Thời gian cứ dần trôi qua như vậy, đến khi Cung Dĩ Mạt nhận ra, nàng đã hơn nửa tháng chưa nhìn thấy Cung Triệt.

Nhân công thực mau đã tập trung đến hơn tám vạn người, Cung Dĩ Mạt cảm thấy nhân số đã đủ, liền cho người dỡ bỏ cáo thị triệu tập.

Chọn một ngày lành tháng tốt làm ngày khởi công, sau đó, trước buổi khởi công một ngày, Cung Dĩ Mạt gẫn theo nhóm người thân thiết, cùng nhau đi tới bờ Trường Giang.

Đây là nơi giao nhau giữa dòng Trường Giang và kênh đào Ngọc Long. Đứng từ đây phóng tầm mắt ra xa, chỉ nhìn thấy mặt sông rộng lớn, mênh mông bát ngát.

Nguồn nước thời cổ đại vẫn là phi thường sạch sẽ lại thanh khiết, hơn nữa, vì là nơi giao nhau giữa hai dòng sông lớn, lượng nước vô cùng dồi dào sung túc, cuồn cuộn không ngừng như vạn mã lao nhanh.

Bọn họ đến đây, là bởi vì Cung Dĩ Mạt nói, nàng muốn thử nghiệm một chút phương pháp mới nàng vừa nghĩ ra.

Cung Triệt tuy rằng không biết nàng đã nhặt nhạnh mua bán được những cái gì, nhưng xuất phát từ tín nghiệm mù quáng của hắn đối với Cung Dĩ Mạt, hắn cũng không lo lắng ý tưởng của nàng sẽ không thực hiện được, mà đám người Lý Kha biết rõ Cung Dĩ Mạt đã mua những thứ gì, lại thập phần không xem trọng.

Bọn họ cảm thấy, thứ bột đen sì đó có thể có tác dụng gì được, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra một ánh lửa tàn, không, nơi này nước nhiều như vậy, đảm bảo, một tia lửa cũng sẽ không thể tạo ra.

Lý Kha thập phần hoài nghi nhìn Cung Dĩ Mạt, mỗi lần đi ra ngoài mua đồ, Cung Dĩ Mạt đều một mình đơn độc hành động. Nói cách khác, dù người khác biết nàng muốn tạo ra hỏa dược bằng các trộn lẫn các loại nguyên liệu mua về, cũng sẽ không biết được công thức chế tạo là như thế nào. Rốt cuộc, hỏa dược do đích thân nàng tạo ra, sẽ có bộ dáng như thế nào đây?

Mà Cung Dĩ Mạt lại tràn đầy tin tưởng, gói thuốc nổ nàng đã đặt vào trong không gian, túi cát nhỏ trong tay nàng đây cũng chỉ là dùng để làm bộ làm tịch mà thôi. Để tiện hành động, nàng hôm nay mặc một bộ y phục luyện công nàng vẫn hay dùng, lại đeo bao tay màu đen tuyền, tóc buộc cao trên đỉnh đầu, thập phần khỏe khắn, tươi mát!

Thấy đám người Lý Kha ai ai cũng một bộ không tín nhiệm, nàng cũng không giận, ngón tay nhỏ dài chỉ vào giữa dòng nước Trường Giang, một ụ đất nhấp nhô như một đỉnh núi nhỏ nói:

" Nhìn thấy ụ đất kia không, các ngươi cảm thấy, dùng nhân lực san bằng nó, mất bao lâu thời gian?"

Ụ đất kia nổi giữa dòng nước giống như một hòn đảo nhỏ, bị nước sông chảy siết bao quanh, để san bằng được thật là vô cùng bất lợi.

Từ Nguyên nói: " Ụ đất lớn như vậy, kể cả là một vạn người luân phiên đào lấp cũng phải mất hơn một ngày đi.... Hơn nữa, giữa dòng nước siết như vậy, nhân công đào lấp cũng quá tốn lao lực."

Cung Dĩ Mạt nhìn về phía Cung Triệt: "Thái tử ca ca nghĩ sao?"

Cung Triệt tựa hồ đang thất thần, nghe được thanh âm nàng, tùy tiện có lệ nói một câu: " Ta cho rằng Từ Nguyên nói không tồi."

Cung Dĩ Mạt không khỏi chẹp chẹp miệng, nàng cuối cùng đã phát hiện ra Thái Tử có chỗ không thích hợp...... Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào? Tại sao lại đột nhiên trở nên kỳ quái như thế?

