“Cô là Kiều Thu Mộng?”

 

Ngọc Tiểu Long đi về phía trước đánh giá Kiều Thu Mộng từ trên xuống dưới, trên mặt mỉm cười nhẹ.

 

Kiều Thu Mộng gật gật đầu, cố ngăn không để thân thể phát run. Cô ta rất kiêu ngạo, tuổi trẻ đã có thể trở thành tổng tài tập đoàn Kiều thị.

 

Nhưng khi đối mặt với Ngọc Tiểu Long thì chút thành tựu này không đáng kể chút nào.

 

“Ngọc….Ngọc tướng quân, tôi là Kiều Thu Mộng, ngài….tìm tôi có việc gì sao?” Kiều Thu Mộng nơm nớp lo sợ nói.

 

Ngọc Tiểu Long hơi gật nhẹ đầu, nói “Không sao.”

 

Sau khi nói xong lời này thì trực tiếp xoay người rời đi.

 

Kiều Thu Mộng sững sờ tại chỗ, lời này là có ý gì?

 

Lúc này Triệu Hắc Long cũng đi lên, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng nói “Có phải mấy người ở sau lưng nói tướng quân cái gì hay không?”

 

Trương Thiệu Kiệt vội vàng đứng ra xua tay liên tục, nói “Triệu tiên sinh, không có chuyện đó đâu, chúng tôi nào dám nói bậy cái gì về Ngọc tướng quân chứ.”

 

Triệu Hắc Long vừa lòng gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.

 

Kiều Thu Mộng há miệng th ở dốc, nghĩ muốn đàm đạo với Triệu Hắc Long của thương hội Hắc Long chuyện hai ngàn vạn, nhưng rồi cũng không dám mở miệng.

 

Trương Thiệu Kiệt nhìn ở trong mắt, cảm thấy đây chính là cơ hội cho mình, lập tức nói “Triệu tiên sinh….Cái kia, chẳng là quý công ty còn nợ tập đoàn Kiều thị chúng tôi hai ngàn vạn tiền hàng, ngài xem có thể giơ cao đánh khẽ thả một con đường hay không?”

 

Triệu Hắc Long nói “Chuyện nhỏ như hai ngàn vạn cũng tới tìm ta? Các ngươi tự mình xử lý đi!”

 

Nói xong lời này,anh ta lập tức đuổi theo hướng Ngọc Tiểu Long vừa rời khỏi.

 

Trương Thiệu Kiệt không dám dong dài thêm với Triệu Hắc Long, quay đầu cười nói với Kiều Thu Mộng “Thu Mộng, em cứ yên tâm đi, hai ngàn vạn tiền nợ này tối nay khẳng định có thể về tới tay!”

 

Sau khi đám người đi xa một lúc, vòng tròn nhỏ hẹp vốn đang im lặng cuối cùng cũng bùng nổ ầm ĩ.

 

“Mẹ nó, thế mà tôi có thể nhìn thấy nữ thần Ngọc tướng quân ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại cho dù bảo tôi đi chết tôi cũng nguyện ý!”

 

“Không nghĩ tới khí tràng của Ngọc tướng quân đáng sợ như vậy, tôi đây cũng không dám thở mạnh đâu! Rõ ràng tuổi cô ấy cũng không khác biệt lắm so với chúng ta, nhưng cái khí thế này….”

 

“Thu Mộng, có vẻ như Ngọc tướng quân biết cô đấy? Còn nói cô không tệ, Kiều gia các cô từ khi nào quen biết được người như vậy?”

 

Kiều Thu Mộng đần độn, không rõ ràng lắm chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.

 

“Nếu không phải cái gã Tề Đẳng Nhàn kia vừa mới nhanh chân rời đi, còn ở trước mặt Ngọc tướng quân làm càn, mọi người cảm thấy thế nào?” Lý Vân Uyển có chút vui sướng khi người gặp họa hỏi.

 

“Còn không phải bị đánh một trận nhừ tử sao? Không đúng, chỉ sợ rằng căn bản Ngọc tướng quân lười để ý đến loại con kiến hôi như hắn.” Trương Thiệu Kiệt lắc lắc đầu, chậm rãi nói.

