Giờ dậu một khắc, sắc trời còn sớm.

Tống gia cũng đã bắt đầu làm cơm tối.

Tống Tân Đồng đem xương lớn chần sơ bỏ vào nồi lớn, dùng lửa lớn mà hầm, lại đem matsutake yêu thích cắt thành phiến toàn bộ bỏ vào trong canh, dùng lửa nhỏ hầm một canh giờ là được.

Hương vị matsutake triệt để tràn đầy ra, làm Tống Tân Đồng cảm thấy gièm pha.

Lại đơn giản xào một phần ngó sen thịt nạc thái sợi, ba người liền vô cùng đơn giản ăn một bữa cơm cực kỳ có dinh dưỡng.

Ba người đem xương cùng matsutake toàn bộ gắp vào ăn, chỉ còn lại có hơn nửa nước canh tươi ngon thơm bốn phía. Tống Tân Đồng đem canh cất trong giếng nước, chờ sáng mai hâm lên mỗi người uống một chén.

Tỷ đệ ba người tắm rửa rồi ngồi ở trong sân hóng máy, nhìn rặng mây đỏ nơi chân trời, rất thích ý.

Tiểu Bảo nhìn tiểu hắc vẫn đang đấu tranh cùng với xương, nhìn nó vẫn xoay xoay quanh cục xương liền không nhịn được buồn cười, “Ha ha ha, tỷ mau nhìn tiểu hắc, thật buồn cười.”

Đại Bảo cũng cười rộ lên, “Xương kia quá lớn, nó gặm không nổi.”

“Tỷ, tiểu có thể bị nghẹn xương trong cổ họng hay không?” Tiểu Bảo hỏi, “Có cần phải lấy ra hay không?”

Tống Tân Đồng nhìn cái xương còn lớn hơn cái miệng của tiểu hắc, hiển nhiên không ăn vào miệng được, “Sẽ không, cho nó luyện răng một chút vẫn tốt.”

“Ân.” Tiểu Bảo rất không nghĩa khí lại nhìn chằm chằm tiểu hắc cười rộ lên, còn không thì phải vỗ tay, “Tiểu hắc tiểu hắc, ở đây còn một khối lớn hơn nữa.”

Tống Tân Đồng trợn trắng mắt, “…” Đứa nhỏ xui xẻo này!

“Tân Đồng, ta đưa rau dưa qua đây cho ngươi.” Hà nhị thẩm chọn rau dưa rửa sạch sẽ qua đây.

Tống Tân Đồng vội đi đón, “Thế nào trễ như thế còn đưa qua đây? Sáng mai đưa tới cũng không sao.”

“Đưa qua đây sớm một chút, đáy lòng ngươi cũng không hoảng.” Hà nhị thẩm lau lau mồ hôi trên mặt, “Hôm nay phải đi hỏi từng nhà từng nhà cho nên đưa chậm, ngày mai là được rồi, ta và mấy nhà trồng tốt đều đã ước định canh giờ rồi, đến thời gian cố định liền đưa đồ sang đây, đến lúc đó cũng sẽ không đưa hơn.”

“Ai, vậy được, bao nhiêu tiền?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Tổng cộng mới hơn bảy mươi cân, nấm cùng mộc nhĩ đắt một chút, cũng là một trăm hai mươi văn tiền.” Hà nhị thẩm nói rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, “Ta để đại ca của Bạch Vân nàng ghi chép lại một chút, đến lúc đó ngươi có thể kiểm toán.”

“Ta còn có thể không tin thẩm sao? Tra cái sổ sách gì a?” Tống Tân Đồng không muốn đi xem, “Vậy ta đi lấy tiền cho thẩm.”

“Ta biết là Tân Đồng ngươi tin chúng ta, chẳng qua nãi nãi Bạch Vân nói, an hem ruột sổ sách cũng phải rõ ràng, chỉ sợ sau này quên rồi không nhớ gì cả, cho nên phải có sổ sách, đến lúc đó có ghi lại để tra.” Hà nhị thẩm lại vội bổ sung: “Không phải thẩm không tin ngươi, thẩm biết là Tân Đồng ngươi cũng tin ta, nhưng tiền mua thức ăn tuy không nhiều nhưng qua tháng ngày tích lũy lại cũng lên đến vài lượng, vài lượng bạc đi qua tay ta, thẩm ngươi rất nhát gan.”

Tống Tân Đồng không nhịn được bật cười: “Vậy nhờ thẩm, thế ngày mai mua thức ăn cũng đem sổ sách ghi rõ ràng, chờ đến cuối tháng chúng ta cũng dễ tính sổ.”

“Thành.” Hà nhị thẩm gật đầu đồng ý, “Đúng rồi Tân Đồng, hôm nay lúc ta đi mấy nhà định thời gian giao rau dưa, thôn dân còn lại cũng chạy tới hỏi, chẳng qua đều bị ta cự tuyệt.”

“Chẳng qua ta cũng không cự tuyệt thẳng, chỉ nói chờ những nhà khác rau dưới đất không đủ lại đổi nhà bọn họ. Đến lúc đó cũng miễn cho việc cung rau dưa không được.”

“Thẩm suy nghĩ chu đáo.” Tống Tân Đồng gật đầu, sở dĩ nàng đem chuyện phiền phức này cho Hà nhị thẩm làm chính là biết khả năng đối mặt với cục diện này, nhưng y theo nhân duyên nhà Hà nhị thẩm trong thôn, cho dù bị cự tuyệt cũng không có người tức giận với bọn họ.

“Vậy ta liền đi về trước.” Hà nhị thẩm nói xong liền vô cùng cao hứng đi về.

