Sảnh chính Lục Gia.
Hai vợ chồng Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ thức dậy từ sớm.

Hai ông bà đang ngồi uống trà buổi sớm cùng nhau.
Chuyện xảy ra sau hôm lễ hôm qua đúng là dọa chết hai người rồi.

Cả nhà hai bên nội ngoại được một phen sợ hãi.

Suýt nữa thì gia đình họ mất đi quý tử độc nhất rồi.
"Lão gia, phu nhân, có Lạc Thiếu gia đến thăm.

Cậu ấy nói muốn gặp cậu Tử Thiên nhà mình." Dì Liên đi vào thông báo.
"Được, mau gọi thằng bé vào đây.

Cái thằng nhóc này, nhà chúng ta có xa lạ đâu chứ?" Lục Minh Tử Duệ vừa nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu cho dì Liên.
"Vâng, thưa lão gia tôi đi ngay." Dì Liên đi vội ra cửa.
Bên ngoài vườn, Lục Minh Tử Thanh đang loay hoay bên vườn hoa hồng mà cô mới trồng.

Đám hoa này, cô trồng trước cả giáng sinh.

Nên đa số chúng đều đã ra bông.

Vì mới sáng sớm, tiết trời cũng không lạnh lắm, nên cô chỉ mặc áo polo đơn giản, quần short jean ngắn.

Hai tay đang cầm vòi nước để tưới hoa.
Lạc Thần khi nãy gặp dì Liên ở cổng, sau khi bà đi vào trong thông báo thì anh liền đi thăm quan bên ngoài khu vườn của Ngự Viên.
Đang thẫn thờ, anh bỗng dừng lại, đứng ngây ra mà nhìn.
Trước mắt anh, cô gái đang cúi mặt xuống đưa mũi ngửi những bông hoa đỏ thắm, rồi cười lên nhẹ nhàng, tay cô vẫn cầm chiếc vòi nhỏ mà tưới nước, làn nước phun lên từng bông hoa nở rộ, giữa những luống hoa hồng nhiều màu, cô gái như một tiểu tinh linh trong thế giới thần tiên vây.

Hình ảnh đó lại sinh động đến lạ, nó khiến anh xuyến xao trái tim.


"Đáng yêu quá." Lạc Thần lẩm bẩm.
Lục Minh Tử Thanh vì là người học võ, nên ở khoảng cách gần, cô liền biết có người đang nhìn mình.

Quay phắt sang để xem ai đang nhìn mình, cô lớn giọng...
"Là ai, làm phiền bổn tiểu thư tưới hoa..." Hai tay của cô cũng theo đó mà khua vòi phun nước tới kẻ đang nhìn cô.
"A....Lục Tiểu Thư....là tôi...là tôi mà.." Lạc Thần bị phun nước bất ngờ, la lên hốt hoảng.
"Tôi nào, tôi là ai, tôi không biết anh." Vừa nói, Lục Minh Tử Thanh vừa phun nước xối xả vào người của Lạc Thần, làm anh một phen ướt từ đầu đến chân, hơn cả chuột lột.

Sau đó, cô mới dừng lại.

Miệng mắng thầm,
"Đáng đời, dám nhìn trộm bổn tiểu thư."
Lạc Thần còn chưa kịp định thần lại, thì từ xa,
" Lạc Thiếu Gia, Lão gia cho gọi cậu vào sảnh.

Cậu mau..".Dì Liên từ xa đi tới gọi Lạc Thần nhưng là còn chưa kịp nói hết câu liền cả kinh...
"Lạc Thiếu Gia...cậu..cậu..

" Dì Liên nhìn Lạc Thần, rồi lại nhìn qua Lục Minh Tử Thanh.

Bà thầm than, "nhị Tiểu Thư cô lại gây chuyện nữa rồi."
"Dì à, dì vào trước đi, bảo với bác Duệ lát con vào sau." Lạc Thần lễ phép nói.
"Nhưng quần áo của cậu.." Dì Liên ái ngại hỏi.
"Không sao? Cháu vẫn ổn." Lạc Thần nói mà mắt không rời khỏi Lục Minh Tử Thanh.
Dì Liên lắc đầu, đành đi vào trong trước, chỉ mong lão gia lần này đừng phạt tiểu thư.
Sau khi Dì Liên đi vào rồi, Lạc Thần mới vuốt hết nước trên mặt, người anh hơi run lên vì lạnh.

Anh nói..
"Nhị Tiểu Thư, em quên tôi rồi?"
"Sao tôi phải nhớ anh.

Cái đồ biến thái anh.

Anh đến nhà tôi làm gì" Lục Minh Tử Thanh tức giận hỏi, nhưng không để Lạc Thần vào mắt.
" Tôi đến thăm Tử Thiên, tình cờ mới thấy em.

Cho nên..." Lạc Thần vừa lạnh, vừa nói không ra tiếng.
Thấy anh ướt hết.

Đứng run run.

Tử Thanh cau mày, "đúng là cái đồ phụ nữ." Cô thầm mắng, rồi quăng vòi nước vào luống hoa, để nó muốn phun tới đâu thì tơi.

Sau đó đi thẳng ra xích đu.

Lạc Thần chân ướt chân ráo chạy theo Tử Thanh gọi cô.

