Chương 86
Edit: Huyên
 
Mưa qua nắng lên, cánh hoa sơn chi rơi đầy sân ngoài thư phòng Từ phủ. 

 
Hương hoa quyện với khói trầm trong lư hương vân sen lượn lờ bay lên, tràn đầy giữa những giá sách cao, thấm vào giữa từng trang giấy cũ mới khác nhau, cũng bay vào hơi thở của Từ Minh Lễ. 
 
Hắn cố ý xin hưu mộc*, ở trong nhà chỉ vì muốn đuổi đám người cầu hôn của các phủ. 
 
(*) Nghỉ không lên triều
 
Nhưng mà… Từ đêm qua Tề Vương đến thăm, hôm nay trước cửa Từ phủ có thể giăng lưới bắt chim, không có ai bén mảng. 
 
Từ Minh Lễ lật mấy cuốn sách cổ chép tay, đang hưởng thụ cảnh thanh bình hiếm có được, không ngờ quản sự mang khuôn mặt kinh hãi vội vã tới báo, ngoài cửa có một vị thanh niên tuấn tú phi phàm cầu kiến. 
 
Quản sự xưa nay vẫn trầm ổn, trước sau như một dùng từ ngắn gọn, chỉ nói điểm chính như thân phận, dòng họ của khách. 
 
Lần này lại cộng thêm miêu tả khoa trương ‘tuấn tú phi phàm’, thật là bí hiểm. 
 

Từ Minh Lễ nhận lấy bái thiếp, trên giấy không hề ghi tước vị và chức vụ, chỉ đánh dấu ‘Hậu nhân Lẫm dương Từ thị kính bái’, nửa điểm thành ý cũng không có.
 
Nếu như thường ngày loại bái thiếp không thể hiểu nổi này nhất định sẽ không đến được tay của thủ phụ đại nhân. 
 
Nhưng mấy dòng chữ qua loa đặt bút này lại thiết họa ngân câu*, như vàng rơi ngọc vỡ, mỗi nét ngang nét sổ lại như ngân lên tiếng leng keng, khiến người xem nảy sinh kính trọng, thông suốt truyền vào trong nhà. 
 
(*) Thành ngữ chỉ thư pháp vừa mạnh mẽ lại mềm mại
 
Từ Minh Lễ bỗng dưng cả kinh.
 
Nét chữ này có bảy phần tương tự với chữ của phụ thân hắn, lại càng phóng khoáng không câu nệ hơn, không thể khinh thường!
 
Sẽ không phải là…?
 
Vốn thấy mẫu thân ở Li Khê mấy ngày đã vội vàng chạy về, nửa bước không ra khỏi cửa nữa, hắn chỉ nghĩ rằng nàng và ‘tiên sinh’ đã hoàn toàn xích mích, miễn đi một nỗi niềm khó tả. 
 
Giờ đây thấy dòng chữ này, hắn nghiêm nghị gác lại sách vở, kiềm chế sự nôn nóng mà lững thững đi về phía cửa phủ. 
 
Dò xét trước rồi mới quyết định đuổi ra ngoài hay mời vào. 
 
Sáng sớm đường phố vắng vẻ, trước bậc thềm có một người thanh niên dáng vẻ ngang tàng đứng đó. 
 
Trên búi tóc đội mão bạch ngọc khắc hoa sen, áo dài gấm màu xanh tro được cắt may khéo léo, đứng giữa đường phố âm u lại như có vầng sáng lưu chuyển, khen cho người tài nổi bật như tùng xanh. 
 
Sau lưng hắn là một con tuấn mã màu trắng, trên lưng có một cái túi không lớn không nhỏ, loáng thoáng là bức vẽ cuộn tròn. 
 
Nắng sớm dịu dàng rải xuống, vẻ nho nhã không thiếu phần anh khí của hắn giống như tiên quân hạ phàm trong tranh. 
 
Từ Minh Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc tạc của người nọ, bước chân không tự chủ ngừng một chút. 
 
Tóc như đao cắt, mày kiếm mắt sáng, khí phách nhanh nhẹn chỉ thuộc về con em thế gia lại có cảm giác trầm như vực sâu, vững như thái sơn. 
 
Bỏ đi chút tục tằng mãnh liệt, thay vào đó là vẻ tuấn lãng thanh tú, phong lưu nho nhã.
 
Cực kỳ giống hắn mười mấy năm trước, lại nhiều hơn ba phần oai hùng, hai phần điên cuồng. 
 
Vị này… rõ ràng là Từ đãi chiếu đã cạo râu. 
 
Đáy lòng Từ Minh Lễ nổi lên chút lạnh lẽo. 
 
Người này tới vì chuyện gì? Muốn vạch trần chuyện cũ? Xin cưới ‘nghĩa nữ’ của hắn, muốn được nhận tổ tông, cùng hưởng cơ hội phú quý?
 
Kinh ngạc, tức giận, xấu hổ, áy náy… cuồn cuộn dâng lên. 
 
Lúc tình cờ biết Mộ Thu mang bầu rời kinh, mâu thuẫn trong lòng hắn đã không thể nào nói rõ được. 
 
Một mặt hắn không tin mẫu thân sẽ mặc kệ đạo lí làm người của Từ gia, bỏ mặc huyết mạch Từ gia lưu tán bên ngoài không ngó ngàng tới; mặt khác, lấy hiểu biết của hắn với mẫu thân mà nói, từ trước đến nay bà là người mẫu mực, chưa bao giờ lừa dối con cái. 
 
Hắn biết hơn hai mươi năm qua mẫu thân luôn phái tai mắt nhìn chằm chằm, càng kinh ngạc hơn khi nghe nói Mộ Thu đã chết trước đó ít lâu. 
 
Nhưng hắn chỉ có thể làm bộ đã sớm quên mất sai lầm tuổi trẻ. 
 
Dù sao mẫu thân cũng từng dùng thái độ nghiêm túc tuyên bố - bà đã xử lí xong, chớ có nhắc lại chuyện này. 
 
Hắn không thể làm trái, cũng không nên nhớ kĩ. 
 
Cách bảy bậc thang đứng đối diện nhau, mỗi người đều không nói chuyện. Nụ cười của người thanh niên trong suốt hiền hòa, thủ phụ đại nhân khó có khi đờ ra như khúc gỗ. 
 
“Cha!”
 
Trong không khí vang lên một tiếng hô lanh lảnh, khiến Từ Minh Lễ sợ tới mức cả người run lên. 
 
Nhìn kỹ lại nơi phát ra âm thanh, thấy Từ Thịnh đang chuẩn bị ra ngoài, hắn mới hơi an lòng. 
 
Nhưng một câu nói của con trai trưởng lại đẩy hắn về lại đáy vực. 
 
“Ơ? Ca! Cạo râu rồi? Chậc chậc chậc, nhìn thế này chúng ta quả thật là anh em ruột!”
 
Từ Thịnh mặc võ phục đen, sải bước tới bên cạnh người thanh niên, quen thuộc chào hỏi sau đó nhận lấy dây cương trong tay người hầu, cười nói: “Ta đang muốn tiến cung gấp! Ngươi vào ngồi trước đi, uống chút trà, nhấm chút hạt dưa! Buổi chiều ta về.”
 
Dứt lời, hắn vái chào Từ Minh Lễ thật sâu, “Cha, nếu không có chuyện gì khác, hài nhi cáo từ.”
 
Từ Minh Lễ đưa mắt nhìn bóng người mạnh mẽ của trưởng tử biến mất ở góc đường, sắc mặt như tro tàn. 
 
Nhưng nếu người này đã ám chỉ qua thân thế của mình thì tại sao Thịnh nhi lại để hắn đến gần tổ mẫu nhà mình? Không phải rối loạn sao?
 
Không không không! Đứa bé này ngây thơ đơn thuần, hào sảng rộng rãi, xưng anh em với người khác là bình thường, tuyệt nhiên không phải là biết được bí mật động trời nào. 
 
Trên đường dần dần xuất hiện nhiều người hơn, hiển nhiên đứng ngốc ngoài cửa nhìn nhau không hợp nữa, Từ Minh Lễ làm động tác tay mời. 
 
Vào cửa, vòng qua bức bình phong gỗ chạm trổ hoa văn, hai người một trước một sau đi qua đình viện rộng rãi của Thúy Trúc, bước lên cây cầu đá xanh bắc qua hồ nước. 
 
