Hai tháng sau đó.

Như Lục Minh Tử Duệ nói, Mạc Hân sẽ được chính thức tiếp quản công ty nhà chồng.

Cha mẹ hai bên đều lo lắng cô sẽ không chịu nổi vì số lượng công việc quá nhiều.
Hôm nay, là ngay cô đi nhậm chức sau hai tháng nghỉ sanh ở nhà.

Trong sảnh chính, trước giờ đi làm, cô ngồi lại một chút để đùa giỡn với hai nhóc tỳ của cô.

Hai cậu nhóc đã ngoài hai tháng, da thịt đầy đặn trắng mập, dĩ nhiên khỏi cần nói cũng biết, cả hai đứa giống hệt cha chúng, không khác một tẹo nào, đặc biệt là đôi mắt.
Lục Minh Tử Duệ ôm một đứa, Chu Thanh Vũ ôm một đứa.

Hai đứa trẻ rất ngoan, dường như chúng biết, mẹ rất bận nên cũng không đòi mẹ.
"Mạc Hân, ở công ty, thư kí của cha đã sắp xếp xong rồi.

Con chỉ cần đến tiếp nhận là được." Lục Minh Tử Duệ nói.

Vừa nói vừa nựng nựng cái má tròn tròn của cậu nhóc.

"Vâng, con biết rồi thưa cha."
"Đi cẩn thận, đừng làm quá sức, có việc gì cứ giao cho Triển Hà làm đi." Chu Thanh Vũ tiếp lời.
Mạc Hân gật đầu, cô đứng dậy, xách theo cặp tác rời đi.
Hai ông bà nhìn theo tấm lưng gầy gộc của con dâu mà xót xa trong lòng.

"Từ khi Tử Thiên mất, con bé trầm tính hẳn đi.

Ít nói, ít cười thậm chí không có cười.

Đâm đầu vào làm mọi thứ, cả người càng ngày hao đi trông thấy.

Lão gia, tôi lo con bé sẽ không chịu nổi mà..." Chu Thanh Vũ than với chồng mình.
Haizz...ông thở dài.

Chẳng biết nói gì cho phải.

"Thanh Vũ bà biết đấy, Mạc Hân ngoài thằng Thiên ra, nó chả thích ai cả.

Bây giờ thằng Thiên không còn...ài bỏ đi."
"Tối nay, Lão Hách sẽ qua đây, Mạc Dao cũng đi cùng.

Chúng ta ăn tối, rồi bàn xem nên đặt tên cho hai nhóc con này nữa.


Chuyện khác, tạm gác lại đã." Ông nói.
Ừm.

Bà gật đầu.

Chỉ mong Mạc Hân sớm nguôi ngoai.
Nhưng ông bà nào biết.

Con dâu ông bà sẽ nguôi ngoai được sao? Nói quên là quên được ? Suốt hai tháng qua.

Rõ ràng bên ngoài, Mạc Hân rất bình thường, chỉ là ít cười thôi.

Nhưng mấy ai biết, cả ngày cô là vậy, không buồn, không vui, nhưng đêm đến, cả thế giới như suy sụp với cô.
Người ta nói, ban đêm chính là lúc con người sống thật với chính họ.

Mạc Hân cũng không ngoại lệ.

Buổi tối, khi mọi người trong nhà đều an giấc, hai đứa con cũng ngủ say, thì cô không tài nào ngủ nổi.
Phải, cô làm sao mà ngủ khi mà lòng cô nhớ anh.

Tim cô đau.

Nước mắt lại vì thế mà rơi.

Thoát khỏi lớp áo giáp mạnh mẽ kia, có mấy ai thấy được, hình dáng một cô vợ nhỏ nhắn run rẩy ôm chặt di ảnh của chồng mình, kìm nén mà khóc trong đêm tối.
.....
Nước Mĩ.
Chung Cư của Tiết Phong.
Trong phòng, Lục Minh Tử Thiên đang ngồi thẫn thờ trước gương.

Sau hai tháng điều trị, cũng do Tạ Lam Sơn mát tay, nên vết bỏng cũng hồi phục khá nhanh.
Đang làm gì thế? Tiết Phong đi vào thấy cái bộ dạng của bạn mình, có chút ngạc nhiên.
Tử Thiên lạnh nhạt.

Soi gương !"
"Mới sáng sớm, soi gương làm gì?" Tiết Phong khó hiểu.
Tử Thiên quay lại, anh nói : "Phong, cậu có biết săm không?"
"Săm ?" Tiết Phong sửng sốt.
Tử Thiên gật đầu." Tôi muốn săm."
"Thiên, vết thương của cậu còn chưa lành đâu.


