Quãng đường tiếp theo hoàn toàn im lặng, xe nhanh chóng tới trường học.

Lấy thuốc ra, Hạ Hi Bối nói với Kiều Ngôn Giác:
"Cảm ơn xe của anh, ngày mai tôi đến tiệm thuốc tìm anh".
Nhìn bóng lưng cô ung dung rời đi, đôi mắt Kiều Ngôn Giác trở nên sâu thẳm.
Tài xế nhìn thấy biểu cảm của anh từ trong kính chiếu hậu, lập tức giật mình một cái, ngồi nghiêm chỉnh lại.
...Đây mới là Giác Gia của bọn họ!
Giác Gia lạnh lùng mà yêu nghiệt, thong dong mà ngang ngược!
Còn cái người vui vẻ với Hạ Hi Bối trước đó, chắc chắc là Kiều Ngôn Giác giả!
Hạ Hi Bối mặc kệ những thứ đó, ôm thuốc về lớp.
Đã là giờ giải lao tiết hai rồi, nhìn thấy Hạ Hi Bối, Đường Lạc nhướn mày: "Sao giờ cậu mới tới?"
"Xảy ra chút chuyện".

Hạ Hi Bối nở nụ cười yếu ớt.
"Không sao chứ?".

Đường Lạc quan tâm hỏi.
"Không sao".


Hạ Hi Bồi lắc đầu.
"Không sao là tốt rồi, vừa rồi Tống Giai Nhân đến tìm cậu đó".
Hạ Hi Bối gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi".
Trong lòng cô cảm thầy may mắn, may mà cô tới rồi, nếu không, Tống Giai Nhân có thể sẽ cảm thấy cô đang đùa giỡn cô ấy mất!
Trước kia cô đã quên lưu số của Tống Giai Nhân, hai người nhất thời không liên lạc được.
Bây giờ cô đã đổi một số mới tinh, những bạn học khác cũng không biết phương thức liên lạc của cô, càng liên lạc với cô không được.
"Đúng rồi, ngoài Tống Giai Nhân ra, vừa rồi chủ nhiệm lớp cũng tìm cậu đấy".
"Chủ nhiệm lớp?".

Hạ Hi Bối nghi hoặc: "Cô ấy tìm tôi làm gì?"
"Hình như là Dương Tuyên cáo trạng, nói cậu đánh cậu ta, cha mẹ cậu ta cũng tới luôn rồi".
Đường Lạc mặc dù không hoạt bát lắm, nhưng cậu ta biết không ít chuyện, ngay cả chuyện cha mẹ Dương Tuyên tới mà cậu ta cũng biết.
Hạ Hi Bối kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cha mẹ của Dương Tuyên tới luôn rồi?"
"Đúng vậy".

Đường Lạc gật đầu, có chút lo lắng nhìn cô: "Cậu cẩn thận một chút".
Hạ Hi Bối im lặng một chút, sau đó nở nụ cười: "Yên tâm, mình không sao".
May mà trước đó cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Chẳng qua không ngờ, Dương Tuyên thế mà lại gọi cha mẹ tới.
Quả nhiên là em bé của mẹ mà!

"Hạ Hi Bối, cô chủ nhiệm tìm cậu!".
Có một bạn học đứng ở cửa gọi.
Lúc này Kim Nhã Trân mới phát hiện ra, Hạ Hi Bối thế mà lại tới trường.
Hai tiết trước Hạ Hi Bối không tới, cô ta còn tưởng rằng cô chột dạ trốn rồi, không ngờ tới bây giờ mới tới.
Nghĩ đến đây, Kim Nhã Trân đi tới phía trước.
"Hi Bối, chủ nhiệm lớp tìm cậu, không phải vì chuyện của Dương Tuyên chứ?"
"Mắc mớ gì tới cậu?".

Hạ Hi Bối nhếch môi cười đều.
"Mình chỉ lo lắng cho cậu thôi mà, cha mẹ cậu ấy cũng tới nữa..."
"Cảm ơn cậu đã quan tâm".

Hạ Hi Bối nở nụ cười sâu hơn, sau đó lại gần tai cô ta, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, rồi từ từ sẽ đến chúng ta".
Sau khi nói xong, cô vỗ vai Kim Nhã Trân rồi rời đi.
Kim Nhã Trân giật mình bởi lời nói của cô, lạnh cả sống lưng.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Kim Nhã Trân tay chân lạnh toát, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Rất nhanh, Hạ Hi Bối đã đến phòng làm việc của giáo viên.
Vừa mới tới cửa cô đã thấy người bên trong.
Một đôi nam nữ trung niên khá quen mắt, bên cạnh là Dương Tuyên bị thương trên mặt, đối diện họ là chủ nhiệm lớp của Dương Tuyên và chủ nhiệm lớp của Hạ Hi Bối.
Cốc cốc!
Hạ Hi Bối gõ cửa một cái: "Chào cô, cô tìm em có chuyện gì không?"
Cha Dương mẹ Dương nhìn thấy Hạ Hi Bối thì cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ cô lại xinh đẹp như thế.
Sau khi cô đi vào, họ mới nhớ ra mục đích mình đến đây.
Ánh mắt mẹ Dương thoáng hiện một sự chán ghét, đứng lên chỉ vào Hạ Hi Bối, nổi giận mắng:
"Là cô đánh Tuyên Tuyên của chúng tôi có đúng không!".