Từ Minh Lễ khoát tay để cho người lui xuống, cũng không vội vàng đón khách vào ngồi mà đứng ở đầu cầu cúi nhìn cá chép ngũ sắc sặc sỡ trong hồ sen. 
 
Con cá vẫy đuôi bơi tới bơi lui dò xét, hoặc mổ hoa sen, hoặc nghịch lá, rất thản nhiên tự đắc. 
 
Rơi vào mắt Từ Minh Lễ chỉ giống như đang ngoi lên chìm xuống. 
 
Hắn dời mắt bình tĩnh ngắm nhìn người thanh niên bên cạnh, không thể không thừa nhận, mặt mày mắt môi này giống như từ một khuôn đúc ra với mình. 
 
Lúc đầu người này cố ý để râu nhất định là sợ bị người khác nhận ra. 
 
Từ Minh Lễ hoảng sợ tột cùng, cũng có chút vui vẻ kích động. 
 
Trì hoãn vô ích, phải hỏi rõ thân phận đối phương. 
 
Lấy địa vị của hắn lúc này, nhất định không thể nói trắng ra hai chữ ‘con riêng’. 
 
Thiên ngôn vạn ngữ không thể nào mở miệng, hắn quyết định lấy lui làm tiến, hỏi vòng vo. 
 
“Tiên sinh cũng xuất thân từ Lẫm dương Từ thị, thật là khéo… Ngươi và ta cùng dòng họ.”
 
Thanh niên cười tươi khẳng định: “Cũng không phải trùng hợp, không chỉ là cùng dòng họ, ta và ngươi huyết mạch tương liên*.”
 
(*) Ruột thịt, ở đây ý chỉ cha con ruột
 
Nửa câu sau ý ngoài mặt chữ thẳng thừng không chút nào che giấu!
 
Sắc mặt Từ Minh Lễ đại biến. 
 
Giả như hắn thật sự có một đứa con trai tài hoa hơn người, anh tuấn vô cùng, sau khi mẹ đẻ mất đi đến nhờ cậy hắn. Tuy sẽ khiến Chu thị thương tâm nhưng với Từ gia mà nói lại không phải chuyện xấu. 
 
Vấn đề lớn nhất là ở chỗ tiểu tử này không biết tiểu cô nương nhà thủ phụ là tổ mẫu ruột của mình, còn âm mưu cưa đổ nàng. 
 
Nếu có thể như dao sắc chặt đay rối cắt đứt đoạn tình cảm cấm kỵ này còn dễ nói, sợ nhất là… không kịp khuyên can!
 
Nhỡ đâu mẫu thân đã sớm đắm chìm trong tình ái khó có thể kiềm chế, đánh mất bản thân, trong bụng mang bầu một sinh mệnh mới. Vậy nó là cháu trai cháu gái của hắn? Hay là em trai em gái? Đám Thịnh Nhi, Viện Nhi, Mao Đầu nên gọi đứa trẻ là ‘cháu trai cháu gái’ hay ngược lại trở thành cháu trai cháu gái?
 
Trời ơi… Sai lầm thuở thiếu thời của hắn cuối cùng không chỉ có lỗi với mẹ con mà càng có lỗi với cha ruột. 
 
Đầu óc Từ Minh Lễ xoay chuyển cực nhanh, trong thời gian hít một hơi đã nghĩ đến chuyện trăm năm sau Nguyễn Thời Ý hợp táng với ai…
 
Sau một lúc lâu nghẹn họng trân trối, hắn nóng lòng muốn xác định, thốt lên: “Ngươi, ngươi là nhi tử thất lạc nhiều năm của ta?”
 

 
Từ Hách nghe vậy, trong lòng như có muôn vàn con ngựa hoang phi ầm ầm qua. 
 
Đứa nhỏ này không phải đã đứng đầu bách quan sao? Có mắt như mù nói bậy bạ cái gì đấy?
 

Bởi vậy có thể thấy Nguyễn Thời Ý cơ bản không ám chỉ với huynh đệ Từ gia tin tức ‘cha ruột vẫn còn sống’?
 
Ngẫm lại cũng khó trách, Nguyễn Nguyễn của hắn chịu ủy khuất lúc nửa đêm, tức giận nghẹn trong lòng; đến cả con gái cũng tỏ ý chờ nhìn dáng vẻ kinh ngạc ngây người của các huynh trưởng, dĩ nhiên kín miệng như bưng.
 
Thấy Từ Minh Lễ bỏ đi uy nghiêm của thủ phụ, gương mặt đẹp đẽ thấp thỏm và khó chịu, Từ Hách thử bày ra phong thái người làm cha, thản nhiên cười nhạt. 
 
“Không, ta là cha ngươi.”
 
—— cha ruột.
 
Từ Minh Lễ ngạc nhiên, nhưng chỉ chớp mắt đã trợn mắt liếc hắn: “Tiên sinh ăn nói bừa bãi gì vậy! Vô lễ, thật không có phong phạm.”
 
Từ Hách không giận, ngược lại cười thấp giọng nói: “Mời nương ngươi ra, ta có lời muốn nói.”
 
Nếu không có trực giác mách bảo người trước mắt và Từ gia có quan hệ sâu xa, Từ Minh Lễ đã sớm hạ lệnh đuổi người đi. 
 
“Ngươi, ngươi nói nhăng cuội, nói bậy gì vậy! Kinh thành có ai mà không biết thái phu nhân Từ gia đã…!”
 
Nửa người hắn như rơi vào hầm băng, nửa người lại như lửa đốt hừng hực, trán rỉ mồ hôi, giọng run rẩy. 
 
Một ý nghĩ đáng sợ lặng lẽ dâng lên trong lòng. 
 
Chẳng lẽ… người này đã biết chính xác ẩn tình? Thế mà hắn vẫn…
 
Từ Hách đã lường trước trưởng tử nhất thời không phản ứng kịp. 
 
Dưới con mắt quan sát từ xa của đám người hầu, hắn không tiện tốn nhiều nước bọt, sửa miệng hỏi: “Ngọc Hiện đâu? Gọi bà ta tới cũng được!”
 
Trí nhớ của Từ Minh Lễ rất tốt, hắn vẫn nhớ rõ đây là nhũ danh đã nhiều năm không dùng đến của Vu Nhàn, càng nghi ngờ hơn.
 
Hắn chần chờ trong chốc lát, chưa kịp quyết định thì đúng lúc Vu Nhàn dẫn Trầm Bích và tiểu nha hoàn đến sảnh sắp xếp đồ, thò đầu vào nhìn một cái. 
 
“Ngài tới rồi?” Bà nhận ra khách tới, tức khắc vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, “Có cần thông báo cho… Nguyễn cô nương không?”
 
Từ Hách cười gật đầu: “Làm phiền Vu ma ma.”
 
Từ Minh Lễ thấy người này thu phục lão ma ma của Từ gia dễ như trở bàn tay, không khỏi nửa tin nửa ngờ. 
 
Chưa đến kết luận, cứ phải nhìn nhau không nói gì thì thà tiếp tục ngắm cá. 
 
Vì vậy Từ Minh Lễ gắng gượng dời mắt nhìn thẳng vào đám cá chép béo khỏe. 
 
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như ẩn nhẫn nửa đời người. 
 
Từ Hách phá vỡ yên lặng, mỉm cười: “Ngươi lớn rồi còn thích ngắm cá? Năm đó ngươi đi còn loạng choạng, thích nhất tới viện của Nhị bá. Suốt ngày ném bánh bao và màn thầu vào hồ cá, sau đó cho ăn chết mấy con lớn, hại đường tỷ của ngươi khóc thật nhiều ngày! Nương ngươi bận bịu chăm sóc hai huynh đệ, là ta đã vẽ hai bức công bút cẩm lí*, lạc con mẹ ngươi khoản, mới miễn cưỡng dỗ được…”
 
(*) Công bút là một cách vẽ của người TQ, cẩm lí là cá chép, còn lạc khoản là chữ kí trên tranh
 
Từ Minh Lễ hoàn toàn không nhớ gì chuyện này nhưng xác thực khi bé có nghe Nguyễn Thời Ý trêu đùa nhắc tới sự kiện lúc nhỏ hắn nghịch ngợm làm cá chết.
 
Chưa từng lường trước được thanh niên bên cạnh lại thuận miệng nói ra, còn thêm vào phần kế tiếp?
 
