Bên trong thang máy, Lâm Tuyết Anh đang chìm đắm trong khoái cảm của bản thân, chợt nhớ ra, nơi đây là công ty, cô ta đột nhiên ngăn Âu Dương Phàm lại, vội vàng kinh hãi đẩy hắn ta ra rồi nhắc nhở :
"Anh Dương phàm, ở đây là Hách Thị, không phải Âu thị nhà của anh đâu? Chúng ta quá liều rồi."
Âu Dương Phàm bị Lâm Tuyết Anh bất ngờ đẩy ra, có chút bất mãn, nhưng hắn ta nén lại, cô ta nói rất đúng, thang máy này sẽ mở cửa ngay bây giờ.

Nếu bị người ở đây nhìn thấy thì phiền phức lớn.

Cả hai liền sửa sang lại quần áo, rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ting!
Thang máy mở ra, tòa nhà này có hai thang máy, một cho CEO, còn lại là cho nhân viên bình thường.

Thang Máy mà Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Anh đi là dành cho CEO.

Vậy nên ngoài Hách Liên Mạc Hân ra, thì không ai thấy được hai người đã làm chuyện đó cả.
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, liền đụng phải An Mạt vừa đi ra khỏi văn phòng của Hách Liên Mạc Hân.

Cả ba người đều dừng lại để nhìn.
An Mạt kinh ngạc, "chẳng phải sáng nay cô đã nói Tiểu Hồng thông báo cho Âu tổng kia rời đi rồi hay sao? Vậy mà lúc này, anh ta vẫn còn ở đây? Đúng là mặt dày mà."
Cô khinh bỉ không nói câu nào mà đi thẳng đến bàn làm việc của mình.

Âu Dương Phàm vội đi theo rồi nhẹ giọng lịch sự hỏi :
"Thư Kí An à, Hách Tổng có ở Văn Phòng không? Anh muốn gặp cô ấy, em dẫn anh vào gặp cô ấy có được không?"
An Mạt dừng lại, quay mặt lại nhìn Âu Dương Phàm hết một lượt từ đầu đến chân, cô dửng dưng mặt đầy sự chán ghét mà đáp rành mạch từng chữ :

"Không ! Có ! Mời ! Âu ! Tổng ! Về ! Cho !"
Đoạn An Mạt ngồi vào ghế rồi cúi đầu làm việc của cô, mặc kệ Âu Dương Phàm có bao nhiêu nhẫn nhịn.

Gương mặt của hắn lúc này sầm lại, tím còn hơn màu gan heo.
Đường đường là Đại Thiếu Gia của Âu gia, Tổng Giám đốc của Âu Thị, mà lúc này hăn lại phải nhún nhường một thư kí quèn của Hách Thị.
Hắn ta siết chặt nắm đấm, nuốt cục giận xuống, gặng hỏi một lần nữa.
"Thư kí An, em giúp anh lần này có được không? Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy."
Lần này, An Mạt điên lên thật sự, đúng là giai như đỉa mà, cô đứng bật dậy nhìn thẳng vào Âu Dương Phàm mà nói :
"Âu Tổng, tôi đã nói rồi, Hách Tổng chị ấy không có ở trong Văn Phòng, anh là không nghe được tiếng người hay sao? Còn nữa, anh đến bàn việc quan trọng sao không mang theo trợ lí hay thư kí đi."
An Mạt tiếp tục chỉ tay vào Lâm Tuyết Anh rồi nói tiếp.
"Âu Tổng ở đây là công ty Hách Thị, không phải Vũ trường đâu.

Anh dẫn theo một cô vũ nữ đến đây, còn ra thể thống gì?"
Vừa nghe hai từ " Vũ Nữ" từ miệng của An Mạt phun ra, không kịp đợi Âu Dương Phàm phản ứng, Lâm Tuyết Anh liền lao đến đòi túm tóc An Mạt để đánh.

Cô ta hét rầm lên,
"Áaaa....Con ranh láo toét, mày dám nói tao là vũ nữ hả? Mày có biết tao là ai không? Tao phải đánh cho mày một trận vì cái tội không biết thân biết phận của mình.

Dám nói tao như vậy sao?"
Lâm Tuyết Anh đang giơ tay định tát An Mạt lại bất chợt dừng lại, cánh tay như bị đóng băng trên không, cả người cô ta run lên vì giọng nói phía sau lưng mình đầy lạnh lẽo và phẫn nộ.
"Dừng Tay, Lâm Tuyết Anh, cậu định làm gì thư kí của mình hả?" Hách Liên Mạc Hiên bình tĩnh mà chất vấn, sau đó cô bước vòng qua bàn làm việc của An Mạt, kéo cô bé ra sau lưng mình.
"Hách Tổng, chị về rồi, hai người bọn họ bắt nạt em, em đã nói là chị không có ở văn phòng rồi, nhưng họ cứ lì ra không chịu đi." An Mạt mặt đây vẻ ấm ức nói.

