Nhìn theo và biết khó lòng đuổi kịp Xích Y nữ lang, Tuyết Ngân hậm hực quật thẳng một kình vào hai thân hình bất động của hai gã đại hán!

- Hừ!

“Vù... vù...”

Thượng Thanh bật thét lên hết năng lực của chàng:

- Chớ quá tàn nhẫn, cô nương! Dừng lại nào!

Thật may, Tuyết Ngân vừa có thân thủ cao minh vừa kịp nghe tiếng kêu ngăn cản của Thượng Thanh! Hai gã đại hán nhờ đó thoát cảnh tan xương nát thịt bất thành nhân dạng!

Thu kình về, Tuyết Ngân giận dữ quát chàng như muốn trút hận:

- Sao các hạ lại luôn can dự vào chuyện không phải của các hạ? Các hạ thương hại chúng thì được lợi gì? Chúng nào có thương hại các hạ?

Cứ để nàng giận dữ, Thượng Thanh cứ loay hoay sửa lại thi thể của hai gã đại hán, đặt họ nằm ngay ngắn!

Bất ngờ, chàng kêu khẽ:

- Ồ! Họ vẫn còn sống!

Tuyết Ngân đang nguôi dần cơn thịnh nộ vì đã để Xích Y nữ lang chạy thoát chợt phát tác trở lại:

- Càng tốt! Các hạ mau tránh ra!

Chàng lo sợ quay lại nhìn nàng:

- Cô nương muốn làm gì họ?

Nàng cười lạnh:

- Ta chỉ muốn báo thù cho môn nhân bổn cung, giết người phải đền mạng!

Chàng lập tức đứng lên, ngăn giữa họ và nàng:

- Nhưng họ nào phải những kẻ đã sát hại môn nhân quý cung?

“Vút!”

Tuyết Ngân vụt lao đến và vung tay hất chàng qua một bên! Nàng nghiến răng rít lên thành tiếng:

- Chúng là người của Xích Huyết kiệu! Ta chỉ biết thế là đủ! Hừ!

Nàng lại nâng cao hữu thủ, chuẩn bị quật xuống hai thân hình bất động một kình tối hậu!

Thượng Thanh kinh hoảng:

- Cô nương đừng lầm lẫn! Xích Huyết kiệu cũng không phải thủ phạm đã gây chuyện tày đình ở quý cung!

Thật may là vừa nghe được lời này nàng liền đình thủ. Vẫn giữ cánh tay phải lơ lửng trên hai thân hình bất động nọ, nàng giật giật khóe môi khi lên tiếng hỏi chàng:

- Sao các hạ biết Xích Huyết kiệu không phải thủ phạm?

Chàng càng thêm lo sợ trước tình thế này, sinh mạng của hai gã đại hán đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, họ chỉ còn chút hy vọng mong manh, và hy vọng đó có tồn tại hay không là tùy thuộc vào chàng!

Chàng cố trấn tĩnh để có thể giúp nàng hiểu rõ. Chàng nói:

- Sát nhân và lưu tự, đây là hành vi thừa thãi nếu đó đúng là hành vi của Xích Huyết kiệu.

- Sao lại thừa? Hừ! Ngược lại, chính Xích Huyết kiệu vì muốn bày tỏ lòng cao ngạo nên cố tình lưu tự thì đúng hơn!

Chàng lắc đầu:

- Cô nương quên rồi ư? Mọi việc trước nay xảy đến cho quý cung đều do có kẻ ném đá giấu tay! Tại hạ tin chắc rằng đây cũng là điều đang xảy đến cho Xích Huyết kiệu!

Tuyết Ngân bĩu môi:

- Lại là câu nói đó! Các hạ nói mà không sợ rằng đó chỉ là những lời võ đoán ư?

- Cũng có thể là võ đoán! Nhưng có một điều khiến tại hạ băn khoăn! Tại sao phải có lời lưu tự sau hành vi sát nhân đoạt vật? Sao Xích Huyết kiệu biết ở quý cung có Hà Thủ Ô Linh Bảo để nảy ý chiếm đoạt?

Tuyết Ngân lộ vẻ tư lự qua hữu thủ dần dần hạ xuống:

- Có thể Xích Huyết kiệu không biết nhưng vì thuận tiện nên không thể không lấy hầu thỏa mãn lòng tự tôn!

