"Đem hợp đồng của mọi người đến đây, tôi thu mua tất cả bằng giá gốc!"  

             Tề Đằng Nhàn rút thẻ ngân hàng của mình ra, nói với đám họ hàng nhà họ Kiều.  

             Một người họ hàng tiến lên phía trước, đem bản hợp đồng trị giá ba triệu tám trăm nghìn tệ đưa cho Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, bắt đầu cúi đầu chuyển khoản.  

             "Hờ, giả vờ giả vịt, cũng giống đấy!" Kiều Thanh Vũ cười lạnh, lẳng lặng nhìn Tề Đẳng Nhàn diễn kịch.  

             Kiều Thu Mộng bên cạnh cũng không chịu được mà phát điên, chuyện này đã làm ầm ĩ đến thế rồi, Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có tâm trạng ở đấy lòe thiên hạ.  

             Bàng Tú Vân cũng không khỏi tức giận nói với Kiều Quốc Đào "Ông nhìn thằng con rể ông chọn đi, lửa cháy đến đút rồi còn có tâm trạng nhảy nhót khắp nơi như một thằng hề!"  

             Kiều Quốc Đào cũng nghẹn lời, cách làm này của Tề Đằng Nhàn, khiến ông càng cảm thấy không có hy vọng.  

             ""Ding!"  

             Điện thoại trong tay người họ hàng này vang lên một tiếng, ông nhấc điện thoại lên, không khỏi ngạc nhiên, ba triệu tám trăm nghìn tệ được chuyển khoản đến rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn kí tên lên hợp đồng chuyển nhượng, sau đó vẫy tay, nói "Người tiếp theo!"  

             "Hahaha, cảm ơn!" ông ta vui sướng nói.  

             Đám họ hàng thấy Tề Đằng Nhàn thật sự có tiền mua đống hợp đồng rác rưởi trong tay bọn họ, ai ai cũng vội vàng vung vẩy hợp đồng trong tay nhào lên phía trước, bao vây lấy hắn.  

             Kiều Thanh Vũ ngẩn người ra, ba triệu tám trăm nghìn tệ, Tề Đẳng Nhàn nói mua là mua? Anh ta không phải là cảnh ngục à? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?  

             Một nhà ba người Kiều Thu Mộng cũng ngơ rồi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.  

             "Kiều Thanh Vũ, cô phải thực hiện lời hứa rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói với Kiều Thanh Vũ.  

             "Anh mới mua được một phần hợp đồng, còn nhiều hợp đồng chưa xử lý, hừ!" Kiều Thanh Vũ hừ lạnh, khinh thường như trước.  

             Một người họ hàng lấy ra hợp đồng trị giá tám triệu tệ, đưa cho Tề Đẳng Nhàn.  

             "Vừa nãy bà chửi Thu Mộng ghê lắm cơ mà, hợp đồng của bà tôi cũng không muốn mua lắm. Nếu bà muốn giao dịch với tôi, thì phải xin lỗi Thu Mộng trước!" Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.  

             Bà ta tức không nói nên lời, Tề Đẳng Nhàn liền quay đầu đi xử lý cho người khác, hợp đồng này cũng không ít tiền, năm triệu tệ, ding một tiếng, đã chuyển khoản xong.  

             Bà ta thấy vậy, liền cắn răng, quay đầu lại nói với Kiều Thu Mộng "Thu Mộng, xin lỗi, vừa nãy dì nói hơi nặng lời, mong con không trách dì!"  

             Kiều Thu Mộng ngẩn người ra, không ngờ người kiêu ngạo như dì bảy cũng sẽ xin lỗi mình.  

             Đang định trả lời lại, bà ta đã quay người đi, tức giận nói với Tề Đẳng Nhàn "Tôi xin lỗi rồi, anh không lấy ra được tiền trả cho tôi, tôi không để yên cho cả nhà anh!"  

             Tề Đằng Nhàn muốn để người này tâm phục khẩu phục xin lỗi là chuyện không thể, nhưng khiến bà ta nhận sai ngoài miệng cũng không tồi rồi, sau khi lấy hợp đồng của bà ta liền kí tên lên rồi trực tiếp chuyển tám triệu hai trăm nghìn tệ cho bà ta.  

             "Nhận được rồi, nhận được rồi! Tám triệu hai trăm nghìn tệ, một xu cũng không thiếu! Hahaha......"  

             "Lần này bị bất động sản Trương thị lừa, không ngờ đến, lại có một tên ngốc đồng ý mua hợp đồng, người lỗ không phải là mình!"  

             "Tôi đi trước đây, mọi người tiếp tục nhé...... Có một thằng ngốc đồng ý lấy tiền ra mua hợp đồng của chúng ta, thật may quá!"  

             Bà ta lấy được tiền rồi, liền quay người rời đi, còn không quên trào phúng Tề Đẳng Nhàn là thằng ngu.  

