Chương 93
Edit: Huyên
 
Từ Hách vẽ đi vẽ lại tác phẩm của mình đã thành ngựa quen đường cũ. 
 

Kỹ năng và mắt nhìn của hắn đã sớm tăng lên sau khi đi du ngoạn, lần này cảm kích Gia Nguyên Đế dìu dắt, tất nhiên hắn liền tận hết sức lực vẽ ra núi sông càng khí thế cuồn cuộn. 
 
Vách đá hiểm trở, cỏ lạ um tùm; điểm cây thành rừng, thác nước chảy nghiêng; bến đò vắng vẻ, người đứng lưa thưa; mây mờ đằng xa, nước và trời nhập vào nhau; trên Danh Sơn Tự, mây khói quẩn quanh… Ngàn dặm giang sơn cô đọng lại nơi này.
 
Sau khi vẽ xong, một đám quan viên trong Hàn Lâm Họa Viện không khỏi thán phục, không nhịn được khen ngợi bản chép lại của Từ đãi chiếu xuất sắc không kém gì Tham Vi tiên sinh. 
 
Gia Nguyên Đế sau khi xem thì mặt rồng vui mừng, muốn đề bạt Từ Hách làm phó sử của Hàn Lâm Họa Viện. 
 
Trong khi tất cả mọi người đều mong đợi thì Từ Hách quỳ xuống kiên quyết cự tuyệt, tuyên bố đây là vẽ lại kiệt tác của tiền nhân, nếu chỉ bằng việc này mà thăng quan tiến chức thì sẽ bất kính với “Tham Vi tiên sinh”, bất công với đồng liêu. 
 
Gia Nguyên Đế suy nghĩ trong chốc lát, quyết định ban cho hắn một tòa nhà ở Thành Tây.
 
Hiện tại kinh thành chia làm Tây quý Đông phú, nhà ở Thành Tây vạn kim khó cầu, được ngự ban là ân sủng chí cao vô thượng. 
 
“Trẫm nghe nói vương công đệ tử cả thành đều đến phủ thủ phụ cầu hôn, ngươi lại độc chiếm ưu ái, sắp thân càng thêm thân với Từ thủ phụ. Ngay cả đệ đệ ruột của trẫm cũng không bằng ngươi…” Gia Nguyên Đế vui cười hớn hở ngắm nghía Từ Hách, đột nhiên cảm thán, “Tiểu tử Tề Vương kia quả thực hơi ăn chơi trác táng một chút!”

 
Từ Hách ngẩn ra, đáy lòng hoang mang khó tả. 
 
Đang êm đẹp tại sao hoàng đế phải nhắc đến thiếu sót của Tề Vương trước mặt mọi người?
 
Tề Vương không can thiệp triều chính, không tranh công, chỉ quan tâm đến thú vui linh tinh bên ngoài, không phải là vị thân vương đế vương yên tâm nhất hay sao? 
 
Hắn lúng túng cười lại: “Bệ hạ chê cười rồi, vi thần là đom đóm lập lòe, nhỏ nhặt không đáng kể, nhỏ nhặt không đáng kể…”
 
Hoàng đế vuốt râu cười: “Thôi, trẫm biết ngươi đã vất vả mấy ngày liên tiếp, cho phép ngươi nghỉ ngơi nửa tháng, ra ngoài giải sầu.”
 
Từ Hách cung kính tạ ơn, lại cảm ơn từng đồng liêu đến chúc mừng, rồi gật đầu hỏi thăm Nguyễn Tư Ngạn đang đứng một bên. 
 
Sau vụ án Thành Ngầm, Nguyễn Tư Ngạn bởi vì bị Đại Lý tự kiểm tra phủ đệ mà hao tổn mặt mũi. 
 
Người ngoài đều nói hoàng đế cố ý đào tạo Từ đãi chiếu trở thành người đứng đầu tiếp theo của Hàn Lâm Họa Viện. 
 