Chàng cười nhẹ:

- Hà Thủ Ô Linh Bảo của quý cung phải chăng là loại linh đan hãn thế?

Nàng gật đầu:

- Không sai! Chính vì lẽ đó ta quyết không tha thứ cho Xích Huyết kiệu!

Chàng xua tay:

- Chậm đã! Tại hạ còn muốn biết điều này, phải chăng Hà Thủ Ô Linh Bảo được quý cung cất giữ ở một nơi thật kín đáo?

Nàng gật đầu:

- Đương nhiên rồi! Nào có ai dám khinh suất trong việc này?

Chàng cười nhẹ:

- Vậy theo cô nương liệu Xích Huyết kiệu có thể nào biết được nơi cất giấu linh đan hoàn toàn kín đáo của quý cung không?

Nàng vừa thoáng ngẩn ngơ thì Thượng Thanh vội vàng bồi thêm:

- Chỗ cất giấu đó ở quý cung có bao nhiêu môn nhân được biết?

Nàng hoang mang:

- Ý của các hạ là...

Chàng gật đầu:

- Nếu chính môn nhân của quý phái cũng chưa biết chỗ cất giấu linh đan thì cả Xích Huyết kiệu cũng vậy! Và nếu nhân vật của quý cung bị sát hại bởi Đà La Diệp Bối công phu cũng không thể biết điều đó chứng tỏ cái chết của nhân vật này không phải do Xích Huyết kiệu sau khi tra khảo đã hạ thủ! Phải có một nguyên nhân khác!

- Nguyên nhân khác đó theo các hạ phải là nguyên nhân nào?

- Sát nhân diệt khẩu!

- Sát nhân diệt khẩu? Không thể nào!

- Sao lại không?

Nàng tỏ ra bàng hoàng:

- Theo lập luận của các hạ, người lẻn trộm linh đan đối với bổn cung không phải xa lạ gì! Và do bị phát hiện kẻ đó phải sát nhân diệt khẩu?

Chàng xác quyết:

- Đúng vậy!

Nàng kêu lên:

- Vậy thì càng phi lý!

- Tại sao phi lý?

Nàng nói sau một lúc ngập ngừng:

- Ở bổn cung chỉ có hai người biết được chỗ cất giữ linh đan mà thôi!

Chàng kinh nghi:

- Người thứ nhất đương nhiên phải là Cung chủ quý cung! Còn người thứ hai?

Nàng lí nhí đáp lại:

- Là ta!

- Là cô nương?

- Không sai! Vì thế, ta mới nói là phi lý!

Chàng hoang mang:

- Không còn ai biết ư?

Nàng quả quyết:

- Hoàn toàn không!

- Khi sự việc xảy ra, quý Cung chủ và cô nương không có mặt tại trú sở?

Nàng lắc đầu:

- Như ta đã nói, ta và Cung chủ khi đó còn đang bôn tẩu giang hồ!

Chàng thở ra:

- Hà...! Chỗ cất giữ linh đan bí ẩn như thế, kẻ nào biết được để lẻn lấy đi, rồi vu oan giá họa cho Xích Huyết kiệu?

- Các hạ vẫn không tin đấy là hành vi của Xích Huyết kiệu?

Chàng nhún vai:

- Phải hay không, sao cô nương không tự thân tìm hiểu?

- Bằng cách nào?

Chàng đưa tay chỉ vào hai gã đại hán cho đến giờ vẫn nằm bất động:

- Họ là hai nhân vật kẻ như bất ly thân của chủ nhân Xích Huyết kiệu! Nếu họ đã đến tận quý cung để hành sự tất nhiên cô nương có thể tra hỏi để minh bạch! Chỉ cần cô nương tìm cách cứu họ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn!

Nàng phân vân:

- Cứu bọn chúng? Liệu có ích gì không?

Chàng nhìn nàng:

- Lời cô nương có hàm ý gì? Không cứu được họ hay cứu được nhưng không thu được kết quả mong muốn?

Nàng bối rối:

- Việc cứu họ đương nhiên là được, ta chỉ sợ họ... họ...

Chàng khấp khởi mừng:

- Điều đó cô nương khỏi bận tâm! Nếu được cứu mạng họ sẽ không dám để chết lần thứ hai! Nhất là khi chuyện không phải do họ làm, nhất định họ sẽ thú nhận.

