Chương 65:
 
Edit: Summer
 
Từ Hách không có cách nào hình dung tâm tình giờ phút này.

 
Vốn tưởng rằng đi đến sáu mươi năm sau, trải qua các loại hỗn loạn, trải qua kiếp nạn ngủ vùi ba mươi lăm năm, theo lý phải thản nhiên ứng phó với các loại chuyện lạ. 
 
Nhưng mà, khi hắn thấy nét mặt hớn hở ánh mắt mê ly của thê tử hắn, chậm rãi tháo đồ trang sức xuống, một món lại một món cởi ra váy dài phức tạp, đại sam màu hải đường, cúc y màu xanh, áo ngoài màu đỏ thêu địch văn, thậm chí thắt lưng hồng la, hơn mười món đồ trang sức ngọc, đồ trang sức vàng, cùng với đuôi váy thêu bạc khảm châu, cho đến khi trên người chỉ còn sót lại trung y và váy lót.
 
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi.
 
Công bằng mà nói, Nguyễn Thời Ý năm xưa không ít lần ở trước mặt hắn phong tình vạn chủng mà cởi y phục.
 
Càng không ít lần hắn thấy nàng ăn mặc đơn bạc, xuân quang trêu ghẹo người khác mà lộ ra.
 
Hôm nay ánh trăng nhu hòa cùng sương đêm mênh mông hòa quyện lẫn nhau, hơi nước ấm áp quấn quít cùng hương hoa thơm nồng, tỏ rõ đây là cơ hội tốt để ăn tươi nuốt sống nàng!
 
Hắn rốt cuộc ngu đến mức nào! Lại cam kết “Sẽ thu liễm và tôn trọng nàng”, thề son sắt nói “Không làm ra cử chỉ thái quá đối với nàng”!
 

Thật nên điên cuồng tát mình một cái!
 
Nhìn thấy mị nhãn của Nguyễn Thời Ý chứa ý cười, đầu tiên là lấy xuống mũ ô sa của hắn, sau đó cởi xuống dải lụa kết phía sau, lại giơ tay cởi bỏ nút thắt bên phải của chiếc đại bào mạ vàng… hắn thật lòng muốn ấn nàng lên trên giường, bỏ hết tất cả chướng ngại mà mà tiến lên thảo phạt.
 
Không biết làm cách nào, Nguyễn Thời Ý mặc quan phục của hắn lên, sau đó lại từng cái một giúp hắn mặc vào váy dài, áo ngoài, cúc y, đại sam, cùng với các loại châu báu tơ lụa.
 
Cử động của nàng chậm chạp, thỉnh thoảng còn vì choáng váng đầu mà lắc tới lắc lui, dung nhan xinh đẹp mỉm cười vui vẻ, hứng thú không giảm chút nào.
 
Từ Hách tựa như thấy nội tâm hắn đang đấm tường khóc lóc.
 
Nguyễn Nguyễn của hắn…. Cuối cùng bị cái gì kích thích vậy?
 
Còn đâu Từ thái phu nhân đứng đắn nghiêm túc, đoan trang hào phóng, tiếng tăm vang khắp kinh thành chứ?
 
Càng muốn mạng chính là, nàng không chỉ trao đổi áo khoác với hắn, còn ấn hắn lên ghế, tháo tóc của hắn ra, búi mấy búi trên đỉnh đầu, là kiểu tóc hình tròn của nữ.
 
 Khi nàng đem đống đồ trang sức tinh mỹ kim ty bát bảo, phượng tê ngô đồng gắn trân châu hết thảy chuyển lên đỉnh đầu hắn, nội tâm hắn thật sự tan vỡ rồi.
 
Làm cho một nam nhân ngang tàng thành cả người vừa dung tục vừa kiều diễm toàn thêu hải đường cũng thôi đi, trên đầu bừa bộn hạt châu, đồ trang sức vàng buông rũ ước chừng cũng nặng hai cân!
 