Mỗi lần Từ Hách gặp vị sư đệ đầy tiên khí này cũng đều duy trì tôn kính và khiêm nhường; mà Nguyễn Tư Ngạn thì hơn phân nửa thời gian đều nhàn nhạt cười, mặt mày tỏ vẻ xa cách. 
 
Hai người ở trong Thư Họa Viện đều hết sức khiêm tốn, ít lời, kiệm chữ, vẽ nhiều, lại hiếm khi thấy trao đổi với nhau. 
 
Từ Hách dần dần hiểu vì sao Nguyễn Thời Ý không nói cho đường đệ chân tướng, không đơn giản là vì mâu thuẫn ban đầu hoặc quan điểm không hợp.
 
Có vài người thật tình ngay thẳng, vài thập niên cũng không thay đổi, như Hồng Lãng Nhiên, như Tiêu Đồng. 
 
Có vài người lại không như vậy. 
 
Ngôi nhà hoàng đế ngự ban chỉ cách phủ thủ phụ hai con phố. Ba lối vào và ba lối ra tương tự như sân nhỏ ở Ly Khê của Từ Hách, có một hoa viên lớn, trong động có tĩnh.
 
Bởi vì đang sửa chữa nốt nên Từ Hách công khai dọn về Ỷ Đồng Uyển trong nhà trưởng tử. 
 
Ban ngày, hắn tỏ ra như thường, giữ vẻ đàng hoàng nghiêm túc, tương kính như tân với Nguyễn Thời Ý. 
 
Ban đêm, hắn vẫn như thường lệ, lặng lẽ vòng qua hồ sen lẻn vào Tú Nguyệt Cư. 
 
Bên trong Tú Nguyệt Cư vốn không có nhiều người hầu hạ, buổi đêm vắng lặng không bóng người.
 
Vừa lúc gặp Nguyễn Thời Ý đến kì nguyệt sự, đang nằm trên giường ôm túi sưởi nhét dược liệu, cuộn tròn người, bọc chăn kín mít. 
 
Bị hơi thở lành lạnh của hắn bao vây, nàng tránh đi, giọng nói vẻ ghét bỏ: “Mấy ngày này không nên bị cảm lạnh, chàng, chàng ngủ ở giường trúc đi!”
 
Từ Hách hết sức bực mình, lùi một chút về sau, bất bình: “Hừ! Xem ra lần tới ta phải nỗ lực hơn!”
 
Nguyễn Thời Ý vốn đang đau âm ỉ nên bực bội, nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, tức khắc bùng nổ. 
 
“Ta không cần! Cực cực khổ khổ mới nuôi được ba đứa nhỏ lớn lên! Chàng, chàng còn muốn ta…?”
 
“Nhưng ta… không có cơ hội nhìn bọn chúng lớn lên…”
 

“Chàng muốn trẻ con, không phải có Tiểu Mao Đầu sao? Còn nữa, Thịnh Nhi, Hạo Nhi, Viện Viện sớm muộn sẽ sinh chắt cho chàng. Chàng thích chăm mấy đứa đều được!”
 
Từ Hách biết chuyện này chốc lát không thể khiến nàng đổi ý, chỉ đành ngậm miệng ngoan ngoãn nằm vào giường trúc. 
 
Đêm khuya, không nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn, Nguyễn Thời Ý nhỏ giọng hỏi: “Còn chưa ngủ?”
 
“Giường trúc vừa cứng lại còn nhỏ, không ngủ được.” Hắn thành thật trả lời.
 
“Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng lại có… chuyện kia muốn làm, chuyện ‘du sơn ngoạn thủy’ đã bàn bạc lúc trước sợ khó mà thực hiện.”
 
Từ Hách biết nàng ám chỉ việc che chở cho Diêu Đình Ngọc, đột nhiên nghi ngờ có khi nào cái tên gia hỏa hành động như ma quỷ kia đang ở ngoài nghe trộm không. Hắn không kiềm được nhíu mày, vểnh tai lắng nghe. 
 