Sau một thoáng chần chừ nàng lấy từ trong người ra hai hoàn linh đan được bao bọc bên ngoài bằng một lớp sáp cẩn thận. Nàng còn nói với vẻ tiếc nuối:

- Ta chỉ có ba hoàn Hà Thủ Ô Linh Bảo để hộ thân! Trước đây đã cho các hạ một, giờ lại vì các hạ phải phí đi hai hoàn cuối cùng, ta...

Chàng kêu lên:

- Cô nương bảo sao? Cô nương đã cho tại hạ một hoàn ư?

Nàng kinh nghi:

- Sau lần đả thương các hạ, xét các hạ không có lỗi, ta đã chuộc lỗi bằng cách lẻn để lại cho các hạ một hoàn! Các hạ chưa dùng sao? Có phải vì thế đến nay các hạ vẫn chưa khôi phục?

Chàng bất giác xúc động:

- Hóa ra đó là Hà Thủ Ô Linh Bảo do cô nương ban tặng! Tại hạ cho đến giờ vẫn băn khoăn không biết...

Nàng ngắt lời:

- Rốt cuộc các hạ đã dùng chưa?

Chàng gật đầu:

- Đã dùng và...

- Vậy sao các hạ vẫn chưa bình phục?

Chàng thở dài với thần tình ngơ ngẩn:

- Chuyện xảy ra thật khó hiểu, cô nương cứ nghe sẽ biết!

Chàng thuật lại tất cả cho nàng nghe và nói luôn sự bất lực của Tàn Lão Y trước hiện trạng xảy đến cho chàng!

Nghe xong, nàng hết sức ngạc nhiên:

- Lời của Tàn Lão Y chứng tỏ lão có y thuật cao minh! Lão khất cái hồ đồ quả nhiên đã vô tình hại các hạ! Tuy thế, nhất định không thể nào xảy ra chuyện như các hạ nói, công lực đã hồi phục không thể tự biến đi! Các hạ hãy đưa tay cho ta xem nào!

Không hiểu vì ngại sự đụng chạm giữa đôi cô nam quả nữ hay thật sự như lời chàng giải thích mà chàng khéo léo chối từ:

- Đằng nào thì chuyện cũng đã xảy ra, có muốn cứu vãn cũng không kịp! Sao cô nương không lo tiến hành việc của quý cung mà cô nương dang quan tâm?

Thấy nàng có ý chần chừ, chàng nói thêm:

- Họ bị như thế này đã lâu, cô nương càng chậm trễ càng ít có hy vọng!

Thở hắt ra một hơi, nàng miễn cưỡng bảo:

- Thôi được! Ta vì các hạ vậy!

Dứt lời, nàng bóp vỡ lớp sáp bên ngoài hai hoàn linh đan và nhét vội vào miệng hai gã đại hán!

Sau khi điểm vào vài trọng huyệt để giúp dược lực của Hà Thủ Ô Linh Bảo mau có tác dụng, nàng kiên quyết nói với chàng:

- Họ vẫn tỉnh cho dù họ đang trong trạng thái như hôn mê, đó là hậu quả của Băng Ngọc Nhiếp Hồn! Trong lúc chờ họ hồi phục, các hạ không thể chối từ việc để ta xem xét! Nào!

Chẳng đặng đừng, chàng phải đưa tay tả cho nàng cầm lấy!

Với thủ pháp am tường, nàng vừa xem qua mạch tượng của chàng liền kêu lên:

- Vô lý! Dược lực của hoàn Hà Thủ Ô Linh Bảo gần như đã bị hóa giải hoàn toàn!

Chàng ngơ ngác:

- Sao lại bị hóa giải?

Nàng cũng ngơ ngác không kém:

- Ta làm sao biết được? Thật sự, các hạ vẫn đang trong tình trạng như chưa từng dùng Hà Thủ Ô Linh Bảo!

- Vậy tại sao hàn khí trong người tại hạ không còn nữa? Điều gì khiến chúng tự biến đi? Hay do dược lực của linh đan chỉ có thể giúp hàn khí bị khu trục và không đủ giúp tại hạ hồi phục?

Nàng lắc đầu:

- Tuyệt đối không phải! Bằng chứng là võ công của các hạ đã có lúc khôi phục!

