Nghe Quân Diễm Cửu liệt kê một loạt món ngon, Lục Khanh không nhịn được nuốt nước bọt.
"Đúng, đây quả thực là những món Quả Nhạc thích ăn.

Đặc biệt là trà vải thiều.

Cửu Cửu, không hổ là ngài, có thể dễ dàng nhìn thấu mọi việc!"
Đôi mắt của nàng sáng rực: "Cho nên ngài cho rằng Tô Diệc Thừa đang âm thầm giúp đỡ Quả Nhạc."
Quân Diễm Cửu "ừ" một tiếng "Hắn chắc chắn không tránh khỏi liên quan."
"Chỉ là." Lục Khanh như đang suy nghĩ điều gì.

"Thời điểm Quả Nhạc bị lưu đày, Tô Diệc Thừa đang hạ nam cứu tế."
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt giải thích: "Không phải hắn không ở kinh thành là liền mất hết năng lực trợ giúp nàng ta."
Những lời này đã làm thức tỉnh Lục Khanh.
Đúng vậy! Bằng năng lực của Tô Diệc Thừa hoàn toàn có thể âm thầm giúp đỡ Quả Nhạc.

Kiếp trước bọn họ làm chó phản chủ, sau đó Tô Diệc Thừa còn cưới nàng ta.

Vì vậy người có khả năng giúp Quả Nhạc nhất chính là Tô Diệc Thừa.
Nhớ lại ký ức kiếp trước, Lục Khanh không khỏi cười lạnh.
Quân Diễm Cửu cầm đũa gắp cho Lục Khanh một miếng sườn xào chua ngọt
"Công chúa ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Lục Khanh bất ngờ chớp mắt.

Cửu Cửu có tiến bộ, biết gắp đồ ăn cho nàng rồi!
Nàng cũng gắp lại cho hắn một đống đồ ăn với một cái đùi gà, cười hì hì nói: "Cửu Cửu cũng ăn nhiều vào."
Quân Diễm Cửu nhìn ngọn núi nhỏ trong bát cùng cái đùi gà lớn kia bèn gắp trả Lục Khanh cái đùi gà: "Đùi gà là cho con nít ăn."
Con nít?
"Người coi ta là con nít sao?"
Nàng chống đầu đũa mở to cặp mắt nai nhìn hắn.
"Trong cảm nhận của Khanh Khanh, Cửu Cửu vẫn còn là con nít."
Càng nói mắt nàng càng sáng lên: "Ở trong mắt Khanh Khanh, Cửu Cửu là đứa trẻ Khanh Khanh yêu thương cả đời này."
Quân Diễm Cửu sặc cơm, không kịp phòng bị đỏ ửng cả mặt.
Hắn nhấp một ngụm trà, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói: "Công chúa có phải lại nghe mấy cái trích đoạn lưu truyền trên phố nên mới nhất thời nổi hứng?"
"Trích đoạn gì cơ?"
Quân Diễm Cửu hắng giọng, bắt chước giọng điệu mấy người trên phố
"Hôm nay ta đi làm nương.
Làm nương gì đó?
Ta với nàng, nương tựa một đời*"
Nói xong lại phát hiện Lục Khanh đỏ mặt, ngây ngốc nhìn hắn, mắt nai sạch sẽ trong sáng: "Cửu Cửu, ngài thật sự sẽ bên ta cả đời sao?"
"Nô tài chỉ lấy ví dụ thôi."
"Vậy sao ngài không lấy ví dụ khác?"
Quân Diễm Cửu không còn gì để nói.
"Ta hiểu, ta hiểu mà." Lục Khanh nghịch chiếc đũa, cúi đầu cười trộm: "Cửu Cửu dù có che giấu kỹ đến mức nào bản công chúa cũng cảm nhận được tâm ý của Cửu Cửu."
Quân Diễm Cửu cảm thấy bữa cơm này ăn không vào nữa.
"Nô tài no rồi, đa tạ công chúa chiêu đãi."
Nói xong liền đứng dậy.

Hắn vừa muốn rời đi lại phát hiện Lục Khanh kéo lấy ống tay áo mình: "Ăn no rồi không phải nên làm một số việc có ích hơn sao?"
"Gì cơ?" Trong lòng Quân Diễm Cửu vang lên hồi chuông cảnh báo.
Lục Khanh cười gian trá sau đó kéo hắn ra ngoài.
Trong bóng đêm nàng kêu hắn vận khinh công đưa nàng lên mái nhà.
Mái ngói tẩm điện Khương Thù.
Hai người đứng trên mái nhà, Lục Khanh nhẹ nhàng nhấc một viên ngói lên, men theo ánh nến thấy được người nằm nghiêng trên đệm.
Khương Thù mặc một bộ đồ ngủ, tay cầm sách, cách quá xa nên nàng không thấy rõ đó là xuân cung đồ.
Lục Khanh đắc ý nói với Quân Diễm Cửu.
"Khương Duy đến ở Kiêu Dương Điện, Khương Thù cũng chẳng phải chết mà không có hành động gì.

Bản công chúa bấm đốt ngón tay ước chừng trong khoảng thời gian này cữu cữu hắn sẽ tới đây.
Quả nhiên sau đó không lâu trước cửa "kẽo kẹt" một tiếng, sứ thần mặc đồ trắng đi vào, cũng là cữu cữu của Khương Thù.
Nhìn thấy người tới, Khương Thù lập tức ném quyển sách trong tay xuống, gào lên một tiếng
"Cữu cữu!"
Sứ thần cung kính hành lễ "Điện hạ!"
"Cữu cữu có biết chuyện tên Khương Duy kia không? Thứ tạp chủng đó vậy mà vẫn còn sống?"
"Biết.".

||||| Truyện đề cử: Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp |||||
Sứ thần so với Khương Thù có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Khương Thù nghiến răng nghiến lợi, nheo mắt nói: "Không thể ngờ được, mẫu thân thứ tạp chủng kia đã chết nhiều năm như vậy mà hắn vẫn dám xuất hiện! Có hắn thì không có ta, có ta thì không có hắn! Ta muốn lập tức giết chết hắn!"
Lục Khanh tròn mắt kinh ngạc.


