Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, lại một cái hai năm trôi qua, Cung Quyết đã lên mười một, Cung Dĩ Mạt cũng tròn mười hai tuổi.

Trong khoảng thời gian này, nếu muốn nói chuyện gì khiến cho nhân sinh say sưa nhất, chắc chắn không thể không nhắc đến việc Dương Quang Công chúa được sủng ái như thế nào! Cũng không biết vì cái gì, Hoàng Đế đột nhiên đối với vị Công chúa đã từng biếm vào lãnh cung này sủng ái có thừa, ngay cả Thái tử muốn so, chỉ sợ cũng phải ngước nhìn đi.

Nàng thích ăn đồ lạnh, phòng bếp của Thái Cực điện một năm bốn mùa đều trữ đầy khối băng, thậm chí đủ để phục vụ cả Hoàng cung.

Nàng không quen dùng bô, Hoàng cung liền dựa theo bản vẽ nàng cấp, rầm rộ xây dựng cống thoát nước, cũng hao tốn nhân lực xây dựng bể nước cùng lưới lọc phức tạp. Từ đây, mỗi tòa cung điện đều có "Nước máy", thật ra lại tiết kiệm không ít nhân công.

Mọi việc như thế nhiều không đếm xuể, bất tri bất giác, nàng cũng làm được không ít chuyện tốt.

Ống thoát nước được xây dựng và triển khai toàn kinh thành, vì sạch sẽ, Công chúa còn tạo ra "Nhà vệ sinh chuyên dụng", "Giấy vệ sinh" các loại. Nàng còn nghĩ ra cách thức sản xuất "Giấy viết" thay cho thẻ tre, "Phô tô", "In ấn" để đẩy nhanh quá trình ghi chép cùng nhiều thứ gọi là "Cải thiện đời sống" khác nữa.....

Cái đầu nhỏ kia tựa hồ có vô tận ý tưởng kì diệu, cũng khó trách Hoàng Đế lại sủng ái àng như vậy, ngay cả đối với dân chúng, cũng đối với nàng như thiên tiên, mang ơn đội nghĩa.

P/s: Cảm giác như tỷ đang Hiện đại hóa, công nghiệp hóa đất nước vậy ╮(╯∀╰)╭

Nhưng mà nói ra tỷ có thể am hiểu mà tái tạo lại được mấy cái hiện đại như vậy thì đúng là lợi hại thật đấy, mình dùng bn năm rồi mà ko biết có chế được như tỷ không nữa, đôi khi thấy mình học hành bao năm mà vô dụng ghê luôn á (ಥ﹏ಥ) (ಥ﹏ಥ)

-------------------------------------------------

Chiêu Dương thiên điện.

(P/s: mn cứ tưởng tượng nó giống cái phòng khách nha)

Cung Thịnh ngồi dựa trên long ỷ, yên lặng lắng nghe các đại thần nghị sự, chỉ khác là, nơi này không phải Chính điện, cho nên lão nhân gia cũng không cần phải bệ vệ oai phong, mà ngồi bên cạnh hắn, cũng không giống như lẽ thường, không phải là Thái Tử hay trọng thần, mà là một vị Công chúa. Lúc này, nàng cũng đang ngồi dựa trên ghế mềm bên cạnh Hoàng Đế, tác phong cùng Cung Thịnh giống nhau như đúc.

Một buổi nghị luận chính sự của quốc gia, sao có thể có nữ quyến tham dự cùng? Không ít lão thần lộ vẻ bất mãn, nhưng một số thần tử trẻ tuổi đã sớm tiếp thu sự thật này, thậm chí bọn họ còn cảm thấy, không trực tiếp mang Công chúa thượng triều, đã là Hoàng Đế thu liễm.

Lúc này, bọn họ đang thương nghị sự tình còn chưa có cách giải quyết trên triều bàn đến Chiêu Dương điện, xem như tăng ca.

Cung Dĩ Mạt không có tinh thần, ngáp một cái, lại chọc giận một đám lão thần cổ lỗ sĩ!

Hiện giờ bọn họ đang ở thảo luận hạn hán hàng năm ở Tây Châu, trong lúc nhất thời vẫn chưa đề ra được thượng sách.

