Chương 69
 
 Edit: Summer
 
Tim Nguyễn Thời Ý dừng một nhịp.

 
Sau đó cả người cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng không tự chủ theo lòng mà nhũn ra.
 
Nàng không dám quay đầu, không dám nhìn Từ Hách một cái, càng không phân biệt được ở gần có người rình coi không.
 
Ánh mắt lưu lại trên xe ngựa đầy rẫy hoa cỏ, rõ ràng khoe màu đua sắc, bởi vì kết hợp, phơi bày ra mỹ cảm diễm lệ mà không tầm thường.
 
Được hắn ôm ấp chưa nói đến ấm áp, nhưng lẫn vào đó mùi hoa cùng hoàng hôn, lặng lẽ không tiếng động bao lấy nàng.
 
Nàng phá lệ không tránh ra.
 
Thậm chí không nhịn được phỏng đoán, nếu như hắn phá lệ mà hôn tới, nàng có nên cự tuyệt hay không…
 
Nhưng Từ Hách không nhúc nhích, lẳng lặng ôm nàng.
 

Dè dặt, như rất sợ đánh vỡ bảo bối yếu ớt.
 
Đứng ở khu vườn mấy mươi năm trước từng vui đùa, làm bạn vẽ tranh, thân khoác ánh sáng tươi đẹp ráng mờ, hai người trầm mặc không nói, mỗi người đều đang ở trạng thái thấp thỏm chờ đợi đối phương lên tiếng.
 
Yên tĩnh đến mây tía bạc màu, tim đập kịch liệt cũng dần thong thả.
 
Hồi lâu, Từ Hách hơi nới lỏng cánh tay, vẫn duy trì tư thế vòng tay ôm nàng, lấy một tay ra mò gì đó từ trong ngực, tỉnh bơ nhét vào tay nàng.
 
Một cây trâm khảm trân châu tơ vàng với hình thức đặc biệt. Cánh hoa sen lấy chỉ vàng tạo thành, tầng tầng nở rộ, ở giữa khảm nạm một viên trân châu lớn chừng ngón tay cái, lóng lánh hào quang chói mắt.
 
“Nàng chậm chạp không chịu quyết định, ta liền làm trâm cài tóc.”
 
Nguyễn Thời Ý tránh thoát khỏi trói buộc của hắn, nhỏ giọng mắng: “Cái hạt châu này không phải để ta áp lưỡi sao?”
 
“Nói bậy!”
 
Từ Hách xoay người nàng lại, tay nắm nàng hơi dùng sức xoay lại trâm cài, tiếp đó nhẹ nhàng kéo ra.
 
Thân trâm lại ẩn giấu một lưỡi dao dài ba tấc.
 
“Cây trâm này…?” Nguyễn Thời Ý rất là bất ngờ.
 
“Trước khi ra khỏi thành, ta chia ra nhờ tiệm nữ trang chế tạo đầu trâm, cửa hàng vũ khí gấp gáp chế tạo thân trâm. Mới vừa rồi thừa dịp chưa đóng cửa, đưa đi ghép lại với nhau. Dĩ nhiên, ta hy vọng… đời này kiếp này, nàng hoàn toàn không dùng được bộ phận ẩn giấu này.”

 
Hắn lặp đi lặp lại chỉ dẫn Nguyễn Thời Ý mở đinh ốc bằng một tay như thế nào, cầm dùng sức mà không làm bản thân bị thương như thế nào, cuối cùng trở về nguyên trạng, cắm lên búi tóc cho nàng.
 
Nguyễn Thời Ý cảm giác hắn phí hết tâm tư chế tạo trâm cài tóc, bố trí xe hoa, nhất định sẽ có yêu cầu, thí dụ như hôn, thậm chí còn hòa hợp lại.
 
Nhưng Từ Hách ở gần bồi nàng ngắm hoa, hỏi tới tình trạng người nhà gần đây, không có thêm bước tiếp xúc tay chân hay trêu đùa nào.
 
Cái gọi là “Càn rỡ một trận”, chẳng qua là… ôm một cái?
 
Hắn khảy hoa trên xe hoa, kéo xuống hay dây hoa leo nhỏ màu tím, quấn quanh cổ tay nàng, nhìn xung quanh, rất là thưởng thức kiệt tác của mình.
 