Chỉ nghe đối phương tiếp tục: “Hồi đó người ba phòng chúng ta có quan hệ mật thiết, sống chung hòa thuận. Nếu không phải ta khăng khăng rời nhà… Bước lên ngàn dặm giang sơn, dẫn đến chuỗi sự việc sau này, há sẽ huyên náo không thoải mái? May là bốn người các ngươi bình an vô sự.”
 
Sự áy náy và xúc động vô cùng phát ra từ trong cổ họng không có chút nào giả bộ. 
 
Từ Minh Lễ xuất thần suy nghĩ. 
 
Hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ câu ‘ta là cha ngươi’ cũng không có ý nhục mạ hay đùa giỡn. 
 
Nếu mẫu thân có thể từ chết sống lại, trẻ hóa hồi xuân, như vậy phụ thân mất tích nhiều năm có khả năng cũng sẽ…?
 
Đương lúc hắn đang khiếp sợ vô cùng và lo lắng không yên, bên trái vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ. 
 
Hai người trên cầu không hẹn mà cùng quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Thời Ý được nha hoàn vây quanh, gót sen lả lướt bước đến tiền viện.
 
Dáng vẻ thong dong, nét mặt kiều diễm, phong thái thướt tha, kiều mị trời sinh. 
 
Ánh mắt ấm áp của nàng ngắm nghía dung nhan đã bỏ râu của Từ Hách, môi thơm khẽ cười nhạt. 
 
Mà Từ Hách đã mấy ngày không gặp vợ, nhớ đến mức không tan chảy nổi. 
 
Bắt được sự vui mừng tràn đầy giữa hai hàng lông mày nàng, hắn không cầm lòng được vui vẻ ra mặt. 
 
Miệng cười ngọt ngào sáng lạn kia có thể so với hoa, với ngày hạ trời trong ủ thành mật, ngọt đến ngấy cả người.
 
Nguyễn Thời Ý trợn mắt trừng hắn, dùng giọng điệu khách sáo nói: “Tiên sinh, mời đến thiên thính dùng trà.”
 
Ngay sau đó, nàng nhỏ giọng bổ sung với Vu Nhàn một câu: “Lập tức phái người gọi Minh Dụ, Minh Sơ tới một chuyến.”
 
*
 
Theo chân Nguyễn Thời Ý, Từ Hách lần đầu bước vào phủ thủ phụ. 
 
Cảnh vật bên trong đều được tỉ mỉ xây dựng, dù là ao hồ hay là đình đài lầu các đều lấy theo phong cách Giang Nam, tao nhã thanh tĩnh, có phong cách riêng trong số nhà cửa của các quý nhân kinh thành. 
 
Nguyễn Thời Ý hơi chậm lại phía sau hắn nửa thước, tỏ ý tôn trọng. 
 
Giọng nói chế nhạo lại có vẻ ôn hòa, mềm mại như gió xuân tháng hai cất lên.
 
“Đã chịu trở lại?”
 
Từ Hách ngắm nghía làn da trắng nõn của nàng, buồn bực đáp: “Ai bảo nàng bỏ ta mà chạy!”
 
Từ Minh Lễ đi bên cạnh, dùng khuôn mặt không biểu tình che giấu nội tâm khiếp sợ trong lòng. 
 
“Nguyễn Nguyễn, chuyện tứ hôn là thế nào?” Từ Hách gấp không chờ nổi, hỏi vấn đề hắn đã rối rắm cả đêm. 
 
Nguyễn Thời Ý mờ mịt: “Tứ hôn?”
 
Từ Hách nghi giọng nàng có ý nghi ngờ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bên ngoài đồn, hôm qua Tề Vương giá lâm phủ thủ phụ, cầm trên tay một hộp gấm màu vàng bên trong đựng thánh chỉ tứ hôn…”
 
“A! Ta còn nói chàng đổi tính! Không ngờ… lần này thấy ta bị tứ hôn nên mới chịu hiện thân!” Nguyễn Thời Ý lạnh lùng liếc hắn, “Nếu không có lời đồn đại, chàng định trốn ở Li Khê gắn bó thân mật* với lão Hồng?”
 
(*) Gốc là “song túc song tê”, thành ngữ chỉ hai người yêu nhau không thể tách rời
 
“Không, đừng quên A Lục và năm con chó,” hắn nghiêm túc giải thích, hỏi lại, “Sao Tề Vương lại dùng bữa trong phủ?”
 
Nguyễn Thời Ý tức giận: “Tề Vương điện hạ không cầm thánh chỉ, mà là tình lam đồ do quận chúa cất giữ.”
 
“A?” Từ Hách kinh ngạc, “Hắn mượn?”
 
Khóe môi Nguyễn Thời Ý cong lên, đắc ý: “Hiện giờ đã ở trong tay ta. Ván này coi như ta thắng!”
 
“Nàng!” Từ Hách tức đến tận cổ, “Này… ta ở trong phủ quận chúa chịu ‘thống khổ tra tấn’, chẳng phải uổng công!”
 
“Chàng thật sự tới phủ Quận chúa! Chàng, chàng đã làm gì? Bọn họ tra tấn chàng? Tra tấn kiểu gì?”
 
Nguyễn Thời Ý dừng lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ và giận dữ.
 
“Chuyện này tối nói sau.”
 
Từ Hách không nói rõ càng làm Nguyễn Thời Ý suy đoán theo hướng ong bướm lưu luyến – chẳng lẽ là cái loại làm nàng buồn nôn lúc trước?
 
Thấy nàng im lặng, hắn quay lại hỏi: “Tại sao Tề Vương chịu giao tình lam đồ cho nàng?”
 
Không ngờ Nguyễn Thời Ý lấy đạo của người trị người: “Chuyện này tối nói sau.”
 
Từ Minh Lễ lúng túng nghe hai người đối đáp, cái biết cái không, chẳng dám chen lời. 
 
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Từ Minh Sơ tới một mình, vẫn trước sau như một xinh đẹp động lòng người.
 
Thấy rõ vị trí của ba người biến hóa, nàng cười hì hì nói: “Ấy! Cha, ngài về nhà rồi!”
 
Từ Minh Lễ còn đang chăm chú suy nghĩ giải thích cho em gái thế nào về chuyện quỷ quái ‘mẫu thân chưa tạ thế còn biến thành tiểu cô nương’. 
 
Nghe nàng há miệng liền gọi cha, giọng điệu vô cùng quen thuộc, rõ ràng còn biết nhiều hơn hắn. 
 
Từ Hách tươi cười đầy mặt: “Minh Sơ tới thật nhanh!”
 
“Con vốn sợ người không có ở đây, mẫu thân rảnh rỗi nhàm chán nên đã sớm ra cửa tới chơi với bà… Đúng lúc người cũng về Từ phủ! Dạo này người khỏe không? Người bên Li Khê không quấy rầy người chứ?”
 
Nguyễn Thời Ý thấy con gái vừa tới đã nói chuyện liên hồi với Từ Hách, lập tức không vui: “Minh Sơ, có cha liền không cần nương và ca ca?”
 
Từ Minh Sơ cười đùa nói: “Không phải con cho lão nhân gia mặt mũi hay sao!... Ồ! Không già không già! Giống như người nói, cả người trên dưới ông đều không già!”
 
Lời này ít nhiều làm cho người ta phải suy nghĩ. 
 
Ít nhất, chứng minh Nguyễn Thời Ý đã kiểm tra ‘cả người trên dưới’ của Từ Hách. 
 
Từ Hách nghẹn cười: “Hóa ra nương ngươi đánh giá ta như vậy.”
 
“Không!” Nguyễn Thời Ý đỏ mặt, “Đừng nói bậy bạ!”

 
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao Từ Minh Sơ hợp ý với phụ thân con bé như thế. 
 
Trong đầu hai người đều chứa đầy suy nghĩ quái quỷ, lời kì lạ thốt ra miệng nhiều vô kể. 
 
Cha nào con nấy!
 
Đợi nửa nén hương, Từ Minh Dụ nghe tin tìm đến, mơ hồ không hiểu tình huống trong phòng khách. 
 
‘Tiên sinh’ thình lình ngồi ngay ghế chủ vị, trò chuyện cực kỳ vui vẻ với em gái; mà mẫu thân bồi hồi ngồi một bên dường như giận dỗi; huynh trưởng thì dự thính, vẻ mặt như trút được gánh nặng, vừa kinh ngạc lại vui mừng. 
 
“Đại ca…” Hắn chưa nghĩ ra có nên hành lễ với Nguyễn Thời Ý hay không, chỉ chào huynh trưởng trước. 
 
