Sắc trời đã rất trễ, trong thôn có vài ánh lửa sáng lẻ loi.

Tống Tân Đồng ở trong sân lặt cỏ ngải, ba tỷ đệ ngồi ở trong sân hóng mát, trên trời đầy sao lóe sáng, trời sao cuồn cuộn biến hóa vô cùng.

“Có nhìn thấy ngôi sao sáng nhất kia không?” Tống Tân Đồng chỉ vào sao Bắc Cực hỏi hai cậu.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Nhìn thấy.”

Tống Tân Đồng nói: “Đó gọi là sao Bắc Cực.”

“Sao Bắc Cực?” Đại Bảo hai người chưa từng nghe qua, đồng thời hỏi ấu trĩ: “Là sao ở phương bắc sao?”

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ừ, là sao phương bắc, sau này các ngươi tới trường nếu như lạc đường, liền nhìn bầu trời một chút, tìm được vì sao này, nó đại biểu cho phương bắc.”

“Vậy nếu là ban ngày thì sao?” Tiểu Bảo hỏi phá.

Tống Tân Đồng nói: “Vậy nhìn mặt trời.”

“Vậy nếu như cũng không có thái dương thì sao?” Đại Bảo cũng phá theo.

“Vậy nhìn tán cây.” Tống Tân Đồng nói, “Tán cây tươi tốt nhất ở phía nam, thưa thớt hơn chút thì ở phía bắc.”

“Vậy nếu trong thành không có cây thì sao bây giờ?” Tiểu Bảo lại hỏi.

“Vấn đề của hai đứa sao nhiều vậy a?” Tống Tân Đồng nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Tiểu Bảo, “Đã ở trong thành đệ còn không biết đường hỏi sao? Đầu đất quá!”

“Hì hì hắc…” Đại Bảo và Tiểu Bảo cười làm một đoàn, “Bọn đệ mới không phải đầu đất đâu!”

“Không phải đầu đất còn hỏi vấn đề ngốc như vậy?” Tống Tân Đồng mỗi tay ôm một đứa.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nói: “Mới không phải đâu, bọn đệ đều nhận nhiều chữ như vậy.”

“Nhiều như vậy là bao nhiêu?”

Tiểu Bảo bẻ ngón tay đếm đếm, “Mười chín chữ.”

“Ít như vậy, còn không biết xấu hổ đâu, biết viết sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Biết viết một hai ba.” Tiểu Bảo nói.

Tống Tân Đồng lại nói: “Tỷ còn tưởng đệ đều biết viết hết đâu?”

“Tỷ, hư!” Tiểu Bảo đem đầu để bên hông Tống Tân Đồng, lắc trái lắc phải.

“Ôi, đệ muốn đem tỷ đụng ngã lăn!” Tống Tân Đồng tránh sang chỗ Đại Bảo.

“Tiểu Bảo không được náo tỷ tỷ, nghe lời!” Đại Bảo bày ra tư thế huynh trưởng, hô lớn.

Tiểu Bảo đau lòng nhất người tỷ tỷ này, vừa nghe lời tỷ tỷ vội đứng dậy, thổi thổi eo Tống Tân Đồng, “Đệ vù vù cho tỷ, vù vù sẽ không đau.”

“…” Tống Tân Đồng không nói gì, nàng giống tiểu hài tử ba tuổi sao? Còn vù vù sẽ không đau?

“Tỷ đừng giận đệ mà.” Tiểu Bảo ôm cái eo nhỏ của Tống Tân Đồng, vô cùng thân thiết lấy lòng.

“Đã sáu tuổi rồi, còn ngây ngấy như thế, một chút cũng không giống nam tử hán, một lần nữa buộc lại tóc mai.

Đại Bảo nâng ngón trỏ lên làm mặt xấu, “Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”

“…” Tiểu Bảo nhảy lên che mặt, “Hư!”

“Ha ha ha…” Tống Tân Đồng không nhịn được phá lên cười, có một tiểu đệ hoạt bát, ngày trôi qua dù khó dù khổ cũng không thấy gian nan.

**

Sáng sớm hôm sau, Tống Tân Đồng lại sớm cùng Tạ gia đi chỗ rìa đầm nước, đào từ sớm đến giờ dậu, ước chừng đào một mặt chiết bên ở đầm nước.

Tống Tân Đồng đấm đấm lưng, “Hôm nay liền đào nhiêu đây đi, chúng ta chở về trước, sợ rằng người tửu lâu sắp tới rồi.”

Thu bà bà cầm lên chặt đứt một đoạn lá cây, “Đúng đúng đúng, Hòe Hoa và Đại Ngưu hai ngươi chọn trở lại trước, chúng ta đem chỗ còn lại chuẩn bị tốt rồi trở về đi.”

“Dạ.” Tạ Đại Ngưu và Tạ thẩm đều là người làm việc giỏi lại cặm cụi, chọn cái sọt chứa đầy ắp đi trở về.