Khá tốt nơi này không có gương, nếu không hắn nhất định sẽ đập đầu một cái lên gương để mà tự tử.
 
Nhưng coi như không có gương, hắn cũng tự có thể tưởng tượng được lúc này có bao nhiêu đáng sợ…

 
Không không không! Không nên suy nghĩ nữa!
 
Nguyễn Thời Ý chuyển dời đến không sai biệt lắm, kéo Từ Hách xoay quanh một vòng, cười hừ hừ điều chỉnh trâm cài lưu ly trên tóc, lôi kéo đai lưng bên hông, cuối cùng ngước mắt, hết sức đem tầm mắt ngừng trên khuôn mặt đường nét rõ ràng.
 
Mi dài như mực hơi nghiêng, sống mũi xinh đẹp, môi mỏng bởi vì bộ râu mà tăng thêm phần lỗ mãng.
 
Nàng chợt nâng cánh tay, lấy đầu ngón tay lơ đãng bóp nhẹ cằm hắn.
 
“Râu, không hợp.”
 
Từ Hách sợ hết hồn: “Nguyễn Nguyễn, nàng tha cho ta đi! Nếu hoàn toàn cạo sạch sẽ, ta sẽ rất giống Từ Thịnh, sẽ bị…”
 
Nguyễn Thời Ý dùng ngón tay trỏ ấn lên miệng hắn, nở nụ cười ngả ngớn cuồng dã.
 
“Chàng, không thể cự tuyệt ta!”
 
Cả người Từ Hách cứng lại.
 
_ Đây thật sự là thê tử của hắn sao? Trong hành cung chẳng lẽ có cái gì kỳ lạ cổ quái chui vào, đoạt mất hồn nàng rồi?
 
Nguyễn Thời Ý dùng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng sờ qua chòm râu giả dán bên quai hàm, trăn trở lấy đầu ngón tay đụng chạm vào râu hắn, đột nhiên nhón chân lên, đến sát bên tai hắn nói nhỏ: “Nếu chàng ngoan ngoãn nghe lời, ta… Có thể “Trả lại gấp ba lần”.”
 
Từ Hách bị nàng làm cho mù mờ - nàng lại không có râu dài, sao hắn trả lại gấp ba lần được!
 
Nguyễn Thời Ý xoay người đến chỗ đống đồ lặt vặt ở góc tường, thật đúng là tìm ra một cây kéo.
 
Nàng lục lọi tìm đèn đuốc, đẩy hắn ngồi xuống xong, híp nửa con mắt đang ủ men say, chú tâm cắt bỏ bộ râu hắn đã nuôi nửa năm.
 
“…”
 
Từ Hách cam chịu số phận nhắm mắt, để nàng tùy ý lăng trì, cảm nhận hô hấp của nàng như khói, hai tay nàng khẽ run, nhưng lại cẩn thận và cẩn thận sửa sang cho hắn.
 
Điều kiện có hạn, cuối cùng chỉ để lại một lớp râu ngắn ngủn, nhưng đã không còn chướng mắt như trước.
 
Nguyễn Thời Ý từ trên cao nhìn xuống, hài lòng vuốt ve mặt hắn, lực độ nhẹ lại dịu dàng, làm cho hắn sắp không nhịn được.
 
“Nguyễn Nguyễn, ta nể tình nàng uống nhiều rồi, chỉ có thể nhịn! Nhưng nếu nàng còn làm trầm trọng hơn, ta khó lòng bảo đảm…”
 
“Không.” Nguyễn Thời Ý cắt lời hắn.
 
Nàng đội mũ của hắn lên, lấy râu giả đã tháo xuống khi nào dán qua loa lên khoảng giữa mũi và môi, trịnh trọng tuyên bố.
 
“Từ giờ trở đi, ta là Tam Lang, chàng mới là Nguyễn Nguyễn.”
 