- Vậy tại sao?

Nàng nhíu mày nhăn trán:

- Các hạ thử thuật lại một lần nữa cách chữa trị của Tàn Lão Y xem nào? Hy vọng ta sẽ tìm ra chỗ nào không đúng!

Chàng cười buồn:

- Như những gì Tàn lão ca thuật lại, tại hạ chỉ có thể nói y lời nói trước đó!

Nàng lẩm bẩm:

- Hàn khí vì tình cờ công phạt tâm mạch, dược lực của Hà Thủ Ô Linh Bảo được bổ trợ bằng chân nguyên nội lực đồng nam và nguyên dương của lão khất cái! Nào có điểm gì sai? Tại sao...

- Tại sao như thế nào? Sao cô nương không nói tiếp?

Nàng chép miệng:

- Tiếc quá! Ta chỉ còn mỗi hai hoàn đã sử dụng cho hai kẻ không đáng! Bằng không ta sẽ cho các hạ dùng lại một lần nữa để xem diễn biến như thế nào! Từ đó có thể biết tại làm sao các hạ bị như vậy!

Chàng mỉm cười trấn an nàng và cũng tự trấn an bản thân:

- Việc gì cũng vậy đều do số phận! Cô nương bất tất phải áy náy! Ồ! Họ đã hồi phục rồi kìa, cô nương!

Đương nhiên nàng cũng đã nhìn thấy hai gã đại hán đang có dấu hiệu hồi phục! Do đó, nàng phải hiểu tiếng kêu của chàng là có ẩn ý lẩn tránh việc đang đề cập!

Thái độ của nàng phần nào oán trách:

- Các hạ chỉ mải lo chuyện thiên hạ, tại sao chứ?

Chàng thản nhiên:

- Người giang hồ phải lo chuyện giang hồ! Huống chi, họ không đáng tội chết, cô nương phải cứu họ là chuyện đương nhiên!

Khi đó do hai gã đại hán đã hoàn toàn hồi phục nên Tuyết Ngân không tiện nói gì thêm!

Nàng lạnh giọng hỏi cả hai:

- Những gì ta và vị nhân huynh đây vừa nói, hai người chắc hẳn đã nghe?

Tuy cả hai nhanh nhảu gật đầu nhưng thật lạ, cả hai không hề mở miệng phát thoại!

Tuyết Ngân giận dữ:

- Hai ngươi không biết nói ư? Ta không cần nghe lời cảm kích từ haingươi, ta chỉ muốn biết có phải Xích Huyết kiệu đã từng đến bổn cung hay không?

Hai gã vẫn vậy, một thì lắc, một còn lại đưa tay chỉ vào miệng rồi xua tay làm hiệu, cả hai vẫn không có lấy một lời phát thoại.

- Hai người không thể nói?

Cả hai lại gật đầu.

- Hai ngươi cùng bị câm?

Lại gật, thái độ của cả hai làm cho Tuyết Ngân vừa bực tức vừa thất vọng.

- Làm thế nào bây giờ? Cứu ai không cứu lại cứu nhằm hai gã chẳng thể nói năng, ta biết phải làm sao để tra xét mọi ẩn tình?

Cả hai chớp mắt vài lượt, tỏ ý cũng chẳng biết làm sao hơn!

Thấy vậy, tuy đang kinh tâm về điều kỳ dị này nhưng Thượng Thanh đành phải nghĩ kế giúp Tuyết Ngân!

Chàng chợt hỏi:

- Nhị vị không thể phát thoại nhưng nếu dùng chữ viết hoặc ra ký hiệu thì sao?

Cả hai vừa lắc đầu vừa ra hiệu loạn xạ khiến Thượng Thanh dù cố nghĩ cũng không thể hiểu họ muốn nói điều gì!

Chàng đoán:

- Nhị vị không thể viết chữ?

Họ gật đầu.

- Cả hai ư?

Họ lại gật đầu.

- Còn ký hiệu thì sao? Không ai trong chư vị có thể thuật lại bằng cách dùng hình vẽ để minh họa ư?

Một trong hai gã đại hán bỗng tự đưa tay chỉ vào ngực!

Thượng Thanh mừng rỡ:

- Vậy nhân huynh làm đi!

Tên nọ vội nhặt lấy một cành cây và bắt đầu nguệch ngoạc những hình vẽ thật thô thiển.

