Sau khi ngồi vào chỗ của mình, người phục vụ rót rượu cho đám người Tô Vũ, trong khi đó Thẩm Ngạo lén liếc nhìn Ngô Tú Phong.

Người kia yên lặng khẽ gật đầu, ý tứ chính là thực lực của Tô Vũ không tầm thường, không thể khinh thường.

Thực ra mặc dù Ngô Tú Phong không đối đầu trực diện với Tô Vũ nhưng cuộc chạm trán vừa rồi khiến ông ta biết rằng thực lực của Tô Vũ chắc chắn không chỉ là không tầm thường mà thôi. Thậm chí bây giờ Ngô Tú Phong còn không nhấc nổi tay lên.

Giả vờ bình tĩnh chỉ là để cứu lấy thể diện của cái danh “đại sư Ngô” mà thôi.

Thẩm Ngạo cầm chén rượu lên, ông ta đi đến trước mặt Tô Vũ và hơi khom người: “Tôi kính ngài một chén này, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”

Tô Vũ nhướng mày nhìn một cái, sau đó anh cũng cầm chén rượu lên và nói: “Ông chủ Thẩm khách sáo rồi.” Sau đó anh một hơi uống cạn.

Thẩm Ngạo vừa đặt chén xuống thì Thẩm Hân Duyệt lại đứng dậy.

"Ngài thật sự là Diệu Y Thánh Thủ, tôi vô cùng cảm ơn ngài." Nói xong, cô ta nháy mắt với người phục vụ, người phục vụ hiểu ý, nhanh chóng rót rượu cho Tô Vũ.

Tô Vũ bất lực lắc đầu liếc nhìn ba người, nếu không phải Mã Hiểu Lộ đang ở đây và việc giết người sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cô thì ba người này đã chết rồi.

Tô Vũ cầm chén rượu lên, anh khinh thường nhìn Thẩm Hân Duyệt và nói: "Mang tất cả đồ ăn đã chuẩn bị ra đây đi."


Nói xong, anh lại uống cạn chén rượu mà không có chút do dự nào.

Ngay khi những lời này vừa nói ra, nhất thời khiến Thẩm Hân Duyệt thấy hoảng hốt: Chẳng lẽ anh phát hiện ra điều gì sao? Làm sao có thể?

Tô Vũ gi ết chết Hắc Hùng chỉ bằng một chiêu khiến Thẩm Ngạo vừa mừng vừa sợ. Ông ta muốn mời chào Tô Vũ về để mình sử dụng.

Vì vậy, bữa ăn hôm nay cũng có thể hiểu là Hồng Môn Yến do Thẩm Ngạo bày ra với cái danh là báo đáp ân tình. Ông ta muốn mời chào Tô Vũ và khiến anh làm việc cho ông ta, như thế thì cần phải vừa thị uy vừa ban ân.

Nhuyễn Cân Tán không màu không mùi đã được cho vào trong rượu, đây là sự thị uy của Thẩm Ngạo dành cho Tô Vũ, để nói với anh rằng dù có là người mạnh đến đâu thì Thẩm Ngạo cũng có cách đối phó.

Sau đó ông ta lại hứa với Tô Vũ rằng anh sẽ nhận được rất nhiều lợi nhuận, ông ta tin rằng Tô Vũ sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Có lẽ thủ đoạn này lần nào cũng đúng khi đối phó với đại đa số người, nhưng Thẩm Ngạo hoàn toàn không biết ông ta đang đối mặt với ai.

Nếu không phải hôm nay có bùa hộ mệnh Mã Hiểu Lộ đang ở đây, dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, quả thật ba người này đã chết từ lâu rồi.

Đương nhiên Mã Hiểu Lộ không biết điều này, cô cũng không biết người ngồi ở bàn này lại là Thẩm Ngạo, người có thể một tay che trời ở thành phố Tân Hải, cô chỉ cảm thấy hình như những người này rất khách khí và cô tưởng rằng đây là bạn bè mà Tô Vũ kết giao ở bên ngoài.


"A? Vẫn còn đồ ăn sao? Ở đây có nhiều món như vậy, làm sao ăn hết được chứ?" Mã Hiểu Lộ cau mày nói.

Không ai lên tiếng, trong lòng bọn họ đều đang suy đoán tâm tư của Tô Vũ, rốt cuộc có phải anh đã phát hiện ra việc bọn họ làm hay không.

Thấy không có người nào nói chuyện, Tô Vũ cầm chiếc chén rỗng lên và nói với Thẩm Hân Duyệt: "Thêm một chén nữa đi."

Tay cầm bình rượu của Thẩm Hân Duyệt có hơi run rẩy, trong bình rượu này có Nhuyễn Cân Tán, người bình thường chỉ uống một chén là gục, nhưng Tô Vũ đã uống liền hai chén nhưng cũng không giống như người có chuyện gì, điều này khiến cô ta cảm thấy kiêng dè.

Sau khi Thẩm Hân Duyệt rót đầy rượu, Tô Vũ đứng dậy, anh đi tới trước mặt Thẩm Ngạo và cười nói: “Cảm ơn sự chiêu đãi của ông chủ Thẩm, tôi kính ông trước.” Nói xong, Tô Vũ uống cạn chén rượu, sau đó anh đặt mạnh chén rượu bằng pha lê ở trước mặt Thẩm Ngạo.

Tiếp đó anh hơi nghiêng người, nhỏ giọng thì thầm bên tai Thẩm Ngạo: “Tôi có thể cứu ông thì cũng có thể giết ông.”