Tống Tân Đồng đem rau chuyển vào trong phòng bếp, đơn giản nhìn nhìn, phát hiện đều rửa đặc biệt sạch sẽ, xem ra những nông hộ bán rau ấy cũng đều bị Hà nhị thẩm các nàng nhắc nhở qua.

Chẳng qua sau chuyện này, dự đoán trong thôn lại sẽ mọc lên rất nhiều ngôn luận về nàng.

Chẳng qua mấy cái này cũng không truyền vào tai Tống Tân Đồng, bởi vì nàng đều bận đến sắp không thở nổi, đâu có công sức nhàn rỗi đi nghe lời ra tiếng vào a.

****

Qua hai ngày, buổi trưa bán đồ ăn xong, nhóm mấy người chậm rì rì đánh xe lừa về nhà.

“Tân Đồng ngươi nói quả nhiên không sai, chúng ta buổi trưa chỉ bán nhiêu đây là đúng, lại nhiều thêm có khả năng bán không được.” Tạ thẩm đeo gùi đi cạnh Tống Tân Đồng.

Hà nhị thẩm kéo xe lừa đi phía trước nói: “Tân Đồng, hôm nay những công nhân kia đều hỏi có món khác không, cả ngày ăn cay dễ nóng trong người, còn có mấy người từ nơi khác tới, đặc biệt thích ăn mì phở, nói chúng ta nếu có thể bán mì thì thực tốt quá rồi.”

“Đúng vậy, còn có mấy người kêu chúng ta buổi tối cũng đi bán, buổi tối ăn móng heo rim, chân gà kho coi như đồ nhắm cũng tốt a, chính là thủy chung giữa trưa ăn cảm thấy thiếu sót những thứ gì.” Tạ thẩm theo sát nói, “Hơn nữa hôm nay còn có thêm hai sạp bán bánh rán và khoai lang đến cướp sinh ý chúng ta, chẳng qua ta xem không có vài người mua.”

“Các công nhân cả ngày ăn lương khô đã muốn ăn chất béo, tất nhiên sẽ không đi mua bánh rán.” Tống Tân Đồng nói.

“Vậy ngươi cảm thấy ta nói buổi tối đi bán thế nào? Hoặc là thêm món mì?” Tạ thẩm lại nói.

“Ta chính là sợ chúng ta đến lúc đó quá bận làm không được.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Hơn nữa ta vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm đồ nhắm gì đâu. Chẳng qua làm mì cũng không phải không thể, nhưng ta sẽ không làm mì, hai vị thẩm tử có biết không?”

Tạ thẩm và Hà nhị thẩm đều lắc đầu, “Chúng ta có thể là một chút bánh nướng áp chảo, màn thầu gì đó, tay nghề làm mì của ta không ra sao cả.”

Tống Tân Đồng trái lại biết một chút, nhưng nàng làm cũng không chính tong, cũng không thẳng, người khác ăn một lần liền biết nàng là người ngoài nghề.

“A, đại tẩu ta biết, nương nàng là lúc chạy nạn ở phương bắc gả qua đây, trái lại học được một tay nghề làm mì, nếu không để nàng thử một lần?” Hà nhị thẩm nói.

Trái lại Tạ thẩm do dự, nếu như lại thêm một người vào, không phải là muốn nha đầu Tân Đồng cho một thành lợi tức sao.

Hà nhị thẩm dường như nhìn thấu lo lắng của Tạ thẩm, vội vàng nói: “Tay nghề nấu mì của chúng ta nhất định không sai, chính là ở chỗ làm mì này, ta để đại tẩu ta mỗi ngày giúp ngươi làm định lượng? Tân Đồng đến lúc đó cho nàng ít tiền công sức là được, dù sao làm mì này cũng phí không ít công phu.”

“Hơn nữa đại tẩu ta không chỉ biết làm mì, còn có thể làm tào phớ, còn có thể làm bì lạnh, mì lạnh, tay nghề đều rất không sai.”

Tạ thẩm trái lại cảm thấy có thể, cũng cảm thấy Hà nhị thẩm thức thời.

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu,  đạo lý ham nhiều nhai không nát nàng vẫn hiểu, “Hà thẩm đã lợi hại như vậy, để nàng tự mở sạp đi a, đến lúc đó chúng ta cùng đi công trường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Này…” Tạ thẩm và Hà nhị thẩm kinh ngạc, không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy.

Tống Tân Đồng nói: “Ta đối với chuyện làm mì phở này không am hiểu, cũng sẽ không làm các loại gia vi phối chế, cùng với làm được bình thường thì còn không bằng để Hà thẩm tự mình làm, sở trường vốn có của nàng, nghĩ đến sẽ không làm quá kém.”

Tạ thẩm có chút mất hứng, nha đầu ngốc này thế nào đem sinh ý đẩy ra ngoài đây?

Tâm tư Hà nhị thẩm trái lại có đường sống, cảm thấy đề nghị này của Tân Đồng rất không tồi, bà giúp Tân Đồng cặm cụi làm việc mỗi tháng có thể được hai thành, trở về lại phải đem hai thành cấp công trung, nếu như đại tẩu cũng đi làm ăn, mỗi tháng ít nhất cũng sẽ phân một phần cho bà đi?

Tống Tân Đồng đem biểu tình của hai người nhìn ở trong mắt, sau đó có chút né tránh ánh mắt bất mãn của Tạ thẩm, cúi đầu đi đến chỗ bờ sông cặp song sinh nghịch nước, “Hai đứa đi vào bên trong một chút, đừng để ngã.”

“Tỷ.” Tiểu Bảo hưng phấn hô to. “Mau nhìn này, cái kéo thật lớn!”

Kéo? Tống Tân Đồng đi đến nhìn, đây không phải kéo a! Đây rõ ràng là tôm hùm a!