*****
 
Từ Hách nghi ngờ, giữa hắn và Nguyễn Thời Ý nhất định có một người điên mất rồi!
 
Hắn từng thấy qua nàng say rượu ôm lấy hắn mà tâm tình, tâm sự tương lai hoặc là đòi ôm, nhưng hắn hoàn toàn có thể thề với trời, chưa từng chơi qua cái trò đổi quần áo cho nhau như thế này, chưa từng chơi đổi thân phận cho nhau.
 
Thêm râu giả, trang điểm của Nguyễn Thời Ý hóa thành lộn xộn, cái mũ bởi vì búi tóc mà nghiêng ngã, đại bào thả lỏng vạt áo lại rũ xuống đất, có thể nói là lôi thôi lết thết đến cực điểm.
 
Xoa bóp trán một lát, Từ Hách nói bằng giọng trấn định: “Không, ta không phải Nguyễn Nguyễn, nàng không phải Tam Lang! Nàng nghĩ sai rồi!”
 
Nguyễn Thời Ý hiển nhiên có chút tức giận: “Chàng phải phối hợp với ta!”
 
“Nguyễn Nguyễn ngốc, nàng căn bản diễn không giống! Ta, ta ít nhất… Chủ động hơn so với nàng nhiều lắm!”
 
“Phải chủ động như thế nào? Giống như chó đực thấy chó mẹ… trực tiếp nhào tới?”
 
Từ Hách cả kinh không khép miệng được - Nguyễn Nguyễn dịu dàng thục nữ nhà hắn, xưa nay quy củ, sao có thể nói ra mấy chuyện bát nháo hoang đường như vậy!
 
Điên rồi! Điên rồi! Loạn cả rồi!
 
Nguyễn Thời Ý chần chờ một lát, bước chập chững đến gần, dưới ánh đèn đuốc hơi lắc lư mà ngắm nghía mặt hắn, nở nụ cười lưu luyến.
 
“Ừm… nếu đem nam nhân mạnh mẽ và nữ nhân nhu mỳ tập trung hết vào người, không phải có thể đồng thời hưởng thụ vui thú cùng với sắc đẹp?”
 
A? Từ Hách cảm thấy hoài nghi sâu sắc đối với loại lý luận không đầu không đuôi này.
 
Không ngờ một khắc sau, Nguyễn Thời Ý nâng đầu gối lên, để giữa hai chân hắn, nghiêng người mắt nhìn xuống hắn đang ngây ra như phỗng, tiếp đó cười yếu ớt lấy ngón tay ngọc thon dài khơi cằm hắn, cúi đầu lắp kín đôi môi đang kinh ngạc.
 
Hai khối mềm mại bất ngờ chạm nhau!
 
Từ Hách bối rối.
 
Không thể nào phân biệt trong lòng là chấn kinh nhiều hơn một chút, hay vui mừng nhiều hơn một chút.
 
Nguyễn Thời Ý hôn thật là non nớt vụng về, ban đầu chỉ là trực tiếp đè xuống, đứng im bất động.
 
Dừng lại trong chốc lát, chùi hai cái giống như lau miệng, liền lặng lẽ rút lui.
 
Từ Hách sửng sốt chỉ trong nháy mắt, đột nhiên ôm bụng cười to.
 
Búi tóc đong đưa, một đầu đồ trang sức lập lòe leng keng rung động.
 
Hắn mơ hồ nhớ tới, miệng nàng nói câu “Trả lại gấp ba lần” kia là từ đâu ra.

 
A a! Lão thái bà khẩu thị tâm phi! Rõ ràng ghi nhớ chuyện này!
 
Hiếm thấy nàng buông lỏng tinh thần, hắn sao lại không… Dẫn nàng thử nhiều một chút?
 
Nguyễn Thời Ý cau mày trừng hắn, ánh mắt mê ly, thở phì phò chất vấn: “Có! Gì! Mà! Cười!”
 