Từ Minh Lễ vẫn còn nghi vấn, hiểu biết có hạn, chỉ đành nghe mẫu thân chỉ thị. 
 
Nguyễn Thời Ý tỏ ý bảo con trai thứ ngồi xuống, hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cố ý gọi huynh muội các con tới là muốn… chính thức trả phụ thân lại cho các con.”
 
Từ Minh Dụ có chút ngây ngốc. 
 
Nếu nói mẫu thân cố ý muốn gả cho tiên sinh và thông báo thân phận ‘Từ thái phu nhân’ kinh người, hắn đã không thể tưởng tượng nổi; còn ‘phụ thân’ là cái gì?
 
Nguyễn Thời Ý dịu dàng cười nói: “Như các con thấy, Từ tiên sinh chính là vị phụ thân ‘tráng niên mất sớm’ của các con, họ Từ húy Hách, tự Huyên Chi, biệt hiệu Tham Vi, sùng văn đại học sĩ Duệ Tôn, Tam công tử Bình Viễn tướng quân phủ.”
 
Từ Minh Lễ đã từ kinh hoàng lúc đầu chuyển thành vui mừng, nhưng Từ Minh Dụ vẫn sững người như cũ: “Con, con có nghe lầm không?”
 
Từ Minh Sơ vui vẻ, đôi mắt híp lại kiêu ngạo: “Nhị ca, không sai! Đây là phụ thân ruột của chúng ta! Ta phát hiện đầu tiên!”
 
Nàng bày ra bộ dáng nghịch ngợm ‘các người mau khen ta’, không có nửa điểm dáng vẻ hoàng hậu một nước. 
 
Ở trước măt cha mẹ và huynh trưởng, cuối cùng nàng vẫn chỉ là nha đầu được cưng chiều nhất, lúc nào cũng không kiêng nể gì. 
 
Nguyễn Thời Ý vẫn bực chuyện Từ Hách một mình tới phủ quận chúa, bị người ta ‘tra tấn tàn khốc’, lười nói tốt cho hắn, nói với Từ Minh Sơ: “Minh Sơ, con giải thích ngọn nguồn đi!”
 
Từ Minh Sơ đoạt được cơ hội tốt để nghiền ép các ca ca, tất nhiên tận sức, miêu tả sống động mấy chục năm từ khi Từ Hách rời kinh. 
 
Từ du lịch, cứu người đến băng liên, lệnh cho thư đồng mang hạt giống trở về, gặp người đuổi giết, tuyết lở, bị lạc, đói khổ lạnh lẽo cắn hạt sen ngủ say ba mươi lăm năm… Nàng nói tỉ mỉ từng câu giống như đã tự mình ở đó, càng thêm mắm thêm muối khen phụ thân không ngừng, lại nói về chuyện mình hồi nhỏ từng trộm tranh. 
 
Toàn bộ quá trình Từ Hách đều mỉm cười, không ngừng đưa điểm tâm cho Nguyễn Thời Ý và Minh Sơ, bóc hạt thông, châm trà… Thậm chí còn gọt hoa quả thành bông hoa, chỉ kém tự tay đút cho thê tử trước mặt con cái. 
 
Mắt thấy bọn họ quen thuộc thân thiết với nhau, huynh đệ Từ gia từ trong kinh hoàng lấy lại tinh thần, mắt nhìn nhau, bọn họ một nhà ba người! Đôi ta bị vứt bỏ!
 
Tới gần buổi trưa, Chu thị đã an bài tốt cơm trưa, đặc biệt tới mời. 
 
Nghe nói ‘tiểu tình lang’ của mẹ chồng hóa ra lại là cha chồng chân chính, nàng trợn mắt há mồm, sau đó cúi lạy. 
 
Huynh muội ba người như tỉnh mộng, theo Chu thị hành đại lễ với vợ chồng Từ Hách. 
 
Bốn người quỳ lạy trên đất, thân thể khẽ run rẩy. 
 
Sống nửa đời người, bọn họ không dám hi vọng xa vời có thể nhìn thấy phụ thân còn sống sờ sờ, càng chưa từng nghĩ đến chuyện có cơ hội hiếu thuận với cha mẹ. 
 
Nhìn đám con cái nhân trung long phượng* quỳ lạy trước mặt, Từ Hách rất lúng túng, định cản lại. 
 
(*) Rồng phượng trong loài người
 
Nguyễn Thời Ý vươn tay ngăn lại, hòa nhã nói: “Tam Lang, cái lạy này chàng nhận được.”
 
Từ Hách lau giọt lệ nơi khóe mắt, cũng lau đi hơn một năm không thể về nhà, thấy người thân không thể nhận mặt, cô độc không được ai thấu hiểu. Hắn cười tủm tỉm liến lên dìu con trai, con gái, con dâu từng người một đứng lên.  
 
Hắn biết rõ hắn và các con đã bỏ lỡ quá nhiều, không cách nào bù đắp được.
 
May mắn là bọn họ còn có phần đời còn lại. 
 
*
 
Vừa nhận mặt nhau, trong bữa cơm trưa vợ chồng Từ Minh Lễ đã đề nghị mời Từ Hách đến ở trong phủ thủ phụ, tuyên bố với bên ngoài là thân tộc. 
 
Lúc thu xếp đồ đạc trong sân nhà mới, Từ Minh Sơ kéo phụ thân tới chọn đồ dùng, chỉ để lại Nguyễn Thời Ý và mẹ con Từ Minh Dụ mặt đối mặt. 
 
Đối với một bàn cơm thừa canh cặn, Từ Minh Dụ uống cạn rượu trong chén, muốn nói lại thôi. 
 
Không giống với huynh trưởng ở trong cung đã tình cờ gặp gỡ Từ Hách mấy lần, lén hỏi thăm cực kỳ kĩ càng, Từ Minh Dụ và Từ Hách chỉ gặp nhau duy nhất vào vụ án tòa thành ngầm dưới đất. 
 
Cho dù hắn tự chọc mù hai mắt cũng khó có thể quên ngày đó Từ Hách nghèo túng đến thế nào, cả người đầy máu nằm trên đất, lẩm bẩm chu miệng với mẫu thân đòi ‘hôn hôn’. 
 
Nếu nói mẫu thân tâm tính trẻ hóa, khẩu vị biến đổi thích thanh niên làm nũng, cũng không có gì đáng trách. 
 
Nhưng muốn hắn gạt hết lí trí tin người nọ là Từ Tham Vi, là người cha ruột mấy chục năm nay hắn lấy làm tự hào, thi thư họa tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, tuấn mỹ tuyệt đỉnh, hoàn hảo không tì vết… 
 
Hắn không làm được. 
 
Mẫu thân của hắn sẽ không vô ý tiết lộ thân phận, bị một tên hậu sinh lớn lên trông giống người nhà mình lại có tài hoa bịa đặt chuyện xưa? Sau đó bị lừa?
 
Bàn về dung mạo, tài hoa, gia thế, tài lực của lão nhân gia bà, đủ để đám thanh niên chưa thành gia thất thèm thuồng. 
 
Nhất là thái độ thân mật vừa rồi của người nọ, mềm giọng lấy lòng, căn bản không phù hợp với hình tượng ‘Đội trời đạp đất’ của phụ thân hắn!
 
Nguyễn Thời Ý nhìn ra sự do dự của hắn, rũ mắt khẽ cười: “Minh Dụ, nếu có chuyện thì cứ nói thẳng.”
 
Bị mẫu thân hỏi, Từ Minh Dụ uyển chuyển mở miệng: “Người không nhận sai chứ? Vị kia thật sự là… phụ thân của chúng con?”
 
Nguyễn Thời Ý không quên cảnh hắn thấy lần trước, ngượng ngùng cười nói: “Chính xác tuyệt đối, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng ta không già đến nỗi ngay cả trượng phu cũng không nhận ra. Nếu con cảm thấy ông ấy… không giống như tưởng tượng, thứ nhất là vì năm xưa ta muốn khích lệ các con, phóng đại điểm tốt của chàng lên; thứ hai là chàng ngủ quá lâu, ngủ đến choáng váng, lại cả ngày ở chung với chó, tính cũng giống chó.”
 
“Người thật sự… xác nhận ?” Từ Minh Dụ vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ. 
 
Nàng hơi bực bội: “Xác nhận.”
 
Ngay cả công phu trên giường cũng xác nhận rồi.