Tống Tân Đồng ngồi xổm bên mép đầm nước rửa chiết bên tai dính đầy bùn, “Bà bà, ở đây cá cũng thật nhiều, thế nào không có người đến đây mò cá đâu?”

“Đầm nước này cách khá xa, cũng chỉ là vài hộ ở cuối thôn chúng ta mới tới, hơn cá rất tanh, xương cũng nhiều, người trong thôn không làm sao thích ăn nó được.” Thu bà bà nói: “Ngươi muốn ăn a, để chút bảo Đại Nghĩa trở lại lấy lưới bắt một ít trở lại cho ngươi.”

“Không cần, không cần, ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu.” Tống Tân Đồng đem chiết bên tai rửa tốt để vào cái mẹt bên chân Thu bà bà, “Dùng nhiều một chút gừng tỏi, lại thêm chút rượu vàng khử mùi, không quá tanh.”

“Như vậy a? Lão bà tử ta còn không biết đâu.” Thu bà bà nói.

“Bà, trên thị trấn làm cá ăn được, cũng không có mùi gì, hẳn là làm cơm như Tân Đồng muội tử nói cũng không sai biệt lắm.” Tạ Đại Nghĩa đã buộc chiết bên tai nói.”

“Còn có rất nhiều cách làm đâu, kho, hấp đều rất đơn giản, còn có làm vô cùng cẩn thận.” Tạ Đại Hào cũng không nhịn được nữa nói.

Thu bà bà nói: “Các ngươi nói hay như vậy, có ăn qua không?”

“Không có.” Tạ Đại Hào đỏ mặt, “Con lần trước làm công giúp nghe quản gia kia nói.”

“Tân Đồng muội tử biết làm vậy, hẳn là cũng sẽ biết làm cái canh cá viên gì gì đó đi?” Tạ Đại Nghĩa hỏi.

Tống Tân Đồng hỏi, “Ta chỉ biết làm một chút món đơn giản, chẳng qua ta biết làm cá nướng.”

“Cá nướng?” Tạ Đại Nghĩa hiếu kì không ngớt, “Ngươi nướng lửa?”

“Không kém đâu, còn có cho thêm các loại rau bên trong, vị rất thơm, ăn rất ngon.” Tống Tân Đồng nói.

Tạ Đại Hào sáng mắt lên, sau đó nhìn bà mình: “Bà, không bằng ta về nhà lấy lưới ra đây bắt cá đi?”

“Thực là nghĩ vừa ra là sẽ ra!” Thu bà bà không muốn, “Mau làm tốt một chút, người tửu lâu sắp tới.”

“Có thể a.” Tống Tân Đồng cũng có chút muốn ăn cá nướng, “Chẳng qua không cần lấy lưới đánh cá, lấy cái giỏ là được, bên trong nhưng nhiều cá, chui vào trong giỏ.”

“Vậy ta thử đi.” Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào đều đứng dậy đi về hướng đầm nước.

Lặt xong, đem đem toàn bộ chiết bên tai đều dọn xong, Thu bà bà liền ba hai cái đào cái hố đem toàn bộ lá cây đều chon xuống, sau đó lại hướng phía Tạ Đại Nghĩa hô một tiếng, “Trước cõng trở lại rồi bắt.”

Đem tất cả chiết bên tai đều mang trở về, người tửu lầu còn chưa tới.

Lần này, Tống Tân Đồng cũng không vội vàng, bình tĩnh uống một ngụm trà sau đó nói với Tạ thúc bọn họ: “Đại Nghĩa ca đi mò cá, để tí nữa ăn cơm ở nhà ta đi, ta bảo đảm làm không có mùi.”

“Không cần, không cần, hôm kia mới ăn chỗ các ngươi một bữa, hôm nay thế nào vẫn ăn ở nhà ngươi a.” Tạ thúc và Tạ thẩm đều không đồng ý.

Tống Tân Đồng nói: “Đây có gì, dù sao cá cũng không tốn tiền.”

Tạ thúc chép miệng hai cái: “Nói đến thực sự đã lâu khong ăn cá rồi, Hòe Hoa ngươi về nhà lấy gạo qua đây, chúng ta tối nay liền thử tay nghề Tân Đồng.”

“Đi, ta đây trở về đi lấy.” Không đợi Tống Tân Đồng ngăn cản, Tạ thẩm liền chạy đi.

“Vậy ta lên núi lấy cho ngươi vài bó củi khô đi.” Tạ thúc cầm sài đao và đòn gánh liền đi lên trên núi.

Thu bà bà híp mắt nhìn bóng lưng con mình và tức phụ, “Vậy lão bà tử ta liền làm cho ngươi?”

“Vậy được, cảm ơn bà bà.” Tống Tân Đồng cũng không khách khí đồng ý, người Tạ gia đều là người biết ân, có đến có đi, quan hệ mới có thể càng thân mật.

Ước chừng lại qua một nén nhang, xe ngựa tửu lâu Cát Tường mới khoan thai tới chậm.