Tuy vậy Thượng Thanh cũng phần nào hiểu được!

Chàng ngồi xuống cạnh tên nọ và đưa tay chỉ vào một hình vuông - không thật vuông cho lắm - với bốn phần cạnh dư ra ở hai bên:

- Đây là Xích Huyết kiệu phải không?

Gã nọ gật đầu có vẻ thích thú!

Chàng lại chỉ vào tám hình bán nguyệt được gã vẽ xung quanh cỗ kiệu:

- Còn đây là gì? Bị tám nhân vật vây đánh ư?

Gã lắc đầu quầy quậy và tìm cách diễn đạt ý nghĩa của tám hình nọ!

Thượng Thanh không thể hiểu đành phải chỉ vào hình thứ ba. Đó là hình một ngọn núi có một động khẩu, cạnh động khẩu là hình khô lâu với hai đoạn xương bắt tréo:

- Đây là gì?

Gã đưa tay chỉ vào chàng và ra dấu bằng cách nằm co quắp với hai mắt mở trừng trừng!

Chàng lạnh khắp người kêu lên:

- Các hạ muốn nhắc việc tại hạ bị hành hạ ở quý động ư?

Gã gật đầu có phần miễn cưỡng.

Chàng hít nhẹ một hơi để dằn lòng sau những gì đã chịu đựng dưới tay Xích Huyết kiệu:

- Các hạ muốn nói hình này là ám chỉ Tử động?

Gã gật đầu và lần này không dám nhìn Thượng Thanh!

Gã còn đột nhiên chỉ tay vào tám hình bán nguyệt rồi ra dấu bảo mọi người hãy nhìn lên trên cao!

Nhìn lên và chỉ thấy ánh dương quang chói chàng, Thượng Thanh thảng thốt:

- Các hạ nói đó là hình biểu thị của thời gian?

Gã kia gật đầu.

- Là tám tuần trăng, phải không?

Không chờ họ gật đầu nữa, Thượng Thanh vội quay sang Tuyết Ngân:

- Họ muốn nói tám tuần trăng trước họ và Xích Huyết kiệu vẫn lưu ngụ tại nơi quanh Tử động. Chứng tỏ họ chưa từng xuất hiện ở quý cung!

Tuyết Ngân bĩu môi:

- Ai có thể minh chứng cho điều này? Họ đâu thể dễ dàng chối tội như vậy?

Chàng tự đưa tay chỉ vào chàng:

- Có! Chính tại hạ là nhân chứng cho lời họ nói!

- Là các hạ? Tại sao?

Chàng đưa mắt nhìn hai gã đại hán, vì chàng không thể đáp lại câu hỏi của Tuyết Ngân mà không nhìn họ khi họ cũng góp phần vào việc hành hạ chàng trước kia, và lẽ đương nhiên hai gã đại hán nào dám nhìn lại chàng!

Chính thái độ này của hai gã đại hán vô hình chung làm cho lời giải thích của Thượng Thanh thêm minh bạch:

- Vì không còn những chỉ có tám tuần trăng mà còn lâu hơn nữa! Đó là quãng thời gian tại hạ bị Xích Huyết kiệu giam giữ tại Tử động!

Nàng bán tín bán nghi:

- Nhiều hơn hay ít hơn tám tuần trăng?

- Nhiều hơn!

- Sao họ lại biểu thị chỉ có tám?

- Tại hạ đoán đó là thời gian mà Xích Huyết kiệu mỗi ngày đều hành hạ tại hạ một lần bằng thủ pháp Phân Cân Thác Cốt!

Hai gã đại hán như không giữ được tự chủ thi nhau gật đầu, ám chỉ lời vừa rồi của chàng là hoàn toàn đúng với sự thật!

Nàng kinh ngạc đến sững sờ:

- Sau đó thì sao? Các hạ được người cứu thoát ư?

Chàng cười thảm:

- Làm gì có người quan tâm đến tại hạ để phí công phí lực giải cứu? Sau đó tại hạ bị ném vào Tử động, nơi chỉ có một hệ quả chắc chắn là phải chết!

Nàng hoàn toàn ngơ ngác:

- Nếu là nơi chỉ có hệ quả như vậy, sao các hạ vẫn bình yên cho đến lúc này?

