Lý Vân Uyển nguyên một ngày lòng dạ đều là “nhặt được của hời” uống nhiều quá, ngược lại khiến Tề Đẳng Nhàn “nhặt được cá chết”.

 

Hắn nhíu nhíu mày, không nghĩ tới tửu lượng của Lý Vân Uyển lại kém như vậy.

 

Một người phụ nữ uống say cũng không tiện sắp xếp cho cô ta cái gì, thôi thì cứ mang người về sơn trang Vân Đỉnh trước đã.

 

“Quả nhiên nơi anh ta ở là sơn trang Vân Đỉnh!” Chờ sau khi xe tới sơn trang Vân Đỉnh, đôi mắt Lý Vân Uyển khẽ mở mơ màng nghĩ.

 

Tới biệt thự ở đỉnh núi rồi, Tề Đẳng Nhàn xách Lý Vân Uyển xuống xe.

 

Mà Lý Vân Uyển lúc này đã gần như tỉnh rượu….

 

Sơn trang Vân Đỉnh là nơi mọi người đều biết đó là khu nhà giàu đứng đầu ở Trung Hải, chỉ có cực giàu có và đại lão mới có thể vào ở trong này!

 

Mà trên đỉnh sơn trang Vân Đỉnh chỉ có một biệt thự tên là “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

 

Về căn biệt thự này thì ở Trung Hải cũng có ít nhiều lời đồn về nó.

 

“Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại là chủ nhân của Vân Đỉnh Thiên Cung? Đùa cái gì vậy chứ! Không phải hắn chỉ là cảnh ngục thôi sao? Sao có thể ở nơi này được?” Lý Vân Uyển kinh hãi không thôi.

 

“Tỉnh rồi?” Tề Đẳng Nhàn liếc thấy Lý Vân Uyển đã tỉnh thì nói.

 

Lý Vân Uyển ngượng ngùng gật đầu, xoa xoa thái dương có chút đau của mình, nói “Ngại quá, uống hơi nhiều.”

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói “Vậy hay là cô tự trở về đi?”

 

“A?!”

 

Lý Vân Uyển bị những lời này của hắn làm cho choáng váng, người này cũng quá thẳng nam sắt thép rồi!

 

Chưa từng nghĩ lợi dụng lúc cô ta say chiếm tiện nghi còn chưa tính, thấy cô ta đã tỉnh thì lại dám để cô ta tự mình trở về? Nơi này trước không thôn xóm sau không có cửa hàng nào cả, đây là muốn cô ta dùng hai chân tự trở về sao?

 

“Này này này, anh có ý gì? Giúp người thì giúp tới cùng đi! Cũng đã tới đây rồi còn muốn tôi tự mình trở về? Nếu tôi mà xảy ra chuyện gì thì anh giải thích thế nào với Mộng Mộng!” Lý Vân Uyển chống nạnh, cả giận nói.

 

“Cái này cũng đúng, vậy cô vào cùng tôi đi. Hôm nay cô ở đây nghỉ ngơi cho tốt, dù sao phòng trống cũng không thiếu.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, mở cửa để Lý Vân Uyển đi vào.

 

Lý Vân Uyển thấy hắn dùng thẻ khoá mở cửa thì ngạc nhiên không thôi, xem ra Tề Đẳng Nhàn đúng thật là chủ nhân của căn biệt thự này!

 

“Căn biệt thự này….anh?” Lý Vân Uyển kinh ngạc nói.

 

“Người khác tặng tôi.” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói, tuỳ ý đá giày qua một bên trực tiếp vào nhà.

 

Hắn tuỳ tay chỉ chỉ một gian phòng bên cạnh cầu thang nói “Cô ở phòng này đi, tất cả đều có sẵn hết rồi, chỉ là quần áo để cô tắm rửa thì không có.”

 

“À à à, được!” Lý Vân Uyển đang trong cơn chấn động không biết nên nói gì, chỉ có thể ngây ngốc liên tục gật đầu đồng ý.

 

Đồng thời miệng cũng dẩu lên, căn biệt thự này giá trị trên dưới hai tỷ đấy!

 

Hai tỷ là khái niệm như nào?

 

Đó là có buộc chặt tập đoàn Lý thị của cô ta và tập đoàn Kiều thị của Kiều Thu Mộng vào mang bán cũng không đủ để mua căn biệt thự này!

 

“Vai hề ngược lại là chính mình sao?” Trong lòng Lý Vân Uyển đột nhiên nhảy ra một câu như vậy.

 

Đồng thời cô ta cũng không nhịn được thầm nghĩ, nếu Kiều Thu Mộng được Tề Đẳng Nhàn đưa tới nơi này thì sẽ nghĩ như thế nào đây?

 

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Lý Vân Uyển một cái, nói “Cô cứ tuỳ tiện đi, đừng khách sáo như vậy, tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì với cô đâu.”

 

Sau khi Lý Vân Uyển nghe thấy câu nói đó thì tức giận trợn tròn mắt, lời này cũng quá tổn thương lòng người rồi….

 

“Tôi….tôi muốn đi nhìn xung quanh một chút, có thể không?” Lý Vân Uyển có chút tò mò về căn biệt thự trong truyền thuyết Trung Hải, ngượng ngùng hỏi.

 

“Cứ tuỳ tiện xem.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai “Tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi, cô cứ tự nhiên.”

 

Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi lên tầng hai.