“Tam Lang mất công làm ra hai xe hoa, đi qua phố xá sầm uất, ồn ào huyên náo, không sợ bị để mắt tới à?” Nguyễn Thời Ý chế nhạo, “Ngày xưa phương pháp làm cho người vui vẻ của chàng rất nhiều, khoe khoang như vậy quả thức hiếm thấy.”
 
“Thích không?” Từ Hách hỏi ngược lại.
 
Nguyễn Thời Ý cười một tiếng: “Tuổi đã cao! Cũng không phải mấy tiểu cô nương si mê!”
 
“Năm xưa nhà cũ Nguyễn thị phồn hoa tựa cẩm, chăm nuôi được chim quý hiếm, chúng ta khi xưa kỳ hoa dị điểu có thể vẽ đếm không xuể…”
 
Từ Hách cười ý vị thâm trường.
 
“Chàng, chàng…” Nguyễn Thời Ý chuyển con mắt nhìn núi giả bên Thái Hồ, trong lòng hiểu rõ, “Chàng là định, để cho ta mượn cơ hội này niêm phong cửa mật đạo?”
 
“Ta và A Lục, Đại mao, Nhị mao đến phía nam kinh thành ba trăm dặm có một cái sơn cốc, nơi đó hoa cỏ rực rỡ tươi đẹp, có linh cảm, trang hoàng lại xe ngựa, chở về một đám lớn hoa và cây cối… Thứ nhất, Nguyễn Nguyễn nhà ta yêu hoa, thấy nhất định sẽ vui mừng; Thứ hai, cho nàng nhìn bên trong vườn, rảnh rỗi tới vẽ tranh; Thứ ba, “tình lang” như ta công khai đưa cho nàng thật nhiều cây cối và hoa, nàng có thể danh chính ngôn thuận trọng tu vườn hoa.”
 
“Ai, ai muốn chàng làm tình lang?”
 
“Mặc kệ nàng tiếp nhận ta hay không, hiện nay lời đồn truyền ra, ta chỉ có thể lấy thân phận này cùng nàng qua lại. Nàng giữ tác phẩm của “Từ Tham Vi”, trong nhiều người theo đuổi bao gồm họa sư, chẳng qua cũng bình thường.”
 
Hắn cười tủm tỉm chỉ hướng đất trống, bổ sung nói: “Ngày khác, ta vẽ một phần tranh thuyết minh, nơi nào đặt núi đá giả, nơi nào gieo trồng hoa cỏ, nơi nào đào hồ… Theo như ý của nàng điều chỉnh, chúng ta tranh thủ sớm ngày khởi công?”
 
Nguyễn Thời Ý đột nhiên hoảng sợ, so với chọc cho nàng tươi cười vui vẻ, hắn chú trọng an nguy của nàng hơn, cùng với chuyện làm sao không chút dấu vế che giấu mật đạo.
 
Đối với chuyện này nàng không có ý kiến: “Chàng đã lấy về đoạn đầu của Tình Lam đồ, coi như bước ra khỏi bước nguy hiểm nhất; mà nay lại gây ra động tĩnh, có phải hay không ta… nên nói cho nhi tử một chút?”
 
Mắt Từ Hách chợt sáng lên: “Nguyễn Nguyễn chịu nghe ý kiến của ta, ta thật cao hứng.”
 
Nguyễn Thời Ý nhất thời cứng họng.
 
Thật vậy, nàng làm Từ thái phu nhân quen tự chủ trương, một khi xuất hiện ý kiến không hợp, luôn muốn đem cái vẻ trưởng giả của mình, hết sức thuyết phục hắn.
 
Mới đầu, trong lòng tuổi tác chênh lệch với nhau, tựa như không thể vượt qua hào rộng, nhưng trải qua mưa gió trắc trở, thấu hiểu lẫn nhau, nói không chừng có thể tìm được cách sống chung thích hợp.
 
Nàng dĩ nhiên biết được, nếu như nói với hai huynh đệ Từ gia “Phụ thân các con chưa có chết”, hai nhi tử nhất định hết sức thúc giục hai người lần nữa ở chung một chỗ.
 
Cho đến hôm nay, Từ Hách nóng nảy xung động dần dần được thay thế bởi sự chững chạc thành thục.

 
Nếu như hắn không càn quấy, dùng mọi cách trêu đùa nữa… Nàng tình nguyện thỉnh thoảng làm bạn cùng nhau.
 
