho, nghe thấy ý muốn của Tư Kiệt mà lập tức phun ra một ngụm bã, tức giận mắng:

"Anh bị điên à? Sao không tự nhìn lại bộ dạng của mình xem có ra hồn người không hả?"

Đoạn cô ta bước nhanh xuống đất, cầm chén trà hảo hạng đang đặt ở trên bàn mà hất mạnh lên người Tư Kiệt.

"Thối tha!"

Hầu như cả Triệu gia đều vô cùng sửng sốt, ai ai cũng há hốc miệng đầy kinh hãi.

"Ái chà, gã xấu xí này cũng to gan lớn mật nhỉ? Dám đòi kết hôn với Triệu Hinh đại tiểu thư nữa kia mà!"

Một kẻ khác thì cong môi cười chế giễu:

"Ai biết đâu Triệu Hinh tiểu thư lại đổi ý thì sao?"

Tư Kiệt vẫn mỉm cười dịu dàng, để mặc cho những giọt nước trà ngấm ướt mái tóc, điệu bộ vẫn rất cương quyết.

Triệu Tư Mỗ thầm nghĩ trong đầu:

"Gã này xem ra đã nhắm vào tài sản nhà họ Triệu của ta từ lâu. Hừ, được voi đòi tiên, để ta xem mày có bản lĩnh đến đâu!"

Tiếp sau đó, hành động của Triệu Tư Mỗ thật khiến người khác lại thêm một phen sửng sốt. Ông ta đứng dậy, vỗ tay thật lớn, nở một tràng cười hả hê, đoạn đập tay lên vai Tư Kiệt mà nói lớn:

"Được, được. Nếu cậu đã thích, ta sẽ chiều lòng cậu. Triệu Hinh sẽ được gả cho cậu, coi như trả công chữa bệnh thành công cho Triệu Nhạc!"

"Cha...!"

Triệu Hinh hét ầm lên, chỉ tay vào mặt Tư Kiệt quát lớn:

"Cha, cha thật hồ đồ. Cha nhìn hắn xem, khuôn mặt thì xấu xí, gớm ghiếc, tài cán thì không có, ngay cả tiền đánh giày cho con khéo cũng phải nhịn ăn vài tháng trời mới có. Con gả cho hắn khác gì đem vứt con vào chuồng chó hả?"

Triệu Tư Mỗ biết con gái rất tức giận, nhưng vẫn phải mềm lòng mà thì thầm:

"Hinh nhi con gái bé bỏng của cha, cha đã từng hứa trước báo chí, nếu ai có khả năng chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc thì sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn. Bây giờ cha từ chối, mặt mũi cha còn chui vào đâu được, hả con?"

Lần trước, ông ta đã buột miệng mà thông cáo trước báo chí rằng nếu ai chữa khỏi được căn bệnh quái ác này của nhị tiểu thư Triệu Nhạc, ông ta sẽ đáp ứng toàn bộ tâm nguyện của hắn. Lời nói chui ra khỏi cuống họng xong Triệu Tư Mỗ mới cảm thấy mình thật ngu xuẩn, muốn rút lại câu hứa kia. Nhưng cánh báo chí đã kịp thời thu âm lại hết, nếu ông ta nuốt lời thì chẳng phải danh tiếng của Triệu Tư Mỗ sẽ bị ảnh hưởng không ít thì nhiều hay sao?

Thế nhưng đời nào Triệu Hinh chịu nghe lời của ông ta, bèn nhanh chóng với lấy một con dao gọt hoa quả ở gần đó, đem kề vào cổ mà đe dọa.


"Nếu cha còn ép buộc con phải nhất quyết lấy hắn thì con sẽ chết ngay lập tức cho cha xem. Con dao này rất sắc đấy, cha tin không?"

Triệu Tư Mỗ biết thừa đứa con gái kiêu ngạo này của mình có trời mới dám tự tử. Triệu Hinh đang sống sung sướng trong nhung lụa, tiền tiêu như giấy, hà cớ gì phải tự vẫn chỉ vì một thằng khố rách áo ôm.

Phu nhân Triệu cũng vừa lúc đi spa về, nghe thấy toàn bộ câu chuyện của cha con họ, tức giận bước tới bên cạnh Tư Kiệt mà chửi rủa:

"Mày có mau rút lại lời vừa nói hay không? Tao sẽ không bao giờ gả Triệu Hinh cho mày. Mau cầm số tiền này và ngoan ngoãn cút xéo khỏi đây!"

Triệu Hinh nhác thấy mẹ về, biết là đã có đồng hao, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Triệu phu nhân, ủy khuất lau nước mắt:

"Tư Kiệt chữa khỏi bệnh cho Triệu Nhạc thì đáng lẽ phải gả em ấy cho hắn chứ. Cớ sao lại là gả con cho hắn. Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con!"

Đứng trên lầu cao, Triệu Nhạc đã quan sát tất cả. Thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc gì đặc biệt. Muốn gả cô cho ai, thì tùy các người. Triệu Nhạc cô, nhất thời không thèm quan tâm. Đoạn, Triệu Nhạc xoay người bước vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại.

Tư Kiệt từ đầu tới cuối vẫn chỉ im lặng không đáp, muốn anh từ bỏ cơ hội tốt này ư, đâu có dễ thế. Khóe môi Tư Kiệt khẽ cong lên hết sức nham hiểm và toan tính. Thôi vậy, lần này để tôi chịu nhục thêm lần nữa cũng đâu có sao.

Phịch...

Cả Triệu gia nhất thời đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.

Tư Viên Kiệt quỳ xuống trước mặt Triệu Tư Mỗ, gương mặt hết sức chân thành mà nói:

"Tôi thật lòng yêu mến Triệu Hinh tiểu thư, xin ngài hãy giữ lời hứa, gả Triệu Hinh cho tôi!"

Cái quỳ nhục nhã này, nhất định có một ngày tôi sẽ bắt các người phải đem trả lại gấp bội!

Khóe môi Tư Kiệt chợt cong lên đầy tính toán.

------------------