\*\*\*
Khách Sạn Đông Cam.
Nơi đây được kinh doanh đã hơn 5 năm, gần như là một nơi giao dịch của Thương Nhân.

Nói là Khách Sạn thì chẳng phải, đúng hơn thì nơi này gần như giống chợ đen vậy.
Giao dịch có, buôn người có, hàng cấm cũng có, nhưng tất cả đều được bí mật triển khai.

Quản lí Khách sạn này là một nhân vật thần bí, ai cũng chỉ biết hắn ta có liên quan đến xã hội đen mà thôi.

Còn lại không ai rõ.
Đặc biệt, đến nơi này, ai chi càng nhiều tiền thì càng được nể mặt.
Trong sảnh lớn, một người đàn ông béo mập, bụng phệ, đang ngồi chễm trệ trên sô pha, tên là Tiền Lai Hãn, là tổng giám đốc của nơi này, trong tay ông ta cầm một cọc nhân dân tệ.

Số tiến kia chắc cũng phải hai mươi vạn là ít.
Vừa đếm, ông ta vừa cười sảng khoái...đôi mắt híp vào đến mặt trời cũng không thấy.
Hách Liên Mạc Hân và Triển Hà bước vào sảnh lớn, mang theo Lâm Tuyết Anh vẫn còn hôn mê đi vào.
Vừa thấy hai người, Tiền Lai Hãn vội nhét cọc tiền vào túi quần, đi nhanh tới.
"Hai cô em, tới làm gì? Có cần Tiền mỗ đây trợ giúp không?" Lão ta vừa nói vừa đưa cái bụng phệ định sấn tới Hách Liên Mạc Hân.
Nhưng là thắng lại gấp, vì họng súng từ tay Triển Hà đã lên cò nhắm ngay thái dương lão ta.
"Lão béo này, lùi lại ngay, nếu không muốn nát sọ." Triển Hà lạnh lẽo lên tiếng.
Tiền Lai Hán kinh hãi, khiếp vĩa, hai chân run lên, mồ hôi liền toát ra.

Lòng sợ hãi không thôi.


"Mẹ ơi, tối thế này, lão ta lại bị súng chĩa vào đầu."
Nhìn hai cô gái trước mặt, lão ta giọng run run.

"Hai vị muốn gì, xin..xin..xin lỗi..là tôi không có mắt..."
Hách Liên Mạc Hân lúc này mới lên tiếng, "Triển Hà, cất súng đi, nơi này dùng súng không thích hợp."
Triển Hà nghe lệnh, thu súng vào túi quần, cười lạnh nhìn Tiền Lai Hãn rồi lạnh lùng nói.
"Lão bụng phệ kia, giám giở trò với Thiếu phu nhân của tao, liệu hồn cái sọ của ông."
"Vâng, vâng, tôi không dám.

Mời hai vị lại ghế ngồi." Lão ta run rẩy vừa nói vừa đưa tay quệt mồ hôi lăn trên trán.
Ngồi xuống ghế, Hách Liên Mạc Hân liền đi thẳng vào vấn đề, cô nói.
"Ông chủ Tiền, tôi muốn ông giúp tôi săn sóc cô ta thật tốt.

Tiền không thành vấn đề."
Tiền Lai Hãn nhìn Lâm Tuyết Anh đang hôn mê, rồi lại nhìn đến Hách Liên Mạc Hân, lão ta cười gian sảo, vẻ sợ sệt khi nãy cũng giảm đi không ít.
Ông ta nói,
"Yên tâm, nếu là tiền hậu hĩnh, tôi sẽ làm theo yêu cầu của Phu nhân đây thật tốt."
"Được.

Xong việc, chiếc thẻ 200 vạn tệ ( 6,4 tỷ đồng ) này sẽ là của ông." Hách Liên Mạc Hân hua hua tấm thẻ trước mặt lão ta.
Tiền Lai Hãn nghe xong, mắt lão ta liền dán vào tấm thẻ không rời, thèm đến chảy nước miếng.

Số tiền hời như vậy, ai mà không mê chứ, đặc biệt lại là một người yêu tiền như lão ta.
"Phu nhân, vậy cô muốn tôi làm thế nào?" Lão ta lại hỏi.
Hách Liên Mạc Hân đặt tấm thẻ lên bàn, rồi nói, "Ông chủ Tiền, cho người của ông mang cô ta đến căn phòng lớn, tuyển cho tôi hơn năm người nam nhân viên, nhớ những người kia phải là nam nhân có nhan sắc.

"
Hách Liên Mạc Hân gõ gõ tay lên bàn suy ngẫm một lúc lại nói tiếp..

"Còn nữa, bảo bọn họ căn chừng cô ta, tuyệt đối không được làm bước kia với cô ta, chỉ được chạm vào cô ta khi có lệnh của tôi.

Tôi sẽ trực tiếp giám sát với ông."
"Vâng, vâng đều nghe phu nhân, tôi liền làm ngay." Tiền Lai Hãn gật đầu đáp ứng.
Lão ta, đứng dậy ngoắc tay cho hai tên nhân viên lại thực chất chính là hai tay vệ sĩ tâm đắc của lão ta, sau đó thì thầm vào tai của hai tên kia.

Không biết ông ta nói gì, chỉ thấy hai người họ gật đầu liên tục.
Dặn dò người của lão xong, Tiền Lai Hãn quay sang Hách Liên Mạc Hân cung kính nói,
"Phu Nhân, xin giao con ả kia cho hai người họ.

Mời hai vị đi theo chúng tôi đến nơi đó luôn."
"Được." Hách Liên Mạc Hân gật đầu, đứng lên.