"Tử Thanh, tôi...anh..xin lỗi, chuyện hôm đó, thực anh không biết em là em gái của Tử Thiên."
Lục Minh Tử Thanh nghe anh nói xong, cô quay mặt lại nhìn anh, tức giận nói.
"Anh xin lỗi vì tôi là em gái của anh Tử Thiên.

Vậy thì không cần, anh mau vào nhà đi.


Chuyện chúng ta kết thúc tại đây." Dứt lời, cô đứng dậy định đi vào nhà.
"Tử Thanh, anh không có ý đó.

Anh muốn xin lỗi em từ hôm qua rồi.

Nhưng vì Tử Thiên xảy ra chuyện nên anh...." Lạc Thần kéo tay cô lại, miệng giải thích một nửa rồi lại nghẹn lại...anh bắt đầu thấy lạnh...
"Tôi không cần anh xin lỗi, bỏ đi tôi không hẹp hòi như vậy.

Nhưng tôi không thích liên quan đến anh nữa, cũng không muốn để ba mẹ tôi biết tôi và anh gây chuyện với nhau." Tử Thanh giật mạnh tay ra khỏi anh, khiến Lạc Thần suýt ngã, anh cố đứng vững, cả người run lên.

Anh cố gượng đứng vững trước mặt cô, tay anh vịn chặt vào thanh sắt ở chiếc xích đu.

Nắm rất chặt.

Mặt anh tái nhợt.
Từ nhỏ do một lần bị tai nạn mà thân thể của Lạc Thần cũng theo đó mà yếu ớt.

Vì thế anh mới không học thứ gì mạnh bạo được, nên mới chọn âm nhạc và đồ họa để theo học.

Bí mật này, chỉ mình anh biết, ngay cả cha mẹ, anh cũng giấu.
Lục Minh Tử Thanh nhìn bộ dạng của anh, cô cau mày.

"Này, anh bị gì đấy, đừng tưởng làm vậy là tôi thương cảm với anh nha."
Lạc Thần cười khổ, anh gắng nói : "Tử Thanh em vào nhà trước đi lát anh vào." Anh muốn cô đi khỏi để cô không phải thấy bộ dạng yếu đuối của anh.
"Không sao đúng không? Vậy tôi đi trước.

Hứ yếu như sên vậy, mới dính có xíu nước mà như sắp chết đến nơi vậy."
Tử Thanh nói xong, cô xoay ngươi đi vào nhà.

Bỏ Lạc Thần ở đấy, mặc kệ anh có đi theo vào hay không, cứ nghĩ đến cái câu anh nói lấy thân báo đáp kia là cô lại sôi máu.
Từ vườn vào tới nhà cũng khá xa, Lục Minh Tử Thanh đi được một đoạn rồi, vẫn không thấy Lạc Thần đi theo.

"Anh ta đâu nhỉ?" Cô lẩm bẩm...Tiếp tục đi..
Đi được vài bước, cô dừng lại hẳn, quay lại nhìn về hướng xích đu.

"Anh ta đâu?" Cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Ban nãy cô thấy mặt của Lạc Thần tái nhợt...đừng nói là...

Chậc...Tử Thanh thoáng nhăn mày, lí trí cô nói mặc kệ, nhưng trái tim lại mách bảo rằng cô hãy quay lại đi.

Thế là đôi chân cô nhanh chóng đi nhanh tới.
Tới chỗ xích đu..cô kinh hãi..
Lạc Thần đang nằm ngất lịm dưới chân chiếc xích đu, cả người vẫn run rẩy, khuôn mặt tái mét.

"Lạc Thần, tên hâm, anh bị sao thế này? Lạc Thần.

Lạc Thần." Tử Thanh hoảng sợ vừa lay người anh vừa gọi lớn.

Cô đỡ anh dậy, nhưng không được, anh quá nặng so với cô.

Dù có học võ nhưng trong tình huống này, cô đành bó tay.

Đành phải để anh ở đây để chạy vào nhà gọi người tới giúp.
"Haizzz...thật phiền phức", cô mắng thầm.

Đưa tay lên kiểm tra anh vẫn còn thở, cô thở phào.

Kéo anh dựa vào xích đu, cô đứng dậy xoay người chạy thật nhanh vào nhà.

"Lạc Thần, anh đợi ở đây cho tôi, chờ tôi quay lại.."
Lục Minh Tử Thanh chạy hết tốc độ, cô không biết vì sao lại cô lại như vậy.

Cô rất ghét Lạc Thần nhưng là nhìn thấy bộ dạng của anh, cô lại không tự chủ mà thương xót.

Cô không suy nghĩ nhiều chỉ là không muốn anh xảy ra chuyện, chỉ vậy thôi...
Có lẽ, từ giây phút thấy anh ngất lịm đó, bộ dạng yếu ớt đó của anh đã khiến cho cảm xúc của trái tim cô dần che khuất đi lí trí vốn lạnh nhạt, vô tình của cô rồi....
Người ta nói, tình yêu là tình trường, trái tim và lí trí là hai kẻ đối đầu với nhau, nhưng một khi đã yêu, thì trái tim luôn là kẻ chiến thắng, có mấy ai yêu mà lại dùng lí trí kia chứ?