Hách Liên Mạc Hân nhìn An Mạt giả nai, mặt đầy đáng thương, cô cười thầm trong lòng, "con bé này thật là, ban nãy còn xù lông lên mà chửi, bây giờ lại mềm mại mà giả bộ yếu đuối, đúng là quỷ quái mà.

Nhưng mà thật sự thì An Mạt giỏi ghê, chửi vô cùng hay luôn."
Khuôn mặt cười như không cười, Cô nhẹ giọng nói, "được rồi thư kí An, hai người này là bạn của chị, em đi pha trà đi.

Để chị tiếp họ."
An Mạt gật đầu rồi đi, lúc đi ngang Lâm Tuyết Anh, An Mạt cố tình lấy vai mình hất vai cô ta một cái làm cô ta suýt té nhào ra sau.

Lâm Tuyết Anh định phản ứng nhưng lại không dám manh động, vì Hách Liên Mạc hân đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lúc này, Âu Dương Phàm mới tiến lên, rồi ôn nhu mà nói với Hách Liên Mạc Hân :
"Mạc Hân, anh đợi em từ sáng tới giờ, có phải em giận anh vì chyện hôm qua rồi không? Anh xin lỗi, anh có việc bận nên đã để em lại một mình, anh thực sự xin lỗi em."
Hách Liên Mạc Hân nghe những lời kia xong, cô cười lạnh trong lòng, "nếu là kiếp trước, nghe những lời này, cô nhất định sẽ siêu lòng mà cảm động rơi nước mắt mất, nhưng cô đời này, đã không như thế nữa," cô bước đến trước mặt Âu Dương Phàm, giả bộ ghé sát miệng vào tai hắn mà thì thầm..
"Phàm! Anh nói thật không? Vậy anh mau đền lại cho em đi..Em yêu anh lắm đấy!"
Hách Liên Mạc Hân vừa nói lời này khỏi miệng, cô buồn nôn ngay ra, đúng là ghê chết đi được, cả người muốn nổi cả da gà, nếu không phải đạt được mục đích của mình, cô còn lâu mới nói những lời kinh khủng kia.
Cô nói xong thì đi vào phòng mình, Âu Dương Phàm sau khi nghe được lời ái muội kia của Hách Liên Mạc Hân xong, hắn ta liền ngây ra, khoảng cách khi nãy đứng sát cô, mùi hương trên người cô thơm đến ngọt ngào khiến hắn ta mê mẩn, quên cả sự tồn tại của Lâm Tuyết Anh đang ở đó.
Thấy Hách Liên Mạc Hân đi vào trong Văn Phòng rồi, Lâm Tuyết Anh mới đẩy Âu Dương Phàm một cái, hắn ta liền giật mình hoảng hốt, thẹn quá hóa giận, hắn ta quát lên,
"Lâm Tuyết Anh, em làm gì vậy, em thừa biết là chúng ta diễn thôi mà."
Lâm Tuyết bị hắn Âu Dương Phàm quát, cô ta càng điên hơn, nói lớn :
"Âu Dương Phàm, anh diễn giả hay diễn thật, tôi nhìn mà không biết sao? Ánh mắt lúc nãy của anh, rõ ràng si mê ả thiên kim kia rồi."
Âu Dương Phàm bực bội, "con đàn bà này thật càng lúc càng quá quắt mà, chẳng qua chỉ là công cụ để hắn giải tỏa thôi, làm sao so với Hách Liên Mạc Hân cơ chứ?" Hắn ta trợn mắt rồi lạnh giọng đe dọa Lâm Tuyết Anh.
"Cô nghe đây, cô chẳng qua chỉ là thế thân thôi, đừng để tôi chán cô, bằng không tôi đá cô lúc nào cũng không biết."

Ngay lúc Lâm Tuyết Anh định gào lên lần nữa, thì An Mạt mang trà vào phòng vừa đi ra ngoài, thấy hai người đang cãi nhau, cô liền lớn giọng nhắc nhở :
"Các người nói đủ chưa thế, nếu còn không vào gặp Hách Tổng thì nên về đi, chị ấy còn có việc phải đi vào buổi trưa đó."
Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Anh xấu hổ nín bặt, cả hai người không nói thêm câu nào, đi vội vào văn phòng của Hách Liên Mạc Hân.

An Mạt cũng đi về chỗ làm việc của mình.

Lúc đi ngang hai người kia, cô không mặn không nhạt mà chế giễu.
"Đúng là thứ vô học, ở công ty người ta mà cứ làm như nhà mình không bằng, lời lẽ thô tục còn hơn thứ dân ở chợ búa."
Cả Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Anh đều nghe thấy vô cùng rõ ràng, nhưng lại không dám làm gì An Mạt.