Nguyễn Thời Ý thấy hắn yên lặng bất thường, cảnh giác nói: “Sao vậy?”
 
“Suỵt.”
 
“Ai đến?”
 
“Không xác định.”
 
Nguyễn Thời Ý rụt rè, nhích người về sau: “Nếu chàng ngại khó chịu, hay là… ngủ ở đây đi?”
 
Từ Hách trong bóng tối nghẹn cười, nghĩ thầm, sau này nếu thê tử không cho lên giường sẽ dùng cách này hù nàng. 
 
Rón rén trở lại bên người nàng, đang muốn vòng tay ôm lấy người, bất thình lình nàng đẩy tay hắn ra. 
 
“Không được ôm.”
 
“Này… ta hôn một cái.” Hắn dí môi sát vào nàng. 
 
“Không cho phép hôn,” nàng nghiêng đầu tránh, “Hôn rồi chàng lại muốn làm gì khác.”
 
“Suy nghĩ một chút thôi, ta không làm chuyện gì khác.”
 
“Chàng sẽ nghĩ cách để cho ta làm chuyện khác.”
 
Nàng bối rối xoay người, ánh đèn lẻ loi không chiếu rõ hai má đỏ ửng của nàng, nhưng lỗ tai hồng hồng vẫn tiết lộ. 
 
Từ Hách cười thay nàng đắp chăn kín.
 
Nguyễn Nguyễn của hắn quả nhiên hiểu hắn nhất. 
 
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
 
*
 
Gia Nguyên Đế mở  《 vạn sơn tình lam đồ 》cho các tông thân (gia tộc) thưởng thức, lại bày ra di tác của “Tham Vi tiên sinh” để so sánh. Uy danh của ‘Từ đãi chiếu’ một lần nữa chấn động giới thi họa kinh thành. 
 
Người người đều nói Tham Vi tiên sinh đã có người kế tục, Từ gia có người nối nghiệp. 
 
Trò giỏi hơn thầy chỉ trong tầm tay. 
 
Ngại vì Từ đãi chiếu chưa ra ngoài, cũng không dọn vào ngôi nhà ngự ban, mọi người không có cách nào đến bái kiến, lại không dám đi phủ thủ phụ, chỉ có thể náo nhiệt bàn tàn thám thính hướng đi của hắn. 
 
Ngẫu nhiên có mấy vị quý nhân giao hảo với Từ Minh Lễ, mượn việc tới nhà tặng hậu lễ, khẩn thiết muốn tranh của Từ đãi chiếu, đều bị người Từ gia ngăn lại. 
 
Nhất thời, tin đồn ‘Từ đãi chiếu họa tác khó cầu’ lan rộng, mấy bức họa lúc trước hắn vì kiếm sống mà vẽ và những bức họa hoa điểu ở Thư Họa Viện Thành Nam đều bị mọi người tranh nhau cất giữ. 
 
Ở giữa còn có một người rước lấy nghị luận, đó chính là vị hôn thê tương truyền của Từ đãi chiếu – Nguyễn cô nương. 
 
“Nguyễn cô nương” không chỉ thay Từ thái phu nhân giữ những danh tác giá trị liên thành của “Tham Vi tiên sinh” mà còn gả cho Từ đãi chiếu danh vọng đang lên, quả thực là người để giới thi họa ca tụng. 
 
Cộng thêm việc nàng theo họ của Từ thái phu nhân, có họ hàng với người đứng đầu Hàn Lâm Họa Viện Nguyễn Tư Ngạn đại nhân, có thể nói là chiếm hết phong cảnh. 
 
Chẳng qua người trong cuộc lại không để ý chút nào, mỗi ngày ở Từ phủ xử lí Nghĩa Thiện Đường và việc làm ăn của “Từ thái phu nhân”, rảnh rỗi thì vẽ hoa điểu một chút, chơi với Mao Đầu, cuộc sống bình thản mà lại có ý vị riêng. 
 
