Điều kiện hình thành pháp khí tự nhiên trên địa cầu cực kỳ khó khăn, phải được tẩm bổ ở nơi phong thuỷ bảo địa trong vài năm mới có thể hình thành.

Thế nhưng, cho dù pháp khí đã hình thành nhưng sau khi con người khai thác được lại thường gia công, tạo hình, biến nó thành hàng mỹ nghệ đẹp mắt để gia tăng giá trị cho nó.

Nhưng lại không biết rằng, quá trình gia công mù quáng này lại đang phá hủy giá trị của nó, khiến người ta thực sự cảm thấy đáng tiếc thay.

Adv

Còn một cách hình thành pháp khí khác đó là tìm ra một khối ngọc có tiềm năng trở thành pháp khí, sau đó nhờ người tu đạo rót linh khí vào, như vậy nó cũng sẽ trở thành pháp khí.

Chỉ có điều e là trên địa cầu hoàn toàn không tồn tại người nào như vậy, cho nên pháp khí mới trở nên quý giá như thế.

Adv


Sau khoảng năm, sáu phút, Diêm Đan Dương lật qua lật lại, kiểm tra đi kiểm tra lại khối đá hoa mai kia mấy lần, hết gật đầu rồi lại lắc đầu làm Thiện Bản Thanh sốt ruột gần chết.

“Ông Diêm, rốt cuộc là sao, ông nói đi chứ?” Thiện Bản Thanh nóng ruột kéo Diêm Đan Dương lại hỏi.

Lúc này, Diêm Đan Dương mới gật đầu, để lại khối đá hoa mai trên tay xuống mặt tủ trưng bày, nói với Thiện Bản Thanh: “Cụ Thiện, chúng ta qua đằng kia nói chuyện đi.”

Từ trước tới nay, Diêm Đan Dương chưa từng cẩn thận như vậy bao giờ. Hôm nay, ở trước mặt nhiều người như thế, ông ta lại muốn đi qua chỗ khác nói chuyện, vậy là Thiện Bản Thanh hiểu ngay, có lẽ ông ta đã nhìn ra được thứ gì đó rồi.

Ông ấy lập tức quay qua nói với Tô Vũ: “Xin cậu chờ chúng tôi một lát.”

Tô Vũ mỉm cười gật đầu.

Đợi Thiện Bản Thanh đi qua chỗ khác rồi, Tô Thiếu Uy đứng theo dõi nãy giờ vẫn cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ khối đá đó thực sự là báu vật hay sao?

“Ông Diêm, có chuyện gì không thể nói ở ngay đó vậy? Chẳng lẽ khối đá đó có vấn đề gì à…” Thiện Bản Thanh và Diêm Đan Dương đi lại một góc yên tĩnh, Thiện Bản Thanh mở miệng hỏi.

Diêm Đan Dương xua tay nói: “Thưa cụ, khối đá đó không hề có vấn đề gì cả. Vừa rồi tôi đã xem kỹ rồi, nó đúng là một món pháp khí, nhưng điều làm tôi thấy bất ngờ là nó lại là một khối đá hoa mai, nói cách khác, thành phần cấu tạo của nó cực kỳ phức tạp, loại đá này vốn rất khó trở thành pháp khí, ít nhất là nó không thể hình thành một cách tự nhiên ở nơi phong thuỷ bảo địa được.”

Nói đến đây, Thiện Bản Thanh hỏi: “Ông Diêm, ông có thể nói dễ hiểu hơn không?”

Diêm Đan Dương gật đầu nói: “Cụ Thiện, cụ cũng biết đấy, nguyên nhân mà pháp khí lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu là do điều kiện hình thành nó rất đặc biệt, người bình thường rất khó gặp. Chắc chắn khối đá đó không được hình thành một cách tự nhiên. Theo tôi thì nó là một khối đá được một vị tiên nhân đắc đạo nào đó cưỡng chế rót linh khí vào mà ra.”


Thiện Bản Thanh lập tức nhướng mày, nét mặt già nua lộ rõ vẻ khó tin: “Ông Diêm, ý ông là trên đời này thực sự có tiên nhân ư?”

“Thế giới rộng lớn có muôn vàn người tài giỏi, chúng ta không gặp không có nghĩa là không thể có. Bình thường, tu tiên giả đều coi nhẹ chuyện trần tục nên thường sống ẩn dật ở thành thị, dù có tình cờ gặp thoáng qua ngoài đường cũng chưa chắc đã nhận ra. Đây là những điều mà tôi đọc sách cổ biết được, không thể khảo chứng.” Diêm Đan Dương thở dài thườn thượt, nếu như có thể thì ông ta rất muốn gặp được vị tiên nhân này, chưa biết chừng được người ta chỉ bảo cho một chút lại có thể kéo dài tuổi thọ.

Thiện Bản Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại, bất kể khối đá đó được hình thành như thế nào, tóm lại nó chắc chắn là một món pháp khí đúng không?”

Về chuyện này thì Diêm Đan Dương cực kỳ chắc chắn. Tác dụng của la bàn phong thủy chính là cảm ứng sóng linh khí trong không gian xung quanh.

Vừa rồi, lúc đứng gần khối đá, la bàn trên người ông ta có phản ứng rất mãnh liệt. Bởi vậy có thể khẳng định khối đá đó chính là một món pháp khí.

Không chỉ vậy, dựa vào mức độ phản ứng mãnh liệt của la bàn thì có thể thấy đây là báu vật hiếm thấy trên đời.

“Cụ Thiện, tôi có thể khẳng định, thậm chí không thể tìm được món pháp khí thứ hai nào ở Hoa Hạ sánh bằng nó.” Diêm Đan Dương nói chắc như đinh đóng cột.

Thiện Bản Thanh nắm chặt hai tay, không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.


Bên đằng này, sau khi nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra, hiện tại Tô Thiếu Uy rất hứng thú với khối đá trông đầy tầm thường kia của Tô Vũ: Chẳng lẽ nó thực sự là báu vật hay sao?

Nghĩ tới đây, Tô Thiếu Uy lén la lén lút vươn tay ra, định cầm khối đá hoa mai trên mặt tủ lên xem cho kỹ.

Thế nhưng, cho dù động tác này của anh ta rất kín đáo nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của Tô Vũ.

Tô Thiếu Uy đang định ra tay thì đằng xa vang lên một tiếng quát: “Bỏ tay cậu ra ngay.”

Người quát câu này không phải là Tô Vũ mà là Thiện Bản Thanh vừa mới đi ra ngoài. Ông ấy quát to một tiếng, thịt trên mặt rung lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào khối đá hoa mai.

Có lẽ người khác không biết ông cụ này là ai nhưng Diệp Đông Bình tháp tùng ông ấy đến đây thì biết quá rõ. Hiện giờ, dáng vẻ của ông cụ có thể gọi là nổi cơn lôi đình, nếu ông ấy mà không vui thì Diệp Đông Bình cũng sẽ bị vạ lây.

Diệp Đông Bình nhận ra, cụ Thiện rất thích khối đá đó, bất kể là dùng phương pháp gì trên địa bàn của ông ta, cụ Thiện cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được nó.