Thấy Từ Hách từ chối cho ý kiến, nàng quay lại hỏi hắn đến chuyến này để làm gì.
 
Hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười báo cho nàng biết.
 
Hai người hơn nửa tháng không thấy vừa trò chuyện vừa tản bộ, đại khái lấy bước chân đo đạc vườn hoa nhỏ.
 
Thẳng đến khi ánh mắt đỏ rực nơi chân trời tan hết, nhóm tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ đến vườn hoa thấp đèn, Nguyễn Thời Ý mới thấy khi cười nói, thời gian đã nhanh chóng trôi đi.
 
Nàng đang tự xoắn xít có giữ hắn lại ăn bữa cơm thanh đạm hay không, Từ Hách đã chủ động mở miệng: “Thời điểm không còn sớm, ta về trước vẽ tranh.”
 
Nguyễn Thời Ý rất là bất ngờ: “Nếu không… Uống ngụm canh rồi đi?”
 
“Nguyễn Nguyễn, ta lại ở nữa, sợ là không bỏ đi được.”
 
Gần như “Tiểu biệt thắng tân hôn”, hắn điên cuồng nhớ nhung nàng, nhưng phải khắc chế, hết sức khắc chế; mà thê tử hắn hoặc nhiều hoặc ít sinh lòng nhớ mong mới có thể dịu dàng với nhau như vậy.
 
Nếu hắn mượn cơ hội buông thả, không nắm giữ đúng mực, ngược lại làm nàng mâu thuẫn.
 
Phải biết được có chuyển biến tốt liền thu tay lại.
 
Nguyễn Thời Ý không nhiều lời nữa, mang theo hai tiểu nha đầu, tự mình đưa hắn tới cửa hông của vườn hoa.
 
“Nguyễn Nguyễn, tiếp theo… Ta phải dốc lòng vẽ tranh, chỉ sợ chưa chắc có thể tới thường xuyên. May là hai ta ở gần, nếu nàng…” Hắn vốn muốn nói “Muốn ta”, nhưng lại ngại ở đây có người ngoài, cưỡng ép sửa lời nói, “Nếu nàng có chuyện tìm ta, cứ tới, hoặc để cho A Lục làm chân chạy cũng được.”
 
“Ừ.”
 
Nguyễn Thời Ý rũ đôi mắt đẹp, dùng lông mi che giấu ánh mắt phức tạp.
 
“Được rồi, cứ tạm biệt ở đây. Nhanh đi dùng cơm tối, đừng để đói hỏng bản thân.” Từ Hách chậm rãi đi xuống bậc thang, cười mà nói lời từ biệt.
 
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn sải bước chân đi, dung nhập vào đường hẻm tối tăm, chưa kịp nghĩ lại, xoay người đoạt lấy đèn lồng của tiểu nha đầu, nhấc váy đuổi theo.
 
“Tam Lang! Rừng trúc tối đen, chàng, chàng cầm đi!”
 
Từ Hách dừng bước chân nhận lấy cán trúc, nét mặt tươi cười được ngọn đèn chiếu rọi ấm áp – Nguyễn Nguyễn của hắn, đối với hắn ngày càng tốt mà không tự biết.
 
Hắn quyết định, tạm thời không nhắc nhở nàng.
 
Bốn mắt nhìn nhau, đang muốn làm bộ làm tịch nói hai câu khách sáo, chợt nghe từ khúc quanh của đường nhỏ truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn.
 
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, lại thấy mấy người đốt đèn, vây quanh hai người phụ nữ tiến đến gần.

 
Dưới ánh trăng và ánh đèn giao nhau, đi đầu là nữ tử ba mươi có thừa, cả người mặc váy dài màu trắng tuyết, dung nhan sửa soạn tinh tế, hết sức thần tiên, trạng thái tĩnh nhàn, như tiên vẽ trong tranh.
 
Nguyễn Thời Ý cừng Từ Hách cùng nhau sửng sốt một chút, không chớp mắt nhìn thẳng đối phương, cũng không đoái hoài nhìn những người còn lại là ai.
 
Người nữ tử kia cùng dừng nhịp bước chân, lấy ánh mắt không thể nào che giấu kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn ngắm hai người bọn họ.
 
Hô hấp của Nguyễn Thời Ý như dừng lại, cả người tê dại, lại có cảm giác như trời đất quay cuồng.
 
