Trans: Umeshu

Ngày mười bảy tháng ba năm Khang Hưng thứ mười tám, Bùi Văn Tuyên nhận được thánh chỉ đầu tiên trong đời.

Khi đó hắn mới giữ đạo hiếu từ Lư Châu trở về chưa được một năm, vừa bị Tần thị hứa hôn từ nhỏ thối hôn, còn đang ở Hình bộ làm một chức quan nhỏ, theo lý mà nói thì không thể nào đụng tới thứ như thánh chỉ này, lại không ngờ được không biết Hoàng đế nhìn trúng điểm nào của hắn, đột nhiên quyết định đưa công chúa tôn quý nhất toàn bộ Đại Hạ, người như hòn ngọc quý trên tay ông ta - Bình Nhạc điện hạ, tứ hôn cho hắn.

Thế là một thánh chỉ bỗng nhiên rơi xuống Bùi gia, hắn tiếp chỉ trong sự ngơ ngác thì đã được xác định vận mệnh.

Đêm hôm tiếp chỉ đó, hắn không ngủ, nằm trên giường mà cả người đều có chút hoảng hốt, hắn ôm lấy bản thân mình trong màn đêm, nhìn mặt trăng, trong lòng có một loại uất ức và tò mò không nói ra được.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn rõ tướng mạo của Bình Nhạc điện hạ.

Cũng chưa từng có bất kỳ lần gặp mặt nào với nàng.

Ấn tượng đối với nàng đều bắt nguồn từ lời thuật lại của người khác, nghe nói nàng ngang ngược kiêu căng, động tí là đánh người, hung hăng càn quấy, vô cùng đáng sợ.

Một người như vậy đột nhiên sắp trở thành thê tử của hắn, mà hắn còn không có bất kỳ cách gì từ chối.

Hắn vốn đang định đến Tần gia xem thử, Tần gia thối hôn với hắn, chuyện này là do nhị thúc hắn một tay xử lý, hắn luôn cảm thấy có chút không bình thường, bây giờ thì không cần quan tâm cái gì nữa.

Vận mệnh của hắn, hôn sự của hắn đã bị người khác quyết định rồi.

Chuyện như vậy làm cho người ta rất không thoải mái, nhưng càng không thoải mái hơn chính là sáng ngày hôm sau, khi hắn mở cửa thì đã nhìn thấy ở cửa viện có một đám người đứng đó.

Đám người này là người trong cung đến dạy quy tắc cho hắn.

Nói là học quy tắc nhưng thật ra không chỉ là quy tắc, đám người này tới đây, chuyện thứ nhất chính là nghiệm thân.

Từ trên xuống dưới của hắn đều bị kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề, hắn mới mặc quần áo vào trong tiếng cười nhẹ của bọn nô tài này rồi đi ra khỏi phòng.

Sau đó hắn bắt đầu học tập quy tắc của phò mã, từ việc vấn an công chúa cho đến sinh hoạt phu thê với công chúa đều có quy định kỹ càng.

Lễ nghi rườm rà như vậy khiến hắn còn chưa gặp Lý Dung thì đã sinh lòng chán ghét.

Hắn nghĩ thầm, công chúa được ngàn vạn sủng ái mà lớn lên như vậy thì tính khí phải lớn tới mức nào, không tốt đến cỡ nào.

Thế nhưng có không tốt thế nào thì đó cũng là công chúa, cũng là người gả cho hắn, hắn cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc mà học thôi.

Chờ đến hôm đó thành thân, sự chán ghét này lại có thêm mấy phần bất an.

Phụ thân hắn không có những người con khác, dựa theo lễ chế thì nên do huynh đệ của hắn thay hắn đến trước cửa cung đón dâu, nhưng hắn không có huynh đệ có thể tín nhiệm được, chuyện lớn như vậy, hắn cũng chỉ có thể tự mình làm.

Vì thế hắn đã làm một phần “Dẫn Phượng Từ” với văn chương phấn chấn, muốn che giấu sự chật vật của hắn.

Nhưng không biết vì sao, khi hắn đứng ở cửa cung nghênh đón Lý Dung, hắn vẫn có thêm mấy phần sợ hãi khó hiểu.

Hắn bắt đầu lo lắng, mình tới đón dâu không hợp quy tắc thì Lý Dung có tức giận hay không, có khi nào đánh hắn hay không.

Lý Dung đánh một lần rồi thì sau này có khi nào thường xuyên đánh hắn mắng hắn hay không?

Chuyện khác đều có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu Lý Dung đánh hắn mắng hắn thì hắn phải nhịn thế nào?

Trong lòng hắn tưởng tượng ra sự đáng sợ của Lý Dung, tâm trạng khó an ổn, hắn ngơ ngác chờ đợi thì nghe có người từ từ mở cửa cung ra, sau đó hắn nhìn thấy xe liễn chậm rãi đi đến, nữ tử mặc áo cưới, trong tay cầm quạt màu vàng ở trước mặt mình, ngồi quỳ chân phía sau màn xe, chậm rãi xuất hiện từ bên trong cửa cung.

Không hung thần ác sát như trong truyền thuyết, không cực kỳ xấu xí như trong tưởng tượng, nữ tử ngồi sau màn xe thậm chí còn hiện ra một loại xinh đẹp vượt qua người thường, cho dù chỉ lộ ra một đôi mắt cũng khiến Bùi Văn Tuyên nhìn đến có chút ngây người.

Cũng may rất nhanh hắn đã thu lại tâm trạng, ở trước mặt mọi người ra vẻ trấn định, hắn kéo quyển trục dài ra, vì Lý Dung mà đọc lên bài “Dẫn Phượng Từ”.

Tài văn chương của hắn phi phàm, sau khi đọc xong, xung quanh đều là tiếng vỗ tay, hắn cũng không biết vì sao, quỷ thần xui khiến mà không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía xe liễn.

Thế là vừa vặn nhìn thấy cô nương cũng đang trộm nhìn hắn, một đôi mắt tràn đầy sự tò mò rơi trên mặt hắn, hai người hơi đối mặt rồi lại ra vẻ trấn định dời đi.

Chỉ có trong lòng Bùi Văn Tuyên biết, trông bản thân mình bình tĩnh nhưng nhịp tim lại có nhanh đến kỳ lạ.

“Dẫn Phượng Từ” nhận được sự thành công lớn, cũng xem như là cho hôn sự này một mở đầu tốt, hắn xoay mình lên ngựa, dẫn Lý Dung đi về phía phủ công chúa.

Chờ đến phủ công chúa rồi, hắn và Lý Dung bái thiên địa.

Hắn vụng trộm giương mắt nhìn dung mạo của cô nương, cây quạt của cô nương lại ngăn cản rất tốt, cuối cùng lúc xoay người cũng lộ ra được một chút dáng vẻ, nhưng mà cũng chính lúc đó, hắn bị mũ đội của công chúa đâm một cái, đâm đ ến da đầu.

Nhưng hắn không thể kêu lên, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống cùng Lý Dung hoàn thành phu thê giao bái. Dường như Lý Dung cũng phát hiện ra sự thật hắn bị mũ đội đâm, nàng mím môi nhịn cười, trong đôi mắt đều là ý cười, xinh đẹp lạ thường.

Chưa lấy quạt ra mà đã như thế, chờ đến khi cây quạt dời đi, cô nương ngồi bên giường, mang theo nửa phần e lệ nửa phần tò mò mà ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hoàn toàn không nói nên lời nữa.

Hắn nhất thời cũng không nhớ được những phiền muộn của mình trước khi gặp Lý Dung, hắn cùng Lý Dung uống rượu giao bôi, cho hạ nhân lui xuống, sau khi chỉ còn lại hai người trong phòng thì không dám làm gì nữa.

Hai người ngồi một mình ở đầu giường, Lý Dung không có ý định lên tiếng, Bùi Văn Tuyên cũng không dám mở miệng, ngồi rất lâu Lý Dung mới thấp giọng mở miệng: “Lang quân còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Nghe thấy lời này, trái tim Bùi Văn Tuyên nhảy tới cổ họng.

Đương nhiên hắn biết nghỉ ngơi là cái gì, hắn đứng dậy, dựa theo lời quy củ mà cung kính nói: “Xin cho vi thần gỡ mũ giúp điện hạ.”