Chương 86
Edit: Huyên
 
Mưa qua nắng lên, cánh hoa sơn chi rơi đầy sân ngoài thư phòng Từ phủ. 
 
Hương hoa quyện với khói trầm trong lư hương vân sen lượn lờ bay lên, tràn đầy giữa những giá sách cao, thấm vào giữa từng trang giấy cũ mới khác nhau, cũng bay vào hơi thở của Từ Minh Lễ. 
 
Hắn cố ý xin hưu mộc*, ở trong nhà chỉ vì muốn đuổi đám người cầu hôn của các phủ. 
 
(*) Nghỉ không lên triều
 
Nhưng mà… Từ đêm qua Tề Vương đến thăm, hôm nay trước cửa Từ phủ có thể giăng lưới bắt chim, không có ai bén mảng. 
 
Từ Minh Lễ lật mấy cuốn sách cổ chép tay, đang hưởng thụ cảnh thanh bình hiếm có được, không ngờ quản sự mang khuôn mặt kinh hãi vội vã tới báo, ngoài cửa có một vị thanh niên tuấn tú phi phàm cầu kiến. 
 
Quản sự xưa nay vẫn trầm ổn, trước sau như một dùng từ ngắn gọn, chỉ nói điểm chính như thân phận, dòng họ của khách. 
 
Lần này lại cộng thêm miêu tả khoa trương ‘tuấn tú phi phàm’, thật là bí hiểm. 
 
Từ Minh Lễ nhận lấy bái thiếp, trên giấy không hề ghi tước vị và chức vụ, chỉ đánh dấu ‘Hậu nhân Lẫm dương Từ thị kính bái’, nửa điểm thành ý cũng không có.
 
Nếu như thường ngày loại bái thiếp không thể hiểu nổi này nhất định sẽ không đến được tay của thủ phụ đại nhân. 
 
Nhưng mấy dòng chữ qua loa đặt bút này lại thiết họa ngân câu*, như vàng rơi ngọc vỡ, mỗi nét ngang nét sổ lại như ngân lên tiếng leng keng, khiến người xem nảy sinh kính trọng, thông suốt truyền vào trong nhà. 
 
(*) Thành ngữ chỉ thư pháp vừa mạnh mẽ lại mềm mại
 
Từ Minh Lễ bỗng dưng cả kinh.
 
Nét chữ này có bảy phần tương tự với chữ của phụ thân hắn, lại càng phóng khoáng không câu nệ hơn, không thể khinh thường!
 
Sẽ không phải là…?
 
Vốn thấy mẫu thân ở Li Khê mấy ngày đã vội vàng chạy về, nửa bước không ra khỏi cửa nữa, hắn chỉ nghĩ rằng nàng và ‘tiên sinh’ đã hoàn toàn xích mích, miễn đi một nỗi niềm khó tả. 
 
Giờ đây thấy dòng chữ này, hắn nghiêm nghị gác lại sách vở, kiềm chế sự nôn nóng mà lững thững đi về phía cửa phủ. 
 
Dò xét trước rồi mới quyết định đuổi ra ngoài hay mời vào. 
 
Sáng sớm đường phố vắng vẻ, trước bậc thềm có một người thanh niên dáng vẻ ngang tàng đứng đó. 
 
Trên búi tóc đội mão bạch ngọc khắc hoa sen, áo dài gấm màu xanh tro được cắt may khéo léo, đứng giữa đường phố âm u lại như có vầng sáng lưu chuyển, khen cho người tài nổi bật như tùng xanh. 
 
Sau lưng hắn là một con tuấn mã màu trắng, trên lưng có một cái túi không lớn không nhỏ, loáng thoáng là bức vẽ cuộn tròn. 
 
Nắng sớm dịu dàng rải xuống, vẻ nho nhã không thiếu phần anh khí của hắn giống như tiên quân hạ phàm trong tranh. 

 
Từ Minh Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt như ngọc tạc của người nọ, bước chân không tự chủ ngừng một chút. 
 
Tóc như đao cắt, mày kiếm mắt sáng, khí phách nhanh nhẹn chỉ thuộc về con em thế gia lại có cảm giác trầm như vực sâu, vững như thái sơn. 
 
Bỏ đi chút tục tằng mãnh liệt, thay vào đó là vẻ tuấn lãng thanh tú, phong lưu nho nhã.
 
Cực kỳ giống hắn mười mấy năm trước, lại nhiều hơn ba phần oai hùng, hai phần điên cuồng. 
 
Vị này… rõ ràng là Từ đãi chiếu đã cạo râu. 
 
Đáy lòng Từ Minh Lễ nổi lên chút lạnh lẽo. 
 
Người này tới vì chuyện gì? Muốn vạch trần chuyện cũ? Xin cưới ‘nghĩa nữ’ của hắn, muốn được nhận tổ tông, cùng hưởng cơ hội phú quý?
 
Kinh ngạc, tức giận, xấu hổ, áy náy… cuồn cuộn dâng lên. 
 
Lúc tình cờ biết Mộ Thu mang bầu rời kinh, mâu thuẫn trong lòng hắn đã không thể nào nói rõ được. 
 
Một mặt hắn không tin mẫu thân sẽ mặc kệ đạo lí làm người của Từ gia, bỏ mặc huyết mạch Từ gia lưu tán bên ngoài không ngó ngàng tới; mặt khác, lấy hiểu biết của hắn với mẫu thân mà nói, từ trước đến nay bà là người mẫu mực, chưa bao giờ lừa dối con cái. 
 
Hắn biết hơn hai mươi năm qua mẫu thân luôn phái tai mắt nhìn chằm chằm, càng kinh ngạc hơn khi nghe nói Mộ Thu đã chết trước đó ít lâu. 
 
Nhưng hắn chỉ có thể làm bộ đã sớm quên mất sai lầm tuổi trẻ. 
 
Dù sao mẫu thân cũng từng dùng thái độ nghiêm túc tuyên bố - bà đã xử lí xong, chớ có nhắc lại chuyện này. 
 
Hắn không thể làm trái, cũng không nên nhớ kĩ. 
 
Cách bảy bậc thang đứng đối diện nhau, mỗi người đều không nói chuyện. Nụ cười của người thanh niên trong suốt hiền hòa, thủ phụ đại nhân khó có khi đờ ra như khúc gỗ. 
 
“Cha!”
 
Trong không khí vang lên một tiếng hô lanh lảnh, khiến Từ Minh Lễ sợ tới mức cả người run lên. 
 
Nhìn kỹ lại nơi phát ra âm thanh, thấy Từ Thịnh đang chuẩn bị ra ngoài, hắn mới hơi an lòng. 
 
Nhưng một câu nói của con trai trưởng lại đẩy hắn về lại đáy vực. 
 
“Ơ? Ca! Cạo râu rồi? Chậc chậc chậc, nhìn thế này chúng ta quả thật là anh em ruột!”
 
Từ Thịnh mặc võ phục đen, sải bước tới bên cạnh người thanh niên, quen thuộc chào hỏi sau đó nhận lấy dây cương trong tay người hầu, cười nói: “Ta đang muốn tiến cung gấp! Ngươi vào ngồi trước đi, uống chút trà, nhấm chút hạt dưa! Buổi chiều ta về.”
 
Dứt lời, hắn vái chào Từ Minh Lễ thật sâu, “Cha, nếu không có chuyện gì khác, hài nhi cáo từ.”
 
Từ Minh Lễ đưa mắt nhìn bóng người mạnh mẽ của trưởng tử biến mất ở góc đường, sắc mặt như tro tàn. 
 
Nhưng nếu người này đã ám chỉ qua thân thế của mình thì tại sao Thịnh nhi lại để hắn đến gần tổ mẫu nhà mình? Không phải rối loạn sao?
 
Không không không! Đứa bé này ngây thơ đơn thuần, hào sảng rộng rãi, xưng anh em với người khác là bình thường, tuyệt nhiên không phải là biết được bí mật động trời nào. 
 
Trên đường dần dần xuất hiện nhiều người hơn, hiển nhiên đứng ngốc ngoài cửa nhìn nhau không hợp nữa, Từ Minh Lễ làm động tác tay mời. 
 
Vào cửa, vòng qua bức bình phong gỗ chạm trổ hoa văn, hai người một trước một sau đi qua đình viện rộng rãi của Thúy Trúc, bước lên cây cầu đá xanh bắc qua hồ nước. 
 
