Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Viên Viên, bàn tay cầm đũa của anh run lên.

Mặt đầy hắc tuyến nhìn cô, cô gái nhỏ vẫn thong dong mà ăn
Không gian yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh chén đũa va chạm.

Bữa ăn này đối với cô như một hình thể tra tấn ăn thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Tốc độ ăn của cô càng lúc càng nhanh, Tần Mặc gắp cái gì thì Ninh Viên Viên nhanh tay cướp lấy.

Hắn nhíu mày, đôi mắt hoa anh đào trong suốt, nhìn cô gái nhỏ ăn uống phồng mang trợn má nhìn như con hamster
Ninh Viên Viên đưa mắt khiêu khích nhìn hắn, Tần Mặc co giật khoé môi cảm thấy thật ấu trĩ.

Anh đưa tay gắp lấy miếng thịt, tốc độ cướp đồ của Ninh Viên Viên nhanh đến mức anh còn không kịp thấy động tác của cô
Cô nhét nhanh miếng thịt vào mồm, vì nhanh quá Ninh Viên Viên lập tức bị sặc, cô ho đến mặt đỏ bừng.

Tần Mặc đầu đau đầu, nhanh chóng rót cô một cốc nước.

Bàn tay to lớn của anh vuốt lưng cô gái, rồi đút nước cho cô
Ninh Viên Viên mặt đỏ bừng vì ho, mắt đẫm lệ ngước mặt nhìn anh:"Cảm ơn"
Tần Mặc nhìn cô, đặt cốc nước lên, thầm nói:"Phiền phức".

Rồi bỏ đi, Ninh Viên Viên nhìn bóng dáng hắn biến mất.

Lập tức vui vẻ ăn uống, cái tên mặt lạnh đó đi rồi thì cô ăn uống sẽ càng vui hơn
Khi ăn uống xong, cô phụ dì Trần dọn dẹp, Ninh Viên Viên muốn rửa chén nhưng lại bị dì Trần đuổi lên, cô đành phải lên lầu
Bước ngang qua phòng khách, cô thấy người đàn ông ngồi trên sofa xem tivi.

Ninh Viên Viên dừng bước nhớ lại khuôn mặt anh.


Cô phải nói như nào nhỉ?
Quá đẹp!
Ninh Viên Viên bĩu môi:"Đẹp thì được cái gì?"
Cô bước nhanh lên lầu, đóng cửa lại.

Tuy cả hai đã kết hôn, nhưng mỗi người một phòng.

Làm Ninh Viên Viên rất thoải mái, nếu như có ngủ cùng, cô sẽ lập tức đá anh ta ra khỏi giường
Theo như tiểu thuyết, Tần Mặc sống chung với cô được một tuần, cảm thấy chịu không được cô đeo bám, sau một tuần làm đơn li hôn.

Nhưng cô vẫn cảm thấy lạ, vì sao hắn lại về sớm hơn dự định cơ chứ
Chẳng lẽ cô đã nhớ sai chỗ nào à?
Ninh Viên Viên cảm thấy thật đau đầu, xoa cái trán.

Không cần biết mọi thứ diễn ra như thế nào, chỉ cần cô li hôn với hắn, kết cục của cô sẽ thay đổi
Ninh Viên Viên xém nữa quên mất, cô phải đi tới Ninh gia xử lý đám người đó.

Đòi lại di chúc của Diệp Khương, sau khi Diệp Khương mất, đã để lại không ít tài sản cho cô.

Nhưng bị Ninh Chí Đức giấu diếm, nên đến giờ Ninh Viên Viên vẫn không biết
"Lão già Ninh Chí Đức này đúng là gian xảo, sống đến tận bây giờ đúng thật là lãng phí cho ông ta_
_Đáng lẽ ông ta phải chết ngay từ đầu!"
Cô hận Ninh Viên Viên ngu ngốc, bản thân ngu muội dấn vào tình yêu hoang đường.

Đúng là cuốn tiểu thuyết máu chó, cô cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo.

Vốn dĩ cuộc sống của cô đã tốt hơn nhiều, chết tiệt!
Ninh Viên Viên thở dài.
Cô ra ngoài bàn công, lưng dựa vào.

Làn gió đêm thổi vào cơ thể cô.

Ninh Viên Viên cảm thấy hơi lạnh, ôm vai bước vào phòng
Sáng sớm, cô vừa bước xuống lầu đã thấy Tần Mặc.

Anh một thân tây trang lịch lãm đang chỉnh cà vạt, Tần Mặc nhìn thấy cô, vẻ mặt đầy bất bình
Ninh Viên Viên lườm hắn, cái quái gì thái độ?
Cô đóng mạnh cửa phòng, nhanh chóng bước qua hắn.

Dưới lầu, cô thấy một người đàn ông đang vận chiếc áo sơ mi trắng, tư thế nhìn đồng hồ.

Dáng người không tồi, cũng có thể nói là đẹp trai
Ninh Viên Viên nhớ không nhầm thì người này chính Tang Trì_thư kí của Tần Mặc.

Cô đọc trong tiểu thuyết có nhắc cái tên nhân vật này, anh ta giống như một kẻ điên cuồng, hết lòng trung thành với Tần Mặc
Trung thành?
Ninh Viên Viên lại cảm thấy hắn lại giống một con chó thì hơn.

