“Mẹ kiếp!”

Tiêu Bách Thần ném điện thoại hừ lạnh. Dám bắt cóc người phụ nữ của anh, lũ người này gan quả không nhỏ.

A Hào từ phía ngoài đạp cửa xông vào, trực tiếp bật máy tính, mở cho Tiêu Bách Thần xem đoạn phim mà anh đã trích xuất được từ camera siêu thị.

Theo như video ghi lại, Bạch Khởi La trên tay đẩy một chiếc xe đồ, bình thản đến từng quầy hoa quả lựa chọn. Trên bờ môi căng mọng của cô còn nở một nụ cười tươi rói. Càng nhìn Bạch Khởi Lã Tiêu Bách Thần lại càng cảm thấy thương cô nhiều hơn. Thứ cảm xúc này có lẽ luôn là một điều kỳ lạ, mà chính ngay cả bản thân anh cũng không thể nào giải thích được.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Bạch Khởi La đến quầy thanh toán, trên tay còn cầm theo bốn chiếc túi lớn, rảo bước ra phía ngoài xe.

Đến đây, camera của siêu thị không ghi thêm được bất kỳ hình ảnh nào nữa.

A Hào tiếp tục gõ gõ, màn hình máy tính lại chuyển động ra phía sau khi đỗ xe. Bạch Khởi La mở cốp, đặt túi đồ vào bên trong. Ngay khi cô toan mở cửa vào trong xe ra về, từ phía đắng sau, hai gã đàn ông đầu đội mũ phớt đã ẩn nấp sẵn phía sau xông tới, dùng gậy đánh cô trực tiếp ngã xuống đất.

Rầm...

Bàn tay Tiêu Bách Thần vo tròn thành nắm đấm. Cơn giận dữ điên loạn khiến hai mắt anh lúc này cũng đã đỏ ngầu. A Hào lặng im, không dám ho he lấy một tiếng, chỉ biết cúi đầu trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh.

Tiêu Bách Thần lạnh lùng nói:

“A Hào, chuẩn bị xe, chúng ta sẽ đến cảng Pha Tấn”.

Theo sự hướng dẫn của Tiêu Bách Thần, cuối cùng sau khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, người của anh cũng đến được bờ cảng.

Cảng Pha Tấn tương đối vắng lặng, duy chỉ có một vài ngư dân đang cần mẫn đánh bắt cá, cùng một vài chiếc thuyền lớn nhỏ neo đậu. Tiêu Bách Thần đưa mắt quan sát một lượt, chợt thấy ở phía bên phải bờ cảng có một chiếc thuyền cực kỳ sang trọng đang được đặt ở đó.

A Hào chau mày, đưa tay chỉ về phía chiếc thuyền, thắc mắc nêu ra suy đoán của mình:

“Cậu chủ, trong cả chiếc cảng này, chỉ có chiếc thuyền kia đáng nghi nhất. Có khi nào Bạch tiểu thư bị nhốt ở đó hay là không?”

Những điều A Hào nói vừa hay có cùng suy nghĩ với Tiêu Bách Thần. Do vậy, anh không cần nói gì nhiều, trực tiếp phẩy tay ra hiệu cùng bước tới mạn thuyền để xem xét.

Ngay khi Tiêu Bách Thần vừa đặt chân đến bên cạnh chiếc thuyền, hai mắt anh đã sa sầm hẳn xuống. Phía trên mui có một vệt máu lớn đã khô, bị kẻ nào đó vẽ thành hình mũi tên, đầu mũi tên chỉ thẳng vào bên trong khoang thuyền.

Reng... Reng...

Điện thoại của Tiêu Bách Thần lại một lần nữa reo lên ầm ĩ. Anh bấm nút nghe, giọng nói của Triệu Đình Khiêm vang lên một cách rõ ràng:

“Mày muốn cứu cô ta, vậy thì mày phải tự mình bước chân vào bên trong thuyền. Nếu có người đi theo mày hỗ trợ, tao sẽ gi3t chết Bạch Khởi La ngay lập tức. Tiêu Bách Thần, ngày hôm nay hai chúng ta hãy quyết sống chết một lần đi, thằng nhãi oắt!”

A Hào nghe vậy thì vô cùng lo lắng, lập tức lên tiếng ngăn cản:

“Không được, cậu chủ. Nếu cậu bước vào trong đó, em sợ bọn chúng sẽ giở trò bỉ ổi!”

Trái lại với thái độ lo lắng của A Hào, Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt:

“Để tôi thử xem Triệu Đình Khiêm tài giỏi đến mức nào!”

Sau khi phân phó cẩn thận cho thuộc hạ, cuối cùng Tiêu Bách Thần quyết định bước vào bên trong chiếc thuyền.

Mùi ẩm ướt tràn đầy trong khoang thuyền. Thỉnh thoảng anh có thể cảm nhận được thứ mùi tanh tưởi của cá. Có lẽ, bọn chúng đã mua vội chiếc thuyền này để làm nơi quyết sống chết một lần.

Bộp... Bộp...

Một tràng vỗ tay vang lên không ngừng. Ngay khi Tiêu Bách Thần bước tới, Triệu Đình Khiêm đã ngồi sẵn ở trên ghế, bên cạnh là Bạch Khởi La lúc này đã bị trói ngược hai tay ra sau lưng, đôi chân thon dài cũng bị trói chặt. Miệng cô bị băng dính cuốn lại, nhất thời chỉ có thể phát ra những tiếng kêu r3n khó nhọc trong miệng.

“Khởi La, em không sao chứ?”

Ngay khi trông thấy cô vẫn bình sn, Tiêu Bách Thần mừng rỡ mà vội vàng lên tiếng gấp rút hỏi. Nếu Triệu Đình Khiêm dám làm tổn thương một cái móng tay của người con gái này, Tiêu Bách Thần sẽ sẵn sàng gi3t chết hắn ta ngay lập tức.

Bốn mắt phức tạp chạm nhau, trong lòng Tiêu Bách Thần và Bạch Khởi La đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thời khắc nay, dường như suy nghĩ dành cho đối phương đã hoàn toàn được thay đổi.

Triệu Đình Khiêm nhoẻn miệng cười đểu, thuận tiện dùng tay vuốt vuốt mớ tóc dài của Bạch Khởi La, đem ghé sát mũi mà hít sâu một hơi. Gương mặt của hắn vô cùng thích thú, biểu cảm đầy sảng khoái, bỉ ổi nói chậm từng tiếng:

“Chà chà, Tiêu Bách Thần, người phụ nữ của mày quả thật cũng khác mấy đứa con gái bình thường. Tao thích, rất thích!”

“Thằng khốn, mau bỏ cái tay thối của mày ra khỏi người cô ấy!”

Tiêu Bách Thần gằn giọng nói rõ ràng từng tiếng.

Thế nhưng, ngay khi anh vừa định tiến thêm một bước, bốn phía xung quanh anh liền xuất hiện mười gã thuộc hạ của Triệu Đình Khiễm trên tay lẻ nào người nấy đều lăm lăm khẩu súng lớn đã được nạp đầy đạn.

Lấy nhu hóa cương, lấy cương hóa nhu, đây chính là suy nghĩ hiện tại của Tiêu Bách Thần.