Từ Minh Lễ khoát tay để cho người lui xuống, cũng không vội vàng đón khách vào ngồi mà đứng ở đầu cầu cúi nhìn cá chép ngũ sắc sặc sỡ trong hồ sen. 
 
Con cá vẫy đuôi bơi tới bơi lui dò xét, hoặc mổ hoa sen, hoặc nghịch lá, rất thản nhiên tự đắc. 
 
Rơi vào mắt Từ Minh Lễ chỉ giống như đang ngoi lên chìm xuống. 
 
Hắn dời mắt bình tĩnh ngắm nhìn người thanh niên bên cạnh, không thể không thừa nhận, mặt mày mắt môi này giống như từ một khuôn đúc ra với mình. 
 
Lúc đầu người này cố ý để râu nhất định là sợ bị người khác nhận ra. 
 
Từ Minh Lễ hoảng sợ tột cùng, cũng có chút vui vẻ kích động. 
 
Trì hoãn vô ích, phải hỏi rõ thân phận đối phương. 
 
Lấy địa vị của hắn lúc này, nhất định không thể nói trắng ra hai chữ ‘con riêng’. 
 
Thiên ngôn vạn ngữ không thể nào mở miệng, hắn quyết định lấy lui làm tiến, hỏi vòng vo. 
 
“Tiên sinh cũng xuất thân từ Lẫm dương Từ thị, thật là khéo… Ngươi và ta cùng dòng họ.”
 
Thanh niên cười tươi khẳng định: “Cũng không phải trùng hợp, không chỉ là cùng dòng họ, ta và ngươi huyết mạch tương liên*.”
 
(*) Ruột thịt, ở đây ý chỉ cha con ruột
 
Nửa câu sau ý ngoài mặt chữ thẳng thừng không chút nào che giấu!
 
Sắc mặt Từ Minh Lễ đại biến. 
 
Giả như hắn thật sự có một đứa con trai tài hoa hơn người, anh tuấn vô cùng, sau khi mẹ đẻ mất đi đến nhờ cậy hắn. Tuy sẽ khiến Chu thị thương tâm nhưng với Từ gia mà nói lại không phải chuyện xấu. 
 
Vấn đề lớn nhất là ở chỗ tiểu tử này không biết tiểu cô nương nhà thủ phụ là tổ mẫu ruột của mình, còn âm mưu cưa đổ nàng. 
 
Nếu có thể như dao sắc chặt đay rối cắt đứt đoạn tình cảm cấm kỵ này còn dễ nói, sợ nhất là… không kịp khuyên can!
 
Nhỡ đâu mẫu thân đã sớm đắm chìm trong tình ái khó có thể kiềm chế, đánh mất bản thân, trong bụng mang bầu một sinh mệnh mới. Vậy nó là cháu trai cháu gái của hắn? Hay là em trai em gái? Đám Thịnh Nhi, Viện Nhi, Mao Đầu nên gọi đứa trẻ là ‘cháu trai cháu gái’ hay ngược lại trở thành cháu trai cháu gái?
 
Trời ơi… Sai lầm thuở thiếu thời của hắn cuối cùng không chỉ có lỗi với mẹ con mà càng có lỗi với cha ruột. 
 
Đầu óc Từ Minh Lễ xoay chuyển cực nhanh, trong thời gian hít một hơi đã nghĩ đến chuyện trăm năm sau Nguyễn Thời Ý hợp táng với ai…
 
Sau một lúc lâu nghẹn họng trân trối, hắn nóng lòng muốn xác định, thốt lên: “Ngươi, ngươi là nhi tử thất lạc nhiều năm của ta?”
 

 
Từ Hách nghe vậy, trong lòng như có muôn vàn con ngựa hoang phi ầm ầm qua. 
 
Đứa nhỏ này không phải đã đứng đầu bách quan sao? Có mắt như mù nói bậy bạ cái gì đấy?
 
Bởi vậy có thể thấy Nguyễn Thời Ý cơ bản không ám chỉ với huynh đệ Từ gia tin tức ‘cha ruột vẫn còn sống’?
 
Ngẫm lại cũng khó trách, Nguyễn Nguyễn của hắn chịu ủy khuất lúc nửa đêm, tức giận nghẹn trong lòng; đến cả con gái cũng tỏ ý chờ nhìn dáng vẻ kinh ngạc ngây người của các huynh trưởng, dĩ nhiên kín miệng như bưng.
 
Thấy Từ Minh Lễ bỏ đi uy nghiêm của thủ phụ, gương mặt đẹp đẽ thấp thỏm và khó chịu, Từ Hách thử bày ra phong thái người làm cha, thản nhiên cười nhạt. 
 
“Không, ta là cha ngươi.”
 
—— cha ruột.
 
Từ Minh Lễ ngạc nhiên, nhưng chỉ chớp mắt đã trợn mắt liếc hắn: “Tiên sinh ăn nói bừa bãi gì vậy! Vô lễ, thật không có phong phạm.”
 
Từ Hách không giận, ngược lại cười thấp giọng nói: “Mời nương ngươi ra, ta có lời muốn nói.”
 
Nếu không có trực giác mách bảo người trước mắt và Từ gia có quan hệ sâu xa, Từ Minh Lễ đã sớm hạ lệnh đuổi người đi. 
 
“Ngươi, ngươi nói nhăng cuội, nói bậy gì vậy! Kinh thành có ai mà không biết thái phu nhân Từ gia đã…!”
 
Nửa người hắn như rơi vào hầm băng, nửa người lại như lửa đốt hừng hực, trán rỉ mồ hôi, giọng run rẩy. 
 
Một ý nghĩ đáng sợ lặng lẽ dâng lên trong lòng. 
 
Chẳng lẽ… người này đã biết chính xác ẩn tình? Thế mà hắn vẫn…
 
Từ Hách đã lường trước trưởng tử nhất thời không phản ứng kịp. 
 
Dưới con mắt quan sát từ xa của đám người hầu, hắn không tiện tốn nhiều nước bọt, sửa miệng hỏi: “Ngọc Hiện đâu? Gọi bà ta tới cũng được!”
 
Trí nhớ của Từ Minh Lễ rất tốt, hắn vẫn nhớ rõ đây là nhũ danh đã nhiều năm không dùng đến của Vu Nhàn, càng nghi ngờ hơn.
 
Hắn chần chờ trong chốc lát, chưa kịp quyết định thì đúng lúc Vu Nhàn dẫn Trầm Bích và tiểu nha hoàn đến sảnh sắp xếp đồ, thò đầu vào nhìn một cái. 
 
“Ngài tới rồi?” Bà nhận ra khách tới, tức khắc vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, “Có cần thông báo cho… Nguyễn cô nương không?”
 
Từ Hách cười gật đầu: “Làm phiền Vu ma ma.”
 
Từ Minh Lễ thấy người này thu phục lão ma ma của Từ gia dễ như trở bàn tay, không khỏi nửa tin nửa ngờ. 
 
Chưa đến kết luận, cứ phải nhìn nhau không nói gì thì thà tiếp tục ngắm cá. 
 
Vì vậy Từ Minh Lễ gắng gượng dời mắt nhìn thẳng vào đám cá chép béo khỏe. 
 
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như ẩn nhẫn nửa đời người. 
 
Từ Hách phá vỡ yên lặng, mỉm cười: “Ngươi lớn rồi còn thích ngắm cá? Năm đó ngươi đi còn loạng choạng, thích nhất tới viện của Nhị bá. Suốt ngày ném bánh bao và màn thầu vào hồ cá, sau đó cho ăn chết mấy con lớn, hại đường tỷ của ngươi khóc thật nhiều ngày! Nương ngươi bận bịu chăm sóc hai huynh đệ, là ta đã vẽ hai bức công bút cẩm lí*, lạc con mẹ ngươi khoản, mới miễn cưỡng dỗ được…”
 
(*) Công bút là một cách vẽ của người TQ, cẩm lí là cá chép, còn lạc khoản là chữ kí trên tranh
 
Từ Minh Lễ hoàn toàn không nhớ gì chuyện này nhưng xác thực khi bé có nghe Nguyễn Thời Ý trêu đùa nhắc tới sự kiện lúc nhỏ hắn nghịch ngợm làm cá chết.
 
Chưa từng lường trước được thanh niên bên cạnh lại thuận miệng nói ra, còn thêm vào phần kế tiếp?
 