Hoàng đến cho Từ Hách nghỉ nửa tháng để hồi phục. 
 
Hắn lại bằng mặt không bằng lòng, mượn cớ tránh trong nhà, hết lần này tới lần khác không thấy bóng dáng, ngay cả con gái đến thăm cũng không hiện thân. 
 
Sau giờ Ngọ, Nguyễn Thời Ý, Chu thị và Từ Minh Sơ rảnh rỗi ngồi ở tiểu viện thanh tĩnh hóng mát. 

 
Khắp nơi tường vi đua sắc, mái lầu lục giác cong vút như cánh chim, sóng gợn lăn tăn quanh đình, cảnh vật vui vẻ bậc nhất. 
 
Từ Minh Sơ lắc nhẹ quạt lông, dõi mắt xung quanh: “Huynh trưởng và Thịnh Nhi đang làm nhiệm vụ, nhưng con nghe nói phụ thân ở nhà… Vì sao lại mất dạng thế?”
 
“Hai ngày nay chàng thần thần bí bí…” Nguyễn Thời Ý mắng nói, “Không biết đang tính toán gì.”
 
“Người bắt nạt ông ấy? Nên ngay cả cơm ông ấy cũng không ăn?”
 
Nguyễn Thời Ý hơi giận: “Làm sao ta có thể bắt nạt cha con!”
 
Rõ ràng người giỏi bắt nạt người khác nhất là hắn!
 
Từ Minh Sơ luôn đúng lúc bắt được ý thẹn thùng trong con ngươi hơi rũ xuống của mẹ mình, không khỏi mừng rỡ. 
 
Nàng từng cảm thấy Nguyễn Thời Ý quá nghiêm khắc đoan trang, xa cách mười mấy năm, cảm giác mẫu thân trẻ tuổi lại hoạt bát dịu dàng hơn nhiều. Nàng thở dài nói: “Nếu phụ thân vẫn luôn ở bên, lúc ấy nhất định người sẽ bình dị gần gũi, dịu dàng săn sóc như bây giờ.”
 
“Chê ta hung dữ?”
 
“Trước kia người thật sự rất đáng sợ.” Từ Minh Sơ hài hước cười.
 
“Cái đứa nhỏ này! Đừng tưởng rằng lập gia đình, làm vương hậu rồi thì ta không quản được con!”
 
“Người vẫn y như vậy, miệng cứng ruột mềm,” Từ Minh Sơ kéo tay nàng, “Tiếc rằng lúc đầu con không biết tính của người, sau đó lại… lại mong chờ người có thể ngoài miệng khoan dung cho con một lần, trời sinh hai mẹ con ta khắc khẩu, không ai nhường ai.”
 
“Sau khi con làm mẹ, bị Thu Trừng chọc giận mới hiểu được nỗi khổ của người. Con tự hỏi mình có trượng phu yêu thương, hưởng hết phú quý còn bực bội như vậy, huống chi là người… Không có trượng phu chăm sóc, còn phải nuôi lớn ba huynh muội chúng con trong nghịch cảnh.”
 
Nguyễn Thời Ý nghe con gái bỗng nhiên nói tới chuyện cũ, cười nhạt: “Chẳng phải đều qua rồi sao? Vì sao còn treo bên miệng mãi?”
 
“Khó có khi con chân chính tỉnh ngộ, thương cảm một hồi, người cho con tự nhiên đi!”
 
Dường như nàng muốn trút bầu tâm sự những chuyện mấy chục năm qua, cũng gỡ bỏ hết sự kiêu ngạo và bướng bỉnh trong quá khứ trước mặt mẫu thân. 
 
Chu thị thấy đôi mẹ con đã xóa bỏ hiềm khích xưa, mỉm cười. 
 
Đang lúc nói chuyện phiếm thì một trận gió thổi hương thơm phức tới. 
 
Mọi người chuyển mắt về hướng cửa viện mọc đầy hoa mộc xanh tốt, không bao lâu sau, Từ Hách mặc một thân áo màu xám nhạt bước nhanh vào trong sảnh. 
 