Lý Dung đỏ mặt gật đầu, Bùi Văn Tuyên quỳ sau lưng Lý Dung, gỡ mũ đội xuống cho nàng.

Lúc hắn làm những việc này, tay vẫn luôn không khống chế được có hơi run, Lý Dung ngoan ngoãn cúi đầu, dường như hoàn toàn không biết sự căng thẳng của hắn, ngược lại là tự mình nắm chặt góc áo, trông vô cùng hồi hộp.

Phát hiện ra Lý Dung cũng căng thẳng, Bùi Văn Tuyên có chút thả lỏng, nhớ tới bây giờ Lý Dung chưa qua tuổi mười tám, tính ra hắn còn lớn hơn hai tuổi, hắn làm huynh trưởng thì chăm sóc thật tốt mới phải.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lại trở nên bình tĩnh, khi tháo tóc cho Lý Dung, hắn lại lấy nước, tháo trang sức giúp nàng, đến bước cuối cùng, hắn nhìn cô nương ngồi bên giường, rất lâu sau hắn mới quỳ trên mặt đất, khàn giọng, cung kính lên tiếng: “Xin cho vi thần cởi áo cho điện hạ.”

Lý Dung hoàn toàn không dám nhìn hắn, nàng nghiêng đầu đi nhìn cửa sổ, thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”

Lần này dù hắn tự an ủi mình cỡ nào cũng không khỏi run tay.

Hắn cởi từng chiếc từng chiếc y phục của nàng, sau đó cởi y phục của mình rồi buông màn xuống.

Sau khi hai người ở bên trong màn, lẳng lặng nằm cùng nhau, rất lâu sau, Lý Dung nhẹ nhàng kéo lấy hắn, thấp giọng hỏi hắn: “Lang quân vẫn không nghỉ ngơi sao?”

Trong lòng Bùi Văn Tuyên căng thẳng, hắn cảm nhận được chiếc khăn vuông được lót dưới người bọn họ, cũng biết ngày mai sẽ có rất nhiều người chờ một kết quả.

Trong lòng hắn có chút khó chịu không nói ra được, thế nhưng khi hắn xoay người, nhìn thấy đôi mắt của Lý Dung, hắn đột nhiên lại cảm thấy sự khó chịu này đã biến mất không còn dấu vết.

Hắn nhìn Lý Dung, rất lâu sau, hắn nghiêm túc mở miệng: “Điện hạ nguyện ý không?”

Lý Dung nghe thấy lời này thì dường như có chút thẹn thùng.

“Nếu là lang quân…” Giọng nói của nàng rất nhẹ: “Tất nhiên là nguyện ý. Nhưng lại không biết…” Lý Dung đưa mắt lên nhìn, có mấy phần thấp thỏm: “Lang quân có nỗi lo khác sao?”

Đôi mắt của nàng rất sáng, mang theo chút nũng nịu mềm mại của thiếu nữ, giống như trời trong sau cơn mưa, người ta nhìn đến mức lòng cũng nhũn ra.

Bùi Văn Tuyên nhìn nàng chăm chú, khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên có loại xúc động cam chịu số phận.

Lý Dung cũng là người được ban hôn, chung quy cũng là người bị hại, hắn đã không chống lại được hoàng mệnh, vậy thì cũng không cần phải phụ lòng cô nương này, cố gắng ở cùng nhau cả đời, cũng tốt.

Trong lòng hắn giống như bị cái gì đó mê hoặc, hắn không khỏi tới gần.

Ngây ngô hôn môi, sau đó đụng chạm.

Lúc làm hắn rất căng thẳng, chỉ sợ làm đau nàng, cô nương ôm lấy cổ hắn, hàm răng cắn chặt môi, nàng thoáng lắc đầu, hắn đã cảm thấy trong lòng căng lên.

Hai người quấn lấy nhau cả một đêm, giai đoạn đầu còn tính là tra tấn lẫn nhau, chờ đến sau đó thì đã có chút thú vị.

Có điều đây là lần đầu tiên của Lý Dung, hắn không dám quá mức, thấy có máu nhuộm khăn trắng, hắn cắn răng hỏi nàng còn muốn không.

Lý Dung mở đôi mắt mê ly nâng giương mắt nhìn hắn, trong cổ hắn căng lên, Lý Dung nhìn hắn, chỉ hỏi: “Chàng khó chịu sao?”

“Không khó chịu.”

Hắn nói lời trái lương tâm: “Nhờ vào điện hạ.”

Lý Dung không nói lời nào, nàng nhìn hắn, rất lâu sau, nàng vươn tay ôm lấy hắn, chỉ thấp giọng nói: “Ta không sao, xin lang quân cứ tự nhiên.”

Chỉ một câu như như, Bùi Văn Tuyên đột nhiên cảm thấy toàn bộ phòng tuyến trong lòng sụp đổ, hắn không tiếp tục, chỉ cúi đầu hôn nàng rồi dịu dàng nói: “Thần sợ điện hạ đau, điện hạ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hai người quan tâm lẫn nhau, chờ đến ngày hôm sau, Bùi Văn Tuyên tỉnh lại sớm hơn một chút, hắn vừa tỉnh là Lý Dung cũng tỉnh, Bùi Văn Tuyên dựa theo quy tắc mà quỳ bên giường hành đại lễ: “Điện hạ thần an, thiên tuế vạn phúc.”

Lý Dung có chút ngơ ngác, đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn Bùi Văn Tuyên một lúc mới phản ứng được, sau đó nàng cười nói: “Cũng không có ai nhìn, chàng làm chuyện này làm gì?”

“Đây là quy tắc.”

“Chàng và ta là phu thê…” Lý Dung nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay nhìn hắn: “Cũng không phải là quân thần, làm nhiều quy tắc như vậy làm gì? Xin lang quân đứng lên đi.”

Bùi Văn Tuyên do dự một lát, Lý Dung nhẹ giọng nói: “Lang quân không muốn ư?”

“Nói vậy cũng đúng.” Bùi Văn Tuyên đưa ra quyết định, nàng muốn làm phu thê với hắn, vậy thì làm phu thê là được, thế là hắn đứng dậy rồi chăm sóc nàng rời giường.

Lý Dung cũng không phải là người kiêu ngạo như trong tưởng tượng của hắn.

Thậm chí nàng còn vô cùng dịu dàng chu đáo, mang theo một chút yếu ớt của nữ nhi, lại thêm mấy phần thông minh mà người thường khó có được.

Bọn họ cùng nhau ra ngoài du ngoạn, thực hiện thú vui khuê phòng.

Nàng ở nhà nhã nhặn nhưng thực chất bên trong lại có chút điên cuồng ầm ĩ.

Ban đêm vào một ngày nọ, nàng nói cho hắn biết, nàng ở trong cung nhiều năm như vậy chưa từng đi dạo tiết hoa đăng, hắn nghe mà cũng có chút đau lòng, đêm Thất Tịch hôm đó, hắn dẫn nàng xuất cung.

Nàng ở trên đường ngược xuôi giống như một chú chim linh động, thậm chí còn thay y phục của vũ cơ Ba Tư, lẫn trong đám người, người nhìn thấy không dời ánh mắt được.

Nàng có động, cũng có tĩnh.

Nàng thích chữ hắn viết, vụng trộm cầm chữ của hắn mô phỏng theo, hắn đi đến phía sau nàng, nhìn nàng mô phỏng hồi lâu, từ đầu đến cuối không thể ra hình, hắn không nhịn được giơ tay lên nắm chặt tay nàng rồi nói khẽ: “Ta dạy cho nàng.”

Trên tay Lý Dung dừng lại rồi bên tai đỏ lên, nàng cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng.

Ừm.

Một tiếng nho nhỏ như vậy đã cào vào trái tim hắn.

Vừa ngọt vừa ngứa.

Hắn cũng không nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ cảm thấy cô nương này vô cùng đáng yêu.

Khi đó chính là lúc Thượng Quan thị như mặt trời ban trưa, hắn làm phò mã của Lý Dung, Thượng Quan thị không thích, dù sao hắn cũng xuất thân hàn môn, thân phận hèn mọn nhưng nếu như đã cưới, Thượng Quan thị cũng không đành lòng để Lý Dung làm thê tử của tiểu quan cửu phẩm, thế là nhận được sự săn sóc của Thượng Quan thị, hắn từ tòng cửu phẩm vọt thẳng lên lục phẩm vào Ngự Sử đài, cũng chỉ là chuyện sớm chiều.

