Chương 23
 
Edit: Summer
 
Một câu hỏi hàm ẩn nụ cười, như chỉ ra tiếng lòng của Nguyễn Thời Ý, mở ra trái tim vang lên từng trận.

 
Vấn đề này, nàng không có cách nào trả lời.
 
Nếu như nói, mấy năm đầu Từ Hách “qua đời”, lúc bị tịch thu tài sản nàng dùng tất cả thủ đoạn để giữ lại hạt châu chói mắt kia, là vì nhớ tình cũ hoặc thích vật kia, Sau khi tình ý phai đi, nàng vì cớ gì vẫn không vứt bỏ hạt châu đã phai màu kia đi, vẫn luôn để vào hộp gỗ bên gối nhỏ, thậm chí thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng còn ngậm nó trong miệng.
 
Chỉ là vì rảnh rỗi đi trêu chọc “vong phu” bị mắc lừa sao?
 
Chẳng lẽ…Rất lâu trước khi cạn tình, nàng đã quyết tâm dùng di vật hắn tặng, bồi mình hóa cát bụi trở về với đất.
 
Nếu Từ Hách thật sự chết vào ba mươi lăm năm trước, nàng có lẽ thật sự đạt đến tình cảnh “không yêu không hận”.
 
Nhưng khi hắn vẫn anh tuấn đĩnh đạc như năm xưa, sống sờ sờ trở lại bên cạnh nàng, cũng cuồn cuộn không ngừng truyền đạt yêu mến ôn nhu… Nàng thật sự có thể thờ ơ, tiếp tục trải qua cuộc sống góa bụa?
 
Giật mình chốc lát, bất ngờ va chạm ánh mắt kỳ vọng của Từ Hách, ánh mắt nàng chợt co giãn.
 

Sau đó nàng trì độn phát hiện, hai tay không biết bị hắn nắm chặt lúc nào.
 
G…. Đêm dài chậm trôi, cô nam quả nữ ở chung, không khí này, khoảng cách này, động tác này, liên quan đến thái độ lảng tránh của nàng, cũng tỏ ra vô cùng mập mờ.
 
Nàng không dấu vết rút tay lại, như mất trí nhớ quên đi câu nghi vấn của hắn, lại lần nữa chấp bút, hướng về phía đoạn thứ năm của Vạn Sơn Tình Lam đồ nghiêm túc vẽ lại.
 
Sự thất vọng của Từ Hách dần dần nồng đậm, nồng đến mức tận cùng, đọng lại thành một khối rắn, lại ầm ầm vỡ tan từng mảnh.
 
Hắn dựa vào án, mở ra hai bức tranh cũ, nở nụ cười cay đắng.
 
Nguyễn Thời Ý thả hồn vào cảnh đẹp, chuyên chú vẽ lại, như quên mất nơi mình tới, quên mất hôm nay là hôm nào, người ở phương nào.
 
Một mạch đến khi chân trời lộ ra màu trắng bạc, trên bàn nhiều hơn một ấm trà, người nọ nhẹ giọng nói: “Nàng đã nắm được bí quyết, nhất thời không gấp… Nghỉ ngơi thật tốt đi!”
 
Nguyễn Thời Ý nhẹ giọng lên tiếng đáp lại.
 
Từ Hách lại nói: “Vậy… ta trở về yết phiếu sau đó lại đến tìm nàng.”
 
Đến khi nàng lên tiếng đáp ứng, hắn ôm hai cuốn vẽ, lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong sương sớm.
 
Nguyễn Thời Ý thở phào nhẹ nhõm.
 
Thái độ của hắn khác thường, không quấn quít vấn đề ban đầu, càng không đụng chạm nàng.
 
Đại khái…. Sợ ép cho nàng nóng nảy?

 
*****
 
Sau đó mấy ngày liên tiếp, Từ Hách chưa từng lộ mặt.
 
Nguyễn Thời Ý chuyên tâm vẽ lại, nhờ vào chỉ điểm của hắn, miễn cưỡng vẽ lại được một bản tương tự bảy tám phần phần thứ năm của Vạn Sơn Tình Lam đồ.
 
Thế núi trong tranh từ hiểm trở đến bằng phẳng, sườn núi cây rừng điểm rêu khô, như phồn hoa tan mất, mênh mông tiêu điều, lại có một vẻ dửng dưng tiêu sái.
 