Muốn săm cũng phải lành hẳn đã.

Tiết Phong bối rối trong lòng.

Cái tên thiếu gia này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?"
"Thiên à, vậy còn vết sẹo trên má cậu, cậu cứ để như thế sao?" Tiết Phong do dự hỏi.
"Bất giác đưa tay lên mặt, anh cười yếu ớt, vậy cậu bảo tôi nên làm gì? Khóc lóc sao?"
Tiết Phong cạn lời.

Nhưng cũng không quên an ủi.

"Ài vài hôm nữa, chú Tạ sẽ mang cao mỡ đặc trị sẹo, cậu thoa thường xuyên, thì sẽ hết."
Tử Thiên gật đầu.

Vẫn chưa quên chuyện khi nãy, anh nói với Tiết Phong.
"Phong, chiều nay, cậu không bận chứ?"
"À..ừm..Tiết Phong gãi đầu.

Cũng không tính là bận, mà cậu hỏi để làm gì?"
"Săm cho tôi ! " Tử Thiên vừa nói vừa lôi điện thoại của anh ra.

Đưa cho Tiết Phong.

Trên màn hình điện thoại, rõ ràng là hình của vợ anh.

Vô cùng xinh đẹp.
Anh tiếp lời, "tôi muốn săm hình cô ấy lên lưng tôi.?"
"What? Cậu, cậu, Tử Thiên, tôi xin cậu đấy, cậu có cái ý nghĩ điên rồ này từ đâu hả?"
Tử Thiên mất hết kiên nhẫn, anh túm cổ áo của Tiết Phong.
"Họ Tiết kia, tôi bảo cậu làm, thì cậu làm đi.

Cậu nghĩ với cái bộ dạng nửa người, nửa quỷ của tôi hiện giờ tôi còn có thể gặp lại vợ tôi sao? Tôi muốn cậu săm hình cô ấy lên lưng tôi, vì tôi rất nhớ cô ấy."
"Nếu không thể gặp, tôi chỉ có thể làm như thế, như vậy tôi sẽ có cảm giác cô ấy ở cạnh tôi.

Cậu có hiểu không?" Tử Thiên bật khóc, anh buông tay khỏi cổ áo Tiết Phong, ngồi sụp xuống đất.
Tiết Phong mới vỡ lẽ.

Đúng thế, với cái bộ dạng hiện giờ của Tử Thiên, ngay cả anh nhìn vào còn thấy sợ, huống chi là người khác.


Cả người Tử Thiên, nguyên một tấm lưng bị phỏng, da co lại, nhăn nheo, đổi màu, thì những chỗ khác tay chân ít nhiều, chỗ nào cũng là sẹo.

Ở mặt là nặng hơn.

Ngày đó, lúc té xuống đất, một bên má bị phỏng, lại bị vật phế thải mảnh chai trong căn nhà đó cứa trúng, nên bây giờ vết thương dù đã lành nhưng lại để lại một vết sẹo khá lớn.
"Haizz..bỏ đi, tôi săm cho cậu là được chứ gì?" Tiết Phong chịu thua, đành thỏa hiệp.
"Cảm ơn." Tử Thiên nói xong anh leo lên giường nói.

"Tôi muốn một mình.

Tối gặp."
Tiết Phong rời đi.

Anh biết mình căn bản không khuyên được Tử Thiên.

Anh muốn báo cho Lục Gia biết sự thật.

Nhưng là Tử Thiên lại không cho.

Còn nói nếu dám tiết lộ, anh sẽ bị Tử Thiên tuyệt giao.

Làm khó anh quá mà.
Sau khi Tiết Phong rời đi.

Tử Thiên nằm thẫn thờ trên giường.

Hai tay khẽ trượt lên màn hình nhìn ngắm người vợ anh yêu nhất.
Có ai hiểu được cảm xúc của anh lúc này, anh muốn về nhà, muốn ôm vợ, ôm con.

Nhưng anh lại sợ, cái khuôn mặt kia của anh, sẽ dọa sợ hai đứa bé, càng dọa vợ anh.
"Hơn nữa, liệu cô sẽ không để ý sao? "
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực như lúc này, nghe Tiết Phong nói Tạ Lam Sơn có thuốc trị sẹo, nhưng là bao lâu mới có, có rồi, thoa bao lâu thì hết sẹo..
Làm sao có thể đoán trước được.
Anh sợ, sợ thời gian qua nhanh, mọi người sẽ quên đi anh, không còn nhớ đến anh nữa.

