Hoàng Hậu dù sao cũng đã gần bốn mươi tuổi, nửa đời lăn lộn trong lãnh cung, cũng đã trải qua bao gió tanh mưa máu, mắt nhìn người vẫn là thực chuẩn đi.

Bà nói Cung Dĩ Mạt bao dung phóng khoáng, là bởi vì dù bà đã làm ra nhiều chuyện bất lợi cho nàng, nhưng nàng cũng không mang thù, lời đã hứa ra tất sẽ dốc toàn tâm toàn lực thực hiện. Bà nói nàng khí phách kiêu hùng, bởi vì nàng tuy thiện tâm, nhưng mười tuổi đã có thể ra tay tàn nhẫn gϊếŧ chết thích khách, uy hiếp Long uy. Nàng tuy nhìn như vô hại, nhưng mưu kế ùn ùn không dứt, có dã tâm, có gan thực hiện, cũng có gan gánh chịu hậu quả, không phải kiêu hùng thì là cái gì?

Mà Cung Triệt nghe đến hai câu khen ngợi của Hoàng Hậu, nội tâm chấn động, trong lòng một chút không phục đều không có. Hắn thật cao hứng, thật cao hứng Mẫu hậu cũng đánh giá cao nàng như vậy.

" Việc đã qua không cần nhắc lại nữa, Hoàng muội cũng sẽ không so đo..." Cung Triệt nghĩ đến Cung Dĩ Mạt, mặt mày bất giác trở nên thập phần ôn nhu.

"Hoàng muội.....tấm lòng rộng lớn hơn người."

Dáng vẻ này lọt vào trong mắt Hoàng Hậu, không hiểu vì sao, lại làm lòng bà bất an lạ lùng.

Bà chần chờ, không xác định nói.

"Hoàng nhi...con đối với Cung Dĩ Mạt..." Có tình cảm hay không?

Bốn chữ cuối cùng Hoàng Hậu không nói ra, chỉ là âm thầm quan sát Cung Triệt.

Mà Cung Triệt vừa lấy lại tinh thần liền không nghe rõ. "Vâng? Mẫu hậu vừa nói gì vậy?"

Nhìn gương mặt tuấn tú lại lần nữa xuất hiện vẻ ôn hòa, tự tin ngày trước, Hoàng Hậu có chút né tránh, lắc đầu. "Không có việc gì, việc này không nên chậm trễ....Mẫu hậu sẽ nhanh chóng đi gặp Phụ hoàng con! Chỉ là..."

Nàng nhìn Cung Triệt muốn nói lại thôi. Chỉ là...Đó là muội muội con a! Chưa cần nói đến chuyện có hay không quan hệ huyết thống chân chính, đây đã là chuyện cả thiên hạ không chấp nhận được!

Nhưng cuối cùng, Hoàng Hậu lại không nói ra. Hiện giờ bọn họ trong sáng, vô tư, cần gì phải nói mấy lời đó?

Nghĩ đến sau này phải rất lâu nữa mới có thẩy nhìn thấy Hoàng Hậu, Cung Triệt ở lại bồi nàng trò chuyện lúc lâu sau mới rời đi.

Trong khoảnh khắc bước ra khỏi Phượng Tê Cung, Cung Triệt ngẩng đầu nhìn trời xanh cùng mây trắng vời vợi trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng trào khoái ý vô hạn!

Hắn phải rời khỏi đây, hắn muốn đi gây dựng sự nghiệp của chính bản thân hắn, đọ trí cùng thế nhân!

Cung Triệt lại nhìn về phía Chiêu Dương Điện phía xa xa, hơi hơi mỉm cười...Chờ lúc hắn quay trở về, hắn sẽ không còn là kẻ yếu nhược bị quản chế, giám sát nữa.

------------

Quả nhiên, ngày hôm sau, Cung Triệt vừa mới đưa ra thỉnh cầu rời khỏi kinh thành đi tu sửa kênh đào, cả triều đình đều ồ lên một mảnh.

Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn, Thái tử có phải bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nên điên rồi hay không? Phải biết rằng, vị trí Thái tử vinh hoa độc nhất vô nhị, cái ghế tốt như vậy, hắn lại thản nhiên chắp tay nhường lại, thỉnh cầu đi tu sửa kênh đào là chuyện gì?

Dựa theo kế hoạch của Thái tử, công trình này cực kỳ to lớn! Hơn nữa đích xác tuyệt diệu, có thể mang đến lợi ích không xuể! Một khi kiến tạo thành công, sẽ là công tích vĩ đại, lưu danh muôn đời! Nhưng ai biết được muốn tu sửa xong phải mất bao nhiêu năm? Năm năm? Tám năm? Hay mười năm đâu? Đến lúc đó mọi việc đã định, công lao hết thảy còn có ý nghĩa gì nữa? Dùng phương pháp này để đi tới ngôi cao, thật sự là quá ngu ngốc.