Đây là phần Từ Hách đắc ý nhất trong tranh, đại khí hào hùng lại không mất nhã trí nghiền ngẫm.
 
Bút lực của Nguyễn Thời Ý còn thiếu sót, vẽ hình mà không vẽ được hết ý, tự cảm thấy mất mặt.
 
May mắn, Hồng gia chỉ xem nàng là "Nguyễn tiểu cô nương" mà thôi.
 
Hạn định mười ngày đã tới, Nguyễn Thời Ý đúng hẹn đến Hồng phủ.
 
Vẻ vui vẻ của Hồng Lãng Nhiên hoàn toàn biến mất, xụ mặt, mở ra hai quyển Tình Lam đồ một thật một sao chép.
 
Cẩn thận so sánh, mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, rồi sau đó đem bản vẽ lại nhét cho Hồng Hiên, không nói một câu, sải bước rời đi.
 
Hồng Hiên bởi vì phụ thân ngạo mạn vô lễ mà lúng túng vạn phần, đợi hắn vừa ra khỏi thiên thính, vội vàng chấp lễ với Nguyễn Thời Ý, thành khẩn tạ lỗi.
 
“Nguyễn cô nương, phụ thân ta quen rong ruổi sa trường, khi giao lưu cùng người khác có không thỏa đáng. Mà nay ông đầy lòng mong đợi lại thất bại, khó tránh khỏi không dễ chịu. Mong cô nương nể tình thân hai nhà, cũng nể tình ông đói với Từ thái phu nhân tình thâm, bao dung nhiều hơn.”
 
Nguyễn Thời Ý cười nhạt: “Làm phiền đại công tử khuyên Đại tướng quân nhiều hơn, đừng vì chấp niệm mà tổn thương người thân.”
 
Hồng Hiên gật đầu nói phải, nhân tiện tán dương họa nghệ tuyệt diệu của nàng.
 
Đôi mắt sáng rực lặng lẽ nhìn rõ dung nhan mộc mạc của nàng, đáy mắt không giấu được vẻ kính mến thương yêu.
 
Nguyễn Thời Ý làm như không thấy, lệnh Trầm Bích dâng lên mấy hộp dược liệu bổ dưỡng, sơn trân hải vị: “Một chút lòng thành, mong rằng quý phủ chớ chê.”
 
Hồng Hiên khách sáo một phen, thấy nàng không có ý ngồi lâu, kiềm chế không thôi, tự mình đưa tiễn.
 
Đưa đến khóm thúy trúc, phong cảnh yên tĩnh, hắn bỗng thả chậm bước chân, ôn nhu nói: “So với những lời đồn đãi vớ vẩn trong thành, tại hạ càng tin tưởng tính cách của cô nương hơn.”
 
“…?” Nguyễn Thời Ý không rõ nguyên do.
 
“Đợi Từ gia trừ hiếu… tại hạ… lại chính thức tới cửa nói chuyện.”
 
Nguyễn Thời Ý ngạc nhiên hồi lâu, đã nghe ra ý trong lời nói.
 
Cần chờ “Trừ hiếu” mới có thể “nói chuyện”, không gì khác hơn là cầu thân.
 
Nàng lấy bộ dạng ngây thơ hoang mang mỉm cười, trong lòng “Từ thái phu nhân” thì đỡ trán dậm chân.
 

_Thế chất à! Xin ngươi thương xót, tích chút đức, bỏ qua cho thân già này đi!
 
******
 
Khi xe ngựa chuyển hướng vào đường hẻm, chợt nghe hai tiếng chó sủa, con ngựa bị giật mình dừng lại.
 
Nguyễn Thời Ý vén rèm nhìn ra, chỉ thấy chỗ ngoặt ở ngõ hẹp, có một đứa bé thanh tú trắng noãn, tuổi chừng sáu bảy, đúng là khất cái tên A Lục.
 
So với lúc mới gặp gầy nhôm bẩn thỉu, hôm nay A Lục quần áo chỉnh tề, nụ cười hồn nhiên vô tư.
 
Bên cạnh là hai Đại khuyển há miệng lè lưỡi, đuôi to lông xù quơ trái quơ phải, oai phong lại đáng yêu.
 