Nhưng hắn không ngốc, hắn biết rõ ràng, Thượng Quan thị để hắn vào Ngự Sử đài, một khi nhận cành ô liu này thì mang ý nghĩa là đã gia nhập vào cuộc tranh đấu đoạt đích trên triều đình.

Cho nên cùng ngày sau khi hắn được Thượng Quan Húc gọi đi hỏi thăm, hắn vẫn luôn ở trong thư phòng không ngủ, suy nghĩ đến hơn nửa đêm, chờ đến khi về đến phòng thì nhìn thấy Lý Dung.

Hắn cảm thấy, bản thân mình suy nghĩ vô ích rồi.

Hắn chung quy cũng là trượng phu của Lý Dung, Lý Dung không bỏ rơi được Lý Xuyên thì hắn không có khả năng bỏ rơi Lý Xuyên được.

Thế là đợi đến ngày hôm sau, hắn đồng ý với Thượng Quan thị rồi vào Ngự Sử đài.

Gia nhập vào sự phân tranh trên triều đình, hắn không thể lơ là, từ sau khi vào Ngự Sử đài, hắn vô cùng cố gắng, trên dưới kết giao với người quyền quý, công việc trên tay luôn hoàn thành vượt qua sự mong muốn.

Vì thế hắn đi sớm về trễ, Lý Dung cũng không có chút phàn nàn.

Có lần hắn uống nhiều rượu, sợ đánh thức Lý Dung nên tự mình nằm ngủ trên giường nhỏ, ngủ đến nửa đêm thì nôn khan không ngừng, cuối cùng ói ra máu, chờ đến lúc tỉnh lại, hắn cảm thấy có người châm đèn, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Lý Dung với khí thế hùng hổ đứng trước mặt hắn, quát to một tiếng: “Quay về!”

Đêm hôm đó hắn mới biết được hóa ra Lý Dung cũng cáu kỉnh.

Tính tình còn rất dữ dằn.

Hắn thấp giọng nói xin lỗi, Lý Dung dường như có chút buồn bã, lúc nàng lấy nước cho hắn, Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi, sau này không uống nhiều như vậy nữa. Nàng đừng giận ta.”

“Ta không phải giận chàng.” Lý Dung khàn giọng: “Ta giận bản thân ta, giận bản thân ta không có bản lĩnh.”

Nhưng hắn biết không phải là nàng không có bản lĩnh, bản lĩnh của nàng vô cùng lớn.

Khi đó ở tiệc tân hôn, tình cảm không được tính là tốt nhất nhưng cũng tay nắm tay cùng tiến.

Mãi đến đầu tháng tám, tin tức Lý Xuyên thành hôn được tuyên bố, hắn lại một lần nữa nghe được tên của Tần Chân Chân.

Lúc ấy Lý Dung tán gẫu với hắn, nói đó là người được Hoàng hậu Thượng Quan Nguyệt chọn lựa: “Lần này mẫu hậu chọn năm cô nương, hai người hàn môn, chàng đừng thấy là hàn môn nhưng trong tay nắm quân quyền đấy, cho Xuyên nhi cũng là một sự trợ lực.”

Hàn môn, quân quyền, Bùi Văn Tuyên nghe nói như thế thì cảm thấy có chút bất an, không khỏi hỏi thêm một câu: “Ai?”

“Có một người có thể là chàng biết, là nữ nhi của bạn cũ phụ thân chàng, tên là Tần Chân Chân.”

Lý Dung nói đến mức hững hờ: “Thân phận nàng ta hơi thấp, mẫu hậu muốn cho nàng ta làm Trắc phi, vài ngày trước đã tuyên vào cung gặp, nghe nói những cái khác đều tốt, chỉ là có chút quá thẳng tính.”

Bùi Văn Tuyên nghe không lọt, hắn hiểu rõ, tính tình của Tần Chân Chân làm gì chỉ có thẳng?

Trong lòng hắn nhất thời có chút hốt hoảng, hắn chỉ nói: “Ca ca của nàng ấy đâu?”

“Còn đang ở biên quan đấy, trong nhà do nàng ta làm chủ.”

Lý Dung chỉ cho rằng hắn quan tâm cố nhân nên tùy ý nói: “Chuyện này cũng được quyết định rồi, rất nhanh sẽ tuyên bố, hy vọng hôn sự lần này của Xuyên nhi thuận lợi.”

Bùi Văn Tuyên không lên tiếng, hắn ngẩn ngơ, Lý Dung quay đầu lại, cảm thấy hắn có chút kỳ lạ: “Văn Tuyên?”

“À.” Bùi Văn Tuyên hồi thần, chỉ nói: “Không có gì.”

Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn, không được tính là chuyện gì.

Chuyện của Tần Chân Chân chẳng qua chỉ lóe lên trong đầu hắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà cùng Lý Dung tiếp tục trải qua cuộc sống của hắn, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua vô nghĩa gì cả.

Cũng chỉ dọc đường nghe nói Lý Xuyên đã thành hôn, thỉnh thoảng nghe nói hậu cung của Lý Xuyên có chút đấu tranh.

Hắn không hề để trong lòng, mãi đến có một ngày, hắn đi ra từ phủ của Lý Xuyên thì bị hạ nhân của Tần Chân Chân cản đường đi.

“Công tử, van cầu ngài mau cứu tiểu thư đi công tử.”

Nàng ấy mắc phong hàn, sốt cao không hạ, đã sớm sốt đến mơ hồ.

Bởi vì nàng ấy cứu người rơi xuống nước mà bị vu cáo ngược lại là đẩy người, sau khi bị trách phạt thì sinh bệnh, không có thuốc, cũng không có đại phu.

Thấy cố nhân như vậy, sao Bùi Văn Tuyên có thể yên tâm được? Tần Lâm không ở đây, hắn đương nhiên sẽ săn sóc, lúc này hắn suy nghĩ biện pháp, làm thuốc, tìm đại phu cho nàng ấy.

Sau khi làm tất cả, hắn lại cảm thấy có chút không ổn, không biết là chột dạ từ đâu tới khiến hắn dặn dò hạ nhân kia: “Đừng nói với tiểu thư nhà ngươi là ta tới, coi như là ngươi mời, truyền ra ngoài, đối với ta và nàng ấy, đều không tốt.”

Hạ nhân vội vàng đáp lời, Bùi Văn Tuyên sắp xếp tất cả rồi trở về từ phủ Thái tử. Lúc trở về đã thấy Lý Dung chờ hắn ăn cơm, nàng cố ý cho người chuẩn bị canh gừng, nói là sợ hắn bị lạnh.

“Hôm nay chàng đi dạo ở chỗ Xuyên nhi trong thời gian dài.” Lý Dung cười: “Nó là thần lửa chuyển thế, không cần chuẩn bị than củi, ta sợ chàng lạnh.”

Bùi Văn Tuyên không biết vì sao mà tim đột nhiên đập nhanh hơn, hắn cúi đầu lên tiếng “Ừm.”

Không biết tình cảnh của Tần Chân Chân, ngược lại cũng tính là vẫn tốt.

Bây giờ biết tình cảnh của nàng ấy rồi, Bùi Văn Tuyên cảm thấy có chút khó mà buông được.

Bọn họ quen biết từ thuở nhỏ, hắn biết rõ tính tình của Tần Chân Chân, nàng ấy rơi vào tình trạng như thế, trong lòng hắn có chút khó có thể bình an được, đã giúp một lần, hắn cắn môi, thì giúp lần hai.

Cố ý dẫn Lý Xuyên tới trước mặt Tần Chân Chân, tạo ra việc tình cờ gặp cho bọn họ, một tới hai đi, Tần Chân Chân cuối cùng cũng vào được mắt Lý Xuyên, ngày tháng trôi qua tốt hơn một chút.

Mà vào những lúc này, Lý Dung bắt đầu hỏi bệnh khắp nơi.

Bọn họ ở cùng nhau đã gần một năm, bụng của Lý Dung từ đầu đến cuối không có động tĩnh, nàng không khỏi có chút sầu lo.