Nàng không thể không ổn định tinh thần, hướng về khuôn mặt có tám phần tương tự kia lễ phép mà cười.
 
Cũng hết sức mở to hai mắt, ngăn cho nước mắt vỡ đê.
 
- Nữ nhi xa cách mười bảy năm, cách nàng chỉ hơn hai trượng.
 
****
 
Bỗng nhiên gặp bộ dáng “Nguyễn tỷ” cùng với “Tiên sinh” ở cửa hông Lan Viên lưu luyến chia tay, Thu Trừng vô cùng khiếp sợ.
 
Nàng được hai vị cữu cữu khuyên nhủ, mượn lý do “trừ hiếu”, không để ý ngăn cản của phụ thân, dẫn theo mẫu thân ngàn dặm xa xôi chạy về kinh thành Đại Tuyên.
 
Vừa để nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng vì tránh nanh vuốt của vị huynh trưởng khác mẹ.
 
Mẹ con hai người khiêm tốn về kinh, nghe nói trước đó có chiếc xe hoa chưa từng thấy chạy về phía Lan Viên, Thu Trừng mang lòng hiếu kỳ to lớn, kéo đại biểu ca đến đón, hứng thú bừng bừng chạy đến xem tột cùng là gì.
 
Không khéo, mẫu thân nói nhiều năm không đặt chân đến Lan Viên, nghĩ cũng gần nên đi một chút, ba người liền ở trong sự hộ tống của tôi tớ đi đến thành đông.
 
Đi ngang qua chợ đêm, lại dạo nửa nén hương, bọn họ định từ hẻm vòng đến bái phỏng ở cửa chính, nào ngờ lại gặp được hai vị người quen.
 
Thu Trừng ngốc luôn rồi.
 
Ở trong nhận thức của nàng, Nguyễn gia tỷ tỷ là biểu tẩu tương lai của nàng.
 
Cho dù vụ tập kích ở Bắc Sơn trong chuyến du ngoạn mùa thu, tiên sinh ở thời khắc nguy hiểm quan tâm tỉ mỉ, cũng thân thiết đưa giai nhân về, chuyện này đối với dân phong cởi mở của Xích Nguyệt quốc mà nói, không có gì ghê gớm.
 
Nhưng dưới màn đêm cô nam quả nữ gặp gỡ sau hẻm thì….
 
Thu Trừng theo bản năng nhìn trộm Từ Thịnh, kì lạ với trạng thái hưng phấn của hắn, lại càng làm kinh ngạc hơn, là phản ứng khác lạ của Từ Minh Sơ, như gặp chuyện gì ly kỳ nhất thế gian.

 
Mắt hạnh của Từ Minh Sơ trợn tròn, môi đỏ mấp máy: “Cái này… làm sao có thể…”
 
Nàng đi lên về phía trước mấy bước, tựa như muốn xem rõ ràng, không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
 
Nguyễn Thời Ý kinh hãi, hoàn toàn quên mất thân phận lễ tiết, định xông lên phía trước đỡ, bởi vì không cẩn thận đạp phải tà váy mà nghiêng ngả, được Từ Hách một tay vớt lại.
 
“Chậm một chút, thấy tiểu công chúa cũng không nên sốt ruột thành như vậy a!” Từ Hách nhanh chóng trấn tĩnh nhắc nhở nàng.
 
Nguyễn Thời Ý lập tức hiểu ý, có gắng nâng lên mặt mày vui vẻ, từng bước một đi tới.
 
Nàng nên sớm chuẩn bị.
 
Không lường được giờ khắc này lại đột nhiên tới, lại trùng hợp Từ Hách ở bên người…

 
Ai! Lại là hiện trường bắt gian.
 
Nàng trấn định hành lễ với ba người tới, vẻ mặt ôn hòa thăm hỏi: “Ra mắt Vương hậu cùng tiểu công chúa, ra mắt đại công tử.”
 
Từ Hách đi theo phía sau, thản nhiên vái chào.
 
“A a a…” Từ Thịnh cười hì hì vỗ vai hắn một cái, “Tiên sinh trở lại một cái là huyên náo cả thành đều biết a! Mau dẫn ta đi nhìn xe hoa một cái!”
 