“A Lục, chỉ có vài ngày không thấy, cao hơn không ít!” Nguyễn Thời Ý cười hiền hòa.
 
“Tỷ, người còn nhớ ta nha!” A Lục mừng rỡ khôn xiết, lệnh đôi chó tại chỗ đợi lệnh, bước ra hai bước nhỏ, hai tay đưa cho nàng một tờ giấy.
 
Trên giấy có tám chữ rồng bay phượng múa - Chuyện quan trọng nói riêng, Đình trúc Ly Khê.
 
Tuy không ký tên, nhưng chữ chữ như thiết họa ngân câu, gọt ngọc đoạn kim, trừ Từ Hách ra còn có thể là ai.
 
“Giờ này đi gặp?”
 
A Lục tươi sáng cười: “Thúc thúc nói, “Tùy thời cũng kính chờ đợi”.
 
Nguyễn Thời Ý nắm chặt quyển trục trong tay, ngoắc tay với hắn: “Lại đây, lên xe.”
 
Trầm Bích kéo A Lục lại đầu xe, không ngờ hai con Đại khuyển cũng không khách khí chút nào chen tới, bỗng nhiên ngửi tay Nguyễn Thời Ý một trận, sau đó thân thiết dùng đầu cọ cọ nàng, tự như khẩn cầu nàng an ủi.
 
Xe ngựa theo lệnh chạy về hướng ly khê.
 
Trên đường, Trầm Bích tò mò, định sờ đôi chó đầy lông một cái, chưa chạm đến, đã nghe tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, bị dọa sợ rút tay về.
 
Đi đến rừng trúc cạnh suối, Nguyễn Thời Ý xuống xe ngựa, lệnh cho Tĩnh Ảnh ẩn thân chỗ tối cùng đám người xa phu ở lại chờ lệnh, sau đó dẫn theo A Lục cùng hai con chó, bước đến mấy chục trượng cạnh dòng suối.
 
Chó dị vực phấn khởi mà cọ cọ Nguyễn Thời Ý, như mũi tên vụt ra, nhanh chân chạy đi như điên.
 
Vòng qua rừng đào nửa ẩn nửa hiện, chỉ thấy Từ Hách cầm hai cuốn vẽ đứng thẳng bên trong đình trúc, nhìn xa xa theo dòng suối mênh mang cảnh vật mùa thu, áo xanh nhạt như khói lam che giấu xuân sơn, mặt nghiêng như bút vẽ rồng vẽ phượng.
 
Hắn nghe âm thanh quay đầu lại, nụ cười yên tĩnh giản dị, tốt đẹp như ca như thơ.
 
Nhưng mà một khắc sau, đôi chó nặng gần năm mươi cân, lấy thế không gì cản nổi, một trái một phải phi lại hướng hắn, đụng hắn lảo đảo muốn ngã.
 
Bốn chân to lớn lần lượt ấn xuống bụng vai ngực của hắn, thân thể to lớn hưng phấn xoay xoay, trong miệng kêu gâu gâu, phá hủy nghiêm trọng cảnh trí xưa cũ yên tĩnh.
 

Thấy hắn tuấn nhan căng thẳng, vẫn cố giữ vẻ vân đạm phong khinh, giữa chân mày đã hiện ra vẻ quẫn bách, A Lục vội vàng rút ống trúc nhỏ ra quơ quơ.
 
Đôi chó lúc này mới hết dây dưa vị chủ tử đang ra sức giả vờ thanh nhã, xoay đầu về phía A Lục, đòi ăn.
 
“Dẫn hai đứa nó cách xa một chút!” Từ Hách lạnh giọng ra lệnh.
 
A Lục nến cười lên tiếng đáp lại, dẫn đôi chó đến bên dòng suối chơi đuổi bắt.
 
Có lẽ nhận ra ánh mắt Nguyễn Thời Ý đang rơi vào dấu chân chó trên ngực hắn, Từ Hách quẫn bách giơ tay lên nhẹ nhàng phủi phủi bùn đất, lấy túi giấy dầu từ trong ngực ra.
 
“Ta cuối cùng cũng tìm được chỗ của hiệu bánh Hưng Phong, mua bánh phù dung cho nàng, ăn khi còn nóng.”
 