Nàng không dám nói cho Bùi Văn Tuyên biết, mà Bùi Văn Tuyên đã quen không để ý đến những chuyện này, cũng không nhận ra sự khác thường của nàng. Chỉ là thỉnh thoảng phát hiện ra nàng uống thuốc, hỏi một câu thì nàng đáp: “Là chút phương thuốc làm đẹp, nghe nói có thể trở nên đẹp hơn một chút.”

Bùi Văn Tuyên nghe thấy thì cười, hắn chỉ nhắc nhở nàng: “Đừng uống mấy thứ này linh tinh, để thái y kiểm tra xem, uống cho bệnh đi thì không tốt.”

Lý Dung lè lưỡi, giống như đứa trẻ.

Cuộc sống của Tần Chân Chân tốt hơn, Bùi Văn Tuyên cũng yên tâm, nghĩ đến sau này chỉ xem tạo hóa của nàng ấy, cũng không cần quan tâm nữa.

Ai nghĩ tới, vào lúc lập thu, trong cung vì chúc mừng sinh thần của Thái hậu mà cử hành yến hội, văn võ bá quan được mời, Lý Dung và hắn cùng tham gia, còn đang ngồi trên ghế thì hắn đã nhận được tin tức, Tần Chân Chân bị người ta hạ thuốc rồi nhốt ở thiên điện.

Có ai không biết sự bẩn thỉu của những thủ đoạn này trong cung, Bùi Văn Tuyên nghe được lời này thì biết được tình cảnh của Tần Chân Chân.

Không cứu thì hôm nay Tần Chân Chân xong rồi.

Cứu…

Bùi Văn Tuyên không biết thế nào, trong lòng cũng có chút hốt hoảng.

Nhưng sự việc tới bước này, hắn dù sao cũng phải cứu người.

Thế là hắn tính toán thời gian, mượn lý do đi đại tiện để ra khỏi bàn tiệc, sau đó vội vã chạy tới thiên điện muốn cứu người trước.

Trong bữa tiệc Lý Dung đang uống rượu với người ta thì phát hiện ra không thấy bóng dáng của Bùi Văn Tuyên, trong lòng nàng không khỏi có chút bất an, không bao lâu, nàng không khỏi hỏi Đồng Nghiệp một câu: “Phò mã đâu?”

Đồng Nghiệp nhất thời có chút luống cuống, sự luống cuống này rơi vào trong mắt Lý Dung, Lý Dung lập tức lạnh mặt, nàng đưa Đồng Nghiệp ra khỏi đại điện rồi đè thấp giọng nói: “Phò mã đâu!”

Đồng Nghiệp lập tức quỳ xuống, nói ra hết sự việc, Lý Dung nghe nói như thế thì hít sâu một hơi rồi xách váy chạy.

Nàng chạy như bay một đường đến thiên điện rồi đẩy cửa lớn ra, sau đó thì thấy Bùi Văn Tuyên đứng bên giường, trên giường có một nam một nữ đang nằm, Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng thì quay đầu, nhìn thấy người tới thì bỗng nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Dung Dung…”

“Câm miệng.”

Lý Dung không nhiều lời chỉ nói: “Chàng ra ngoài.”

“Nhưng mà…”

Bùi Văn Tuyên còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, Lý Dung thay đổi sắc mặt, nàng lập tức tiến lên kéo nam nhân kia xuống.

Bùi Văn Tuyên không kịp phản ứng, Lý Dung khẽ quát một tiếng: “Nhìn làm gì! Mau tới kéo, chàng đánh mạnh cho hắn xuất hiện dấu vết. Chờ một lát nữa thì nói chàng tới tìm ta, phát hiện ra tên đăng đồ tử này lén lút ở cửa ra vào, chàng đánh hắn ngất xỉu, biết không?!”

Nói xong, Lý Dung điên cuồng đạp lên mặt nam nhân này, sau đó cầm lư hương hít mạnh rồi ngã xuống giường.

Nàng vừa mới ngã xuống thì cửa bị người ta bỗng nhiên đá văng ra, chính là Giang thị, một trong các Trắc phi của Thái tử, mang theo Lý Xuyên và Thượng Quan Nguyệt đứng ở cửa.

Đám người trông thấy cảnh tượng trong phòng thì sửng sốt, Lý Xuyên kịp phản ứng đầu tiên, hắn vội vã xông vào đỡ Lý Dung dậy: “Tỷ? Tỷ sao rồi tỷ?”

Bùi Văn Tuyên nghe được tiếng gọi này thì nhanh chóng kịp phản ứng, nói dựa theo lời của Lý Dung, sắc mặt Thượng Quan Nguyệt thoáng chốc cực kỳ khó coi, trong cung có chuyện gì mà bà chưa từng thấy, lập tức hiểu rõ là Giang thị tính kế Tần thị làm liên lụy đến Lý Dung, bà đưa tay tát một cái lên mặt Giang thị, sau đó nhanh chóng phân phó phong tỏa tin tức.

Bà sẽ không để cho danh tiết của Lý Dung bị một chút tổn hại nào.

Màn trò hề này dừng lại theo sự tỉnh lại của Lý Dung, Lý Dung dường như mệt rồi, sớm cáo lui với Thượng Quan Nguyệt rồi dẫn Bùi Văn Tuyên đi về.

Trên đường trở về, Bùi Văn Tuyên cảm thấy rất hoảng, trong lòng hắn có chút sợ, lại có chút chua xót.

Lý Dung ngồi trong xe ngựa, trên mặt nàng không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn khác với cô nương ngày thường đùa giỡn nói cười với hắn, nàng ngồi đó không nói lời nào, mang theo mấy phần cao quý bẩm sinh của công chúa.

Đợi đến lúc xuống xe ngựa, hắn xuống xe trước đỡ nàng nhưng nàng lại xem như hắn không tồn tại, trực tiếp đi qua.

Loại cảm giác bị xem nhẹ này khiến trong lòng hắn có chút đau xót, hắn muốn giải thích nhưng lại không có cách nào.

Giải thích cái gì đây?

Cứu người là do hắn muốn cứu, Lý Dung cũng thật sự bị liên lụy, hắn có gì mà giải thích?

Chuyện đêm hôm đó hắn nhớ rất rõ ràng.

Nàng hỏi hắn, quan hệ của hắn và Tần Chân Chân thế nào.

Hắn nói, hắn không buông được nàng ấy.

Không phải thích, cũng không phải là không thích, là không buông được.

Thật ra trong nhiều năm của quá khứ, ai hỏi quan hệ của hắn và Tần Chân Chân thế nào, hắn đều sẽ đáp rằng, thanh mai trúc mã, người trái tim mong đợi.

Nhưng mà lần đó đối mặt với Lý Dung, hắn nói không nên lời.

Nhưng Lý Dung không chứa được nửa hạt cát, thế là thê tử của hắn, Dung Dung của hắn, Lý Dung của hắn, chính miệng nói hòa ly với hắn.

Hắn không chịu, bọn họ từ hòa ly biến thành đồng minh.

Khi đó hắn vẫn chưa thật sự biết được đồng minh là gì, bản thân hắn cũng không biết, nơi sâu trong trái tim hắn, Lý Dung mãi mãi là thê tử của hắn.

Hắn chấp nhận lời đề nghị của nàng, vào ban đêm, bọn họ bắt đầu chia giường ngủ.

Hắn ngủ trên giường nhỏ, Lý Dung ngủ trên giường.

Một đêm đó trong lòng hắn nghẹn đến đau đớn, hắn có chút muốn đi cầu hòa nhưng hắn cũng không biết nên cầu cái gì.

Hắn chỉ nhớ rõ lời nói của Lý Dung, liên tục nhiều lần quanh quẩn trong lòng hắn ---

Lần chỉ hôn này thật ra ngươi và ta đều không có lựa chọn, chúng ta cũng là vì quyền thế, thật ra mà nói cũng không có tình yêu nam nữ gì, trong lòng ngươi có người, trong lòng ta cũng có người.

Trong lòng nàng có người, có ai đây?

Trong lòng nàng có người, hắn không làm lỡ nàng, lại càng không nên thích nàng.