Từ Minh Sơ chưa hoàn hồn, nhìn qua lại giữa hai người Nguyễn Thời Ý và Từ Hách, một lúc lâu sau mới lúng túng cười nói: “Nguyên lai hai vị chính là “Tiên sinh” và “Tỷ tỷ” mà Thu Trừng nói… ta chỉ là nhất thời hoa mắt, còn tưởng là…”
 
“… Mẫu thân, người sao rồi?”
 
Thu Trừng thường xuyên nháo loại cùng Từ Minh Sơ, từ sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng càng thêm quý trọng nhân duyên mẹ con.
 
Lần này trở về nước, nàng nể tình mẫu thân ốm yếu, cố gắng giảm bớt chống đối, trở nên ngoan ngoãn nghe lời, quan hệ của hai người ngày càng ấm lại.
 
Hiện giờ thấy Từ Minh Sơ Hoàng hậu một nước, hoàn toàn không có sự cao quý đoan chính ngày thường, chẳng những thần sắc hồ hoặc kinh ngạc, nói chuyện cũng ậm à ậm ờ, Thu Trừng chỉ nghĩ nàng phượng thể bất an, vội vàng dò hỏi.
 
“Không, không có gì.” Nụ cười của Từ Minh Sơ hơi ngưng lại, “Ta chỉ cảm thấy bọn họ… cực kỳ giống ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của con.”
 
Nguyễn Thời Ý rợn cả tóc gáy, sắc mặt trắng bệch, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh.
 
Cho dù lúc năm sáu tuổi nữ nhi đã bắt đầu ghi nhớ, nhưng khi đó nàng ít nhất cũng hai mươi lăm tuổi, dung mạo sớm đã vì bận bịu hối hả mà trở nên tang thương….
 
Chẳng lẽ ba mươi năm đã qua, Từ Minh Sơ còn có thể nhớ rõ ràng?
 
Đến nổi Từ Hách, hắn đã rời đi trước khi Từ Minh Sơ ra đời, làm sao có thể bị nữ nhi nhà mình nhận ra!
 
Từ Thịnh giống như bị lời nói của cô cô làm kinh động.
 
Đầu tháng giêng hắn đã biết chuyện hai mẫu tử vương thất Xích Nguyệt quốc trở về, đặc biệt chạy tới Lan Viên, vốn định nói cho Nguyễn Thời Ý, lại bị nàng dạy dỗ một phen, chỉ lo tranh hơn thua, sau đó chuyện này cũng không giải quyết được gì.
 
Lúc này, hắn biết rõ tổ mẫu không có chút nào phòng bị, khó tránh khỏi thất thố, trong lòng áy náy, vội vàng điều tiết không khí: “Nếu quý thể* cô cô không khỏe, chúng ta người một nhà cũng đừng chú trọng lễ liết, trực tiếp đi vào từ cửa hông ngồi một lát, được không?”
 
*Quý thể: thân thể cao quý (vốn là ý tôn trọng, nhưng mình thấy để vào câu nghe nó mỉa mai cà khịa sao đó).
 
“Ta… Quả thật có chút choáng váng, nhưng hít thở một lát là ổn. Trước không quấy rầy Nguyễn cô nương,” Ánh mắt yên tĩnh long lanh của Từ Minh Sơ nhìn vào dung nhan của Nguyễn Thời Ý, như có ý săm soi cùng nghi kỵ, “Đã là người một nhà, ngày sau nhất định sẽ có dịp gặp nhau.”
 
Thu Trừng tuy rằng thấy thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn là thân thể mẫu thân quan trọng hơn, chỉ nháy mắt với Nguyễn Thời Ý và Từ Hách một cái, đỡ Từ Minh Sơ theo đường cũ trở về.
 
Nguyễn Thời Ý nén lại ưu tư, cùng Từ Hách đưa lại đưa.
 
Đợi đến khi hai mẫu tử lên xe ngựa, cùng Từ Thịnh rời đi, nàng cũng không khống chế được, cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã rơi xuống.
 
Từ Hách thở dài, dùng cánh tay ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc nàng, ôn nhu an ủi.
 
“Chuyện xưa không thể đuổi, nhưng vẫn còn ngày mai.”
 
Một trận gió đêm phất qua, hối hận sâu nồng mơ hồ nhạt đi, bởi vì cái ôm ôn lạnh xua tan, dần dần phiêu tán với đêm mùa xuân ấm áp.