Hai tay hắn bưng một khay trúc tự chế, bên trên có năm cái đĩa bạc bày điểm tâm. 
 
Hình dáng tròn trịa, màu sắc vàng óng, mùi thơm tỏa ra bốn phía. 
 
“Phụ thân, người mất tích một ngày là đi mua điểm tâm?” Từ Minh Dụ nhỏ giọng hỏi. 
 
Chu thị rảnh rỗi ngồi bên cạnh tấm tắc ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là bánh xốp Lật Dung của tiệm Hưng Phong ư? Kinh thành còn bán?”
 
Từ Hách cười thần bí: “Đậu đỏ, hạt sen, cơm dừa, mè đen và hoa hồng. Năm vị, mọi người nếm thử xem cái nào ngon.”
 
Hắn cẩn thận đặt cái đĩa nhỏ lên bàn bát tiên, trong mắt có giấu mong đợi. 
 
Từ thời con gái Nguyễn Thời Ý dăm ngày ba bữa lại ăn loại điểm tâm này, đây là sự thật cả nhà đều biết. 
 
Từ khi cửa hàng bánh xảy ra chuyện, lão đại nương phải về quê, tuy nàng đã có công thức nhưng không rảnh rỗi để thử nghiệm, sau này cũng dần quen với việc không có bánh xốp ăn. 
 
Bây giờ Từ Hách đột nhiên bưng tới một mâm lớn, không tiêu, không hồ, không dầu, không ngấy, xem bề ngoài đã thấy rất giống với bánh Lật Dung trong cửa hàng. 
 
Nguyễn Thời Ý mở đầu gắp một viên, nhẹ nhàng cắn. 
 
Bánh xốp giòn tan, từng tầng bánh xếp chồng âm ấm ngon miệng, tỏa hương thơm ngát; vỏ hạt sen ngọt mềm trong veo, không có chút nào béo ngậy. 
 
Từ Hách không đợi nàng ăn xong đã gấp gáp hỏi: “Thế nào?”
 
“Rất ngon, có thể liều mạng so được với tay nghề của lão đại nương, càng giòn hơn bánh Vu ma ma thử làm lần trước. Đây là cửa hàng nhà nào mới mở?”
 
Từ Hách ngạc nhiên: “Cái này, đây là ta làm!”
 
“A?” Từ Minh Sơ và Chu thị khiếp sợ, vội vàng gắp một viên. 

 
Nguyễn Thời Ý sẵng giọng: “Đang êm đẹp chàng lại lăn lộn làm cái này? Định mở cửa hàng bánh?”
 
Từ Hách bị nàng hỏi đến mù mờ: “Không phải nàng thích ăn sao? Ta vất vả lắm mới được nghỉ, dùng hai ngày làm cho nàng chút đồ ăn vặt thôi.”
 
Câu trả lời tự nhiên bật thốt ra. 
 
Từ Minh Sơ và Chu thị chợt cảm thấy miếng bánh ngọt đến phát sợ. 
 
Không thể nào tưởng tượng được, “Tham Vi tiên sinh” đứng đầu giới thư họa, ‘Từ đãi chiếu’ hoàng đế sủng ái nhất lại trong lúc mọi người tranh nhau mua tranh không được, vén áo xuống bếp, dùng đôi tay đặt bút như thần kia làm bánh xốp 5 vị cho thê tử.
 
Chỉ vì đối phương ‘thích ăn’.  
 
Nguyễn Thời Ý thấy góc áo và cằm hắn dính chút bột mì, lại không tiện sửa sang lại cho hắn trước mặt tiểu bối, liền nháy mắt. 
 
Từ Hách hiểu ý, lấy tay quẹt hai cái, không cẩn thận quẹt bột kéo dài tới hai bên má. 
 
Nguyễn Thời Ý cười cong mi, không nhịn được nâng bàn tay trắng nhỏ nhắn lên, thay hắn lau sạch sẽ. 
 