Không ai lưu tâm để nhìn thấy thái độ kỳ quặc của hai gã đại hán! Cả hai đang nhìn chòng chọc vào chàng như cũng muốn biết tại sao chàng có thể thoát chết ở một nơi chắc chắn phải chết!

Chàng đáp, không cần phải che giấu lòng tự hào:

- Điều đó chỉ có thể giải thích rằng hoặc khí số tại hạ chưa tuyệt, hoặc tại hạ có được sự độ trì của Trời Phật! Tại hạ vẫn sống, đó là sự thật!

Quá bất ngờ, hai gã đại hán bỗng chồm đến chỉ để khom người và phủ phục trước Đường Thượng Thanh!

Chàng kinh hãi:

- Nhị vị nhân huynh sao lại có hành vi này? Mau đứng lên đi nào!

Họ vẫn phủ phục và gã đã từng dùng hình vẽ để minh họa đang hí hoáy phác họa một số hình ảnh khác!

Trong khi đó, Tuyết Ngân bật cười thành tiếng:

- Các hạ không hiểu ý tứ của họ ư? Họ đã hành hạ nhưng không thể giết được các hạ, họ đang van xin các hạ tha thứ đó!

Chàng vừa nhìn vào những nét vẽ của gã kia, gã vẽ gì chàng chưa hiểu, vừa lắc đầu đáp:

- Không đúng! Họ đã biết tại hạ đang mất hết võ công, tại hạ không muốn tha họ cũng không được!

Tuyết Ngân lại bảo:

- Có thể là họ đang biểu thị lòng cảm kích của họ! Họ biết họ được sống đây là do các hạ cầu tình, nhờ đó ta đã trao cho họ hai hoàn linh đan duy nhất còn lại của ta!

Chàng không tin vào điều đó:

- Nếu thật sự cảm kích thì ngay khi hồi phục họ đã có thái độ này rồi, đâu phải đợi đến lúc này!

Lúc đó, khi gã kia thôi hí hoáy, cả hai chợt cùng lùi lại và kiên trì phủ phục người trước Thượng Thanh!

Chàng bảo Tuyết Ngân:

- Cô nương thấy đấy! Họ vẫn giữ nguyên tư thế này chứng tỏ không phải vì hai nguyên nhân cô nương vừa đoán!

Tuyết Nhân nhún vai:

- Vị tất ta đoán sai? Các hạ thử nhìn xem họ đã vẽ những gì?

Để được nhìn thuận theo hình vẽ Đường Thượng Thanh phải len vào và đứng giữa hai gã đại hán!

Với tư thế đó, như Tuyết Ngân nhìn từ ngoài nhìn vào, nào khác gì Thượng Thanh là vị chủ nhân còn hai gã kia là gia nô đang quỳ đợi lệnh?

Thật tình cờ, trong những hình vẽ của gã nọ có một bức đang diễn đạt chính điều này! Hình đó vẽ một nhân vật đứng giữa với hai kẻ hầu cận hai bên đang phủ phục đợi lệnh!

Chàng chỉ tay vào nhân vật đang đứng ở giữa:

- Đây là ai?

Cả hai đưa mắt nhìn chàng!

Chàng kinh ngạc:

- Là tại hạ?

Họ gật đầu!

- Còn hai người quỳ bên?

Họ chỉ vào nhau.

- Là nhị vị?

Họ lại gật đầu.

- Tại sao chứ? Tại sao nhị vị phải nhận là tùy tùng của tại hạ?

Họ không thể giải thích nên chỉ biết dập đầu vái lạy thay thế!

Chàng bước tránh qua một bên:

- Tại hạ không thể! Nhị vị đừng quên nhị vị là thuộc hạ của Xích Huyết kiệu!

Họ bám theo chàng! Họ có võ công và chàng thì không, nên rốt cuộc họ vẫn giữ tư thế quỳ ở hai bên chàng!

Chàng bối rối:

- Nhị vị đều nhận tại hạ là chủ nhân?

Họ gật đầu cùng lúc!

- Tại sao?

Chàng hỏi mà quên rằng họ không thể giải thích!

Chàng đổi lại câu hỏi khác:

- Có phải nhị vị sợ tại hạ báo thù?

Họ lắc đầu, khiến chàng phải hỏi câu khác nữa:

- Hay nhị vị vì cảm kích tại hạ đã cầu xin Tuyết Ngân cô nương buông tha cho nhị vị?

