Mãng Thoắt cái đã tới ngày mười lăm, ngày này họ Mãng tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình.

Mãng gia cũng là gia tộc có tiếng trong làng kinh doanh Giang Kinh, tiền bạc cũng xếp vào hàng giàu có không kém, ngang ngửa nhà họ Triệu.

Mãng Phiên Phiên cùng Triệu Tư Mỗ kết nghĩa anh em với nhau, bao nhiêu năm qua vẫn qua lại thường xuyên. Vì tiền bạc đầu lớn cho nên bọn họ thường xuyên tụ tập, ăn uống tại những nơi sang chảnh bậc nhất thế giới, lại còn hứa hôn cho Triệu Nhạc cùng cậu hai nhà họ Mãng là Mãng Quang Phiệt.

Ngay từ sáng sớm, Triệu Tư Mỗ đã giục ba mẹ con Mã Hoa mau chóng sửa soạn lên đường. Vì nhà họ Mãng cách nơi đây tận hai thành phố cho nên họ phải đi từ sớm để đến kịp giờ.

Triệu Tư Mỗ còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho cháu trai nhà họ Mãng một chiếc ô tô đồ chơi được đích thân ông ta đặt nhà thiết kế hàng đầu Giang Kinh chế tạo riêng cho cậu bé.

Chiếc ô tô toàn bộ được dát vàng và kim cương lớn để trang trí phần thân, còn phần bánh xe cũng được làm bằng cao su cao cấp nhất trên thế giới.


Mẹ con Mã Hoa đều tíu tít sửa soạn vô cùng sang trọng. Triệu Hinh mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ mận, bó sát lấy toàn bộ các đường cong trên cơ thể mỹ miều của cô ta, quả thực khiến đàn ông phải nuốt nước bọt mà đem lòng thèm khát.

Trái ngược lại với cô ta là Triệu Nhạc giản dị đứng bên cạnh. Cô chỉ dùng tay cuốn tóc lên cao, mặc một chiếc sơ mi ngắn, sơ vin cùng quần jean cạp cao. Tuy ăn mặc giản dị nhưng những đường cong trên cơ thể Triệu Nhạc vẫn không hề bị khuất lấp.

“Chúng ta đi thôi!” Triệu Tư Mỗ phẩy tay ra hiệu.

Ba mẹ con Mã Hoa cùng nhau bước lên xe.

Riêng Tư Kiệt thì phải ngồi ở một chiếc xe riêng khác. Chiếc xe anh ngồi vốn đã cũ kỹ, mỗi lần khởi động máy lại kêu ầm ầm, người nghe rất khó chịu và xem thường.

Tư Kiệt từ đầu tới cuối vẫn bình thản như không, xoay nắm cửa toan khởi động xe thì ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ.

Anh hạ kính xe xuống, Triệu Nhạc không biết từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài, nhìn anh dửng dưng nói: “Xe kia em không chịu được mùi, anh rể có thể cho em ngồi nhờ hay không?” Tư Kiệt thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, mở cửa xe cho cô bước vào.

Triệu Nhạc ngồi ở ghế phụ bên cạnh, điểm tĩnh mà dựa lưng vào ghế. Cô rất ít khi nở nụ cười, khuôn mặt lúc nào cũng hờ hững như có như không. Tư Kiệt cảm thấy rất khó bắt chuyện với Triệu Nhạc. Mặc dù anh không căm ghét cô như ba kẻ kia, nhưng dù sao Triệu Nhạc cũng vẫn là con gái của Triệu Tư Mỗ. Dư hình chung giữa anh và cô luôn có một khoảng cách đặc biệt.

“Anh rể có điều gì muốn nói với em sao?” Triệu Nhạc bất ngờ cất giọng hỏi. Khi nãy nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Tư Kiệt nhìn mình đầy suy tư. Xưa nay cô rất ghét ai đó cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào mình, do vậy bèn cất tiếng gọi, giọng nói có phần pha chút khó chịu.

Tư Kiệt vội thu ánh mắt của mình lại, vừa nổ máy vừa cười cười đáp: “Anh đang nghĩ một nhị tiểu thư như em không cảm thấy sợ anh hay sao?” “Bởi gương mặt này ư?” Triệu Nhạc khế nhướn đôi lông mày, hỏi vặn lại anh.

“Phải” “Anh đã nghĩ, em sẽ cảm thấy sợ hãi như chị gái eml” Tư Kiệt chăm chú lái xe, mắt không rời phía trước.