Không thể ngờ Khương Thù lại tàn nhẫn và lộ liễu như vậy.
Nàng cảm giác không khí xung quanh lạnh xuống vài phần, cảm giác áp bách này...!không phải tới từ Khương Thù mà là từ người bên cạnh nàng.
Nàng quay đầu phát hiện Quân Diễm Cửu mím chặt môi, quai hàm bạnh ra.
Sát ý trên người hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh, giống như chỉ là tưởng tượng của nàng.

Giây lát hắn cười, khoé môi nhếch lên ý mỉa mai.
Tên sứ thần bình tĩnh nói: "Ý của điện hạ cũng tốt nhưng thực hiện có chút khó khăn.

Điện hạ, ngài quên ngài vẫn đang là tù binh sao? Lão thần bây giờ cũng bị quản chế, sao có thể giết người?"
" Cữu chẳng phải có ngân lượng sao?" Khương Thù buột miệng thốt ra, cắn răng: "Đến lúc này cữu còn tiếc chút bạc lẻ đó? Đi thuê sát thủ, trở về mẫu hậu trả tiền lại cho cữu!"
Ông ta thở dài: "Tiền cũng không phải vạn năng, ngài cũng không biết mua chuộc được một người có bao nhiêu khó khăn, huống hồ Khương Duy đang là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Bắc Quốc, bên người hắn cao thủ nhiều như mây."
" Nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất! Hắn đang ở hoàng cung Bắc Quốc, nếu hắn chết tất cả trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu Bắc Quốc!" Khương Thù kích động nói.
Lục Khanh bật cười, tính toán cũng thật chu toàn, ngươi nghĩ bản công chúa sẽ để ngươi được như ý sao?
Sứ thần lại thở dài: "Điện hạ, nếu Khương Duy chết, ngài chính là người bị nghi ngờ đầu tiên! Ngài có thể ra khỏi Bắc Quốc hay không còn chưa chắc, lúc này giết Khương Duy thì có ích lợi gì?"
Khương Thù phẫn nộ, hắn không nghe lọt một chữ nào, một chữ hắn cũng không muốn nghe!
"Hắn sớm không ra, muộn không ra lại cứ cố tình xuất hiện đúng lúc ta bị bắt! Có thể thấy hắn ủ mưu đã lâu!"
Khương Thù càng nói càng tức, hung tợn quát: "Hắn ta bây giờ lại thông đồng với Lục Khanh! Hắn coi ta chết rồi à? Đây chính là cố ý thị uy với bổn điện!"
Sứ thần kinh ngạc, mắt trừng lớn: "Ngài là vì Khương Duy tới tìm Bắc quốc công chúa nên mới tức giận như vậy? Ngài ghen sao?"
Lục Khanh lảo đảo suýt ngã.
Nghe vậy Quân Diễm Cửu liếc Lục Khanh một cái.
Lục Khanh hơi đỏ mặt, giả câm giả điếc tiếp tục xem kịch.
"Điện hạ chớ nên lo lắng." Sứ thần thành khẩn nói.
"Điện hạ tuy là tù binh nhưng Khương Duy hiện giờ cũng chẳng khá hơn là mấy, điểm này ngài có thể xem như cùng hắn ngang hàng.
Việc cấp bách bây giờ là tìm cách trở về Khương quốc.


Như vậy cho dù Khương Duy có thể thành công đi đường vòng cũng không phải là đối thủ của ngài.

Chỉ cần điện hạ trở về, chỉ cần một ngón tay cũng đủ bóp chết hắn."
Lục Khanh nhìn ra vị sứ thần này đầu óc tỉnh táo, là người có thể làm nên việc lớn.
Nhưng Khương Thù bây giờ lại giống như xiếc khỉ.
"Việc cấp bách, việc cấp bách, nào dễ dàng như vậy? Ngươi cũng không biết nữ nhân kia điên đến nhường nào! Nàng ta chính là kẻ điên!"
Sứ thần nói tiếp: "Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, ngài là tù binh của Bắc quốc công chúa, có về được nước hay không vẫn là ở nàng ta.

Điều này thần đã nói với ngài hàng trăm lần rồi, cũng không cần nói lại nữa.
Phải có được tình cảm của công chúa.

Khi nào nàng ta yêu ngài, khi đó ngài nắm chắc phần thắng."
____________________________
(* Đây hình như là một câu chơi chữ.
Bản gốc là
我今天犁地了,犁的什么地?对你死心塌地。
Wǒ jīntiān lí dì le, lí de shénme de? Duì nǐ sǐxīntādì。
Ta hôm nay đi cày ruộng.
Cày cái gì?
Đối với nàng khăng khăng một mực.
Vì nó là chơi chữ kiểu này nên dịch sát nghĩa thì nó không hay nữa nên mình cố gắng chuyển sang chơi chữ tiếng việt, nhưng có điều không sát nghĩa lắm.

Còn cái cụm "死心塌地" (khăng khăng một mực) mình đi tra thấy có một cái giải thích khá hay.
Im loyal to you till I die.
Tôi trung thành với em đến khi chết..