Vì ở đây là Hách Thị.
Sau khi bước vào phòng, Lâm Tuyết Anh, tự tiện ngồi xuống ghế sôpha rồi trách móc Hách Liên Mạc Hân.
"Mạc Hân à, sao cậu không đuổi việc cái cô thư kí kia đi, cô ta không biết phép tắc gì cả, ăn nói lại mất dạy vô cùng, ngay cả mình là bạn của cậu mà cô ta cũng không biết, cô ta chửi mình đó."
Hách Liên Mạc Hân đang ngồi ở ghế, lúc này mới đứng dậy, không chút biểu cảm mà nói :
"Đuổi việc An Mạt sao? Sao tôi lại phải đuổi việc cô ấy, người tôi nên đuổi chính là hai người đó."
Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Anh đều kinh ngạc, lẫn sửng sốt.

Không thể tin vào những gì mà hai người bọn họ vừa nghe từ miệng của Hách Liên Mạc Hân.
Âu Dương Phàm vộ vàng bước đến, nắm tay của Hách Liên Mạc Hân, hắn ta hỏi, gấp gáp :
"Mạc Hân, chẳng phải khi nãy em gọi anh vào đây sao? Sao bây giờ lại..?"
Lâm Tuyết Anh cũng lúng túng, vội đứng lên biện minh, "Mạc Hân à, cậu đừng hiểu lầm, mình chỉ tức giận nhất thời mới nói như vậy thôi không có ý gì khác.

"
Hách Liên Mạc Hân nhìn hai người một lượt, cô nhếch môi cười khẩy một cái rồi nói :
"Ai dô, giải thích thôi mà cũng đồng lòng như vậy," Nhìn sang Âu Dương Phàm, cô chế giễu mà nói :
"Âu tổng à, anh và Lâm Tiểu Thư thật biết diễn nhỉ, nhưng mà trong vở kịch của Hách Liên Mạc Hân tôi dựng nên, hai người không chỉ có như vậy không thôi đâu, có muốn xem không? Hửm?"

Âu Dương Phàm chết lặng, hắn có dự cảm không lành.

Còn chưa biết làm gì, Hách Liên Mạc Hân đã đi tới bàn làm việc của cô, nhẹ xoay màn hình máy tính lại trước mặt hai người, đập thẳng vào mắt của Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Anh là hình ảnh vô cùng rõ nét của một người đàn ông và người đàn bà đang làm chuyện đó bên trong thang máy.
Khỏi phải nói, hai người kia chẳng phải là chính là Âu Dương Phàm hắn ta và Lâm Tuyết Anh đó sao, cả hai người đều chết chân tại chỗ, trong lòng vô cùng sợ hãi, chưa kịp hoàn hồn, video lại chuyển qua đoạn clip hai người cãi vã lúc nãy, từng lời, từng chữ rõ ràng, như búa đập vào tai hai người họ.
Hách Liên Mạc Hân vẫn thản nhiên uống trà, cô chả thèm nhìn hai con người kia một lần.

Màn hình vừa tắt, cô mới đứng lên, chậm rãi mà nói :
"Sao hả? Âu thiếu gia, Lâm tiểu thư, hai người giả diễn kịch trước mắt tôi, nhưng hóa ra lại thành kịch thật trong mắt bao người rồi.

Đúng là đặc sắc nha, diễn kịch giả lại được xem kịch thật luôn.

Còn gì để nói không?"
Âu Dương Phàm không ngờ hắn ta lại bị Hách Liên Mạc Hân giăng bẫy trắng trợn như vậy, hắn ta không còn lời nào để nói, lại không dám manh động.

Lập tức quay người định đi, lại bị Hách Mạc Hân gọi lại, hắn tưởng cô sẽ bỏ qua, Không ngờ, câu hắn nghe được lại là một lời cảnh cáo của cô :
"Âu Tổng, tôi nhắc cho anh nhớ, từ nay trở đi, tôi và anh chấm hết, anh đừng bao giờ đến làm phiền tôi.

Cũng mang cả công cụ giải tỏa của anh về đi, đừng ở đây làm ô uế công ty của tôi.

Mau rời nhanh đi, đừng để tôi phải gọi đến bảo an."
Nói xong cô ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục duyệt hợp đồng dang dở.

Căn bản chẳng thèm đếm xỉa đến hai con người bẩn thỉu kia.
Âu Dương Phàm đen mặt, liền kéo Lâm Tuyết Anh đi khỏi, trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ : "thì ra Hách Liên Mạc Hân kia đã biết rồi sao? Vậy mà hắn ta cứ tưởng bở, nghĩ cô ngu ngốc lắm chứ? Xem ra, kế hoạch thâu tóm Hách Thị và Lục Thị của hắn, phải đi nước cờ khác rồi..."