Chỉ nghe đối phương tiếp tục: “Hồi đó người ba phòng chúng ta có quan hệ mật thiết, sống chung hòa thuận. Nếu không phải ta khăng khăng rời nhà… Bước lên ngàn dặm giang sơn, dẫn đến chuỗi sự việc sau này, há sẽ huyên náo không thoải mái? May là bốn người các ngươi bình an vô sự.”
 
Sự áy náy và xúc động vô cùng phát ra từ trong cổ họng không có chút nào giả bộ. 
 
Từ Minh Lễ xuất thần suy nghĩ. 
 
Hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ câu ‘ta là cha ngươi’ cũng không có ý nhục mạ hay đùa giỡn. 
 
Nếu mẫu thân có thể từ chết sống lại, trẻ hóa hồi xuân, như vậy phụ thân mất tích nhiều năm có khả năng cũng sẽ…?
 
Đương lúc hắn đang khiếp sợ vô cùng và lo lắng không yên, bên trái vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ. 
 
Hai người trên cầu không hẹn mà cùng quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Thời Ý được nha hoàn vây quanh, gót sen lả lướt bước đến tiền viện.
 
Dáng vẻ thong dong, nét mặt kiều diễm, phong thái thướt tha, kiều mị trời sinh. 
 
Ánh mắt ấm áp của nàng ngắm nghía dung nhan đã bỏ râu của Từ Hách, môi thơm khẽ cười nhạt. 
 
Mà Từ Hách đã mấy ngày không gặp vợ, nhớ đến mức không tan chảy nổi. 
 
Bắt được sự vui mừng tràn đầy giữa hai hàng lông mày nàng, hắn không cầm lòng được vui vẻ ra mặt. 
 

Miệng cười ngọt ngào sáng lạn kia có thể so với hoa, với ngày hạ trời trong ủ thành mật, ngọt đến ngấy cả người.
 
Nguyễn Thời Ý trợn mắt trừng hắn, dùng giọng điệu khách sáo nói: “Tiên sinh, mời đến thiên thính dùng trà.”
 
Ngay sau đó, nàng nhỏ giọng bổ sung với Vu Nhàn một câu: “Lập tức phái người gọi Minh Dụ, Minh Sơ tới một chuyến.”
 
*
 
Theo chân Nguyễn Thời Ý, Từ Hách lần đầu bước vào phủ thủ phụ. 
 
Cảnh vật bên trong đều được tỉ mỉ xây dựng, dù là ao hồ hay là đình đài lầu các đều lấy theo phong cách Giang Nam, tao nhã thanh tĩnh, có phong cách riêng trong số nhà cửa của các quý nhân kinh thành. 
 
Nguyễn Thời Ý hơi chậm lại phía sau hắn nửa thước, tỏ ý tôn trọng. 
 
Giọng nói chế nhạo lại có vẻ ôn hòa, mềm mại như gió xuân tháng hai cất lên.
 
“Đã chịu trở lại?”
 
Từ Hách ngắm nghía làn da trắng nõn của nàng, buồn bực đáp: “Ai bảo nàng bỏ ta mà chạy!”
 
Từ Minh Lễ đi bên cạnh, dùng khuôn mặt không biểu tình che giấu nội tâm khiếp sợ trong lòng. 
 
“Nguyễn Nguyễn, chuyện tứ hôn là thế nào?” Từ Hách gấp không chờ nổi, hỏi vấn đề hắn đã rối rắm cả đêm. 
 
Nguyễn Thời Ý mờ mịt: “Tứ hôn?”
 
Từ Hách nghi giọng nàng có ý nghi ngờ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bên ngoài đồn, hôm qua Tề Vương giá lâm phủ thủ phụ, cầm trên tay một hộp gấm màu vàng bên trong đựng thánh chỉ tứ hôn…”
 
“A! Ta còn nói chàng đổi tính! Không ngờ… lần này thấy ta bị tứ hôn nên mới chịu hiện thân!” Nguyễn Thời Ý lạnh lùng liếc hắn, “Nếu không có lời đồn đại, chàng định trốn ở Li Khê gắn bó thân mật* với lão Hồng?”
 
(*) Gốc là “song túc song tê”, thành ngữ chỉ hai người yêu nhau không thể tách rời
 
“Không, đừng quên A Lục và năm con chó,” hắn nghiêm túc giải thích, hỏi lại, “Sao Tề Vương lại dùng bữa trong phủ?”
 
Nguyễn Thời Ý tức giận: “Tề Vương điện hạ không cầm thánh chỉ, mà là tình lam đồ do quận chúa cất giữ.”
 
“A?” Từ Hách kinh ngạc, “Hắn mượn?”
 
Khóe môi Nguyễn Thời Ý cong lên, đắc ý: “Hiện giờ đã ở trong tay ta. Ván này coi như ta thắng!”
 
“Nàng!” Từ Hách tức đến tận cổ, “Này… ta ở trong phủ quận chúa chịu ‘thống khổ tra tấn’, chẳng phải uổng công!”
 
“Chàng thật sự tới phủ Quận chúa! Chàng, chàng đã làm gì? Bọn họ tra tấn chàng? Tra tấn kiểu gì?”
 
Nguyễn Thời Ý dừng lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ và giận dữ.
 
“Chuyện này tối nói sau.”
 
Từ Hách không nói rõ càng làm Nguyễn Thời Ý suy đoán theo hướng ong bướm lưu luyến – chẳng lẽ là cái loại làm nàng buồn nôn lúc trước?
 
Thấy nàng im lặng, hắn quay lại hỏi: “Tại sao Tề Vương chịu giao tình lam đồ cho nàng?”
 
Không ngờ Nguyễn Thời Ý lấy đạo của người trị người: “Chuyện này tối nói sau.”
 
Từ Minh Lễ lúng túng nghe hai người đối đáp, cái biết cái không, chẳng dám chen lời. 
 
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Từ Minh Sơ tới một mình, vẫn trước sau như một xinh đẹp động lòng người.
 
Thấy rõ vị trí của ba người biến hóa, nàng cười hì hì nói: “Ấy! Cha, ngài về nhà rồi!”
 
Từ Minh Lễ còn đang chăm chú suy nghĩ giải thích cho em gái thế nào về chuyện quỷ quái ‘mẫu thân chưa tạ thế còn biến thành tiểu cô nương’. 
 
Nghe nàng há miệng liền gọi cha, giọng điệu vô cùng quen thuộc, rõ ràng còn biết nhiều hơn hắn. 
 
Từ Hách tươi cười đầy mặt: “Minh Sơ tới thật nhanh!”
 
“Con vốn sợ người không có ở đây, mẫu thân rảnh rỗi nhàm chán nên đã sớm ra cửa tới chơi với bà… Đúng lúc người cũng về Từ phủ! Dạo này người khỏe không? Người bên Li Khê không quấy rầy người chứ?”
 
Nguyễn Thời Ý thấy con gái vừa tới đã nói chuyện liên hồi với Từ Hách, lập tức không vui: “Minh Sơ, có cha liền không cần nương và ca ca?”
 
Từ Minh Sơ cười đùa nói: “Không phải con cho lão nhân gia mặt mũi hay sao!... Ồ! Không già không già! Giống như người nói, cả người trên dưới ông đều không già!”
 
Lời này ít nhiều làm cho người ta phải suy nghĩ. 
 
Ít nhất, chứng minh Nguyễn Thời Ý đã kiểm tra ‘cả người trên dưới’ của Từ Hách. 
 
Từ Hách nghẹn cười: “Hóa ra nương ngươi đánh giá ta như vậy.”
 
“Không!” Nguyễn Thời Ý đỏ mặt, “Đừng nói bậy bạ!”
 
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao Từ Minh Sơ hợp ý với phụ thân con bé như thế. 
 
Trong đầu hai người đều chứa đầy suy nghĩ quái quỷ, lời kì lạ thốt ra miệng nhiều vô kể. 
 
Cha nào con nấy!
 
Đợi nửa nén hương, Từ Minh Dụ nghe tin tìm đến, mơ hồ không hiểu tình huống trong phòng khách. 
 
‘Tiên sinh’ thình lình ngồi ngay ghế chủ vị, trò chuyện cực kỳ vui vẻ với em gái; mà mẫu thân bồi hồi ngồi một bên dường như giận dỗi; huynh trưởng thì dự thính, vẻ mặt như trút được gánh nặng, vừa kinh ngạc lại vui mừng. 
 
“Đại ca…” Hắn chưa nghĩ ra có nên hành lễ với Nguyễn Thời Ý hay không, chỉ chào huynh trưởng trước. 
 