Cho nên, dưới ánh mắt quỷ dị nhưng không có một ai đứng ra phản bác, Cung Triệt một thân thẳng tắp, đối diện thánh nhan.

Hoàng Đế gõ gõ ngón tay vào long ỷ, rũ mắt suy nghĩ sâu sa.

Hôm qua, Hoàng Hậu phái người giao ra Phượng ấn, nói muốn tiến vào cửa Phập tịnh tâm cầu nguyện, vì dân cầu phúc. Hôm nay, nhi tử liền muốn rời khỏi kinh trị thủy, tu sửa Đại Vận Hà.

Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nghĩ rằng Thái tử đã nản lòng thoái chí, được chăng hay chớ mới có thể chấp nhận số mệnh mà rời kinh, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể thần thái sáng láng, tinh thần hứng khởi mà đứng ở chỗ này, Cung Thịnh cảm thấy, đứa con trai này của hắn cũng không có suy sụp như lời đồn.

Chỉ là không biết tại sao Thái tử lại thỉnh đi tu sửa kênh đào, thời gian quả thực quá dài!

Mà Cung Triệt bị Hoàng Đế nhìn chằm chằm đến phát lạnh, chẳng lẽ Phụ hoàng đã nhìn ra điều gì? Hắn tâm tư xoay chuyển, tinh thần liền tập trung cao độ!

"Đây là một việc tốt!"

Hoàng Đế đột nhiên cười to, thanh âm như chuông lớn khen nói: "Chủ ý này rất tuyệt diệu! Tuy rằng công trình to lớn, nhưng có thể thực sự kiến thành, chính là một việc tốt lợi nước lợi dân!"

Nhìn dáng vẻ này hẳn là đồng ý rồi?

Cung Triệt nhẹ nhàng thở ra.

Cung Thịnh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn. Bị Hoàng Đế nhìn như vậy, Cung Triệt tâm lại căng thẳng lên, lắng nghe hắn nói.

"Chuyện này, Trẫm sẽ toàn lực tác thành! Mặc kệ là tốn thời gian ít nhiều bao nhiêu, Trẫm sẽ tự mình làm chủ. Chỉ là, Triệt Nhi, con thực sự muốn gánh vác nhiệm vụ này sao?"

Cung Triệt hít một hơi thật sâu, lúc này, mặt mày hắn ôn hòa, bình tĩnh, khí chất nho nhã, ung dung của Thái tử lại một lần nữa xuất hiện trên người hắn.

" Nhi thần nguyện ý lĩnh mệnh, kênh đào một ngày không tu xong, nhi thần một ngày sẽ không trở về kinh!"

Quyết tâm của hắn làm các vị đại thần dưới triều hít sâu một hơi, Thái tử khẳng định đã phát điên rồi, chịu đả kích quá lớn đến điên rồi!

Cung Thịnh cũng thập phần ngoài ý muốn, hắn ngồi trên long ỷ khẽ rướn người lên phía trước một chút, tựa hồ muốn đem đối phương nhìn thấu, nhìn thật rõ ràng.

" Nhiệm vụ này vừa vất vả lại nặng nề vô cùng, Triệt Nhi có yêu cầu gì không?"

Cung Triệt chậm rãi mỉm cười, đem ý nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu nói ra.

" Nhi thần....có ba yêu cầu, thỉnh Phụ hoàng đáp ứng!"

"Hửm?" Đối với hài tử vẫn luôn luôn ôn hòa nho nhã, dáng vẻ cường thế, kiêu ngạo này đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Cung Thịnh xua xua tay. "Cứ nói đi, đừng ngại!"

Cung Triệt mỉm cười. " Yêu cầu đầu tiên, lần này rời đi, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian dài, nhi thần chỉ hy vọng Phụ hoàng có thể nhân nhượng vì Mẫu hậu đã tự nguyện trả lại Phượng ấn mà quan tâm, chăm sóc Người."

" Hiếu tâm đáng khen, Trẫm phê chuẩn!"

Cung Triệt hai mắt sáng ngời, lại cười. " Yêu cầu thứ hai, nhi thần hy vọng, bất luận nhi thần tu sửa kênh đào bao lâu, tu sửa như thế nào, Phụ hoàng đều không cần bận tâm phiền lòng lo lắng, chỉ cần toàn quyền giao cho nhi thần quản lý là tốt rồi."