 

Lý Vân Uyển đi dạo ở trong nhà một vòng xong mới líu lưỡi nói “Đây thật là một nhà giàu có a….Trang hoàng căn biệt thự này chỉ sợ là phải tốn thêm hai ba ngàn vạn nữa cũng chưa hết!”

 

Lúc đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì Lý Vân Uyển nghe thấy thanh âm của chuông cửa, đi đến trước máy theo dõi thì phát hiện ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng.

 

“này này này….Đây là Trung tướng Ngọc Tiểu Long, nữ chiến thần của Hoa quốc chúng ta….” Sau khi Lý Vân Uyển nhìn rõ người đứng sau máy theo dõi thì không khỏi líu lưỡi.

 

Không sai, Ngọc Tiểu Long lại tới nữa, vẫn có ý nghĩ muốn khuyên bảo ‘Vĩnh Dạ Quân vương’ rời núi một lần nữa.

 

Ngọc Tiểu Long ấn chuông cửa một lúc thấy không có ai đáp lại thì thở dài, nói “Vĩnh Dạ Quân vương tiên sinh, tôi biết ngài nhất định ở bên trong, có thể cho tôi cơ hội gặp mặt tâm sự hay không?”

 

Lý Vân Uyển sợ tới mức không dám thở mạnh, ngơ ngác nhìn Ngọc Tiểu Long qua máy theo dõi.

 

“Tôi vẫn sẽ tiếp tục tới, tiên sinh không nên bởi vì sự tình năm đó mà sa sút như vậy….” Ngọc Tiểu Long chờ không thấy ai đáp lại, chỉ có thể thở dài nói.

 

Sau khi nói xong lời này, cô quay người rời đi.

 

Lúc này Tề Đẳng Nhàn thò đầu từ tầng hai xuống, hỏi “Không phải cô uống say sao, còn không đi nghỉ ngơi mà đợi cái gì? Tôi nói rồi, tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào khác với cô cả….”

 

Lý Vân Uyển cũng mặc kệ tức giận, vội vàng nói “Không phải, vừa rồi Trung tướng Ngọc Tiểu Long tới ấn chuông cửa, tôi không dám mở cửa….”

 

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng nói “Không mở cửa là được rồi, người phụ nữ kia là kẻ điên tự cao tự đại, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”

 

“Người hôm nay ở quán bar giúp anh là người của Ngọc Tiểu Long?” Lý Vân Uyển nhớ tới gì đó, hỏi.

 

“Cô ta là Long Á Nam, trợ lý của Ngọc Tiểu Long mà thôi, xấu tính giống y như chủ nhân của cô ta vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng.

 

Lý Vân Uyển như bị sét đánh, trực tiếp ngốc ở đó.

 

Loại người như Ngọc Tiểu Long giống như thiên kiêu vậy, là nhân vật mà bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn!

 

Lúc trước ở club bọn họ còn nghĩ nếu như Tề Đẳng Nhàn mà gặp phải Ngọc Tiểu Long thì sẽ như thế nào?

 

Vậy mà hiện giờ Ngọc Tiểu Long tự mình tới cửa cầu kiến Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn bị Tề Đẳng Nhàn cho ăn canh bế môn?

 

Cái này quá khoa trương rồi, không thể tưởng tượng nổi khiến Lý Vân Uyển có cảm giác như thế giới quan sắp sửa sụp đổ.

 

“Này!” Lý Vân Uyển hồi thần hô một tiếng, lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã không còn ở đó nữa, hẳn là về phòng rồi.

 

Lý Vân Uyển bất đắc dĩ chỉ có thể đè nén rất nhiều nghi vấn của bản thân mà trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Nằm thoải mái ở trên giường lớn mà trong lòng cô ta bách chuyển thiên hồi*, gần như là trắng đêm trằn trọc, thẳng đến khi rạng sáng mí mắt không chịu được đánh nhau mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

 

Bách chuyển thiên hồi: ý chỉ trăm mối ngổn ngang không sao yên lòng

 

Tề Đẳng Nhàn lại không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào ngủ đến mức an an ổn ổn, sáng sớm hôm sau không hề có phong độ thân sĩ trực tiếp gõ cửa phòng Lý Vân Uyển.

 

“Tôi phải đi rồi, cô mau dậy đi!” Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

“Anh không thể để tôi nghỉ thêm một lát sao?” Lý Vân Uyển tức giận trợn tròn mắt, cảm thấy người này quá thẳng nam đến mức không thể cứu nổi.

 

Buổi sáng bị gọi dậy không phải nên có một chén canh giải rượu nóng hầm hập đưa tới trước mặt sao?

 

Canh giải rượu không có còn chưa tính, ngược lại bị hắn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách!

 

Tề Đẳng Nhàn không có tâm tư dong dài với Lý Vân Uyển, hôm nay còn phải đi báo danh ở tập đoàn Hướng thị, sau đó hoàn thành công tác rồi mới có thể quay về Kiều gia báo cáo kết quả.

 

Nói cách khác, Kiều Quốc Đào vẫn luôn muốn cho hắn đến làm việc ở tập đoàn Kiều thị, còn rất phiền phức….

 

Lý Vân Uyển có không tình nguyện thế nào đi nữa thì vẫn phải dọn dẹp một chút, mặc lại một thân quần áo mùi rượu đi ra, khiến cô ta kinh ngạc ngoài ý muốn chính là vậy mà có sẵn bữa sáng để ăn.