 

Kiều Thu Mộng nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long đi xa, không khỏi nắm chặt tay mình, lẩm bẩm nói “Rồi sẽ có một ngày tôi dựa vào nỗ lực của chính mình trở thành phượng hoàng như Ngọc Tiểu Long, thu hút ánh nhìn của toàn thế giới!”

 

“Tề Đẳng Nhàn anh chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ, là con gà mái khó coi mà thôi, sao có thể xứng đôi với tôi?”

 

Mà Tề Đẳng Nhàn hiện giờ đã nhận được điện thoại của Vương Vạn Kim, sau khi rời khỏi club lên xe Rolls-Royce ngồi tới một khu chợ đêm giữa thành thị.

 

Vương Vạn Kim thấy Tề Đẳng Nhàn xuống xe, cười ha hả chào đón nói “Nhị đương gia, làm phiền cậu rồi, chỗ tôi hiện giờ đang coi trọng một thứ, thỉnh ngài ghé mắt nhìn xem.”

 

Tề Đẳng Nhàn “À” một tiếng, Vương Vạn Kim bảo chủ tiệm mang một bức họa ra cho hắn xem.

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn kỹ một chút, sau đó gật nhẹ đầu hỏi “Bao nhiêu tiền?”

 

“Một triệu.” Vương Vạn Kim thấp thỏm nói.

 

“Mua đi.” Tề Đẳng Nhàn lười phải nói nhiều thêm một chữ.

 

Vương Vạn Kim lập tức rút thẻ trả tiền khiến một đám chuyên gia xung quanh nhìn cứng cả lưỡi, hai mặt nhìn nhau.

 

Cậu trai trẻ này là ai a, đồ vật đến chính bọn họ còn không dám xác định mà một câu của hắn đã để cho Vương Vạn Kim trực tiếp bỏ tiền ra mua? Người này có địa vị gì đây?

 

“Thị trưởng Hoàng, vận khí của chúng ta không tồi đâu, thật sự ở trong tiệm tại gia tìm được hà thủ ô trăm năm! Thuốc tôi đã để cho người phối xong rồi, chỉ cần trực tiếp uống vào luôn là được.” Một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục thời Đường cầm tách trà nói với một người đàn ông trung niên có khí sắc không được tốt cho lắm.

 

Thị trưởng thành phố Trung Hải Hoàng Văn Lãng nhận chung trà, cười nói “Làm phiền Dược vương tiên sinh mấy ngày này vất vả xem bệnh giúp tôi, chờ tôi hết bệnh rồi nhất định sẽ giúp Dược vương tiên sinh ban bố thêm nhiều chính sách, duy trì truyền thống phát triển y học của chúng ta!”

 

Dược vương Tôn Thanh Huyền cười ha ha, nói “Ngài thị trưởng khách sáo rồi, cứu người chữa bệnh, cái này chẳng qua là việc chúng tôi nên làm mà thôi.”

 

“Đó là Hoàng tiên sinh, thị trưởng thành phố Trung Hải của chúng ta, gần đây hắn nhiễm phải bệnh kỳ quái, tìm rất nhiều danh y cũng chưa thể giải quyết được.”

 

“Quả nhiên là gừng càng già càng cay mà, Dược vương Tôn tiên sinh này vừa ra tay đã có thể thuốc đến bệnh khỏi, quả nhiên không hổ danh Dược vương!”

 

“Tôn tiên sinh đây chính là thần y có tiền cũng khó mời được, mấy nhân vật lớn ở kinh đô muốn mời ông đều bị yêu cầu phải xếp hàng đấy.”

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhăn mày lại đi về phía trước.

 

Ngay nháy mắt lúc thị trưởng Hoàng Văn Lãng tiếp nhận chung trà, bàn tay to của hắn lập tức vươn tới đè lại chung trà trong tay Hoàng Văn Lãng.

 

“Nếu ông còn muốn sống thêm mấy ngày thì chén thuốc này, tốt nhất là không nên uống.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, thản nhiên nói.

 

Hoàng Văn Lãng sửng sốt, mà Tôn Thanh Huyền ở một bên lại giận tím mặt nói “Người trẻ tuổi từ đâu đến, dám nghi ngờ thuốc của ta?”