Cung Thịnh có điểm kỳ quái, chẳng lẽ sẽ còn có người nào cùng hắn tranh cái chức chủ quyền này hay sao?

Hắn cười. "Việc này nặng nề vô cùng, Triệt Nhi một người có thể cáng đáng nổi sao?"

Cung Triệt nhẹ nhàng tiếp lời. "Đó chính là yêu cầu thứ ba của nhi thần. Nguyên nhân đúng là nhiệm vụ quá to lớn, nhi thần muốn cầu chư vị đại thần phí những anh hào trong gia tộc cùng đi theo, một là vì Đại Dục ta mà rèn luyện nhân tài, hai là vì cũng có thể vì nhiệm vụ to lớn này mà tùy ý sử dụng. Ba yêu cầu này, mong Phụ hoàng ân chuẩn!"

Cung Thịnh trong mắt chợt lóe tinh quang! Hắn trầm tư một lát, rồi mới từ từ rũ mắt nhìn về phía các đại thần.

"Các khanh có gì dị nghị không?"

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cái yêu cầu này chính là cùng phân chia công lao, bọn họ còn có thể phản bác cái gì.

Gia tộc nào mà chẳng có nhiều thứ nam, đệ tử không dùng đến. So với việc để bọn họ ở nhà làm tai họa ngầm ngày ngày nhòm ngó vào dòng chính thất, chi bằng phái một hai người rời đi, đến ngày trở về không chừng lại có được chỗ tốt! Còn việc người được phái đi có tài hoa hay tác dụng gì hay không, hừ, lại không phải chuyện Thái tử có thể quyết định đi!

Cho nên, trên triều nhất nhất đều gật đầu đồng thuận, ai ai cũng đều khen Thái tử nhân nghĩa, suy nghĩ chu đáo.

Cung Thịnh khẽ liếc mắt, thật đúng là đã lâu chưa được nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận đến vậy. Khoảng thời gian trước, ai nấy đều đỏ mắt như gà trống hiếu chiến, chỉ chực xông vào mổ xẻ lẫn nhau, hiện tại vai chính đã bị bức rời khỏi kinh, bọn họ thật đúng là dương dương tự đắc đi!

Mà Cung Triệt chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, nghe thấy lời khen ngợi cũng cười nhạt không nói!

Một tháng trước, những người này còn buộc ngoại nãi hắn uất ức tự sát, hiện giờ đều một lời khen hắn hiếu tâm đáng khen, này....thật đúng là lòng người ấm lạnh, chính là triều đường hiểm ác a! Hắn nỗ lực cưỡng ép bản thân mỉm cười đến ôn hòa, trong lòng lại lạnh giá khôn cùng. Triều đình như vậy, hắn nên quen thuộc rồi mới đúng !

Cung Triệt không khỏi nhớ tới Cung Dĩ Mạt. Đến cuối cùng thì, cũng chỉ có nàng là thực lòng suy nghĩ cho hắn, vì hắn mà bày mưu tính kế, vì hắn mà suy sét chu đáo mọi việc.... Cung Triệt trong lòng ấm áp, đột nhiên muốn nhanh chóng trở về nhà.

( A!A!A! Mấy chap này nghe Cung Triệt tự ảo tưởng mà muốn phát điên quá!!!! Tiểu Quyết của t thì như cameo ko thấy xuất hiện được phút nào, toàn thấy mấy cảnh ngứa mắt ngứa tâm mà nd mấy chap này thì khó kinh khủng, toàn âm mưu quỷ kế làm nhụt chí quá à QAQ.

Khs ko thể ưa được Cung Triệt, dù hắn chưa kịp làm cái gì cả. Mà tính ra, cả tiểu Quyết lẫn Cung Triệt đã ai làm ăn đc j đâu. Nhưng mà t vẫn thích cái suy nghĩ của tiểu Quyết hơn ấy, toàn tâm toàn ý với Mạt tỷ, mà lại rất thực tế, biết mình biết người chứ ko hề chăm chăm suy nghĩ cho bản thân như bên Hoàng Hậu vs Cung Triệt đâu nhé. Nhìn cách ghen của hai người là rõ rồi. Hay là do bà Hoàng Hậu làm mất thiện cảm với mik quá nên ghét ai ghét cả tông ti họ hàng nhể. Tóm lại là cho đến khi Mạt tỷ gặp lại tiểu Quyết t vẫn ứ muốn làm tí nào cả, mà cái chap ấy thì còn xaaaaaaaaa! Mn thấy bh mà t bỏ luôn làm chap Mạt tỷ gặp tiểu Q thì thế nào. Thật chứ làm mấy chap bày mưu tính kế này đau não quá hiuhiu)