Thích nàng thì đại diện cho việc cuối cùng hắn vẫn nghe theo hoàng quyền, ngay cả trái tim mình cũng không giữ được.

Thích nàng, cuối cùng nàng lại không thích mình, kết quả sợ là thương tâm.

Thích nàng, sự yêu thích năm đó của mình đối với Tần Chân Chân tính là cái gì đây? Từng nói phải thích một người, thích cả một đời, từng nói phải chăm sóc tốt cho Tần Chân Chân, quay đầu chưa tới một năm đã thích người khác, bản thân mình được xem là thứ gì chứ?

Trong đầu hắn đầy sự ngơ ngác, trong lòng kìm nén đến hốt hoảng.

Đợi ngày hôm sau thức dậy, hắn thấy Lý Dung giống như không có việc gì mà ngồi trước gương vẽ chân mày, hắn thấp giọng lên tiếng: “Để ta vẽ giúp nàng.”

“Không cần.” Lý Dung ngẩng đầu cười cười: “Ta không thích nam nhân khác vẽ mày cho ta.”

Nam nhân khác?

Sao hắn lại được xem là nam nhân khác rồi?

Một câu nói đó khiến trong lòng Bùi Văn Tuyên thấy đau, hắn biết Lý Dung đang giận, cơn giận của hắn cũng tới, hắn quay người bước ra cửa.

Bắt đầu từ ngày đó, hai người đã mỗi người ngủ một giường.

Có lúc hắn cũng muốn lấy lòng nàng, kết quả là phát hiện, thật ra Lý Dung không chỉ dịu dàng lương thiện mà càng hùng hổ dọa người hơn.

Sự lấy lòng của hắn, hoặc là đổi lấy sự lạnh lùng của nàng, hoặc chính là sự coi thường, thậm chí thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn đồ hắn tặng, nhẹ nhàng nói một câu: “Ghê tởm.”

Cho dù là hắn có lỗi nhưng hắn cũng là người, ba lần bốn lượt thì cũng nổi nóng.

Lúc bắt đầu hắn chiến tranh lạnh, không nói chuyện với nàng.

Nàng cũng giống như không có việc gì, nên làm gì thì làm cái đó. Ở các trường hợp công cộng cùng nhau tham dự, nàng sẽ chủ động kéo tay hắn, giống như tình cảm của bọn họ rất tốt. Nhưng sau lưng người khác, nàng lại làm gương mặt lạnh lùng, không nhìn thấy gì cả.

Có một ngày nàng ra ngoài, nửa đêm cũng chưa về.

Hắn tìm đến điên rồi, chờ nửa đêm nàng một mình quay về, thất hồn lạc phách, giống như đã khóc.

Hắn có chút luống cuống, không khỏi hỏi nàng: “Người làm sao vậy?”

Lý Dung giương mắt, nàng nhìn hắn chằm chằm, rất lâu đều không nói chuyện.

Chờ tới ngày hôm sau hắn hạ triều quay về thì phát hiện ra nàng dọn đến phòng khác.

Hắn cho người đi thăm dò mới biết được, Lý Dung sai người đi thăm dò hắn và Tần Chân Chân.

Hắn nghe thấy chuyện này thì cảm thấy nàng cố tình gây sự, lại biết mình đuối lý.

Hắn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể vào lúc Đồng Nghiệp hỏi hắn làm thế nào, khàn giọng nói: “Tùy nàng ấy.”

Lý Dung không chứa được một hạt cát, hắn lại có cát, đây là sự bế tắc giữa bọn họ.

Hắn không biết phải bao lâu mới có thể tháo gỡ, hắn đang chờ, Lý Dung cũng đang chờ.

Hắn nghĩ, cuối cùng cũng có một ngày, hẳn là đợi được nhỉ.

Nhưng không phải.

Mùa thu năm Khang Hưng thứ hai mươi.

Quan hệ của nàng với hắn càng ngày càng bế tắc, bọn họ đã chia viện mà ngủ ở phủ công chúa, nàng không muốn gặp hắn, mỗi lần hắn đi tìm, nàng đều cho người đóng cửa lớn, ngoại trừ việc chính sự thì nàng chưa từng trò chuyện riêng với hắn.

Ngày đó trời mưa lớn, hắn nghe người từ trong cung truyền tin tức, nói Lý Minh và Lý Xuyên nổi xung đột, Lý Minh lấy Lý Dung ra trút giận, để Lý Dung quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng.

“Quỳ bao lâu rồi?”

“Một canh giờ.

“Vì sao không nói sớm?”

“Người của điện hạ không đến thông báo, là người trong cung đưa tin.”

Nghe được lời này, hắn cảm thấy chán nản, hắn không nghĩ tới ngay cả vào lúc thế này Lý Dung cũng không nghĩ đến hắn.

Hắn biết chân của Lý Dung không tốt, cũng không kịp tức giận mà vội vàng tiến cung.

Chờ tới khi hắn đến thì đã nhìn thấy Lý Dung quỳ trên mặt đất, Tô Dung Khanh che ô cho nàng, hai người ở trong mưa như bức tranh xinh đẹp, được ông trời tác hợp.

Trong lòng hắn đột nhiên đau đớn quằn quại, lúc đau còn mang theo mấy phần sợ hãi.

Hắn đè nén cảm xúc đi vào, vừa đấm vừa xoa thuyết phục Lý Minh, cuối cùng mới đợi được Lý Minh thả người.

Chờ đến lúc hắn ra ngoài thì đã nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Tô Dung Khanh.

“Vì sao lúc này mới đến?”

Tô Dung Khanh mở miệng chất vấn, Bùi Văn Tuyên nghe nói như thế thì cúi đầu đỡ Lý Dung đứng dậy trước, sau đó lặng lẽ đảo mắt qua, chi nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Trong mắt Tô Dung Khanh lập tức bộc lộ sự tức giận, loại phẫn nộ đột nhiên xuất hiện kia khiến Bùi Văn Tuyên sửng sốt.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì đã nghe Lý Dung yếu ớt lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn Tô đại nhân.”

“Chưa thể giúp gì cho điện hạ,” Giọng nói Tô Dung Khanh khàn khàn: “Điện hạ không cần phải nói cảm ơn.”

“Tô đại nhân có thể ở chỗ này…” Lý Dung cười khẽ, nụ cười đó Bùi Văn Tuyên đã lâu không thấy, hắn cảm thấy ghen ghét, bất an, nhưng hắn vẫn muốn lo phong độ, nghe Lý Dung nói lời cảm ơn: “Ta đã vô cùng cảm kích rồi.”

Hai người hàn huyên đơn giản, rồi nói tạm biệt rời đi.

Không nói ra được chỗ sai nhưng Bùi Văn Tuyên cảm thấy nghẹn trong lòng.

Hắn cảm thấy có gì đó xảy ra, cũng không biết là gì, hắn đưa Lý Dung về nhà, chờ đến khi lên xe ngựa, hắn cuối cùng cũng bộc phát: “Người xảy ra chuyện sao không cho người nói với thần?”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chuyện của ta, vì sao phải nói với ngươi mọi chuyện?”

“Lý Dung!” Bùi Văn Tuyên lập tức đau đầu, không nhịn được hỏi nàng: “Người còn nhớ thần là trượng phu của người hay không?”

Lý Dung nghe nói như thế thì lộ ra ánh mắt kinh ngạc: “Bùi Văn Tuyên chẳng lẽ ngươi bị váng đầu? Ngươi mà được xem là trượng phu gì của ta? Nếu như trong lòng ngươi cảm thấy như vậy, vậy ta nói trước, chúng ta vẫn nên hòa ly đi.”

Hắn không biết mình trúng tà gì, trong khoảnh khắc nghe thấy chữ “Hòa ly”, hắn đột nhiên mất đi dũng khí tranh chấp, hắn nghiêng đầu đi chỉ nói: “Tùy người, chỉ là vẫn phải giữ cho ta mấy phần mặt mũi, đừng có tùy ý trêu chọc người khác.”

Lý Dung nghe thấy lời hắn nói thì chỉ cảm thấy hắn có bệnh, tự mình tìm một chỗ, nghiêng đầu ngủ.

