Cho dù trước đó Thẩm Hân Duyệt đã tìm kiếm tại hiện trường rất lâu nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thể tìm ra rốt cuộc thứ vũ khí mà Tô Vũ đã sử dụng là cái gì.

Cô ta chỉ có thể mạnh dạn suy đoán rằng nó là một thứ gì đó tương tự như một cây kim thêu.

Lúc này, trong lòng bàn tay của Thẩm Ngạo đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả khi ông ta đã từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta vẫn cảm thấy căng thẳng đến cực điểm.

Bởi vì trước mặt ông ta là một vị Diêm Vương hỉ nộ vô thường, sát phạt quyết đoán, chỉ cần lỡ lời một câu là đã mất mạng như chơi.

Còn Từ Thiên Thành từ trước đến nay vẫn luôn đối lập với Thẩm Ngạo, lúc này ông ta cũng không khá khẩm hơn Thẩm Ngạo là mấy.

Vừa rồi, Tô Vũ đã giết chết em trai của ông ta ở trước mặt rất nhiều người, vậy mà miệng ông ta như bị dán keo, ông ta không dám lên tiếng, bởi vì ông ta biết quá rõ hậu quả của mình sau khi ông ta lên tiếng.

Cuối cùng, trong số họ có một tên hiểu chuyện đứng dậy, đó chính là Phạm Thừa đã từng gặp trước đó trên bến tàu. Vừa rồi, anh ta lẩn trốn trong đám đông, lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện đã xảy ra.


Khi anh ta nhìn thấy Tô Vũ có thủ đoạn như vậy, đồng thời còn dám trực tiếp ngồi vào vị trí được xếp phía trên của ông Diêm, trong lòng anh ta cũng có chút sợ hãi.

Phải biết rằng, vừa rồi trên bến tàu, anh ta đã châm chọc khiêu khích Tô Vũ một phen.

Mọi người nhìn thấy anh ta quỳ phịch xuống đất, vùi đầu thật sâu xuống đất và nói: "Anh Tô uy phong, vị trí này rất thích hợp để anh Tô ngồi vào, chúng tôi không có lời gì để phản đối."

Ngay khi lời này được thốt ra, tất cả mọi người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đều nhao nhao quỳ trên mặt đất để thể hiện sự tán thành.

Vốn dĩ, họ chỉ là những người kinh doanh, chỉ cần có tiền, đi theo ai thì cũng như nhau cả thôi. Trước đây họ có thể chống lại Từ Thiên Thành, bây giờ, hiển nhiên có thể ủng hộ Tô Vũ, suy cho cùng, họ cũng đâu có sai, họ làm vậy chẳng qua là vì tự vệ mà thôi.

Hơn nữa, họ cũng không cần cân nhắc hậu quả làm gì, mong muốn duy nhất của họ chính là có thể sống sót bước ra khỏi con thuyền tử thần này.

Nhưng Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo thì khác, đặc biệt là Thẩm Ngạo, vừa rồi, Thẩm Hân Duyệt đã giải thích ở trước mặt mọi người rằng Tô Vũ là chồng sắp cưới của cô ta.

Điều đó tương đương với việc cô ta nói với mọi người rằng Tô Vũ là người của Hải Đông Hội.

Mà bây giờ Tô Vũ đang công khai thách thức quyền lực của ông Diêm, điều này không phải là tương đương với việc Hải Đông Hội đang chống lại ông Diêm sao?

Vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt bây giờ của Thẩm Ngạo không kém gì áp lực mà Từ Thiên Thành đã đặt ra cho ông ta lúc trước.

Ban đầu, ông ta nghĩ rằng mình sẽ dẫn hổ vào khu sói, nhưng bây giờ xem ra con hổ còn rắc rối hơn cả con sói.

Nếu không có Tô Vũ, mặc dù Thẩm Ngạo sẽ mất đi Hải Đông Hội, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng còn cơ hội sống sót, nhưng bây giờ, sau khi họ bước ra khỏi đây, toàn bộ thế giới bên ngoài sẽ thay đổi.


Thẩm Ngạo chẳng khác nào trắng trợn công khai việc mình không để ông Diêm vào mắt, mà với lai lịch thâm sâu khó lường của ông Diêm, cho dù Thẩm Ngạo có năng lực phi thiên độn địa, e rằng ông ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông Diêm.

Lúc này, ngược lại trong lòng Thẩm Ngạo lại có một sự kỳ vọng khác đó chính là, địa vị của Tô Vũ còn lớn hơn cả ông Diêm.

Trước đây, nói trắng ra là Thẩm Ngạo cậy có Lục Hợp Môn chống lưng cho Ngô Tú Phong, mà Lục Hợp Môn cũng không đủ vốn liếng khiêu chiến với ông Diêm.

Cho nên vị thế của Ngô Tú Phong thấp hơn Thẩm Ngạo mà ông Diêm cũng coi như không thấy chuyện này, bởi vì ông ta không cần phải ra tay với người không gây uy hiếp cho mình, nếu không sẽ mất phong độ.

Thế nhưng Tô Vũ trước mắt thì khác. Trước đây có thể nói là Thẩm Ngạo chưa tận mắt nhìn thấy nhưng hôm nay ông ta xem như đã biết thế nào là núi này cao còn có núi khác cao hơn.

So với Tô Vũ thì Ngô Tú Phong hồi trước chỉ là chuyện đàn bà đánh nhau, không đáng nhắc tới.

Tô Vũ có thân thủ như thế, không biết sau lưng anh có ẩn giấu một môn phái lớn nào đó trong chốn võ lâm hay không?

Nếu đúng là như vậy thì Tô Vũ còn trẻ đã có năng lực như thế, chẳng phải là môn phái kia lại càng đáng để người ta nhìn lên hơn hay sao?

Võ học Trung Quốc uyên bác tinh thâm, giang hồ thuật sĩ cũng tầng tầng lớp lớp, chuyện này không phải là không có khả năng.


Quan trọng hơn là hiện tại Thẩm Ngạo cũng không có lựa chọn nào khác, vừa rồi Từ Thiên Cường chính là tấm gương cho thấy nếu dám ngang nhiên chỉ trích Tô Vũ thì hậu quả sẽ là gì.

Lúc này, Thẩm Ngạo chỉ còn một lựa chọn duy nhất là tin Tô Vũ, tin anh có thực lực có thể so tài với ông Diêm.

Nói cách khác chính là công khai đối đầu với ông Diêm, thực sự không còn bất kỳ đường lui nào nữa.

Nếu thua thì chết không có chỗ chôn nhưng nếu thắng thì từ nay về sau, thế lực của Hải Đông Hội sẽ không chỉ đơn giản là bao trùm toàn thành phố Tân Hải nữa.

Hiện tại có thể nói quyết định của Thẩm Ngạo vừa ẩn chứa nguy hiểm lại vừa có khả năng mang về thu hoạch lớn, đặt cược toàn bộ tính mạng và tài sản vào chuyến này.

Trong lúc Thẩm Ngạo còn đang do dự, Từ Thiên Thành đã nhanh hơn người khác một bước, chắp tay nói với ông ta: “Hội trưởng Thẩm quả là thâm tàng bất lộ, tôi đây xin chịu thua. Từ nay, anh em Thiên Thành Bang xin được đi theo hội trưởng Thẩm.”

Từ Thiên Thành đúng là một tay cáo già thành tinh. Sau khi suy nghĩ một hồi, chẳng những ông ta đã nghĩ ra cách có thể an toàn thoát thân khỏi chuyến này mà còn có thể đùn đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm Ngạo.