Từ Hách mừng rỡ: “‘Tam Lang’ có từng hôn ‘Nguyễn Nguyễn’ như vậy sao? Ta không tin!”
 
_ Ngay cả tư thế cũng không khớp đâu!
 
Nguyễn Thời Ý mím môi, giống như là nỗ lực nhớ lại cái gì, rồi sau đó dùng hai tay nâng mặt hắn lên, lần nữa lại cúi đầu in lên môi hắn.
 
Nàng lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, miêu tả đọc theo viền môi hắn, ôn nhu như là đang mơn trớn cánh hoa mơn mởn.
 
Mơ hồ nhiều hơn so với khi nãy ba phần triền miên vui đùa, đối với Từ Hách đói khát đã lâu mà nói, gần như là mê hoặc.
 
Tận sâu trong thân thể xao động, làm hắn đưa tay, ôm nàng ngồi lên trước.
 
Môi Nguyễn Thời Ý như đang dùng bút pháp vẽ hoa vẽ chim tỉ mỉ triền miên, tuy có râu giả châm cho tê dại một chút…. Vẫn khiến hắn mừng như điên.
 
Đợi đến khi bàn tay mắt lạnh của hắn bắt đầu không an phận, nàng cả giận mà cắn một cái lên khóe môi hắn, răn dạy: “Không được làm bậy! “Nguyễn Nguyễn” không như vậy… Chàng phải nên hung hăng cự tuyệt ta mới đúng!”
 
Từ Hách dở khóc dở cười: “‘Tam Lang’ kia cũng sẽ không … kín đáo như vậy.”
 
Nguyễn Thời Ý bị hắn khinh miệt chọc cho xù lông.
 
Dù là lúc đang hết sức mơ màng, nàng nghĩ không thông vì sao mình phải hôn hắn, nhưng lần nữa lại lấy môi mềm mại đặt lên môi hắn.
 
Khác với hai lần vừa rồi lướt qua liền dừng hoặc chỉ là ôn hòa nội liễm, nàng dùng cái lưỡi thơm ngào ngạt cạy hàm răng hắn, đưa lưỡi mình vào.
 
Vừa bắt đầu có chút không lưu loát và nhút nhát, sau khi quen thuộc, nàng trở nên mãnh liệt hung hãn, càng thêm cường thế bá đạo.
 
Từ Hách bị buộc ngẩng đầu lên, chịu đựng dây dưa tàn nhẫn này, làm sao có thể “Hung hăng cự tuyệt”?
 
Tất nhiên là quả quyết đưa đầu lưỡi bắt đầu “Đấu miệng”.
 
Hai người nhắm mắt lại, hô hấp quẩn quanh, thưởng thức đối phương.
 
Nguyễn Thời Ý vốn là đầu váng mắt hoa, phiêu phiêu đãng đãng, bị môi lưỡi ấm áp của hắn chi phối, sóng nhiệt nóng bỏng từ trong lòng lén lút lan ra toàn thân.
 
Có lẽ, lần này chỉ là chút ôn tồn ấm áp trong sinh hoạt phu thê cuồng nhiệt, chưa nói đến dâng trào kịch liệt, nhưng làm cho nàng nhớ lại mùi vị tình ái và dục vọng mỹ lệ.
 
Trong đầu hoảng hốt bay tới một câu nói.
 
_ Nếu tình cảm không được yên ổn, có được một lần thống khoái nhất thời không phải là không thể.
 
*****
 
Ẩn nhẫn mấy ngày liên tiếp, trong lòng Từ Hách dựng lên một con đập, đốc thúc hắn phải khắc chế giữ lễ.
 
Nhưng bởi vì Nguyễn Thời Ý bức ép đến trình độ mỹ lệ cực hạn, lại khiến cho con đập hắn canh giữ vỡ đi, một phát ngàn dặm.


 
Một tay hắn vòng ở sau lưng nàng, một tay khác cách quan phục, xoa nắn chợt nặng chợt nhẹ, dần dần khơi gợi sự điên cuồng của nàng.
 