Chỉ thấy Triệu Nhạc dường như khẽ nhoẻn miệng cười, đoạn cô kéo tấm vải che mắt xuống, dựa lưng vào thành ghế ngủ một giấc ngon lành.

Triệu Nhạc này quả thật rất kỳ lạ, cô khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều.


Xe của Triệu Tư Mỗ lái ở phía trước, Tư Kiệt và Triệu Nhạc đuổi theo phía sau. Khoảng ba giờ sau cuối cùng họ cũng đã tới nơi.

Dinh thự nhà họ Mãng rộng lớn vô cùng, người người đi lại tấp nập, ai ai cũng xúng xính trong váy vóc, com lê nuột nà, cứng cáp đầy sang chảnh.

Ở phía xa xa, có một đôi vợ chồng đang cùng nhau đứng bắt tay với quan khách. Người đàn ông khoảng chừng gần sáu mươi tuổi, máu tóc đã bạc ít nhiều, phong thái quyền uy vương giả, nhìn là biết ông ta chính là Mãng Phiên Phiên, đại gia trong giới chứng khoán. Còn người đàn bà bên cạnh kia chính là phu nhân của ông.

Mãng Phiên Phiên có ba người con, gồm hai trai và một gái. Con gái lớn đã lấy chồng và sinh con trai nên nay nhà họ Mãng quyết định tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình.

Vừa nhìn thấy đại gia đình Triệu Tư Mỗ xuống xe, Mãng Phiên Phiên bèn gọi con trai cùng phu nhân bước nhanh ra tiếp đón.

“Lão Triệu, haha, vinh hạnh, vinh hạnh quá!” Mãng Phiên Phiên nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói, đoạn đưa tay ra bắt tay vợ chồng Triệu Tư Mỗ cùng Triệu Hinh và Triệu Nhạc.

Đến lượt Tư Kiệt, Mãng Phiên Phiên bèn đưa mắt nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó nhếch mép cười khinh bỉ, liền ngay đó bèn rụt tay lại, hả hê khoác vai Triệu Tư Mỗ bước đi.

Bàn tay Tư Kiệt chìa ra giữa không trung, quả thật là một màn xấu hổ vô cùng.

Anh cũng chẳng thèm chấp lão già Mãng kia, khẽ nhún vai rồi bước vào theo.

Quả thực là bữa tiệc quyền quý của cánh nhà giàu có khác. Về độ xa xỉ và chịu chơi thì chẳng ai chịu kém cạnh ai cả.

Triệu Tư Mỗ cười tới nỗi đống mỡ trên mặt khẽ rung rung theo, trên tay cầm ly rượu vang không ngừng mở miệng chúc mừng rối rít.

Chỉ có duy nhất Triệu Nhạc và Tư Kiệt là ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, đưa mắt nhìn dòng người giả tạo trước mặt bằng đôi mắt chán ghét.

“Em không tới chung vui, cùng tham dự bữa tiệc An Tư Kiệt khuấy khuấy cốc trà trên tay, lạnh nhạt hỏi.


Triệu Nhạc nhếch miệng cười lạnh, không có ý muốn trả lời câu hỏi của anh rể. Cũng như Tư Kiệt, cô rất ghét cái cảnh xu nịnh, vẫy đuôi theo đám nhà giàu của kẻ khác. Thà rằng cứ sống như bình thường, có con đường riêng, có mục tiêu riêng, theo đuổi tự do và hạnh phúc mình mong muốn còn hơn là sống một cuộc đời gò bó, câu nệ, giả tạo như hiện tại.

Mặc những kẻ kia cùng nhau hô hào, chúc tụng nhộn nhịp, Tư Kiệt cùng Triệu Nhạc rủ nhau bước ra ngoài sảnh, đi dạo trong biệt thự.

Khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách ở đây đều được trang trí vô cùng lộng lẫy, có những dải đèn đủ màu sắc trải dài theo mỗi vách tường, cành cây. Nếu nhìn từ phía xa, biệt thự nhà họ Mãng vô cùng lấp lánh như hoa như ngọc.

Tư Kiệt và Triệu Nhạc cùng bước tới chiếc hồ nuôi cá cảnh ở phía đông. Nơi này Mãng Phiên Phiên thả rất nhiều loài cá nhập khẩu từ nước ngoài về, lão chăm chút cho hồ cá như chăm con của mình vậy.

Từ Kiệt ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn xuống đáy hồ, thấy bóng hình của anh cùng Triệu Nhạc phản chiếu dưới mặt nước sóng sánh.

“Anh rể!” Triệu Nhạc bất ngờ cất tiếng hỏi.

“Có phải… anh là anh ấy hay không?”

------------------