Bùi Văn Tuyên ổn định cảm xúc, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này. Hắn dìu Ôn thị cùng lên xe ngựa. Trên đường đi, hắn đem những lời thoại đã chuẩn bị từ trước hướng dẫn tỉ mỉ cho Ôn thị.


"Nếu Bệ hạ tuyên mẹ vào điện, mẹ chỉ cần nói chuyện này mình chẳng biết gì cả, là do Nhị thúc bảo mẹ kêu con về nhà, bảo mẹ phải xử phạt con, nếu không ông ta sẽ hại mẹ"


Bùi Văn Tuyên nói xong liền bảo Ôn thị lặp lại một lần, sau khi cho Ôn thị lặp lại như thế ba lần, Bùi Văn Tuyên mới phần nào yên tâm.


Hắn có chút mệt mỏi, Ôn thị lặng lẽ quan sát hắn, dè dặt lên tiếng, "Vết thương của con..."


"Không sao cả"


Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, "Mẫu thân không cần lo lắng"


"Văn Tuyên...", Ôn thị vừa cất lời, dường như lại muốn khóc, Bùi Văn Tuyên thấy vậy ngay lập tức nói, "Mẫu thân, mẹ hãy kiềm chế nước mắt của mình, con đã không còn sức an ủi mẹ nữa rồi"


Ôn thị nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền hoảng loạn lau sạch nước mắt đi.


Bùi Văn Tuyên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng không có cảm giác gì, vì hắn đã quen với việc Ôn thị không còn trên đởi được mấy mươi năm rồi.


Một mẫu thân như bà, thời thiên thiếu hắn từng khổ cực, oán trách, sau này vào những năm cuối đời, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, không kiên nhẫn.


Tuy thế, khi Ôn thị thật sự lìa khỏi thế gian, hắn một mình ngồi trong linh đường, nhìn gió thổi phốc tấm vải trắng và ánh nến lay lắt, cảm thấy bản thân cô chẳng khác gì một ngọn đèn lênh đênh trên nước. Vào lúc đã không còn ai có thể nhớ đến, hắn bỗng hồi tưởng lại quãng thời gian còn nhỏ, khi Ôn thị cùng phụ thân dạy hắn học chữ, mang hắn đi thả diều.


Đối với con cái, phụ mẫu có thể nói là sự bất đắc dĩ lớn nhất.


Trong tình thương đan xen bất mãn, trong oán hận lại kèm theo tiếc nuối.


Cũng may, sau khi trải qua sinh tử, thời gian dài đằng đẵng bào mòn gai góc của hắn, giúp hắn trở nên bao dung hơn. Hiện tại, nhìn Ôn thị đang cúi đầu khóc thút thít, Bùi Văn Tuyên một chút cũng không cảm thấy khó chịu. Hắn ngược lại nghĩ đến Lý Dung, rằng cả đời một cô nương như nàng sẽ không bao giờ bày ra bộ dáng thế này.


Hắn nhìn màn mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, vô thức nâng khóe môi. Ôn thị khóc được một lúc, thấy Bùi Văn Tuyên như thế không kiềm được hỏi, "Dạo gần đây... con sống thế nào? Điện hạ có ức hiếp con không?"


"Dạ?"


Bùi Văn Tuyên quay đầu sang, nghe Ôn thị hỏi thế, không nhịn được phì cười, "Mẫu thân nói đùa sao, mẹ nghĩ Điện hạ sẽ ức hiếp con ư?"


"Ai cũng bảo Công chúa ngang tàng", Ôn thị than một tiếng nói, "Tính tình con lại tốt, bị người ta ức hiếp cũng chẳng biết, hoặc vì con không muốn nói với ta"


"Mẹ yên tâm", Bùi Văn Tuyên khi nhắc đến Lý Dung, âm thanh bỗng trở nên dịu dàng rất nhiều, "Điện hạ đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích Điện hạ"


Ôn thị không nói gì, qua một lúc lâu, bà khàn giọng nói, "Con và phụ thân mình rất giống nhau, lúc trước ông ấy cũng từng bảo vệ mẹ như thế..."