Cô vừa bước xuống cầu thang, Tang Trì cung kính cuối đầu chào
Ninh Viên Viên lịch sự gật đầu đáp lại, nhanh chóng ăn sáng.


Dì Trần đưa cô một cốc sữa, Ninh Viên Viên từ chối
Tần Mặc chỉ ăn qua loa vài miếng, rồi uống hết một ly sữa
Tiếng chuông điện thoại cô vang lên, cô nhìn thấy hai chữ Tề Long vỏn vẹn trên màn hình.

Nhanh chóng cầm điện thoại bắt máy
Tần Mặc chau mày
Tề Long:"Anh đang ở ngoài"
Ninh Viên Viên cúp máy, nhanh chóng ra ngoài, vừa nhìn ra đã thấy chiếc BMW màu đen
Đến khi quay lại, cô đã thấy Tần Mặc một thân tây trang nhìn cô, tư thế hẳn hoi, nhìn nghiêm túc đứng đắn.

Tóc tai được vuốt lên gọn gàng, than hình cao gầy chân dài vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể chuẩn
"Người vừa nãy là Tề Long?".Anh mở miệng nhìn cô, thấy cô không trả lời, Tần Mặc lại nói tiếp:"Anh ta đến đây làm gì?"
Ninh Viên Viên khó chịu:"Liên quan gì đến anh?"
Anh sầm mặt, ánh mắt cũng trở lên đáng sợ.

Thân hình cao lớn đứng song song với cô gái nhỏ, Ninh Viên Viên cảm thấy bản thân cực kỳ áp lực, Ninh Viên Viên ngoe ý muốn đùa giỡn một chút
Cô đặt tay lên anh vỗ vỗ:"Chồng yêu à, đi làm vui vẻ"
Quay sang nhìn anh cười đầy ẩn ý:"Thế nhé"
Tần Mặc ngay ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng của cô bước đi.

Khuôn mặt bỗng chốc biến hoá, anh cảm thấy người phụ nữ này thật khiến người khác chán ghét
Anh thở dài
Tang Trì theo phía sau, nhịn không được nói:"Phu nhân thật khác như chúng ta đã điều tra"
Tần Mặc liếc nhìn phía hắn, cảm giác thật mông lung, hắn cười lạnh:"Có lẽ cô ta làm vậy thu hút sự chú ý"
Tang Trì vô cảm, nhìn bóng dáng hắn đi đằng trước, thì thầm:"Nhưng có lẽ cũng không phải vậy"
Ninh Viên Viên để tờ giấy lên bàn, ngồi với dáng vẻ suy tư.

Có một tờ ly hôn mà Tề Long trịnh trọng như vậy, cho rằng hắn đang rất vui.

Cô thở dài
Lựa một ngày lành tháng tốt để ly hôn, như vậy chắc chắn sẽ được tự do sớm thôi.

Ninh Viên Viên đoán chắc bản thân vẫn đang trong tầm kiểm soát của Tần Mặc, thế nên biểu của hắn mới biến hoá như vậy.

Còn cả dì Trần, giống như một sứ giả mật báo cho thái độ của cô thường ngày, tuy dáng vẻ ấy nhìn có vẻ hiền lành, không có cảm giác nguy hiểm.


Nhưng đó chỉ là vỏ bọc hoá trang
Tần Mặc hắn tưởng Ninh Viên Viên cô bị ngu à?
Thằng nhóc này còn non lắm, khoanh chân ngồi lên giường, chống tay lên đùi dáng vẻ ngồi như Tôn Ngộ Không.

Không nói người ta tưởng cô là nữ hán tử
Ninh Viên Viên ngã lưng nằm xuống, cảm giác hai mắt nhắm nghiền nhau.

Đi thẳng vào giấc ngủ
Đến trưa thì Tần Mặc trở về.

Dì Trần rót nước cho anh, nhìn dáng vẻ anh dì Trần nói:"Tiên sinh sao lại về sớm như thế?"
Tần Mặc dừng động tác, nhìn dì Trần:"Không được à?".

Dì Trần bối rối, lập tức xua tay:"Không phải vậy, tôi chỉ là hơi tò mò"
Hắn nhìn đồng hồ treo tường nới lỏng cà vạt ra, lại nhìn dì Trần hỏi:"phu nhân đâu
"Phu nhân ở trên lầu từ lúc tiên sinh đi đến giờ vẫn chưa thấy xuống".

Dì Trần nghĩ nghĩ:"Cũng đã tới giờ ăn trưa rồi a...!Buổi sáng phu nhân cũng không ăn được bao nhiêu"
Tần Mặc nhíu mày, đôi mắt anh đào thâm thúy nhìn lên lầu.

Đứng dậy bước lên, dì Trần nhìn bóng dáng anh anh lại thở dài.

Tần Mặc đứng trước cửa phòng cô, động tác định gõ cửa, đột nhiên bàn tay dừng lại ở không trung
Tần Mặc cảm thấy đây là nhà mình, Ninh Viên Viên là vợ mình, không nhất thiết phải lịch sự gõ cửa.

Anh vặn nắm cửa, không khóa
Thuận tiện tiến vào.