 

Vương Vạn Kim thấy Tề Đẳng Nhàn đi lên, không khỏi hoảng sợ vội vàng giải thích nói “Tôn tiên sinh đừng vội nóng giận, đây là anh em trong nhà của tôi, nói chuyện có chút khó nghe, mong ngài không để trong lòng….”

 

Hoàng Văn Lãng thấy Vương Vạn Kim tiến đến, gật nhẹ đầu nói “Vương tổng, mong cậu hãy xử lý chuyện này cho tốt!”

 

Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói “Biểu hiện của ông cũng không phải bệnh khó gì, mà là do có người hại ông, nếu ông uống chén nước thuốc làm từ hà thủ ô trăm năm này ngược lại sống không quá mấy ngày nữa.”

 

Tôn Thanh Huyền nghe vậy cau mày không vui, lạnh giọng nói “Đúng là người trẻ tuổi, ăn nói bừa bãi! Muốn lòe thiên hạ ở trước mặt tôi sao? Hay là cậu cho rằng y thuật của lão già tôi đây không bằng cậu?”

 

Mọi người nghe vậy đều không khỏi sôi nổi lắc đầu, ‘Dược vương’ Tôn Thanh Huyền chính là thần y đại danh đỉnh đỉnh ở Hoa quốc, Tề Đẳng Nhàn không biết sống chết nghi ngờ thuốc của ông sẽ hại chết thị trưởng Hoàng, việc này đúng thật là buồn cười.

 

Sắc mặt Hoàng Văn Lãng âm trầm xuống, quát “Vương tổng, nếu cậu còn mặc kệ người nhà không quản thì cũng đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi!”

 

Vương Vạn Kim cười khổ, sao ông dám quản giáo Nhị đương gia được?

 

“Tùy ông tự tìm đường chết vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai xoay người rời đi.

 

Tôn Thanh Huyền cười nói “Thị trưởng Hoàng không cần để trong lòng, chẳng qua chỉ là tiểu nhân nghĩ muốn lòe thiên hạ trước mặt lão già ta mà thôi, mời ngài uống thuốc tiếp.”

 

Hoàng Văn Lãng gật đầu, uống một hơi cạn sạch nước thuốc. Dòng nước ấm trôi xuống bụng, sau một lát đã cảm giác được một trận thoải mái.

 

“Ha ha ha, Dược vương không hổ là Dược vương, một bát nước thuốc này quả thật là thuốc đến bệnh khỏi!” Hoàng Văn Lãng lớn tiếng cười nói, cảm thấy cả người một trận sảng khoái, mười phần trung khí.

 

Mọi người thấy một màn này đều không khỏi níu lưỡi, một đám khen ngợi không thôi.

 

“Đều nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nhưng Tôn lão đây chữa bệnh lại là bệnh đi như núi đổ mà!”

 

“Tôn lão quả thực không hổ danh là đầu tàu của giới y học quốc gia, một giây đã trị hết bệnh khó chữa của thị trưởng Hoàng, quá lợi hại!”

 

Tôn Thanh Huyền nghe mấy lời khen ngợi này cũng chỉ cười nhạt, đời này của hắn nghe thấy nhiều nhất chính là những lời khen ngợi như vậy.

 

Hoàng Văn Lãng đắc ý nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói “Cậu trai trẻ, bây giờ cậu còn có gì muốn nói không?”

“Ông chỉ có thể sống lâu được như này!” Tề Đẳng Nhàn đầu cũng không quay vứt ra một bàn tay, lạnh nhạt nói.

 

Hoàng Văn Lãng sửng sốt, nói “Năm ngày? Hừ!”

 

“Nếu sau năm ngày ta còn không có việc gì, vậy cậu phải suy nghĩ thật kỹ xem đắc tội với Tôn lão sẽ có hậu quả gì!”

 

Vương Vạn Kim nghe thấy vậy đau đầu không thôi, Nhị đương gia đang yên lành lại đắc tội với thị trưởng, phải làm sao bây giờ đây?

 

“Năm.”

 

“Bốn.”