Nói rồi, Ôn thị lại không nhịn được nhắc thêm Bùi Lễ Chi vài câu, Bùi Văn Tuyên chỉ lẳng lặng lắng nghe. Khi sắp đến hoàng cung, Bùi Văn Tuyên cắt ngang lời bà, "Những lời ban nãy, mẹ đã nhớ hết chưa? Hãy thử lặp lại một lần cho con nghe ạ"


Ôn thị ngẩn người, bà không nghĩ đến Bùi Văn Tuyên sẽ quả quyết cắt ngang mình như thế. Thần sắc bà có chút u ám, sau hồi lâu, bà liền lặp lại những lời ban nãy một lần. Bùi Văn Tuyên gật gật đầu, lúc họ đi đến cổng, thông qua thị vệ kiểm tra, Bùi Văn Tuyên và Ôn thị cùng nhau vào cung.


Ở cổng, họ đổi từ xe ngựa sang kiệu nâng đi đến Ngự thư phòng, lúc này mưa lớn đến nỗi không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Bùi Văn Tuyên vén màn kiệu nhìn bốn phía, khi thấy sắp đến Ngự thư phòng, hắn bất ngờ nhìn thấy một người đang cầm dù đi cùng hướng với mình.


Người đó đáng lẽ ra đã phải về nhà, nghe bảo có việc xảy ra ở Ngự thư phòng liền cố ý đến đó xem tình hình.


Người đó vội vàng đến đó làm gì hắn không biết, nhưng Bùi Văn Tuyên rõ ràng nhận ra được bộ quần áo kia là của ai.


Là Tô Dung Khanh.


Dù đã qua một kiếp, tại một thời điểm bất đồng, một sự việc bất đồng, nhưng kí ức về cảnh Lý Dung quỳ trong màn mưa, Tô Dung Khanh đích xác mặc bộ quần áo kia đứng che dù cho nàng.


Đồng tử Bùi Văn Tuyên co rút lại, hắn hét lớn, "Dừng kiệu!"


Người nâng kiệu có chút khó hiểu, chỉ thấy Bùi Văn Tuyên vội vã xuống kiệu, phân phó với người bên cạnh, "Ta có chuyện đi trước, các người cứ nâng phu nhân theo sau"


Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền cầm dù xông vào màn mưa.


Ôn thị vội vã vén rèm, gấp gáp gọi với theo, "Văn Tuyên, con đi đâu vậy?"


Bùi Văn Tuyên không trả lời, hắn cầm dù, đạp lên những vũng nước mưa, chạy như điên về phía Ngự thư phòng.


Lý Dung đang quỳ trước cửa, nàng hạ mắt, nước mưa đã thấm ướt y phục, mái tóc cùng bờ mi của nàng.


Cái lạnh từ đầu gối truyền đến, khiến hai chân nàng như đang quỳ trên bàn chông, châm chích đến đau nhức.


Đây là di chứng của căn bệnh thời niên thiếu, nàng chọc giận Lý Minh và bị bắt phạt quỳ trong tuyết do đó mỗi lần trời trở lạnh, bệnh cũ tái phát, khiến nàng đau đến nỗi bán sống bán chết.


Nhưng nàng phải đấu với Bùi Lễ Văn đến cuối cùng, chính vì thế nàng cắn chặt răng, quỳ trong mưa, đau đến nỗi trước mắt đều mơ hồ.


Nước mưa như trút xuống đỉnh đầu nàng, trong nhóm quần thần đã có vài người té xỉu được dìu xuống, Bùi Lễ Văn thân người cũng run lẩy bẩy, nhưng ông ta vẫn cắn răng sống chết quỳ ở đó.


Lý Dung không biết bản thân còn chống cự được bao lâu nữa, cũng chẳng biết phải quỳ đến khi nào. Bất chợt, cơn mưa như trút kia chớp mắt biến đâu mất.


Có người đang đứng sau lưng nàng, khe khẽ thở dốc.


Ban đầu Lý Dung còn tưởng trời đã ngừng mưa, nhưng đợi đến khi nàng nhìn rõ lại liền thấy ở khoảng phía trước không xa, mưa vẫn còn rơi rất nặng hạt. Khi nghe thấy tiếng thở gấp phía sau mình, nàng biết có ngươi đang che chắn một khoảng trời này cho riêng nàng.


Cảm giác này nàng nhớ rất kĩ. Trong kí ức cả đời nàng, hiếm có được mấy lần trải nghiệm sự ấm áp thấm vào tận xương tủy thế này.