Trong lúc đó không ai nói chuyện, chỉ một ánh mắt ẩn ý, một động tác nhỏ, ăn ý nồng nàn lấp đầy toàn bộ đình viện. 
 
Từ Minh Sơ và Chu thị sau khi cưới cũng được trượng phu hết mực cưng chiều, nhưng vẫn cảm giác nhu tình mật ý trước mắt khiến hàm răng ê ẩm, vừa muốn cắn một miếng đường, lại hận không thể biến mất tại chỗ.
 
*
 
Những ngày nghỉ phép, Từ Hách trừ việc làm chút điểm tâm cho Nguyễn Thời Ý thì còn được nước lấn tới, cùng nàng vẽ tranh, trồng hoa, còn không quên chơi đùa với đám Mao Đầu, A Lục và bầy chó. 
 
Thỉnh thoảng sẽ luyện kiếm với Từ Thịnh, ông cháu hai người vẫn thường mật nghị. 
 
Khi trưởng tử hưu mộc, hắn đi thư phòng thủ phụ, cùng phẩm trà, hỏi han khó khăn; cũng từng đồng ý lời mời của Từ Minh Dụ, đến Trường Hưng Lâu tụ tập, thử món ăn mới, bình rượu ngon. 
 
Biết hai phu thê bọn họ có kế hoạch đi xa, đám con cháu càng lưu luyến không rời. 
 
Mười mấy ngày ngắn ngủi, mọi người tựa hồ đều không hẹn cùng nắm chặt thời cơ, đền bù những năm tháng đã bỏ lỡ. 
 
Tuy Từ Hách không phải cha già, ông nội nghiêm túc cơ trí, cũng không hoàn mỹ như năm xưa Nguyễn Thời Ý phóng đại, nhưng dùng tính cách thật thà tuổi trẻ lại trở thành huynh đệ tốt của con cháu. 
 
Ban ngày hắn bận bịu quan tâm con cháu, buổi tối thì bận bịu ‘quan tâm’ thê tử. 
 
Chỉ đơn giản thân thề kề sát, mặt ngọc dựa nghiêng, miệng thơm quấn quít, tinh thần như gió cuốn rặng liễu, hình thể như cao su dẻo dai. 
 
Đợi cho tiếng tin dồn dập chậm lại, mây mưa tiêu tán, hơi thở quyến luyến trước sau vẫn quanh quẩn không đi.
 
Từ Hách ôm ôn hương vào ngực, tay xoa nhuyễn ngọc, cười hì hì nói: “Nguyễn Nguyễn, nhớ lần đánh cuộc giữa ta với nàng một năm trước không? Nhìn dáng vẻ thế này là không tính nhỉ?”
 
Nguyễn Thời Ý từ trong cuồng triều bình tĩnh lại, vẫn chết vì sĩ diện: “Sao lại không tính! Hai ta hiện nay đánh ngang tay! Chờ ta thắng, chàng, chàng vẫn phải nghe ta.”
 
Từ Hách cười đến phát run: “Được, coi như nàng chơi trò đổi trang phục, hoa nhài cắm bãi phân trâu, ta cũng sẽ nghe nàng, được chứ?”
 
“Còn lấy chuyện đó cười nhạo ta!” Nguyễn Thời Ý giận dỗi gặm cánh tay hắn. 
 
Từ Hách bị đau, vừa lùi lại thì triều tiếp tục dâng, buồn bực uy hiếp: “Nguyễn Nguyễn muốn ép ta… bù đắp lại cho nàng mấy thập niên thiếu thốn?”
 
“Đừng nháo,” Nguyễn Thời Ý mệt mỏi vô cùng, phá lệ vươn tay ôm chặt hắn, “Chàng phải… cho ta thêm chút thời gian.”
 
Nàng từng vì con cháu làm lụng vất vả hơn nửa đời người, cũng không muốn vì cái tên ‘gọi là tình lang nhưng thật ra là trượng phu’ này làm mệt chết. 
 
