Cứ khi nào buồn, tôi lại đi một mình dưới cơn mưa rào.


Ở nơi tôi sống, cứ tầm tháng 6, tháng 7, trời lại mưa liên tục. Và cứ mỗi khi mưa, tôi lại nhớ đến kí ức 1 năm về trước. Đó là ngày Lan - người yêu tôi - chết thảm, còn em trai tôi bị bắt.

Lan là một người con gái đẹp, và đáng lẽ ra sẽ là một người yêu hoàn hảo nếu như Lan không ghen quá đáng. Nhiều lúc cô ấy làm tôi mệt mỏi.

Nhấp nốt ngụm cafe và rít một hơi thuốc, tôi thả mình vào dòng suy nghĩ về kí ức kinh hoàng...

Cứ đến đầu tháng 6 là Ánh - bạn thân hồi cấp 3 của tôi - về nước nghỉ hè. Nó đi du học đã 3 năm. Vừa về được vài hôm, nó rủ tôi đi chơi. Đương nhiên tôi đồng ý, và cứ thỉnh thoảng tôi lại dẫn nó đi ăn, đi xem phim, dù giữa chúng tôi chỉ đơn giản là bạn thân.

Thấm thoắt đã gần tháng 7. Sắp đến ngày Ánh phải đi. Ngay trước khi đi, Ánh có tổ chức bữa liên hoan chia tay tại một nhà hàng lớn. Tôi can ngăn, bảo là tổ chức tại nhà thôi, vì dự báo thời tiết nói là hôm đó nắng to, nhà hàng kia lại ở xa nũa. Nhưng Ánh không chịu, cô ấy muốn bữa tiệc chia tay phải thật hoành tráng. Bữa tiệc chỉ có tôi, em trai tôi, Lan, Ánh, Vượng và vài người khác.

Hôm đó Ánh bảo với mọi người:


_ Ăn uống nhanh gọn nhá. 3 Giờ tớ phải đi ra sân bay để chuẩn bị thủ tục rồi. Mọi người không cần ra tiễn đâu, Tết tớ lại về.

Chúng tôi ăn uống rất vui vẻ, trừ Lan và tôi. Lan có vẻ chẳng quan tâm đến tôi như mọi ngày. Còn tôi thì khó chịu bởi Vượng cứ chăm chú nhìn Lan. tôi biết Vượng yêu đơn phương Lan lâu lắm rồi!

Chẳng mấy chốc mà đến 3h. Vượng xung phong chở Ánh đến Tân Sơn Nhất. Trước khi đi, Vượng đưa cho Ánh chai nước, bảo rằng trời nắng to lắm, uống cho đỡ khát. Ánh vui vẻ nhận. Lan cũng kêu mệt, tôi định đưa Lan về nhưng cô ấy không chịu, hình như cô ấy giận tôi. Tôi đành để em trai đưa Lan về.

Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đó. Tối hôm ấy, Lan không nhắn tin cho tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ bị mệt. Cho đến 11h, tôi lo lắng gọi điện thì cô ấy tắt máy. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành, tôi phóng xe đến nhà Lan. Trời đang mưa rào. Nhà Lan ở một nơi rất vắng vẻ. Tôi hơi run.

Đến nơi, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi. Máu! Không nhiều máu, nhưng nó đủ làm cho tôi sợ hãi. Máu vương lên bàn ăn, vương lên đĩa táo đang để trên bàn. Dưới sàn nhà là một con dao. Tôi tìm khắp nhà không thấy Lan đâu, liền báo cảnh sát.

Kết quả điều tra:

Máu trong phòng là máu của Lan!


Con dao dưới nhà có dấu tay em trai tôi!

Người cuối cùng gặp cô ấy là em trai tôi!

Và em tôi bị bắt. Dù nó liên tục kêu oan. Sau 3 tháng không tìm được xác Lan, Lan được kết luận là đã chết!

Em tôi nhận án 20 năm tù. Nó kháng án. Y án!

Tôi nhìn nó với ánh mắt thù hận. Đầu tiên, nó ngỡ ngàng, sau đó thì nó cười khẩy và nói:

_ Anh coi Lan hơn cả em trai mình. Anh thật TỐT!

Tôi chẳng quan tâm.

Và hôm nay, trời lại mưa... Giữa tháng 6 mưa rào....

Bỗng tôi nhớ ra một điều làm tôi giật mình!

Tết vừa rồi, và cả tháng 6 nữa, Ánh không về!