Tim nàng đập nhanh hơn, lại có chút đau đớn. Nàng từ từ quay đầu, lọt vào tầm mắt là một bộ bạch y, quả nhiên không ngoài dự liệu.


Sau đó nàng chậm rãi nâng tầm mắt, cuối cùng dừng lại ở gương mặt người đó.


Người thanh niên bạch y đội ngọc quan, ngũ quan thanh tuấn mang vài phần kinh diễm. Vốn là một bộ dạng tiên nhân như thế lại đang không ngừng khe khẽ thở dốc, khiến người đó đã bị vướng bụi trần.


Bùi Văn Tuyên nhìn biểu tình của Lý Dung có chút biến đổi, từ sự phức tạp ban đầu đã trở thành kinh ngạc. Vào khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn, tất cả cảm xúc tựa như đều bị thiêu đốt tan vào hư không.


Trong lòng Bùi Văn Tuyên liền trào dâng một sự khó chịu không diễn tả được nhưng hắn lại vờ như không biết gì, hắn nhìn Lý Dung, khẽ cười nói, "Điện hạ, thần đã đến rồi, sao Người còn chưa đứng dậy?"


Hắn học cách nói này của Lý Dung khi nàng đến Bùi gia cứu hắn. Vốn nghĩ muốn chọc nàng cười song vừa nói ra, hắn liền cảm thấy sắc mặt Lý Dung có gì đó không ổn.


"Không được", Lý Dung vừa nói vừa run rẩy. Nàng nhướng mày, sắc mặt tuy trắng bệch song không có chút nhượng bộ, "Bùi thượng thư..."


Không đợi nàng nói xong, Bùi Văn Tuyên liền ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Hắn quỳ xuống, nắm lấy tay Lý Dung, khi cảm nhận được sự lạnh giá nơi bàn tay nàng, hắn lập tức thấp giọng quát, "Đừng làm càn nữa!"


Lý Dung bị hắn mắng đến ngẩn người, Bùi Văn Tuyên đưa dù cho người hầu bên cạnh, trực tiếp đến ôm lấy Lý Dung.


Lý Dung hoảng loạn hỏi, "Ngươi muốn làm gì..."


"Nghỉ một chút đã"


Bùi Văn Tuyên khẽ nói sau đó liền bế ngang nàng lên.


Hắn cử động quá mạnh khiến vết thương càng toạc ra. Lý Dung nhớ đến vết thương của hắn nên không dám giẫy giụa quá nhiều, cũng sợ mất thể diện, chỉ đành phối hợp ôm lấy cổ Bùi Văn Tuyên , muốn khuyên hắn nên dưỡng sức chút


Bùi Văn Tuyên ôm lấy nàng, được cung nhân che dù cho. Hắn lạnh lẽo nhìn về phía Bùi Lễ Văn đang quỳ bên kia, "Ta đã dẫn mẫu thân vào cung rồi, Tam thúc, nếu thúc thật sự muốn đấu đến cùng với Điện hạ thì cứ tiếp tục quỳ. Nhưng nếu còn muốn giữ lại chút mặt mũi cho bản thân, đêm mai gặp nhau ở Từ đường, cùng họ hàng thảo luận giải pháp, đừng quỳ ở đây khiến người ta dòm ngó"


Nói xong Bùi Văn Tuyên liền bỏ đi, không thèm quan tâm điều gì khác, hắn ôm Lý Dung bước nhanh về phía chiếc kiệu ở trước cổng, ra lệnh hạ nhân đưa Ôn thị về lại phủ Công chúa.


Hiện tại hắn không có thời gian đấu đá với những người kia bởi việc của Lý Dung quan trọng hơn hết thảy.


Bùi Lễ Văn nghe Bùi Văn Tuyên nói thế liền ngẩn ra, nhưng chưa được vài phút ông ta liền vỡ lẽ. Thứ người dễ dụ dỗ như Ôn thị, Bùi Văn Tuyên dẫn bà ta đến, nhất định đã thông đồng với bà ta. Nếu bây giờ tranh cãi trước mặt Lý Minh, ông ta sao có được phần thắng?


Bùi Lễ Văn nghiến chặt rằng, nhắm nghiền hai mắt sau đó dứt khoát ngất xỉu.


Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nghe phía sau nháo nhào cả lên, Lý Dung không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Bùi Văn Tuyên lạnh lùng nhìn nàng, Lý Dung không biết vì sao cảm thấy đôi chút chột dạ. Nàng khẽ hắng giọng nói, "Ngươi đang nổi giận cái gì, đồ nóng tính?"


Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn ôm nàng vừa bước ra cổng liền trông thấy Tô Dung Khanh đang tiến vào.


Trong tay y đang cầm cây dù giống hệt năm đó, vào khoảnh khắc y trông thấy họ, trong mắt ánh lên vài phần ngạc nhiên. Bùi Văn Tuyên nhìn thẳng vào y, Lý Dung cảm thấy có chút xấu hổ, ngại ngùng lên tiếng, "Tô đại nhân"


Khi Tô Dung Khanh nghe được tiếng Lý Dung, y liền quay đầu sang nhìn nàng. Vào giây phút nhìn thấy Lý Dung, y như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, hành lễ, "Tham kiến Điện hạ"


Nói xong y ngay lập tức nhường đường, cung kính đứng sang một bên, để Bùi Văn Tuyên và Lý Dung rời đi.


Khi Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung bước ra ngoài, nàng không nhịn được nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh qua vai Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên mắt vẫn nhìn phía trước, bình tĩnh hỏi, "Điện hạ đang nhìn gì vậy?"


"Ta bỗng nhớ ra", Lý Dung có chút cảm khái nói, "Năm đó khi y che dù cho ta, cũng dùng chiếc dù đó"


Lý Dung nói rồi liền không nhìn rõ được y nữa. Bùi Văn Tuyên đem nàng đặt vào kiệu, sau khi buông rèm xuống, hắn nửa quỳ trước mặt nàng và kéo váy nàng lên.


Không gian trong kiệu rất nhỏ, hai người họ cùng chen vào nên vô cùng chật chội. Khi Bùi Văn Tuyên vừa kéo váy Lý Dung lên, nàng không nhịn được ngăn hắn lại, vội vã hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"


"Váy của người bị ướt rồi", Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Cứ để thế sẽ càng đau"


Nói rồi, Bùi Văn Tuyên không quan tâm gạt tay Lý Dung ra, kéo váy nàng lên cột gúc lại. Sau khi dùng tay áo lau sạch bàn chân nàng, hắn lấy tấm thảm trong kiệu quấn chặt chân nàng lại.


Sự ấm áp bất ngờ bao phủ lấy bàn chân Lý Dung, khác xa hoàn toàn với sự giá lạnh trên người. Bùi Văn Tuyên tự sờ ngoại bào một lúc liền cởi ra, khoát lên người nàng thấp giọng nói, "Tuy có chút ướt nhưng vẫn đỡ hơn không có. Người cố nhịn một chút, chúng ta rất nhanh sẽ về đến phủ"


Nói xong Bùi Văn Tuyên vén rèm bước ra ngoài, ra lệnh cho người hầu nhanh chóng khởi kiệu đưa Lý Dung xuất cung.


Lý Dung ngồi trong kiệu một lúc liền cảm thấy khá hơn. Lúc này nàng mới ý thức được, bản thân đang đắp áo của Bùi Văn Tuyên, mang theo mùi thơm chỉ có của riêng hắn. Đó là một mùi thơm vô cùng nhạt, chỉ khi đến cực gần mới ngửi thấy được. Nhưng vào lúc này, mùi hương đó đang quấn lấy nàng, Lý Dung cũng không nói được vì sao, tim mình lại đập nhanh thêm vài nhịp.


Nàng nghĩ có lẽ trong kiệu quá nóng nên mới khiến nàng sinh ra ảo giác. Nàng dùng cây quạt vén rèm để gió vào cho thoáng, kết quả vừa vén lên nàng liền thấy Bùi Văn Tuyên đang ở bên ngoài kiệu.


Công tử cầm dù đi dưới mưa, lưng thẳng tựa trúc, mặt tựa ngọc đúc mà thành. Lý Dung nhìn hắn, nhất thời quên mất phải hạ rèm xuống.