Nguyễn Thời Ý nhận lấy, chỉ cảm thấy điểm tâm mặt hướng ra bên ngoài tỏa hơi ấm áp, mặt gần Từ Hách lại ẩn ẩn lành lạnh, không nhịn được buồn cười.
 
Từ Hách tự mình mở ra hai bức Tình Lam đồ trên bàn đá, cẩn thận lật lại mặt trái, mời nàng lại gần nhìn kỹ.
 
Sau lưng núi non trùng điệp, hiện ra mấy chữ nhỏ.
 
Bức bên Bình thị viết là “Cổ kỳ thành”, mà đoạn Nguyễn Thời Ý cất giấu, thì lại đánh dấu “Thạch long vi ký”. 
 
“Đây là ý gì?” Nguyễn Thời Ý đầu óc mơ hồ, “Để cho chúng ta đi Cổ Kỳ thành tìm thạch long, để làm gì? Còn mấy bức còn lại… có dấu hiệu hay không?”
 
Từ Hách buông tay: “Lão nhân gia chỉ nhắc tới, chuyện liên quan đến gia tộc Nguyễn thị bí mật xuôi nam, không thể nhiều lời, cần chờ thêm bốn mươi năm… Nàng cho ta thêm hai ngày, ta đem bức của Hồng gia bóc ra, rồi mới quyết định tiếp.”
 
“Được.” Nguyễn Thời Ý trao đổi tranh vẽ với hắn, “Nhưng mà chàng chờ xông thẳng vào Lan Viên, bị người ta nhìn thấy, lại chọc phải lời đàm tiếu của bọn người nhàn rỗi.
 
Từ Hách cười: “Nàng còn sợ nhàn ngôn sao? Bên ngoài sớm đã truyền khắp nơi, người mới của Từ phủ là nàng, cùng họa tiên sinh như ta thông đồng…”
 
“Truyền, truyền khắp?” Nguyễn Thời Ý bỗng dưng cả kinh, ngay sau đó nghĩ đến một người.
 
Từ Hách quét mắt nhìn xung quanh, thấy quang cảnh trong đình đã bị cây đào hoang che đi hơn một nửa, A Lục cùng bọn chó càng chạy càng xa, tức thì thân mật dựa vào nàng, hừ cười: “Tin tức của bọn họ thật không tinh thông! Hai ta cấu kết đã mấy mươi năm!”
 
Nguyễn Thời Ý không muốn tranh cãi vô vị cùng hắn, đôi mày thanh tú hơi cau lại, mím chặt môi, cuốn lại từng cuốn Tình Lam đồ.
 
Không ngờ hắn được một tấc đòi một thước, lặng lẽ vòng ra phía sau nàng, hơi cúi đầu, kề sát gò má nàng.
 
“Nguyễn Nguyễn, nàng chớ rầu rĩ, chỉ cần phu thê chúng ta đồng lòng, nhất định có thể tìm lại toàn bộ Tình Lam đồ, cũng tất nhiên sẽ tìm được bí ẩn trong đó, làm tròn tâm nguyện tổ tiên.”
 
Da thịt hắn ấm lạnh thích hợp, lại làm cho lòng nàng sinh ra một cỗ nóng bỏng.
 
Nhiệt độ lan tỏa toàn thân nàng, làm nàng choáng đầu hoa mắt, đi đứng mất sức, chân đứng không yên, tê liệt dựa vào ngực hắn.
 
Thân thể nàng mềm mại hiếm thấy, da trắng tuyết tỏa ra hương thơm ngát, làm cho sóng lòng hắn mãnh liệt cuộn trào, tình cảm kích động kiềm chế đã lâu, cũng kìm lòng không đặng hôn lên cổ nàng.
 
Cái hôn nhẹ nhàng như gió xuân lay động nụ hoa yêu kiều, sau đó, hắn như không thỏa mãn, mở miệng cắn nhẹ, làm cho thần hồn nàng chấn động điên đảo. 
 
Nàng không có chút lực chống đỡ nào, hô hấp như ngừng lại, cả người mềm yếu tụt xuống, được hắn đúng lúc ôm vào ngực.
 
“Nguyễn Nguyễn…”
 
Hơi thở hắn gần sát, gần sát gọi tên nàng, bàn tay to trăn trở lướt trên bờ vai nàng, khi nặng khi nhẹ, mê hoặc lòng người.
 