             Kiều Quốc Đào nhìn không nổi nữa, đi lên trước, ho khan một tiếng, nói "Đẳng Nhàn, số tiền này, là bọn chú nợ, cháu không cần lấy tiền của mình để trả đâu, bọn chú sẽ nghĩ cách!"  

             "Hơn nữa, miếng đất thung lũng chết đấy thật sự không đáng một xu, cháu thu mua mấy bản hợp đồng này, đồng nghĩa với việc ném tiền xuống nước đấy......"  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, nói với Kiều Quốc Đào "Chú Kiều, cháu đã nói rồi, giá trị của thung lũng chết nhất định sẽ tăng mạnh, bọn họ không tin thì cũng thôi đi, đến lúc đấy tới cầu xin cháu trả họ bất động sản, cũng không dễ dàng như này rồi!"  

             "Bây giờ lấy giá thấp thu mua, đồng nghĩa với tiền từ trên trời rơi xuống, chú đừng ngăn cháu phát tài nữa!"  

             "Hơn nữa, người một nhà không nói những lời khách sáo, bọn họ làm khó dễ nhà chú, cháu chắc chắc sẽ không ngồi im không giúp."  

             Bàng Tú Vân cũng vội vàng nói "Đúng vậy, lão Kiều à! Tề Đẳng Nhàn nó có tiền, có thể giúp chúng ta giải quyết rắc rối, ông đừng làm phiền nó nữa."  

             Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục thu mua hợp đồng.  

             Kiều Thu Mộng nhìn cảnh này, không biết phải nói gì, cô vẫn luôn vô cũng tán thưởng Trương Thiệu Kiệt, vậy mà lại ôm tiền chạy trốn, đến cuối cùng, chỉ có Tề Đẳng Nhàn người mà cô luôn khinh thường thay cả nhà họ giải quyết rắc rối.  

             Điều này làm cô không nhịn được nghi ngờ, hôm uống say đó rốt cuộc là ai đã cứu cô.  

             Thật sự là Trương Thiệu Kiệt sao? Với cái phẩm chất ôm tiền bỏ trốn của hắn ta, khiến Kiều Thu Mộng không thể tin được.  

             Hay là Tề Đẳng Nhàn? Nhưng Lý Vân Uyển rõ ràng nói với cô, là Trương Thiệu Kiệt cứu cô.  

             Kiều Thanh Vũ thấy Tề Đẳng Nhàn không ngừng thu mua hợp đồng của đám họ hàng, sắc mặt không khỏi đen lại.  

  "Kiều Thu Mộng, hôm nay coi như cô may mắn!" Kiều Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, muốn âm thầm rời đi.  

             Lại bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy, nhưng hắn cũng lười để ý, hoàn toàn coi như không thấy gì.  

             Kể cả Kiều Thanh Vũ có không đi, đến cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ nghĩ ra một đống lí do để ăn quỵt.  

             Tề Đẳng Nhàn kiếm được ba chục triệu tệ từ tay Jackson, còn chưa kịp cầm nóng tay đã tiêu hết rồi, tất cả hợp đồng của đám họ hàng nhà họ Kiều đều rơi vào tay hắn.  

             Bọn lấy được tiền xong, mặt mày ai cũng rực rỡ hẳn lên, liên mồm tâng bốc Kiều Quốc Đào kiếm được đứa con rể tốt.  

             Đợi đến khi bọn họ rời đi hết, Bàng Tú Vân mới cười ha hả đi lên trước, nói "Đẳng Nhàn, nhà chúng ta còn có một bản hợp đồng hơn ba chục triệu tệ nữa, hay là cháu cũng thu mua luôn đi!"  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, còn chưa kịp nói gì, Kiều Quốc Đào đã quát mắng "Tú Vân, Đẳng Nhàn đã giúp ta giải quyết phiền phức, cũng tiêu nhiều tiền như thế rồi, sao bà vẫn còn muốn lừa thằng bé thế hả?"  

             "Là cậu ta tự nói miếng đất đấy sẽ tăng giá chứ bộ!" Bàng Tú Vân không nhịn được bĩu môi, sau đó nói "Tôi là đang giúp cậu ấy phát tài mà."  

             Nhìn thấy Kiều Quốc Đào lửa giận bừng bừng, Bàng Tú Vân cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể oán giận ở trong lòng, bất đắc dĩ ngồi sang một bên.  

             Kiều Quốc Đào than thở với Tề Đẳng Nhàn, nói "Lúc đấy chúng ta không nghe cháu, là bọn ta sai, bây giờ lại để giúp đến giúp đỡ giải quyết rắc rối, thật sự là vô cùng thấy áy náy với cháu."  

             "Chú Kiều, chú không cần phải khách sáo, lần này là bọn họ cũng là trong cái rủi có cái may. Qua một thời gian nữa, bọn họ sẽ biết, thung lũng chết có giá đến mức nào!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

             Bàng Tú Vân vội vàng nói "Ông cũng nghe thấy rồi đấy, mau lấy hết hợp đồng ra đây, để thằng bé thu mua nốt."