Bùi Văn Tuyên phát giác ánh mắt của Lý Dung, hắn nâng mắt nhìn sang, sau đó nhíu mày nói, "Người mau buông rèm xuống kẻo gió thổi vào sẽ bị nhiễm lạnh"


Lý Dung nghe hắn nói thế không nhịn được phì cười. Nàng không những không buông rèm xuống mà còn đặt tay lên bệ cửa, đưa đầu ra nhìn Bùi Văn Tuyên, "Bùi Văn Tuyên, ta bất ngờ phát hiện, ngươi thật sự rất ưa nhìn đấy"


Bùi Văn Tuyên không nói gì liền đem dù hơi nghiêng về phía này che cho nàng sau đó đáp, "Đã lúc nào rồi còn không quên nhìn mặt người khác, Người thật sự hay lắm"


"Bùi Văn Tuyên, ngươi giận à?", trong giọng Lý Dung mang theo chút run rẩy nhưng không biết là do lạnh hay do đau. Bùi Văn Tuyên nhíu mày hỏi, "Còn rất đau sao?"


"Không còn đau lắm", Lý Dung thấp giọng, "Khi nãy ngươi đắp thảm giúp ta nên đỡ nhiều rồi"


"Ta đã phân phó người hầu trước hồi phủ sắt thuốc, chốc nữa về đến nơi, Người hãy lập tức thay y phục và ngâm nước ấm"


Bùi Văn Tuyên tỉ mỉ nói ra những sắp xếp của mình, "Đơn thuốc này là đơn lúc trước Người thường dùng, lúc này ngươi còn trẻ, vẫn nên biết giữ gìn một chút"


Bùi Văn Tuyên nói hai chữ "lúc trước" đương nhiên là nói về kiếp trước.


Vài năm sau ở kiếp trước, nàng có gặp một vị danh y, người đó kê lại cho nàng một đơn khác, hiệu quả giảm đau rất tốt, nhưng không thể trị tận gốc cũng vì thời trẻ bị thương quá nặng.


Khi nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, chuyện Lý Dung chú ý lại là chuyện khác, "Ngay cả đơn thuốc của ta ngươi cũng biết, quả nhiên đã sắp xếp rất nhiều người bên cạnh ta"


Bùi Văn Tuyên không ngờ Lý Dung sẽ nhắc đến vấn đề này nên nhất thời nghẹn lời, phải lúc sau mới lên tiếng, "Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta đã nói không tính toán nữa cơ mà? Hơn nữa Người cùng cài bao nhiêu người bên cạnh ta, xem như chúng ta huề nhau"


Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế lại không nhịn được cười.


Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung lên xe ngựa, ở đó có sẵn vài bộ thường phục để họ thay. Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Điện hạ, Người thay y phục trước đi"


Nói rồi hắn ngồi xuống quay lưng về phía Lý Dung.


Lý Dung không nghĩ nhiều, nàng run rẩy tự thay quần áo. Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng, một lúc sau lại nghe được tiếng Lý Dung, "Xong rồi"


Khi Bùi Văn Tuyên quay lại thế nhưng lại thấy Lý Dung đang rúc vào một góc và đắp thảm trên người


Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên nhìn mình liền cười cười giải thích, "Thế này rất ấm"


Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau một lúc hắn liền nhào đến. Lý Dung có chút hốt hoảng, không kiềm được lui về sau dựa sát vào thành xe, cảnh giác hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"


Bùi Văn Tuyên đưa tay kéo Lý Dung vào lòng.


Chiếc áo rộng tay Lý Dung vừa thay áp sát lên người nàng, động tác ôm nàng của hắn không chút dịu dàng, chỉ bình tĩnh nói, "Như thế này mới ấm"


Lý Dung không dám nói gì, nàng cứ để Bùi Văn Tuyên lặng lẽ ôm lấy mình. Sau một lúc lâu, nàng mới gian nan mỉm cười hỏi, "Ngươi... hình như dạo này luôn thích ôm ta thì phải?"


"Vì tình cảm chúng ta tốt đẹp"


Bùi Văn Tuyên suông sẻ trả lời, "Chúng ta đã ngủ chung giường rồi, Người còn tính toán với ta mấy chuyện này làm gì? Hiện tại Người đã lạnh đến mức này rồi còn chưa hiểu à? Hà tất phải cứ chịu khổ?"


"Vậy lần trước..."


"Là do ta đang đau buồn", Bùi Văn Tuyên lập tức đáp lời, "Mạo phạm đến Công chúa, nhưng không phải chuyện này Công chúa đã cho phép ta sao?"


Lý Dung không nói được gì