Bùi Văn Tuyên biết hiện tại đừng nói đến nàng để hắn chạm vào nàng, đến gần nàng nàng cũng cảm thấy phiền, hắn chỉ có thể ngồi ở một bên, ném quần áo khô cho nàng rồi tự mình đi ra ngoài.

Trận chiến tranh lạnh này bền bỉ kéo dài, bọn họ cùng nhau phụ tá Lý Xuyên đăng cơ, sau đó đứng ở lập trường trái ngược nhau, ở trong phòng khách ầm ĩ, ầm ĩ trên triều đình xong thì về nhà ầm ĩ, hắn không cãi nhau với Lý Dung, Lý Dung cũng mặc kệ hắn, hắn thấy Lý Dung không để ý tới hắn thì càng cảm thấy phiền muộn, thà rằng cãi nhau còn hơn.

Năm Đức Húc thứ ba, Tần Chân Chân chết vì trúng độc, Lý Dung cho Lý Xuyên hai cái tát, đêm hôm đó, Lý Dung hiếm khi không cãi nhau với hắn, bọn họ uống rượu trong viện, thời gian ôn hòa hiếm có này lại khiến hắn cảm thấy có loại cảm động khó tả.

Hắn không khỏi hỏi nàng: “Hình như hôm nay tâm trạng của người rất tốt?”

“Ta cũng không phải là người không nói lý lẽ.” Lý Dung cười cười: “Ta biết ngươi khổ sở, nhường ngươi một chút.”

Lời này nói cho Bùi Văn Tuyên nghẹn lời, thật ra hắn cũng không khổ sở lắm.

Mấy năm trôi qua như thế, sống chết của Tần Chân Chân dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Người có số mệnh, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

Ngay cả bản thân mà hắn cũng không quản được.

Chỉ là hắn không biết vì sao, cũng không mở miệng.

Hắn không muốn để cho Lý Dung biết hắn không thích Tần Chân Chân, chuyện này khiến hắn cảm thấy mất mặt khó tả.

Dù sao… Lý Dung cũng không thích hắn.

Lý Dung thích ai đây?

Trong lòng hắn luôn có một đáp án, nhưng hắn không dám nghĩ.

Suy cho cùng thì dường như năm nay người kia đã gần ba mươi, người có xuất thân cao quý như vậy nhưng từ đầu đến cuối không thành hôn, trong lòng hắn rõ ràng là vì sao.

Hắn sợ đáp án này đến mức tình nguyện không biết.

Những năm đó hắn và Lý Dung chính là vừa ầm ĩ vừa nương tựa lẫn nhau.

Mấy năm ấy có quá nhiều chuyện xảy ra, Lý Xuyên và Thượng Quan gia chém giết, Thượng Quan Nguyệt và Thượng Quan Húc lần lượt chết đi, Bùi Văn Tuyên trở thành nơi nương tựa duy nhất của Lý Dung.

Cho dù nàng gần như không dựa vào.

Chỉ có buổi tối ngày hôm đó khi Thượng Quan Nguyệt chết đi, nàng khóc đến mức không còn dáng vẻ gì, Bùi Văn Tuyên ôm nàng trong lòng không nói một lời.

Lúc đó, Bùi Văn Tuyên gần như có khoảnh khắc cho rằng, nàng trở về rồi.

Nhưng sau đó hắn mới hiểu rõ, có một vài tổn thương chỉ cần đã có vết thương rồi thì sẽ không khép miệng.

Đức Húc năm thứ bảy, Tô thị sụp đổ.

Lý Dung vì Tô gia mà cãi nhau với Lý Xuyên ngay trên triều đình, thậm chí còn lấy Thượng Quan Nguyệt ra, nói muốn phế Lý Xuyên.

Lý Xuyên giận dữ, phạt trượng Lý Dung ngay trên triều, lúc Bùi Văn Tuyên nghe được thì nhanh chóng chạy tới. Khi chạy đến đã thấy Lý Dung nằm sấp trên ghế, cả người toàn là máu.

Hắn chưa bao giờ thấy Lý Dung như vậy, nhìn thấy là hoảng, nhưng Lý Dung nắm lấy tay hắn, chỉ nói với hắn: “Ta muốn bảo vệ Tô gia.”

Tay hắn đang run rẩy, Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm: “Ta cầu xin ngươi.”

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng cầu xin hắn, hắn không thể từ chối, cũng không dám từ chối.

Hắn sợ hắn mà không giúp đỡ thì Lý Dung có thể làm ra chuyện lớn hơn.

Lý Xuyên đánh Lý Dung nên thấy áy náy, hắn cho một bậc thang, Lý Xuyên thuận theo mà xuống nước, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống thì khó tha, cả nhà Tô thị bị thiến, nam đinh tự vẫn trong ngục, chỉ có Tô Dung Khanh vẫn sống.

Lý Dung khăng khăng đưa Tô Dung Khanh về phủ, lúc hắn biết được tin tức thì từ trong cung cưỡi ngựa thẳng về phủ công chúa, đẩy cửa vào gây gổ: “Ta nghe nói người muốn giữ Tô Dung Khanh ở trong phủ ư? Ta không đồng ý!”

“Ngươi có đồng ý hay không thì liên quan gì đến ta? Đây là phủ công chúa, không phải là Bùi phủ. Nếu như ngươi không đồng ý…” Lý Dung đưa tay chỉ vào cửa lớn: “Ngươi cứ cút.”

Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung chằm chằm, Tĩnh Mai nhanh chóng tới vội nói: “Điện hạ không xong rồi, Tô công tử tỉnh lại lại muốn tự vẫn…”

Lý Dung nghe nói như thế thì nhanh chóng muốn đi ra ngoài, Bùi Văn Tuyên bắt lấy nàng: “Không được đi!”

“Ngươi nổi điên cái gì vậy?!”

Lý Dung nhíu mày: “Tô thị chết hết rồi chỉ còn lại một mình hắn, bây giờ ta không thể để cho hắn xảy ra chuyện được.”

“Ta không cho phép hắn ở lại phủ công chúa, nếu như người giữ hắn lại…” Bùi Văn Tuyên nhìn nàng chằm chằm: “Ta sẽ đi.”

Lý Dung nghe thấy lời này thì ngẩn người, một lát sau nàng cười một tiếng, giật tay ra khỏi hắn, chỉ nói: “Đi thì đi đi, có bệnh à.”

Nói xong Lý Dung liền đi ra ngoài.

Bùi Văn Tuyên đứng ở đại đường.

Nàng không để ý.

Nàng không giữ lại.

Hắn đi hay không đi, nàng đều không quan tâm.

Hắn được xem là gì chứ? Nàng nói đúng, hắn có bệnh, có bệnh mới ở lại phủ công chúa, làm chuyện hạ thấp chính mình như vậy.

Hắn không thể chịu đựng được việc Tô Dung Khanh ở lại thêm một khắc nào, đêm đó liền thu dọn quay về Bùi phủ.

Hắn cho rằng mình quay về Bùi phủ rồi thì sẽ buông được, sẽ sống tốt hơn một chút, nhưng không.

Hắn lại nhớ tới Lý Dung vào mỗi đêm bừng tỉnh, nghĩ xem Lý Dung đang làm gì, nghĩ xem có phải Lý Dung đang ở cùng với Tô Dung Khanh hay không.

Hắn thấy vô cùng may mắn vì Tô Dung Khanh là một người bị thiến, y không làm được gì cả, đây là điều may mắn duy nhất của hắn.

Hắn cố gắng cách xa Lý Dung một chút, không nghe, không thấy, không nghĩ đến.

Cứ như vậy cũng không biết là qua bao lâu, Đức Húc năm thứ mười, hắn ba mươi tư tuổi, đêm Thất Tịch năm đó đã treo hoa đăng, vô cùng long trọng, hắn để Đồng Nghiệp dẫn đường, cùng nhau ra phố.

Một mình hắn đi trên đường, nhìn thanh niên người đến người đi, hắn liền nhớ lại Thất Tịch năm hai mươi tuổi, hắn và Lý Dung đi với nhau.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại thì không khỏi bật cười, ngẩng đầu một cái lại nhìn thấy Lý Dung.