Ra hiệu cho Triển Hà.


" Chúng ta đi theo họ."
Triển Hà đứng dậy đi theo.

Hai người vệ sĩ kia mang theo Lâm Tuyết Anh vẫn mê man chưa biết gì, đi theo ba người họ.
Cả đám đi khoảng mười phút thì đến trước một gian phòng, nằm cuối hành lang.

Cánh cửa được mở ra, bên trong chỉ có một bộ ghế sô pha.

Ngoài ra không có đồ dùng gì khác.
Bước đến ngồi xuống Sô pha, Hách Liên Mạc Hân bắt chéo chân, giọng cô lãnh đạm vang lên,
"Ông chủ Tiền, đã chuẩn bị người rồi."
"Vâng, vâng, người sẽ đến ngay ạ." Tiền Lai Hãn vội vàng đáp rồi chỉ tay vào Lâm Tuyết Anh rồi hỏi , "vậy phu nhân tính làm gì với ả ta? "
Hách Liên Mạc Hân nhìn Lâm Tuyết Anh đang được hai người kia dìu, cô cười khẩy rồi khinh miệt mà nói :
"Thả cô ta ra, làm cho cô ta tỉnh? Kêu người của ông tới tiếp cận với cô ta....Sau đó các người có thể xem tình thú miễn phí rồi."
Hai vệ sĩ kia nhận mệnh lệnh, lập tức buông lỏng Lâm Tuyết Anh ra, sau đó lùi về phía sau ông chủ Tiền Lai Hãn của họ.
"Triển Hà, lại đây ngồi cạnh tôi." Hách Liên Mạc Hân vừa gọi Triển Hà vừa vỗ tay vào chỗ ghế bên cạnh mình, ý bảo Triển Hà ngồi xuống.
"Thiếu phu nhân, không hợp quy tắc.

Tôi tớ không thể ngồi cạnh ngang chủ của mình." Triển Hà khó xử nói.
"Hầy, không quan trọng, mau đi, tôi không nói lại." Hách Liên Mạc Hân cau mày nhắc nhở.
Triển Hà đành ngồi xuống cùng phu nhân của mình.

Cô cũng muốn xem cái tình thú mà thiếu phu nhân nói là gì.
Một lát sau, bên ngoài cửa phòng, có thêm sáu người đàn ông trẻ tuổi đi vào.

Dáng vẻ phải nói là chuẩn thật, nhìn thôi cũng làm trái tim thiếu nữ nhộn nhạo rồi.
Hách Liên Mạc Hân nhìn Tiền Lai Hãn, cô liền nhẹ vỗ tay tán thưởng.

"Quả nhiên là ông chủ Tiền, hàng nào cũng có nhỉ?"
Tiền Lai Hãn lại cười híp mắt, lão ta lại nịnh, "phu nhân quá khen rồi, lão đây chỉ làm theo yêu cầu của cô mà thôi."
"Được rồi, chúng ta bắt đầu xem tình thú miễn phí đi." Hách Liên Mạc Hân nhếch môi cười khinh bỉ mà nói.

Lúc này, Lâm Tuyết Anh cũng bất giác tỉnh lại.
"Đây là đâu?" cổ họng cô ta liền cảm thấy khô nóng.
Theo bản năng, xuân dược đã có tác dụng, Lâm Tuyết Anh liền không ngại mà cởi áo khoác ngoài ra...A...a..a..

Cả thân hình cô ta đỏ lên trông thấy.

Thật khó chịu.

Miệng rên rỉ...
Cố gắng tỉnh táo, cô ta đưa tay dụi mắt, trước mặt hiện rõ ràng lên sáu khuôn mặt tuấn tú.

Lâm Tuyết Anh lập tức có phản ứng.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, theo ám thị của Hách Liên Mạc Hân, anh ta tiến đến để Lâm Tuyết Anh chạm vào.

Sau đó lại nhường lại Lâm Tuyết Anh cho những người đàn ông còn lại.
Cứ qua mỗi lần được chạm vào đàn ông, Lâm Tuyết Anh như bị hút phải thuốc phiện, trầm mê không tỉnh, cả người uốn éo vặn vẹo không ngừng vì sung sướng.
Xuân dược kia quá mạnh khiến cô ta, hai mắt nhắm nghiền mà hưởng thụ, nào hay biết nhất cử nhất động kia, từng tư thế, từng biểu cảm đều hiển nhiên được Hách Liên Mạc Hân, Triển Hà, và Tiền Lai Hãn cùng hai vệ sĩ của lão ta nhìn đến nhức cả mắt.
Một màn tình thú này, bọn họ đúng là được rửa mắt rồi.

Tiền Lai Hãn nhìn Hách Liên Mạc Hân, lão ta toát mồ hôi lạnh, "người phụ nữ này quá nguy hiểm, nghĩ ra được cách hành hạ nhục nhã như vậy, thì cô ả kia, sống tiếp cũng chỉ là sạn bẩn trong mắt mọi người mà thôi.

Quá độc rồi." Lão ta lau lau mồ hôi trên trán, không dám manh động.
Triển Hà chống cằm hờ hững nhìn bộ dáng của Lâm Tuyết Anh, cô vừa thấy tội, nhưng thôi mặc kệ, ai bảo cô ta đã làm tổn thương thiếu gia yêu quý của Thiếu phu nhân chứ?
"Có lẽ chỉ nhiêu đó, đối với Thiếu Phu nhân vẫn là chưa đủ để hả giận nhỉ? Làm gì có chuyện chỉ xem tình thú không? Chắc chắn phía sau còn đặc sắc hơn nhiều...".