Trên xe ngựa tới sơn trang suối nước nóng.
Sau khi vào cửa sơn trang một lúc Lục Khanh mới từ từ mở miệng.
"Bản công chúa gần đây tìm thấy một khe suối rất đặc biệt, nghe nói ngâm mình ở đây có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường công lực.

Bản công chúa nghĩ chuyện tốt này không nên hưởng một mình.

Trong chuyện này Cửu Cửu góp nhiều công sức nhất, vất vả như vậy nên ta đặc biệt dẫn ngài tới đây hưởng thụ."
Quân Diễm Cửu vẻ mặt bối rối.

Cho nên...!theo như lời công chúa nói...!hậu tạ ở đây có nghĩa là mời hắn đi tắm??
"Không cần đâu, nô tài không có thói quen tắm rửa ở bên ngoài." Quân Diễm Cửu muốn từ chối nhưng lại phát hiện Lục Khanh đoan chính ngồi một bên, sắc mặt lạnh tanh.
"Cửu Cửu ngâm đi rồi sẽ biết, người bình thường bản công chúa không dẫn tới đâu."
Quân Diễm Cửu nhìn mặt đoán ý, cũng xem như hiểu rõ.
Có một loại ban thưởng, gọi là "công chúa ban thưởng".
Công chúa muốn hắn làm gì hắn cũng phải làm, huống chi chỉ là kêu hắn đi tắm một lần.
"Nếu đã như vậy nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.


Để nô tài thử một chút, xem xem suối nước nóng của công chúa rốt cuộc có bao nhiêu khác thường."
Lục Khanh cong khoé môi.
Nàng sẽ không gạt Cửu Cửu đâu.
Trong cái suối kia là nước linh tuyền, là nàng đặc biệt mang từ tửu lầu tới, hắn ngâm mình khẳng định thân thể sẽ tốt lên.
Càng quan trọng hơn là nàng muốn biết đến cuối cùng hắn có phải là thái tử lưu lạc của Khương quốc hay không.

Giới tính, độ tuổi đều trùng khớp.

Còn có nàng đã đặc biệt phái Mạc Ly dò thám qua, sư phó của Quân Diễm Cửu quả thật là người Mạc Bắc, nhưng Quân Diễm Cửu là do sư phó hắn mang về từ nơi khác, không phải thân sinh, hắn rốt cuộc là người ở đâu cũng không một ai biết.
Quân Diễm Cửu được Mạc Ly dẫn tới suối nước nóng kia.

Cả đường Mạc Ly đều lạnh như băng, Quân Diễm Cửu nhớ rõ đã từng cùng hắn đánh nhau, cảm thấy có lẽ hắn vẫn còn mang thù.
Nơi này tương đối riêng tư, ở một chỗ khuất sâu trong núi, lúc đi vào hắn còn theo bản năng hỏi một câu "Công chúa đâu?"
Mạc Ly cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Còn muốn công chúa hầu hạ ngươi tắm?"
Quân Diễm Cửu tự biết bản thân lỡ lời, cũng không hiểu bản thân sao lại thốt ra câu đó, hai tai đỏ rực "Ngươi làm càn!"
Giây tiếp theo cửa phòng "két" một tiếng mở ra.
Lục Khanh một thân váy hồng nhạt, phong tình vạn chủng bước tới.
Quân Diễm Cửu:!!!!
Mạc Ly có chút bất ngờ: "Công chúa?"
Lục Khanh khoé môi ngậm cười, hướng Mạc Ly nói: "Lui ra đi."
Lục Khanh hướng Quân Diễm Cửu đi tới, tay nhỏ chạm vào y phục tím cao quý, chậm rãi vuốt ve cổ áo.
"Cửu Cửu, ngài đi theo ta lâu như vậy, bản công chúa có phải tự mình hầu hạ mới đủ thành tâm?"
Mạc Ly như muốn nói gì, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không thốt ra được.
Ánh mắt Quân Diễm Cửu dừng lại trên người tiểu nha đầu, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Hắn không tin nàng có can đảm cởi quần áo hắn, yết hầu khẽ động: "Công chúa, một màn này người chơi hơi quá rồi."
"A?" Đầu ngón tay thon dài lướt trên cổ áo, trực tiếp cởi nút, đôi mắt rực rỡ nhìn hắn chăm chú: "Nhưng ta không coi đây là trò chơi."
"Vậy là gì?"
"Là..."
Đúng lúc này "rầm" một tiếng, Mạc Ly đẩy cửa.

Lục Khanh liếc mắt, không vui nói: "Lỗ mãng như vậy có việc gì?"
"Công chúa, Tô Diệc Thừa trở về rồi!"