Lý Dung đứng trong đám người, nàng không già đi một chút nào, so với năm nàng mười tám tuổi thì còn thêm mấy phần ôn hòa mềm mại mà thời gian mang đến. Nàng ngửa đầu nhìn người nước ngoài biểu diễn xiếc trên đài, đến lúc đặc sắc nàng bèn vỗ tay lớn tiếng hoan hô.

Bùi Văn Tuyên nhìn từ xa xa, đó là khoảnh khắc hắn thấy thỏa mãn nhất sau khi rời khỏi phủ công chúa.

Hắn phát hiện ra, mình vẫn phải trở về, gì sao đi nữa hắn vẫn là trượng phu của nàng.

Nhưng khi hắn cất bước muốn đến chào hỏi Lý Dung thì mới nhìn thấy ở phía trước, Tô Dung Khanh xách một chiếc hoa đăng xuất hiện sau lưng Lý Dung.

Lý Dung quay đầu nhìn y, ánh mắt rơi trên hoa đăng trong tay Tô Dung Khanh, đột nhiên lạnh mắt.

Sau đó nàng giống như một tiểu cô nương nhào vào ngực đối phương, một tay Tô Dung Khanh xách đèn, một tay ôm thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “Điện hạ cẩn thận.”

Y cũng không hề khác gì trước kia, vẫn thanh quý ưu nhã như thế, dù đã là người nửa tàn nhưng vẫn không bị tổn hại phong hoa.

Bọn họ ôm nhau dưới đèn, cực kỳ tốt đẹp.

Hắn giống như một người dư thừa, hắn cũng không nên tồn tại.

Trái tim hắn run rẩy, hắn không biết mình bị làm sao, tự làm khổ mình nhìn hai người kia, mắt cũng không dời đi.

Bọn họ tay nắm tay, giống như năm hắn hai mươi tuổi.

Bọn họ đi qua phố dài, giống như năm hắn hai mươi tuổi.

Lý Dung cười quấn lên người y nũng nịu, giống như năm hắn hai mươi tuổi.

Dưới pháo hoa, Lý Dung nhón chân lên nhẹ nhàng hôn y.

Giống như năm hắn hai mươi tuổi, từng có được.

Bùi Văn Tuyên cùng bọn họ về phủ công chúa rồi quay lại phố dài.

Hắn đi một mạch đoán đố đèn, thắng được hoa đăng đầy đường.

Đồng Nghiệp không nhìn nổi nữa, thấp giọng nói: “Công tử, hay là quay về đi.”

“Về đâu?”

Bùi Văn Tuyên có chút mờ mịt.

Hắn không biết đi về đâu.

Đồng Nghiệp nhìn dáng vẻ của Bùi Văn Tuyên, cuối cùng cũng khuyên hắn: “Về phủ công chúa đi, dù sao ngài cũng là phò mã, ngài quay về, ai cũng không thể ngăn cản. Tô Dung Khanh là người bị thiến, hắn không làm được gì cả, ngài quay về nhận lỗi với điện hạ, sống cho tốt là được rồi.”

Nhận lỗi, sống cho tốt.

Nhận lỗi đi, nhận thua đi.

Chỉ cần nhận, có lẽ nàng sẽ quay đầu lại.

Hắn đứng trên con đường dài, lần đầu tiên hắn muốn quay đầu như vậy, muốn trở về đến vậy, đi tìm lại mọi thứ thuộc về hắn.

Lúc kịp phản ứng, hắn một đường chạy như điên về phía phủ công chúa, gõ cửa lớn.

Người gác cổng nhìn thấy hắn thì ngẩn người: “Phò mã?”

Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, hắn đẩy cửa muốn đi vào, người gác cổng kịp phản ứng vội nói: “Phò mã, ngài chờ một lát nô tài đi thông báo.”

“Đi thông báo cái gì?” Bùi Văn Tuyên bị câu nói này chọc giận: “Đây là nhà ta, ta muốn trở về tìm thê tử ta mà các ngươi còn cần thông báo sao?! Đứng lại hết cho ta!”

Bùi Văn Tuyên hét to một tiếng, thị vệ đều xông tới ngăn cản người của phủ công chúa.

Bùi Văn Tuyên một đường đi vội, hắn nghĩ kỹ rồi, hắn nhận lỗi với Lý Dung, chịu thua Lý Dung, hắn và Lý Dung…

Nhưng tất cả sự tưởng tượng của hắn đều dừng lại tại khoảnh khắc nghe thấy tiếng thở khẽ của Lý Dung.

Bước chân của hắn dừng lại trước cửa phòng, hắn nghe âm thanh bên trong, âm thanh đó hắn không thể quen thuộc hơn.

Chỉ là lần này Lý Dung không gọi tên hắn, nàng đang gọi Tô Dung Khanh.

Nàng nói: “Dung Khanh, nhanh lên, nhẹ một chút.”

Hắn muốn đi vào.

Muốn giết Tô Dung Khanh.

Hắn chưa từng muốn giết một người đến vậy.

Hắn sớm nên nghĩ tới, chỉ là hắn không dám nghĩ.

Cho dù là người bị thiến, chỉ cần bọn họ đều có tình cảm với nhau thì sẽ luôn có cách.

Nhưng hắn dựa vào cái gì chứ?

Hắn lấy thân phận gì đây?

Nàng đã từng đối đãi tốt với hắn, từng yêu hắn, là hắn làm tổn thương nàng.

Lúc nàng liều chết cứu Tô Dung Khanh, hắn đau khổ, hắn cứu Tần Chân Chân thì sao nàng không đau khổ chứ?

Hắn đứng ở cửa, nghe tiếng của Lý Dung và Tô Dung Khanh, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng quay đầu.

Hắn giống như là đột nhiên tỉnh táo, chán nản rời đi.

Hắn mờ mịt đi trên đường, đi rất lâu, hắn rõ ràng ý thức được là Lý Dung đã rời đi, rời khỏi thế giới của bọn họ rồi. Nàng đã tìm được một người mới, nàng thật sự, hoàn toàn buông bỏ rồi.

Nhận thức này khiến hắn như bị nghẹn ở yết hầu, không khỏi nhớ tới tối nay có vị đại thần mời ăn tiệc, hắn vốn từ chối bởi vì địa điểm ở thanh lâu, giờ phút này hắn đột nhiên quyết định đi qua đó.

Hắn nghĩ, hắn cũng nên thoát ra rồi.

Hắn đến bữa tiệc của vị đại thần kia, đối phương đã sắp xếp một người trong sạch lần đầu tiên, hắn ngồi trên giường của người kia, trông đối phương cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, nàng ta ngồi bên giường, bọn họ mỗi người ngồi một bên, hắn vừa quay đầu lại liền cảm thấy người ngồi bên trong đó giống như chính là Lý Dung.

Lý Dung mười tám tuổi, buổi tối ngày bọn họ thành hôn, nàng cũng ngồi như vậy.

Trong đầu hắn tràn đầy bóng dáng của nàng, hoàn toàn không chạm vào người khác được, thế là hắn cho người đưa cô nương kia đi, một mình ngồi trong thanh lâu uống đến say mèm.

Trước kia ở quan trường hắn uống quá nhiều, dạ dày không tốt, bây giờ quyền cao chức trọng nên có rất ít người dám rót rượu cho hắn, hắn vẫn luôn chăm sóc dạ dày.

Nhưng hắn đột nhiên không muốn chăm sóc nữa, hắn uống hết chén này đến chén khác, sau đó nằm nhoài trên mặt đất phun máu, chờ đến lúc hắn tỉnh lại thì đã nằm ở Bùi phủ, vừa mở mắt hắn đã nhìn thấy Lý Dung ở bên cạnh hắn, nàng đang cúi đầu đọc sách, thấy hắn tỉnh lại, nàng giương mắt nhìn qua rồi cười nói: “Tỉnh rồi? Đi đến nơi như thế mà có thể uống thành như vậy, ngươi cũng được đấy.”

“Sao người lại ở đây?”

Bùi Văn Tuyên khàn giọng mở miệng, Lý Dung để sách xuống: “Đêm qua Vương đại nhân đến tìm ta, nói ngươi xảy ra chuyện, ngươi say đến nỗi vậy rồi còn luôn gọi tên ta, không quên gây phiền phức cho ta. Cũng được lắm đấy.”

Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, hắn chuẩn bị cười nói chút gì đó thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Dung Khanh: “Điện hạ, đến giờ rồi, nên về phủ thôi.”