Mặt trời nghiêng nghiêng đem thân ảnh khăng khít của hai người in xuống mặt đất, làm cho nàng xấu hổ liếc nhìn.
 
Nàng biết rõ dung túng hắn thân mật như vậy, sẽ làm cho quan hệ hỗn loạn hơn, mơ hồ lại cảm thấy… đáy lòng từng mong đợi hắn buông thả hơn.

 
Mềm mại nhắm hai mắt mệt mỏi, trong đầu Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên thoáng lên vài tia sáng. 
 
Đó là ánh đèn họa các của phủ Bình Viễn Tướng quân đêm ngày không tắt.
 
Mênh mông, chói mắt, nhói lòng.
 
“Dừng… Tam Lang, dừng!”
 
Nàng không biết lấy sức lực từ đâu ra, gắng gượng thoát khỏi giam cầm của hắn, xoay sang bên kia há mồm thở dốc. 
 
Gò má ngọc nhuộm màu đỏ ửng, mắt đẹp hơi nước lượn lờ, cổ áo xốc xếch, dấu vết ở cái cổ tuyết trắng như nhụy hoa rơi.
 
Từ Hách mắt cười mê ly, khóe môi lưu luyến sinh ý vị ngọt ngào: “Thẹn thùng cái gì? Nguyễn Nguyễn, rõ ràng là nàng thích.”
 
“Đừng…” nàng lùi lại hai bước, vội vàng kéo một túm tóc dài, che đi nơi hắn vừa hôn qua, “Chúng ta không thể như vậy!”
 
“Nàng muốn thế nào? Cự tuyệt cho ta danh phận, khi tâm tình tốt lại hưởng thụ sự thân cận của ta?” Tình ý triền miên của Từ Hách vơi đi hơn nửa.
 
“Không, không phải…”
 
Nguyễn Thời Ý tự xưng là sống mấy thập niên, nhìn thấu nhân thế nóng lạnh, không hề bị thất tình lục dục làm khó, càng có thể ứng đối đại đa số khốn cảnh.
 
Có thể nàng không tìm ra lời nói thích hợp, vì vậy trong phút chốc không thể giải bày.
 
Thậm chí không suy nghĩ ra, đoạn quan hệ như gần như xa này nên làm thế nào.
 
Đáy mắt Từ Hách tắt dần vẻ nóng rực, thần sắc nguội lạnh.
 
“Nguyễn Nguyễn, ta chán nản nàng sau mỗi lần từ chối ta, lại cho phép ta tiếp cận, làm cho ta hy vọng; nhưng ta tình nguyện nàng lặp đi lặp lại nhiều lần hành hạ ta, để cho ta còn chút xíu mong đợi mong manh, không đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn cái vui trên đời.
 
Nguyễn Thời Ý hít sâu một hơi, cố sức từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn giữ lấy một tia tỉnh táo.
 
Thà ở trong dây dưa không dứt lần nữa già đi, không bằng mạo hiểm kết thúc.
 
“Tam Lang… không bằng, Chàng với ta đánh cuộc một lần,”
 
“Đánh cuộc.” Từ Hách khiếp sợ, “Cái này không giống tác phong của nàng.”
 
Nguyễn Thời Ý ngước mắt, dùng ánh mắt thanh thản ung dung nhìn thẳng hắn.
 
“Ta không thể nhẫn tâm cùng chàng cả đời không qua lại với nhau, lại không thể thay đổi tâm lý lúc đầu, toàn tâm tiếp nhận chàng, dứt khoát…. Đem chuyện này cho trời xanh định đoạt. Nếu chàng thắng, ta sẽ tự nghe theo số mệnh an bài, cân nhắc yêu cầu của chàng, cũng phối hợp tương ứng.”
 
Mắt hắn chợt sáng sau đó lại đột nhiên tối lại: “Còn nếu như, ta thua?”
 
“Nếu chàng thua, tất cả… ta định đoạt.”
 
Từ Hách âm thầm nghiến răng, tuấn nhan như có lửa giận dấy lên, lúc cháy lúc tắt, rồi lại hóa thành mây khói.
 
Một lúc lâu sau, môi mỏng của hắn mấp máy, trầm giọng không lộ ra vui buồn.
 
“Đánh cuộc như thế nào?”