Người xuất hiện trước mặt hắn không phải ai xa lạ mà chính là Khang Hướng Vinh mà hắn từng gặp ở nhà họ Kiều.  

             Khang Hướng Vinh mặt không chút biểu tình mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói “Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tam thiếu mất mặt như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người đánh thảm đến thế.”  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi “Cho nên?!”  

             “Cho nên, tôi muốn lấy mạng cậu.” Khang Hướng Vinh bình tĩnh nói.  

             Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng.  

             Khang Hướng Vinh lại nói tiếp “Vốn chúng tôi không thể không nể mặt Ngọc Tiểu Long nhưng giờ cô ta không ở đây, hơn nữa cậu và cô ta cũng không còn quan hệ gì. Thế nên tôi nghĩ cái mạng này của cậu, cậu giữ không nổi rồi.”  

             “Lão gì, Ngọc Tiểu Long đã cứu ông một mạng mà không biết điều, bây giờ lại đến gây phiền toái cho tôi hả.” Tề Đẳng Nhàn không hề lo sợ, lắc đầu cảm thán.  

             Ngọc Tiểu Long – nữ chiến thần của Trung quốc tự mình ra mặt để ngăn cản  nhà họ Khang, cho dù là Khang Học Quyền hay là Khang Hướng Vinh đều không thể không nghe.  

             Tề Đẳng Nhàn thì đã sớm muốn làm thịt hai chủ tớ này, dứt khoát giải quyết mọi chuyện, nhưng không ngờ Ngọc Tiểu Long lại đột nhiên ra mặt ngăn cản.  

             Nghĩ lại thì thấy cũng đúng nhưng có điều không ai ngờ là Khang Hướng Vinh thế mà lại lần nữa chủ động tìm tới cửa.  

             Khang Hướng Vinh cười lạnh nói “Tôi đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi cuồng vọng tự đai, cỏ trên mộ họ đã mọc cao ba mét cả rồi, nhưng người cuồng vọng như cậu thì đúng là lần đầu tiên tôi gặp!”  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói “Nếu Ngọc Tiểu Long đã ra mặt thì ông nên thành thật bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình đừng đến khiêu khích tôi.”  

             “Nếu không, sẽ chết…”  

             “Tôi nói thật!”  

             Khang Hướng Vinh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười ha hả “Không thể không nói, cậu thực sự rất cuồng vọng! Tôi muốn nhìn xem, cậu có thể làm tôi chết thế nào!”  

             Vừa dứt lời, Khang Hướng Vinh hơi cúi người, hạ thấp trọng tâm cơ thể, hai chân một chân trước một chân sau, tạo thế đứng “Tam thể thức” trong Hình Ý quyền, khí thế cả người đều thu lại.  

             “Ông luyện Hình Ý quyền không đúng nha, tam vị nhất thể, thiên địa nhân hợp nhất mà kém như vậy. Thật không biết, danh tiếng của ông hiện giờ là do ai thổi phồng giúp ông?” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.  

             “Lão phu tập luyện Hình Ý đã bốn mươi năm, đến lượt thanh niên như cậu đánh giá sao?” Khang Hướng Vinh nghe hắn nói vậy thì không khỏi tức giận, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.  

             “Luyện quyền là xem thiên phú, không phải xem niên đại. Nếu không, chẳng phải là ai cũng có tư cách trở thành đại tông sư hay sao?” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý mà nói.  

             Khang Hướng Vinh híp mắt cắn răng nói “Tiểu tử, lão phu sẽ đánh nát từng đoạn xương của cậu, sau đó để cậu chìm trong đau khổ và hối hận mà chết đi! Cậu sẽ biết, đắc tội nhà họ Khang, đắc tội lão phu sẽ có kết cục gì!”  

             “Xin lỗi, tôi giẫm vào nỗi đau của ông sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             Khang Hướng Vinh không nói không rằng, nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt ông ta đã đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay đấm thẳng về phía trán của Tề Đẳng Nhàn.  

             “Động tác hổ quyền này của ông đúng là khó coi…” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, lùi một bước tránh đi.  

             “Lão phu muốn cắt đầu cậu xuống, dâng cho Tam thiếu!” Khang Hướng Vinh giận dữ gầm lên, tiến thêm một bước chuyển thành mã hình, hai tay đánh về phía ngực của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ, giơ tay đấm ngang một cái. Bùm một tiếng, đánh vỡ thế đánh của Khang Hướng Vinh, cùng lúc đó, chân sau nhấc chân tiến lên một bước.  

             Trong nháy mắt bàn chân chạm đất, hắn hơi xoay eo, tay phải nắm chặt thành quyền thuận thế thu về bên hông, sau đó xoay eo theo hướng ngược lại mà phát lực, hung hăng đấm ra một quyền!  

             “Nửa bước băng quyền?!” Khang Hướng Vinh hơi giật mình.  

             Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh, lực lượng quá mạnh khiến ông ta không kịp phản ứng, hai tay đan chéo hạ xuống định đỡ nhưng không thể chặn lại nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.  

             Nắm tay của hắn đấm thẳng vào bụng ông ta.  

             “Bụp!”  

             Một tiếng giòn vang, như đánh vào mặt trống.  

             Trong nháy mắt nắm tay tiếp xúc quần áo trước bụng Khang Hướng Vinh, lớp quần áo bị vặn vẹo thành hình xoắn ốc, hơn nữa còn sũng nước.  

             Cơ thể ông ta đột nhiên chấn động, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, máu tươi từ trong miệng chảy ra, cả người không ngừng run rẩy.  

             “A!”  

             Khang Hướng Vinh quỳ gối xuống đất, mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau, cơ thể vẫn còn run rẩy.  

             “Sao… Sao có thể, cậu trẻ tuổi như vậy…” Tiếng lẩm bẩm của Khang Hướng Vinh càng lúc càng nhỏ, hơi thở cũng dần mỏng manh.  

             “Tôi nói rồi, luyện quyền xem thiên phú, chứ không phải luyện lâu năm là được. Nếu không, chẳng phải ai cũng có thể trở thành đại tông sư?” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp.  

             Này một quyền đánh vào bụng Khang Hướng Vinh, trong nháy mắt đã chấn nát toàn bộ nội tạng trong bụng ông ta. Hơn nữa ám kình nhập thể, cho dù là thần tiên cũng không sống nổi.  

             Đêm đó, Khang Học Quyền không liên lạc được với Khang Hướng Vinh, chỉ có thể bực bội đi vào giấc ngủ.  

             “Cũng không biết phó quản gia làm được chuyện hay không… Mẹ nó, nếu không phải Ngọc Tiểu Long ra mặt, chuyện này đã sớm kết thúc!” Khang Học Quyền càng nghĩ càng khó chịu.  

             Đang ngủ say, Khang Học Quyền bỗng cảm giác được một trận lạnh lẽo truyền đến, vội vàng bừng tỉnh, sau đó nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên đầu giường.  

             Khang Học Quyền hoảng sợ, nói “Phó quản gia, chuyện đã thành công rồi à? Sao ông lại như ma…”  

             “Phó quản gia của anh quả thật đã biến thành ma rồi, tôi đến là muốn nói với anh một điều, mọi chuyện đến điểm nên biết dừng.” Giọng nói lạnh lùng của Tề Đẳng Nhàn vang lên.  

             “Là mày…” Khang Học Quyền sợ tới mức cả người lạnh lẽo.  

             Tên Tề Đẳng Nhàn này, sao có thể lặng yên không một tiếng động mà vào phòng của mình? Hơn nữa, lại không ai phát hiện ra, điều này thật đáng sợ!  

             Tề Đẳng Nhàn đặt đồ gì đó giống chiếc tay nải lên người Khang Học Quyền, hờ hững nói “Anh muốn ông ta cắt đầu tôi thì tôi cũng có quà đáp lễ, nếu có lần sau thì đây chính là kết cục của anh.”  

             Nói xong, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy xoay người rời đi.  

             Khang Học Quyền cảm thấy tay nải kia đang rỏ nước, vội vạch một góc nhìn thoáng qua nhưng lại trực tiếp bị dọa sợ tới mức hét lên.  

             “Cắt cổ tương hạ tửu, khoái ý hành nhân sinh.” Tề Đẳng Nhàn đi ra biệt thự. Ban đêm lạnh như nước lại khiến hắn cảm thấy trong ngực một trận thoải mái.  

             Khang Học Quyền suốt đêm gấp trở về đế đô, những chuyện gặp phải ở Trung Hải làm hắn ta sợ tới mức hồn vía lên mây.  

             Sau khi nhà họ Khang biết Ngọc Tiểu Long có nhúng tay vào việc này thì bảo trì im lặng, không tiếp tục nhằm vào Tề Đẳng Nhàn. Chẳng qua, thù này đã kết.  

             Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Hoàng Văn Lãng thì lập tức đến chỗ ở của thị trưởng.  

             Bởi vì chuyện tập đoàn Kiều thị cho vay, như thế nào cũng coi như là nợ ơn Hoàng Văn Lãng, hơn nữa hắn vốn định giúp Hoàng Văn Lãng trị bệnh cho con gái ông là Hoàng Tình Ca nên khi nhận được điện thoại đã không hề do dự mà đến.  

             Có điều, làm hắn không tưởng được là, ở trong nhà Hoàng Văn Lãng, hắn gặp được Từ Ngạo Tuyết.  

             Bên cạnh Từ Ngạo Tuyết còn có một người đàn ông nhã nhặn đeo kính, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặc comple hàng hiệu, nói năng nho nhã, khí chất ôn hòa.