Nói xong, Tô Vũ cầm tay Mã Hiểu Lộ rồi nói với ba người: "Nếu đã không còn đồ ăn nữa, vậy chúng tôi đi đây."

Mã Hiểu Lộ đứng dậy lau miệng, cô cũng muốn nói vài câu khách khí nhưng Tô Vũ đã vòng tay qua vai Mã Hiểu Lộ và nói: "Không cần khách khí với ông chủ Thẩm như vậy mà, đúng không?" Sau khi nói xong, ánh mắt sắc như dao của anh xoẹt qua mặt Thẩm Ngạo khiến cho lão ranh ma trên giang hồ này hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.


"Đúng... đúng vậy." Thẩm Ngạo hơi cúi đầu, ông ta không dám nhìn vào ánh mắt giống như tử thần của Tô Vũ.

"Ồ, vậy tôi tiễn ngài Tô." Thẩm Hân Duyệt nhanh chóng đặt bình rượu xuống và nói.

Lúc này Tô Vũ đã quay người đi ra ngoài với Mã Hiểu Lộ, anh không ngoảnh đầu lại và lên tiếng nhắc nhở: "Ông chủ Thẩm, nhớ kỹ lời tôi vừa nói với ông."

Giọng nói này như thể phát ra từ trong đầu Thẩm Ngạo, ngay khi Tô Vũ nói xong thì một tiếng "bùm" vang lên, cái chén Tô Vũ vừa đặt trước mặt Thẩm Ngạo vỡ tan thành vô số bột phấn.

"Cha... cha..." Thẩm Hân Duyệt liên tục gọi, lúc này Thẩm Ngạo mới phục hồi lại tinh thần.

Nhìn bột thủy tinh trước mặt, Thẩm Ngạo không thể tin vào mắt mình, con người có thể làm được điều này sao?

Thẩm Ngạo nuốt nước bọt và nói: “Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp cậu ta.”

"Đại sư Ngô, theo kinh nghiệm của ông thì thực lực của người này như thế nào?" Thẩm Ngạo cau mày nhìn Ngô Tú Phong và hỏi.

Lúc này, tay phải của Ngô Tú Phong vẫn đặt ở sau lưng, lòng bàn tay vẫn còn run nhè nhẹ, hơn nữa lòng bàn tay còn đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhưng khi Thẩm Ngạo hỏi, Ngô Tú Phong trả lời với vẻ mặt đầy tự tin: "Tuổi trẻ như vậy đã đạt được chút nội kình. Đây là nguồn gốc tự tin của cậu ta, nhưng cậu ta quá mức kiêu ngạo, khó thành người tài."

Thẩm Hân Duyệt cũng ngồi xuống hỏi: “Có vẻ như anh ta đã đoán ra kế hoạch hôm nay của chúng ta, thật không dám tin khi anh ta uống hẳn ba chén mà không xảy ra chuyện gì.”

“Hừ, trước kia tôi còn tưởng rằng cậu ta là người tu luyện ngoại gia cho nên mới khinh địch, đối với một số người tu luyện pháp môn nội gia, bọn họ có thể như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nhưng nếu nói cậu ta uống liền ba chén rượu mà không xảy ra chuyện gì thì tôi thật sự khó có thể chấp nhận, cho dù người tu luyện nội gia rất lợi hại, lúc đó không có chuyện gì nhưng nguyên khí chắc chắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng sau khi trở về." Ngô Tú Phong tràn đầy tự tin nói.


"Đại sư Ngô có thể nắm chắc mấy phần khi đối đầu trực diện với cậu ta?" Thẩm Ngạo đầy mong đợi nhìn Ngô Tú Phong và hỏi.

Thật ra bản thân Ngô Tú Phong cũng không rõ ràng lắm, nhưng xét tình huống bắt tay với Tô Vũ vừa rồi, Ngô Tú Phong cảm thấy sức mạnh của Tô Vũ vượt xa chính mình, thậm chí có thể nghiền nát ông ta.

Ngô Tú Phong duỗi ngón út tay trái ra, ông ta nói: “70%.”

Lập tức hai mắt của Thẩm Hân Duyệt mở to: "70%? Đại sư Ngô cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể đánh bại anh ta sao?"

Trong lòng Ngô Tú Phong biết rằng “70%” này là vì ông ta không muốn nâng cao chí khí của người khác mà phá hủy đi uy phong của bản thân mà thôi. Trên thực tế, ở trong lòng Ngô Tú Phong, có thể 50/50 với Tô Vũ đã là rất khá rồi.

"Tôi vẫn đang thận trọng thôi, dù sao cũng chưa giao chiến thật sự." Ngô Tú Phong tiếp tục bày ra vẻ đại sư và nói.

"Cha... vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thẩm Ngạo có chút đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng ông ta vỗ mạnh tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tìm cách diệt trừ cậu ta đi, chúng ta không thể để người này tiếp tục sống.”

Một người mạnh mẽ như vậy, vừa rồi lại nhìn thấu thủ đoạn của Thẩm Ngạo thì cũng chẳng khác gì đã xé rách mặt nhau. Muốn mời chào anh chắc chắn là không có khả năng, nếu đã như vậy, thay vì thả hổ về rừng gây ra hậu họa về sau thì thà gi ết chết Tô Vũ một lần cho xong còn hơn.

Suy cho cùng, chỉ cần đại sư Ngô ra tay thì cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.