Ừm… Hắn muốn làm chuyện xấu, vô cùng muốn, muốn muốn chết.
 
Nhưng thê tử hắn đang say, nếu hắn muốn làm gì thì làm, có quá cháy nhà hôi của hay không? Có phải không phúc hậu?
 
Ai! Ăn nàng, là cầm thú gây ra; Không ăn, không bằng cầm thú… Cái nào cũng khó cả!
 
Cả người Nguyễn Thời Ý mềm yếu vô lực, thở hồng hộc, cuối cùng quyết định lấy thân phận “Tam Lang” bỏ qua cho “Nguyễn Nguyễn”.
 
Sau khi cứng rắn buông lỏng hơi thở, cơn say cuồn cuộn ập tới, cướp lấy toàn bộ sức lực của nàng, đến nỗi nàng chỉ có thể lười nhác tê liệt ngã xuống đầu vai hắn.
 
Từ Hách đang rối rắm việc có làm “Cầm thú” hay không, không ngờ Nguyễn Thời Ý trong cơn mơ hồ bị cộm tỉnh dậy, cúi đầu nhìn một cái, bàn tay trắng thuần đảo qua với thế bất ngờ không kịp đề phòng, đẩy “Tiểu Tam Lang” không nghe lời ra.
 
“Hừ! “Nguyễn Nguyễn” lấy cái đồ chơi này ở đâu ra? Lộ tẩy! Chơi không vui!”
 
Từ Hách như dây đàn bị gảy một cái, không tránh khỏi bị chấn động, mặt lộ ra vẻ khó tin, trơ mắt nhìn nàng từ trên đùi bước xuống, nhịp bước hỗn độn đi về phía giường gỗ, lập tức bò lên trên…”
 
Lực lượng trong cơ thể đang kêu gào, làm cho hắn không thể nhịn được nữa, ba bước biến thành hai bước, nhanh như chớp vọt lên, tay lần mò muốn cởi đại bào hỗn loạn của nàng.
 
Nhưng mà nàng nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, hơi bĩu môi, râu trên đó cũng chưa tháo xuống, thế mà… Ngủ?
 
Từ Hách phát điên xoa mặt, nhổ hết trâm cày vàng bạc đá quý đầy trên đầu, tức giận bỏ qua một bên; lại nổi giận đùng đùng đẩy nàng vào trong, cởi xuống một thân váy áo đỏ tươi trên người mình, chất đống trên người nàng.
 
Hắn cắn răng nghiến lợi, chen chúc nằm ngửa mặt bên cạnh nàng.
 
Đêm dài lặng lẽ trôi chầm chậm, quả thật đau khổ vô cùng!
 
Hắn không dám nhúc nhích, e sợ không khống chế được tình ái và ham muốn.
 
Nguyễn Thời Ý lại cứ nửa tỉnh nửa mê nhỏ giọng rầm rì, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng, còn thỉnh thoảng hướng vào ngực hắn mà cọ cọ…
 
Có thể cho người ta con đường sống hay không?
 
Từ Hách hít một hơi thật sâu, một tay vơ nàng vào ngực, gắt gao ôm chặt.
 
Liếm nhẹ vầng trán trơn bóng của nàng, lúc thì hắn thở dài một hồi, lúc lại nắm tay, một hồi lại cắn môi, chung quy chỉ có thể cam chịu ghé vào bên tai nàng, tức giận mà nghiến răng.
 
“Nguyễn Thời Ý! Từ Hách ta kiếp trước… nhất định là thiếu nợ nàng vô cùng nhiều!”
 
Tác giả có lời muốn nói:  Xích Xích:
 
#Thê tử ép ta mặc váy của nàng#
 
#Thê tử giả dạng thành ta tới khinh bạc ta#
 
#Vạn nhất nàng chơi ghiền làm sao ngăn lại#
 
#Râu hơi đâm, cầu lấy xuống#