Họ vẫn lắc đầu, chứng tỏ không phải như hai nguyên nhân đó!

Chàng buột miệng:

- Vậy thì tại sao?

Họ không thể đáp nên đều đưa mắt nhìn vào những hình vẽ nọ!

Chàng ngao ngán:

- Tại hạ đã nhìn rồi! Nhưng chịu thôi, tại hạ không thể nào hiểu được ý tứ của nhị vị!

Họ tỏ vẻ tất vọng!

Thấy vậy, Tuyết Ngân nói đùa:

- Họ thành tâm như vậy sao các hạ không thử gật đầu cho họ hài lòng?

Chàng nghiêm mặt:

- Không được! Nhỡ họ tưởng thật tại hạ sẽ có lỗi đối với Xích Huyết kiệu!

Nàng cười lạt:

- Có lỗi! Hừ! Ta thật không ngờ các hạ lại sợ có lỗi với hạng người đã từng giết các hạ! Các hạ có lượng bao dung hay chỉ muốn chứng tỏ các hạ là người quân tử?

Chàng đáp:

- Tại hạ bị hành hạ nhưng vẫn sống! Còn sống là đủ rồi, từ từ tại hạ sẽ tìm hiểu cho minh bạch, tại sao Xích Huyết kiệu lại muốn lấy mạng tại hạ! Đến lúc đó, nếu chỉ do lầm lẫn thì thôi, tại hạ không chấp nhặt! Ngược lại, nếu là cố tình và là hạng giết người không gớm tay, tại hạ nhất định phải báo phục!

Hai gã đại hán bỗng dưng lại tiếp tục dập đầu vái lạy, như thể họ hết sức thán phục những lời lẽ của chàng!

Nhận ra điều đó, chàng vô tình hỏi họ:

- Nếu tại hạ chấp nhận thỉnh cầu của nhị vị, đối với Xích Huyết kiệu nhị vị sẽ có thái độ như thế nào?

Hai gã đại hán có hai cử chỉ khác nhau! Một gã tự đặt tay lên ngực, rồi buông ra và xua đi, như muốn nói Xích Huyết kiệu chỉ còn là một điều gì đó trong tâm tưởng của gã mà thôi! Gã kia thì hý hoáy vẽ! Gã vẽ một cỗ kiệu, xung quanh cỗ kiệu là một hình khuyên tròn và hình khuyên đó được xuất phát từ đầu của hình vẽ, vẽ người quỳ bên tả chủ nhân!

Nhìn lại, người đang quỳ bên tả chàng chính là gã vừa vẽ xong!

Ý của gã đã rõ, hoàn toàn trùng khớp với lời ám chỉ của gã kia!

Chàng nói rõ thành lời:

- Ý nhị vị vẫn luôn tưởng nhớ đến Xích Huyết kiệu, cho dù nhị vị đã có một chủ nhân khác?

Họ gật đầu!

Chàng thở dài:

- Thôi được! Tại hạ đành phải hỏi nhị vị vài điều, mong nhị vị chớ dối trá!

Họ nhìn chàng chờ đợi!

Chàng hỏi:

- Xích Huyết kiệu chưa từng đến Băng Ngọc cung?

Họ lắc đầu phủ nhận.

- Nhị vị nói thật?

Họ cùng gật đầu!

Chàng quay qua nhìn Tuyết Ngân:

- Cô nương nghĩ sao?

Nàng cười gượng:

- Ta biết nói gì ngoài việc chấp nhận giả thuyết của các hạ?

Chàng gật đầu:

- Nếu vậy kể như tại hạ đã nợ cô nương một câu trả lời về việc...

Nàng vụt đưa ra hai ngón tay:

- Là hai, đâu phải chỉ một? Các hạ đã quên lần vừa rồi ư?

Chàng phì cười:

- Tuy là hai nhưng lại có chung một câu trả lời! Vì thế. Tại hạ mới nói một!

Nàng quay ngoắt đi:

- Nhưng đối với ta thì phải là hai chứ không phải một!

Chàng ngơ ngác:

- Ý cô nương muốn nói...

“Vút!”

Nàng tung người bỏ đi, để lại cho chàng một câu nói dở dang buộc chàng phải tự suy nghĩ...