Lúc này, sáu người đứng bên bờ sông, gió sông lạnh thấu sương, áo quần tung bay. Cảm giác được Cung Dĩ Mạt đang nhìn mình, Cung Triệt không khỏi quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía ụ đất lừng lững giữa dòng chảy siết.

Hành động này của hắn làm Cung Dĩ Mạt có chút thương tâm, nàng vì hắn mà làm nhiều chuyện đến vậy, dù đã xảy ra chuyện gì, cũng không nên làm một dáng không thèm để ý đến nàng như vậy mới phải chứ!

Cung Dĩ Mạt bĩu môi: " Hừ, dùng phương pháp của ta, san bằng ụ đất kia, chỉ trong một cái nháy mắt!"

Ngọc Tử Thanh cười: "Chỉ bằng pháo hoa của Công chúa?"

Cung Dĩ Mạt không phục hừ một tiếng! " Đúng rồi, chỉ bằng nó thôi đấy!"

Mọi người sôi nổi lắc đầu, trên mặt đều mang một bộ dáng dung túng, nếu tiểu Công chúa muốn chơi đùa, bọn họ liền hùa theo cổ vũ nàng đi, nếu không, tiểu cô nương không có bậc thang để bước xuống, sẽ không thú vị mà giận dỗi a!

Cung Dĩ Mạt nhìn bốn người trước mắt đang lắc đầu bất đắc đĩ, lại nhìn Cung Triệt đang thất thần, nàng bất mãn hừ một tiếng, tròng mắt vừa chuyển, khẽ nghiêm mặt:

" Phương pháp này của ta rất nguy hiểm! Lát nữa, các người chờ ở nơi này đi, ta đi một mình thôi!"

Lời nói của nàng cuối cùng đã làm Cung Triệt có chút phản ứng, hắn nhìn Cung Dĩ Mạt: " Rất nguy hiểm? Nếu vậy để người khác làm đi!"

Thấy hắn như vậy, Cung Dĩ Mạt cười thầm, ngoài miệng lại nói những lời vô cùng chính đáng: " Tính mạng của người khác thì không phải là tính mạng sao? Huống chi, muội một thân võ công cao cường, nguy hiểm đối với người khác, nhưng mà với muội sẽ không có vấn đề gì!"

Cung Triệt còn muốn khuyên, nhưng liếc mắt liền nhận ra những người khác vẫn đang nhìn, không biết nghĩ đến điều gì, liền yên lặng không nói thêm gì nữa.

" Vậy muội nhớ cẩn thận."

Cung Dĩ Mạt cười, dạ một tiếng liền đạp nước lao đi!

Nàng dáng người mảnh khảng, linh động, thân ảnh lướt trên mặt nước xinh đẹp như tiên! Nhanh chóng đáp xuống giữa ụ đất, liền quay mặt về phía bờ, cười đắc ý.

Công phu của nàng làm mấy người sôi nổi trầm trồ khen ngợi!

Cung Triệt hơi hơi lo lắng nhìn nàng, đáng tiếc, khoảng cách quá xa làm Cung Dĩ Mạt thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

Nàng hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay, rồi nhảy xuống nước, tìm một địa điểm thích hợp chôn gói thuốc nổ đã chuẩn bị trước.

Bộc phá thuốc nổ cũng là một học vấn cao thâm, Cung Dĩ Mạt không có kiến thức chuyên môn, nhưng đã có kinh nghiệm từ đời trước, cho nên nàng nhanh chóng tìm được chỗ chôn an toàn, thả gói thuốc nổ, đốt lửa dẫn rồi lặn sâu xuống dòng nước, trong lòng khẽ đếm:

" Năm...bốn...ba...hai..."

"Một!"

Ầm!!!

Một tiếng vang, tựa như rung chuyển trời đất!

Ở thôn trang nơi xa cũng có người ngước lên nhìn trời, âm thanh vừa rồi, là sét đánh sao?

Mà tiếng nổ ầm ầm truyền vào tai bọn Cung Triệt, biểu tình vô cùng khiếp sợ!

Ở giữa dòng sông chảy siết, cát đá bay đầy trời, một tảng đá lớn văng lên không trung gần chục thước rồi nặng nề rơi tùm xuống lòng sông, nước văng tung tóe. Một ụ đất to như một ngọn núi nhỏ giữa dòng nước trong nháy mắt bị san bằng thành bình địa! Lực sát thương kinh hoàng cỡ nào! Giống như chỉ tồn tại trong thần thoại!