Từ Hách không biết làm sao, vốn định dỗ nàng cùng đi tắm, lại sợ kinh động đến nha hoàn gác đêm bên ngoài, chỉ có thể tự đi bưng nước cho nàng lau rửa. 
 
Thân là trượng phu, tình lang, tiên sinh, hộ vệ, hầu bếp… đại khái không gì hắn không thể làm.
 
Nhà mới được ngự ban đang được bố trí lại theo ý hắn, hoa viên an tĩnh không người quấy nhiễu, phòng vẽ có giường rộng, xây với phòng ngủ bên cạnh hồ nước nóng… Cái gì cần có đều có. 
 
Ừ, chỉ cần hắn ráng nhịn chút nữa sẽ tốt thôi.
 
*
 
Ban đêm, khói hương lượn lờ trong lư hoa sen ở thư phòng thủ phụ, mờ ảo bay lên. 
 
Sách đặt trên giá đủ để cho người đọc sách khắp kinh thành xấu hổ và điên cuồng. 
 
Từ nhỏ Từ Thịnh đã không học tốt văn, hôm nay lại chạy đến thư phòng phụ thân khêu đèn đọc, quả thực hiếm thấy.
 
Từ Minh Lễ giả bộ lững thững đi về phía trưởng tử, phát giác quyển sách hắn đang vùi đầu xem tỉ mỉ là một cuốn tạp văn liên quan đến cổ độc. 
 
“Còn tốn sức vì cô nương kia?”
 
Từ Thịnh lúng túng gãi đầu: “Con chỉ tùy tiện đọc thôi.”
 
“A, biết con không bằng cha,” Từ Minh Lễ cười, “Nếu đến chút tâm tư nhỏ của con mà ta cũng không đoán ra, uổng công làm cha, cũng uổng công ta đứng đầu nội các.”
 
Từ Thịnh bị phụ thân giáp mặt vạch trần, không dám thừa nhận, cũng không thể phủ nhận, đánh trống lảng nói: “Phụ thân, sách này… cho con mượn mấy ngày được không?”

 
“Mượn hai ngày, con có thể làm gì?”
 
“Con…”
 
Từ Minh Lễ thở dài: “Tới nước này, chuyện này cần phải thương lượng thật kỹ.”
 
Dung nhan anh khí của Từ Thịnh tràn đầy ảm đạm. 
 
Hắn chưa bao giờ quên tổ mẫu từng nhắc nhở - Đừng quên, cháu là Từ đại công tử. 
 
Là trưởng tôn của Tham Vi tiên sinh, trưởng tử của Từ thủ phụ, lương phối của hắn không thể nghi ngờ phải là vương công quý tộc, nữ tử thế gia. 
 
Cho dù Tĩnh Ảnh cứu hắn, cũng là người nhiều năm qua hắn nỗ lực noi gương, nhưng đối với người ‘ngày xưa sư tỷ, hôm nay nha hoàn’ này, hắn vạn lần không thể nghĩ nhiều. 
 
Nhưng hắn không yên tâm.
 
Từ Minh Lễ thấy hắn yên lặng, giải thích: “Tần đại phu nghiên cứu đã lâu, đoán rằng… cổ độc của Trình Chỉ huy sứ không có cách nào giải hết, nhưng có một cách có thể thử một lần.”
 
“Cách gì?” Từ Thịnh vui mừng. 
 
“Con đừng cao hứng quá sớm,” Từ Minh Lễ cau mày. 
 
“Người nói đi!” 
 
“Đa số cổ độc đều thuần âm hoặc thuần dương, ý của Tần đại phu là… có thể cân nhắc điều hòa âm dương.”
 
Ánh mắt Từ Thịnh hơi hoang mang: “Vậy thì điều hòa thôi.”
 
Dừng một chút, hắn dường như nhớ lại cái gì, trợn mắt há hốc miệng: “Không phải là người chỉ.... Cái cái cái loại chuyện kia chứ?”
 