Và cái đáng sợ nhất chính là..
Anh sợ cô sẽ quên đi anh...
.....
Đến tối, quả nhiên Tiết Phong quay lại.
Trên tay anh cầm một chiếc máy săm tay cỡ nhỏ.

Màu vàng kim, nhìn bắt mắt.
"Thiên, cậu không hối hận." Tiết Phong hỏi ngắn gọn.
Tử Thiên đang ngồi trên giường, anh không mặc áo, để lộ tấm lưng rộng, săn chắc, nhưng lại bị một mảng vết bỏng lớn toàn bộ.
"Mau làm đi, phí lời." Anh lạnh lùng nói.
"Được, vậy chịu đau chút." Tiết Phong ngồi xuống sau lưng Tử Thiên dặn.
"Được.


Nhờ cậu." Như nhớ tới cái gì, Tử Thiên quay mặt lại, anh nói.
"Này, cậu không được nhìn vợ tôi lâu đâu đấy."
Tiết Phong nghe cái câu ngớ ngẩn của Tử Thiên, anh liền đau não, "mẹ kiếp cái tên này, cho anh ăn giấm sao? Ghen mẹ gì thế?"
Tiết Phong cằn nhằn, "này cậu không cho tôi nhìn lâu, tôi làm sao săm cho cậu.

Cậu là đang đố người mù viết chữ sao?"
"Chậc...xin lỗi, mau lên đi.

Tử Thiên giục.

Săm cho đẹp vào đấy."
"Trên lưng đúng không? Biết rồi, cậu còn không tin tôi sao? Tiết Phong này mà ra tay, thì cóc ghẻ thiên nga, cũng thành rồng bay phượng múa." Tiết Phong vừa nói vừa bắt đầu động tác.
"Chậc..nhanh nhanh đi, cậu lắm miệng từ bao giờ thế, càng ngày càng giống Lâm An rồi đấy." Tử Thiên nhăn mặt nói.
"Biết rồi, tôi bắt đầu đấy." Tiết Phong bắt đầu săm cho Tử Thiên.
Đến quá khuya, mới hoàn thành.

Lần đầu tiên trong đời, Tiết Phong cảm thấy có một người đáng sợ như Tử Thiên.

Vết bỏng vừa mới kéo da non, vậy mà lại bị máy săm săm lên, máu tươi rĩ ra từng hồi, đến anh nhìn vào con cảm thấy đau giùm, vậy mà cái tên Tử Thiên này, một chút đau đớn dường như cũng không có..
"Xong rồi, cậu đừng nằm ngay nhé, để mực mau khô." Tiết Phong nhắc nhở.
"Ừ tôi biết rồi.

Cảm ơn cậu." Tử Thiên đáp, cầm điện thoại lên lại nói tiếp.

"Giúp tôi chụp lại đi."
"Lại còn có kiểu này, Lục Thiếu, cậu cũng biết hành lắm đấy?" Tiết Phong bó tay luôn..
"Một tấm thôi, nhanh, tôi muốn xem có đẹp không?" Tử Thiên đáp.
"Soi gương là không phải biết rồi sao?" Tiết Phong hỏi ngược lại.
"Lười lắm.

Nhìn điện thoại thì tiện hơn." Tử Thiên trả lời lãng xẹt.
"Hazz..chịu cậu luôn rồi.

Đưa điện thoại đây."
Tiết Phong cầm điện thoại của Tử Thiên lựa góc đẹp nhất chụp hình săm trên lưng bạn mình lại.
"Xong rồi đó, đi ngủ nha.

Buồn ngủ chết tôi rồi." Tiết Phong nói, nhưng Tử Thiên chả nghe nổi một câu, anh cắm mặt vào điện thoại.

Căn bản, xem Tiết Phong là không khí.
"Ớ..mẹ cái tên này, xong cái là phủi tay luôn." Tiết Phong lắc đầu, anh rời khỏi phòng.

Để mặc cho Tử Thiên không gian riêng.

"Tử Thiên, chỉ cần cậu thích, thì tôi sẽ làm giúp cậu..."
Nhìn hình săm nửa người cô gái mà anh yêu thương hoàn hảo trên lưng mình được chụp lại bằng điện thoại, Tử Thiên cười hạnh phúc..cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận cô ở gần anh một chút rồi...
"Mạc Hân, vợ yêu của anh, chờ anh, rất nhanh, rất nhanh, anh sẽ trở về với em..."