Cổ nhân chưa từng thấy qua cảnh tượng này nội tậm quả thực không gì sánh kịp! Từ Nguyên hai chân run rẩy, cơ hồ muốn quỳ xuống!

Đây chắc chắn không thể là sức người làm ra, người thường sao có khả năng chỉ trong nháy mắt đã san bằng một đỉnh núi? Đây chính là sức mạnh của thần, đây là thần tích a!

Mấy người còn lại thần sắc khác nhau, đều là vì chấn động kia, không có sai biệt.

Mà Cung Triệt si ngốc nhìn ụ đất trước mắt đang biến mất trong dòng nước vẩn đục, trong lòng hắn, lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự thẹn không bằng người.

Hắn từ nhỏ, luận về thơ từ ca phú, cưỡi ngựa bắn têm, chính sách quốc luận, trước nay đều là nhân tài kiệt suất!

Hắn là Thái tử của một quốc gia, là người dưới một người trên vạn người!

Hắn, không, kể cả là Phụ vương được xưng danh chân thiên mệnh tử, cũng không thể chỉ trong nháy mắt san bằng một đỉnh núi!

Thần thoại Tần Thủy Hoàng Hoàng Đế dời non lấp biển, cũng chỉ là thần thoại mà thôi.

Mà nàng lại có thể làm được, nàng thật sự có thể làm được điều mà ngay cả Hoàng Đế cũng không làm được.

Không chỉ như thế, nàng còn tài tình nhạy bén, đa mưu túc trí, khoan dung nhân ái...

Cung Triệt đột nhiên tìm được một lý do tuyệt diệu cho bản thân, một nữ hài độc nhất vô nhị trong thiên hạ như vậy, hắn sao có thể không thích nàng, sao có thể không ái mộ nàng được đây?

"Thiên a... Tiểu mập mạp ngươi mau véo ta một cái, ta nhất định là đang nằm mơ đi!" Ngọc Tử Thanh khoa trương kêu lên, mà nửa ngày sau cũng không thấy ai có phản ứng, hắn quay đầu vừa thấy, miếng bánh trong miệng đối phương đã sớm rơi trên mặt đất, mà hắn cũng chưa nhận ra, cả người còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần.

"Không có khả năng.... Không có khả năng a!"

Lý Kha biểu tình nghiêm túc, không ngừng lặp đi lặp lại một câu, mỗi lần Cung Dĩ Mạt ra ngoài chỉ mua một ít đồ đựng trong bọc nhỏ, mà bọn họ chạy khắp nơi cướp đoạt hỏa dược, mỗi lần đưa về hẳn là nửa xe! Chẳng lẽ, nàng chỉ bỏ thêm một chút vật liệu kỳ quái vào, lại có thể biến pháo hoa nhỏ thành hỏa dược nghiêng trời lệch đất như vậy?!

Chuyện này không thể có khả năng, quá là thần kỳ rồi!

Bọn họ trong lòng chấn động hồi lâu, nửa ngày sau mới phát hiện ra sau tiếng nổ mạnh vừa rồi, Cung Dĩ Mạt vẫn chưa xuất hiện. Cung Triệt dần nôn nóng, nhớ tới tiếng nổ mạnh kinh người vừa rồi, sau còn tảng đá lớn rơi trúng, nàng ở gần như vậy, có thể hay không....có thể hay không....?

Không có khả năng, không thể như vậy được? Nàng chính là Cung Dĩ Mạt, sao có thể chết trong tay chính mình!?

"Công chúa! Tiểu Công chúa, người ở đâu?"

Tiểu mập mạp dùng hết sức bình sinh thét to, nhưng lại không có tiếng người đáp lại.

Năm người bọn họ sắc mặt thoắt trở nên kỳ quái.

Mà Cung Triệt nháy mắt gương mặt trắng bệch!

Hắn vội vàng đi xuống! Trong nước cát vàng cuồn cuộn, hắn cái gì cũng không nhìn rõ, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng khắp nơi chỉ là sóng nước dập dềnh, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Đám người Từ Nguyên cũng nóng nảy, vội vàng chạy dọc bò sông, điên cuồng kêu tên nàng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió cuồng nộ gào thét, bóng dáng nàng nửa điểm đều không thấy!

Cung Triệt nóng lòng như lửa đốt! Tiến lên rồi lại tiến thêm vài bước, nước dần dần ngập tới ngang đùi, hắn cùng hồn nhiên bất giác không nhận ra.