Từ Minh Lễ vẫn còn nghi vấn, hiểu biết có hạn, chỉ đành nghe mẫu thân chỉ thị. 
 
Nguyễn Thời Ý tỏ ý bảo con trai thứ ngồi xuống, hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Cố ý gọi huynh muội các con tới là muốn… chính thức trả phụ thân lại cho các con.”
 
Từ Minh Dụ có chút ngây ngốc. 
 
Nếu nói mẫu thân cố ý muốn gả cho tiên sinh và thông báo thân phận ‘Từ thái phu nhân’ kinh người, hắn đã không thể tưởng tượng nổi; còn ‘phụ thân’ là cái gì?
 
Nguyễn Thời Ý dịu dàng cười nói: “Như các con thấy, Từ tiên sinh chính là vị phụ thân ‘tráng niên mất sớm’ của các con, họ Từ húy Hách, tự Huyên Chi, biệt hiệu Tham Vi, sùng văn đại học sĩ Duệ Tôn, Tam công tử Bình Viễn tướng quân phủ.”
 
Từ Minh Lễ đã từ kinh hoàng lúc đầu chuyển thành vui mừng, nhưng Từ Minh Dụ vẫn sững người như cũ: “Con, con có nghe lầm không?”
 
Từ Minh Sơ vui vẻ, đôi mắt híp lại kiêu ngạo: “Nhị ca, không sai! Đây là phụ thân ruột của chúng ta! Ta phát hiện đầu tiên!”
 
Nàng bày ra bộ dáng nghịch ngợm ‘các người mau khen ta’, không có nửa điểm dáng vẻ hoàng hậu một nước. 
 
Ở trước măt cha mẹ và huynh trưởng, cuối cùng nàng vẫn chỉ là nha đầu được cưng chiều nhất, lúc nào cũng không kiêng nể gì. 
 
Nguyễn Thời Ý vẫn bực chuyện Từ Hách một mình tới phủ quận chúa, bị người ta ‘tra tấn tàn khốc’, lười nói tốt cho hắn, nói với Từ Minh Sơ: “Minh Sơ, con giải thích ngọn nguồn đi!”
 
Từ Minh Sơ đoạt được cơ hội tốt để nghiền ép các ca ca, tất nhiên tận sức, miêu tả sống động mấy chục năm từ khi Từ Hách rời kinh. 
 
Từ du lịch, cứu người đến băng liên, lệnh cho thư đồng mang hạt giống trở về, gặp người đuổi giết, tuyết lở, bị lạc, đói khổ lạnh lẽo cắn hạt sen ngủ say ba mươi lăm năm… Nàng nói tỉ mỉ từng câu giống như đã tự mình ở đó, càng thêm mắm thêm muối khen phụ thân không ngừng, lại nói về chuyện mình hồi nhỏ từng trộm tranh. 
 
Toàn bộ quá trình Từ Hách đều mỉm cười, không ngừng đưa điểm tâm cho Nguyễn Thời Ý và Minh Sơ, bóc hạt thông, châm trà… Thậm chí còn gọt hoa quả thành bông hoa, chỉ kém tự tay đút cho thê tử trước mặt con cái. 
 
Mắt thấy bọn họ quen thuộc thân thiết với nhau, huynh đệ Từ gia từ trong kinh hoàng lấy lại tinh thần, mắt nhìn nhau, bọn họ một nhà ba người! Đôi ta bị vứt bỏ!
 
Tới gần buổi trưa, Chu thị đã an bài tốt cơm trưa, đặc biệt tới mời. 
 
Nghe nói ‘tiểu tình lang’ của mẹ chồng hóa ra lại là cha chồng chân chính, nàng trợn mắt há mồm, sau đó cúi lạy. 
 
Huynh muội ba người như tỉnh mộng, theo Chu thị hành đại lễ với vợ chồng Từ Hách. 
 
Bốn người quỳ lạy trên đất, thân thể khẽ run rẩy. 
 
Sống nửa đời người, bọn họ không dám hi vọng xa vời có thể nhìn thấy phụ thân còn sống sờ sờ, càng chưa từng nghĩ đến chuyện có cơ hội hiếu thuận với cha mẹ. 
 
Nhìn đám con cái nhân trung long phượng* quỳ lạy trước mặt, Từ Hách rất lúng túng, định cản lại. 
 
(*) Rồng phượng trong loài người
 
Nguyễn Thời Ý vươn tay ngăn lại, hòa nhã nói: “Tam Lang, cái lạy này chàng nhận được.”
 
Từ Hách lau giọt lệ nơi khóe mắt, cũng lau đi hơn một năm không thể về nhà, thấy người thân không thể nhận mặt, cô độc không được ai thấu hiểu. Hắn cười tủm tỉm liến lên dìu con trai, con gái, con dâu từng người một đứng lên.  
 
Hắn biết rõ hắn và các con đã bỏ lỡ quá nhiều, không cách nào bù đắp được.
 
May mắn là bọn họ còn có phần đời còn lại. 
 
*
 
Vừa nhận mặt nhau, trong bữa cơm trưa vợ chồng Từ Minh Lễ đã đề nghị mời Từ Hách đến ở trong phủ thủ phụ, tuyên bố với bên ngoài là thân tộc. 
 
Lúc thu xếp đồ đạc trong sân nhà mới, Từ Minh Sơ kéo phụ thân tới chọn đồ dùng, chỉ để lại Nguyễn Thời Ý và mẹ con Từ Minh Dụ mặt đối mặt. 
 
Đối với một bàn cơm thừa canh cặn, Từ Minh Dụ uống cạn rượu trong chén, muốn nói lại thôi. 
 
Không giống với huynh trưởng ở trong cung đã tình cờ gặp gỡ Từ Hách mấy lần, lén hỏi thăm cực kỳ kĩ càng, Từ Minh Dụ và Từ Hách chỉ gặp nhau duy nhất vào vụ án tòa thành ngầm dưới đất. 
 
Cho dù hắn tự chọc mù hai mắt cũng khó có thể quên ngày đó Từ Hách nghèo túng đến thế nào, cả người đầy máu nằm trên đất, lẩm bẩm chu miệng với mẫu thân đòi ‘hôn hôn’. 
 
Nếu nói mẫu thân tâm tính trẻ hóa, khẩu vị biến đổi thích thanh niên làm nũng, cũng không có gì đáng trách. 
 
Nhưng muốn hắn gạt hết lí trí tin người nọ là Từ Tham Vi, là người cha ruột mấy chục năm nay hắn lấy làm tự hào, thi thư họa tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, tuấn mỹ tuyệt đỉnh, hoàn hảo không tì vết… 
 
Hắn không làm được. 
 
Mẫu thân của hắn sẽ không vô ý tiết lộ thân phận, bị một tên hậu sinh lớn lên trông giống người nhà mình lại có tài hoa bịa đặt chuyện xưa? Sau đó bị lừa?
 
Bàn về dung mạo, tài hoa, gia thế, tài lực của lão nhân gia bà, đủ để đám thanh niên chưa thành gia thất thèm thuồng. 
 
Nhất là thái độ thân mật vừa rồi của người nọ, mềm giọng lấy lòng, căn bản không phù hợp với hình tượng ‘Đội trời đạp đất’ của phụ thân hắn!
 
Nguyễn Thời Ý nhìn ra sự do dự của hắn, rũ mắt khẽ cười: “Minh Dụ, nếu có chuyện thì cứ nói thẳng.”
 
Bị mẫu thân hỏi, Từ Minh Dụ uyển chuyển mở miệng: “Người không nhận sai chứ? Vị kia thật sự là… phụ thân của chúng con?”
 
Nguyễn Thời Ý không quên cảnh hắn thấy lần trước, ngượng ngùng cười nói: “Chính xác tuyệt đối, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng ta không già đến nỗi ngay cả trượng phu cũng không nhận ra. Nếu con cảm thấy ông ấy… không giống như tưởng tượng, thứ nhất là vì năm xưa ta muốn khích lệ các con, phóng đại điểm tốt của chàng lên; thứ hai là chàng ngủ quá lâu, ngủ đến choáng váng, lại cả ngày ở chung với chó, tính cũng giống chó.”
 
“Người thật sự… xác nhận ?” Từ Minh Dụ vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ. 
 
Nàng hơi bực bội: “Xác nhận.”
 
Ngay cả công phu trên giường cũng xác nhận rồi.