“Được rồi,” Lý Dung nghe thấy tiếng của Tô Dung Khanh thì đứng dậy, nàng nói với Bùi Văn Tuyên: “Ta phải về trước đây. Sau này ngươi đến nơi như thế thì ngủ với cô nương nào đó đi, đừng cứ uống mãi. Nếu ngươi uống chết rồi…”

“Thần uống chết thì thế nào?”

Bùi Văn Tuyên ngắt lời nàng, Lý Dung cười cười: “Ngươi uống chết rồi thì cũng khó tìm người hợp với ta, Bùi Đại Nhân ngài vẫn phải sống lâu trăm tuổi đó.”

“Vì sao người không gọi thần là phò mã?”

Bùi Văn Tuyên đột nhiên hỏi vấn đề xưng hô, Lý Dung có chút mờ mịt, sau khi trì hoãn một lúc nàng mới nhớ tới: “Quan hệ của chúng ta đều như vậy rồi, kêu nữa thì không tốt. Hơn nữa…”

Lý Dung suy nghĩ một chút, chần chừ nói: “Ta và Dung Khanh đang ở bên nhau. Nói đến mặc dù hơi có lỗi…” Lý Dung ngẩng đầu cười cười: “Nhưng… có lẽ có một ngày sẽ phải nhờ ngươi.”

“Nhờ cái gì?”

“Ta vẫn nghĩ, nếu như thích một người thì có thể ở bên nhau.”

“Ở bên nhau?” Bùi Văn Tuyên trào phúng mở miệng: “Hai người còn không được tính là ở bên nhau sau?”

“Chưa thành hôn mà.” Lý Dung ngẫm lại: “Nếu như có thể thì vẫn muốn thành hôn với hắn, ở bên nhau một cách trọn vẹn.”

Bùi Văn Tuyên nói không ra lời, dưới lớp chăn, hắn không khỏi nắm tay thành nắm đấm.

“Hắn là hoạn quan.”

Lý Dung yên lặng, Bùi Văn Tuyên không nhịn được mà nhắc nhở: “Người là công chúa, nếu như hai người thành hôn thì sẽ làm trò cười cho thiên hạ.”

“Ta cũng biết là rất khó.” Lý Dung cúi đầu cười giống như một tiểu cô nương.

Rất nhiều năm rồi hắn chưa thấy dáng vẻ này của nàng, Lý Dung nhẹ giọng nói: “Ta chỉ nghĩ một chút thôi. Được rồi, ta cũng không nhiều lời với ngươi nữa, ta còn có việc.”

Nói xong, Lý Dung đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Chờ đến lúc đi ra ngoài, Lý Dung không hề kiêng nể mà vươn tay về phía Tô Dung Khanh, Tô Dung Khanh ngẩn người, Lý Dung chủ động kéo y, hào hứng nói: “Đi thôi.”

Bùi Văn Tuyên nhìn bọn họ đi xa, hắn cúi đầu, hắn cảm thấy sợ hãi.

Hắn thật sự sợ rồi.

Hắn bắt đầu như người bị phán tử hình, bắt đầu đếm thời gian của mình mỗi ngày, hắn sắp xếp rất nhiều người ở phủ công chúa thám thính tin tức của Tô Dung Khanh và Lý Dung.

Tô Dung Khanh luôn không chủ động, Lý Dung dường như cũng rất thận trọng, từ đầu đến cuối bọn họ đều không nhắc đến vấn đề thành hôn.

Hắn rất mừng lại thấy buồn bã.

Mùa đông năm đó, Ôn thị cuối cùng cũng đi.

Ngày hắn túc trực bên linh cữu của Ôn thị, Lý Dung đến cùng hắn, hắn có chút kinh ngạc, hai người quỳ gối trước linh đường nhìn ngọn lửa đèn thất tinh nhấp nháy, Bùi Văn Tuyên không nhịn được hỏi: “Người tới làm gì?”

“Năm mẫu hậu ta mất, là ngươi ở bên cạnh ta.” Lý Dung giương mắt, nhìn hắn nở nụ cười: “Lần này để ta ở cùng với ngươi.”

Có người bên cạnh thì không giống bình thường.

Nàng ở bên cạnh hắn, nói đến Ôn thị thì chỉ là chuyện đơn giản như vậy, chờ ngày hôm sau nàng phải đi, hắn đột nhiên bắt lấy nàng.

Hắn giống như bắt lấy một cây gỗ nổi cuối cùng trên thế gian này.

Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đều không quan trọng nữa.

Có Tô Dung Khanh hay không, Tô Dung Khanh có tồn tại hay không cũng không quan trọng.

Hắn không muốn một mình nữa, hắn giống như cô hồn dã quỷ của thế giới này, không một mình nổi nữa.

Hắn nắm lấy tay nàng, khàn giọng lên tiếng: “Đừng đi.”

“Dung Dung, ta sai rồi, chúng ta làm lành, được không?”

Lý Dung ngẩn người, cũng chính vào khoảnh khắc đó, cửa linh đường bị người ta đột nhiên đẩy ra, giống như chợt tỉnh lại từ mộng đẹp, Tô Dung Khanh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Lý Dung.

“Điện hạ.” Giọng nói y rất nhẹ: “Nên đi rồi.”

Lý Dung kịp phản ứng, nàng giống như cảm thấy xấu hổ muốn đẩy tay Bùi Văn Tuyên ra, hắn lại không chịu buông, hắn chưa từng chật vật như vậy, hắn nắm chặt lấy nàng.

“Ta sai rồi…” Hắn khóc cầu xin nàng: “Dung Dung, ta sai rồi, nàng đừng đi, nàng ở lại đi.”

Nhưng nàng không để ý đến.

Nàng không để ý đến sự cầu cứu và gào thét cuối cùng của hắn, nàng chỉ cho rằng hắn mất đi mẫu thân nên đau khổ, thế là cho người miễn cưỡng gỡ tay hắn ta, bảo bọn họ trông nom hắn cho tốt.

Rất nhiều người đè lấy hắn, khi hắn điên rồi thì không cho hắn đi tìm nàng.

Bọn họ nói hắn không thích nàng, bảo hắn giữ thể diện, bảo hắn không cần phải dính chặt lấy.

Hắn ngơ ngác không biết qua bao lâu, có một ngày tỉnh lại, hắn nhìn linh vị của Ôn thị thì phát hiện ra đã đến ngày Ôn thị hạ táng.

Hắn đưa Ôn thị lên núi, nhìn hoa trắng phấp phới đầy trời, hắn biết, bất kể thế nào thì người còn sống phải tiếp tục.

Còn phải tiếp tục, thế là hắn bắt đầu nói lời bịa đặt hết cái này đến cái khác.

Hắn yêu Tần Chân Chân.

Hắn không yêu Lý Dung.

Như vậy thì hắn sẽ mãi mãi không chịu thua hoàng quyền, mãi mãi không đau khổ, mãi mãi không hối hận.

Hắn không sai, hắn mất đi Lý Dung, hắn không tiếc nuối, không hối hận, không sao.

Hắn ngày qua ngày nói với chính mình như thế.

Mười năm cuối cùng, hắn và Lý Dung đều càng ngày càng bất thường.

Tô Dung Khanh cuối cùng vẫn từ chối Lý Dung, dù vậy Lý Dung vẫn nhất định phải dây dưa với y.

Một năm, mười năm.

Ba mươi năm ròng rã, trong chớp mắt đến một khắc cuối cùng, Lý Dung chết bởi thuốc độc, hắn chết vì binh khí.

Cùng đi đến hoàng tuyền, một lần nữa sống lại.

Trọng sinh gặp lại, mùa xuân Khang Hưng năm thứ mười tám.

Lần này nàng không chọn hắn nữa, nàng đã tổ chức cung yến.

Mà mấy chục năm phủ nhận, phủ nhận đến mức bản thân hắn cũng quên mất tình cảm thật của mình.

Nhưng tình cảm ấy mãi mãi tồn tại, bất kể là phủ nhận bao nhiêu lần, hắn vẫn điên cuồng gây sự trên tiệc xuân kén rể của nàng.

Ai cũng đừng hòng tới gần Lý Dung.

Đó là thê tử của hắn.