Lời còn chưa dứt, tuấn nhan đã đỏ lên. 
 
Từ Minh Lễ ngậm cười bên môi: “Phản ứng của con so với tưởng tượng của phụ thân còn nhanh hơn, xem ra… Thịnh Nhi nhà chúng ta đã trưởng thành.”
 
“Không không không, con con con còn nhỏ! Thật… còn nhỏ!”
 
Từ Thịnh tay chân luống cuống, lắc đầu như trống bỏi. 
 
Từ Minh Lễ nhớ đến chuyện hoang đường khi còn trẻ, nụ cười hơi nhạt đi: “Không sao, con giữ mình là được.”
 
Đang quẫn bách muốn lùi bước, Từ Thịnh đột nhiên căng thẳng: “Cho nên người và nhị thúc định an bài thế nào cho nàng?”
 
Hắn biết rõ, với đầu óc của Tĩnh Ảnh hiện giờ, muốn nàng tùy tiện gả chồng hoặc trực tiếp ‘nhượng bộ’, nàng sẽ không cự tuyệt. 
 
Chuyện này không tới phiên hắn, hắn cũng không dám mơ tưởng đến đó. 
 
“Có thể an bài thế nào? Đương nhiên phải tôn trọng ý nguyện của nàng.”
 
“Nhưng nàng…” môi Từ Thịnh run run, “Trước mắt nàng chỉ là… hài tử lớn bị kẹo chi phối.”
 
“Vì vậy ta mới nói phải bàn bạc thật kỹ!” Từ Minh Lễ than thở, “Dĩ nhiên không gấp gáp trong ngay tối nay, cũng không giới hạn chỉ có phụ tử chúng ta.”
 
Chợt nghe có tiếng bước chân thật khẽ ngoài cửa viện, hắn đoán thống lĩnh hộ vệ đang chờ, ho nhẹ một tiếng, ngừng lại đề tài này. 
 
Sau khi vụ án thành ngẩm xảy ra, dù là ban ngày hay ban đêm, Từ phủ đều tăng cường tuần tra. 
 
“Tạ thống lĩnh, mọi việc trong phủ ổn thỏa chứ?”
 
“Đại nhân, đều bình yên,” ngoài cửa có giọng nói trầm thấp đáp lại, “Đã qua giờ Hợi, ngài có…?”
 
“Ừ, nên nghỉ ngơi.”
 
Từ Minh Lễ và con trai cùng ra khỏi thư phòng, dưới sự hộ tống của mọi người trở về phòng ngủ. 
 
Từ Thịnh lễ phép từ biệt phụ thân, xoay người nhập vào ánh trăng mờ. 
 
Lại nghe Từ Minh Lễ thấp giọng hỏi Tạ thống lĩnh, “Ỷ Đồng Uyển hôm nay vẫn không có người?”
 
Tạ thống lĩnh đáp: “Vâng, chỉ có một ngọn đèn. Thuộc hạ đã tuân theo phân phó của ngài, tuần tra như thường.”
 
Từ Thịnh nghe vậy, tâm tình nặng nề bỗng nhiên có thêm mấy phần sung sướng. 
 
Hóa ra không chỉ có hắn phát hiện ra bí mật ‘tổ phụ hàng đêm chạy tới giường nhỏ của tổ mẫu’, âm thầm dặn dò Tĩnh Ảnh chớ để ý chuyện linh tinh, ngay cả phụ thân cũng rõ như lòng bàn tay. 
 
Càng không ngờ, ngay cả đám phủ vệ cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ không biết gì.
 
Nhớ lại Từ Hách và Nguyễn Thời Ý ngày thường nghiêm trang nhưng lại không giấu nổi mật ngọt lan tràn, Từ Thịnh xoa khuôn mặt đang nóng lên, nội tâm kêu gào.
 
- Cầu xin hai người, lập tức, lập tức, nhanh lên, mau mau… thành thân luôn đi!