"Về thì về, ngươi ầm ĩ cái gì?"
Mạc Ly tiến lên, thì thầm bên tai nàng.
"Hắn mang về một người, nói là trên đường cứu tế, phát hiện thái tử Khương quốc mất tích năm xưa! Hiện tại trong cung đang muốn nghiệm chứng thân phận của hắn!"
"Cái gì?" Lục Khanh cả kinh.
Nàng nhìn Quân Diễm Cửu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Dù sao nơi này cũng có người theo dõi, nếu trong cung muốn nghiệm chứng nàng tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Nàng vội vàng chọn một một con khoái mã hồi cung.
(Khoái mã là những con ngựa nhanh, tốc độ cao)
Trong lúc đó Tô Diệc Thừa đang ở trong Ngự Thư Phòng quỳ trên mặt đất yết kiến, gương mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt.
Phía sau hắn là hai cấm vệ quân đang khiêng một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú mà gầy yếu, xanh xao, tóc tai hỗn loạn, nhìn có vẻ là sốt cao dẫn tới hôn mê.
Vạt áo thanh niên mở rộng, một tên cấm vệ quân khác xách theo một thùng nước ấm dội lên ngực hắn.

Có lẽ bị nước ấm kích thích, thanh niên đang hôn mê bất giác mấp máy môi.
Chỉ trong khoảnh khắc, trước ngực hắn bất ngờ xuất hiện một đoá mạn đà la đỏ diễm lệ, sinh động như thật.
Lục Khanh tới vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Đoá hoa kia vô cùng yêu diễm, lại cùng với đoá hoa trên ngực Khương Thù cực kỳ giống nhau.
Nàng vẫn nhớ rõ Khương Thù có nói qua, mạn đà là là quốc hoa nước hắn, chỉ coa hoàng thất mới xứng được xăm trên người, dùng một loại mực đặc biệt sau khi gặp nhiệt sẽ hiện lên, sau khi sinh ra ngày thứ ba đã có.
Các hoàng tử khác giống nhau chỉ có tám cánh, mà thái tử, chín cánh tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn.
Tô Diệc Thừa quỳ trên mặt đất, khẩn thiết cầu xin.
"Hoàng thượng, thần biết người đang âm thầm tìm kiếm Khương quốc thái tử thất lạc nên trên đường đi cứu tế có để ý qua.

Thần nghe được Khương quốc hoàng tử sau khi sinh ra sẽ được xăm tám cánh mạn đà la trên ngực, mà hoàng thái tử là chín cánh.


Mà thứ này chỉ hiện ra khi gặp nóng."
"Nói đến cũng vừa khéo, thần ở chỗ cứu tế có đi qua một túp lều tranh, nhìn thấy thanh niên đang sốt cao, quần áo xộc xệch vừa vặn lộ ra đoá hoa trên ngực, vi thần liền nghĩ hắn có lẽ là thái tử lưu lạc năm đó!"
Tiêu Hoà Đế nhướng mày, cả giận nói: "Ngươi đi cứu tế? Ngươi cứu tế cái gì? Chẳng phải người khác thay ngươi đi làm sao?"
Tô Diệc Thừa đáng thương mở miệng: "Hoàng thượng! Oan uổng quá! Thần lúc trước vẫn luôn là tự tay cứu tế, chỉ là từ lần trước trượt chân rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, vi thần chỉ đành cử thân tín thay thế vị trí."
Tô Diệc Thừa vừa nói vừa khóc thảm thiết: "Bởi vì thần biết thần không thể ngã xuống! Vì thần là cây trụ của bá tánh, là chỗ dựa tinh thần, thần nhất định phải đích thân tới cứu tế!
Nhưng thân thể thần thật sự không chịu nổi liền ngất đi, tùy tùng theo chân thần đã nhiều năm chỉ đành thay thế!"
Hắn càng nói càng như phải chịu ủy khuất vô cùng lớn.
Lục Khanh cười lạnh trong lòng.
Đúng là miệng lưỡi trơn tru, đổi trắng thay đen đến là thuần thục.
Tiêu Hoà Đế híp mắt: "Ý của ngươi là trước đó tất cả đều là ngươi tự tay làm lấy, chỉ sau khi rơi xuống nước mới để tùy tùng làm thay?"
Tô Diệc Thừa gật đầu lia lịa: "Mong hoàng thượng minh giám!"
Sau đó hắn ta quỳ xuống đất, dập đầu: "Vi thần biết mình đã sai, mong rằng hoàng thượng có thể suy xét việc thần đã tìm thấy Khương quốc thái tử thất lạc mà cho thần lấy công chuộc tội!"
Lục Khanh bĩu môi, nhìn thấy một đống quỳ trên mặt đất kia lại càng ghê tởm, hận không thể một chân đá bay!
Mà Tiêu Hoà Đế nghe vậy liền dừng ánh mắt trên người thanh niên có đoá mạn đà la kia.
Thanh niên này nếu thật sự là Khương quốc hoàng thái tử thất lạc, Tô Diệc Thừa quả thật đã lập được công lớn.
Ông khép hờ mắt, mở miệng: "Truyền Khương Thù.".