Tây Châu là một vùng bồn địa, quanh năm nguồn nước khan hiếm. Ở nơi đó, con dân sinh hoạt đều thiếu nước trầm trọng, càng đừng nói gieo trồng hay chăn nuôi, có khi ông trời không chiều lòng người, lại xảy ra hạn hán, lương thực thực phẩm héo khô. Cho nên, cứ một năm lại có hai ba lần Hoàng Đế phải ra tay cứu tế, xem như cấp cứu vấn đề trước mắt.

P/s: bồn địa là vùng đất lớn thấp trũng hơn so với địa hình ở xung quanh nó. Mn có thể tưởng tượng đến cái mũ lật ngược ấy, giống địa hình lòng chảo của Điện Biên Phủ nước ta vậy.

Mọi người bàn bạc hồi lâu, cũng không có thượng sách, có người chớp mắt, ngó Cung Quyết liếc mắt một cái, trầm giọng nói.

"Tây Châu đất đai cằn cỗi, bá tánh hàng năm chịu gió cát, khô hạn, thập phần vất vả. Nói ra, hiện giờ thái bình thịnh thế, Trấn Tây Vương cũng không cần nhiều binh mã như vậy, nếu mười vạn binh mã thu hồi một nửa, áp lực của triều đình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Cung Quyết nghe vậy, híp mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười.

Hắn mới mười một tuổi đã cao hơn Cung Dĩ Mạt nửa cái đầu, mặt mày lạnh lùng, khí chất thanh cao, đã dần dần trở thành một công tử thế gia. Nhưng mấy năm nay, hắn nghe theo lời Cung Dĩ Mạt, an tĩnh giấu tài, làm cho người ta một cảm giác, trừ bỏ võ nghệ, hắn không còn điểm nào nổi bật.

Mà vấn đề hạn hán Tây Châu, hắn đã sớm cùng Hoàng tỷ bàn qua. Từ sau đại thọ của Thái Hậu, gặp lại biểu thúc, hắn cùng Trấn Tây Vương quan hệ khăng khít, tốt đẹp dần lên. Vấn đề của Tây Châu, hắn đã sớm lo lắng đến, nhất định một ngày nào đó, sẽ có người dùng cớ này để đoạt lấy binh quyền trong tay ông ngoại, nhưng Hoàng tỷ nghe xong hai mắt sáng ngời, còn nói với hắn đây không chừng lại là một cơ hội hiếm có.

Nghĩ vậy, Cung Quyết không khỏi nhìn về phía nữ hài đang mơ màng sắp ngủ gật, mặt mày thoáng chốc hiện lên vẻ ôn nhu.

Vị lão thần này nói cũng có vài phần đạo lý, hàng năm triều đình cứu tế, cũng phải tính toán qua một phen, nơi đó ít người một chút sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Cho nên, không ít người đi theo phụ họa.

Nhưng cách này lại chỉ trị phần ngọn mà không trị tận gốc, Cung Thịnh khẽ nhíu mày, cảm thấy có tai họa ngầm, nhưng cũng không phản bác.

Lúc này, Tả tướng tiến lên một bước nói.

" Bệ hạ, lão thần cho rằng Phổ đại nhân nói có lý. Trấn Tây Vương trấn thủ Tây Châu đã mấy năm, đối mặt với đại hạn Tây Châu lại bó tay không có biện pháp, dám chắc là tuổi tác đã cao, khó có thể lại gánh vác trọng trách này, cũng nên hồi kinh dưỡng lão."

Ngôn ngữ nghe rất đường hoàng, nhưng lại đem nan đề tất cả mọi người không giải quyết được, đẩy toàn bộ lên người Trấn Tây Vương quản hạt vô năng. Kêu hắn về kinh dưỡng lão, nói thật dễ nghe, nếu là ở Tây Châu, Trấn Tây Vương danh xứng với lực, nhưng chỉ cần trở lại kinh thành, trong tay không có binh quyền, Trấn Tây Vương bất quá chỉ là một lão ông nhàn tản mà thôi. Đến lúc đó đừng nói đến che chở gia tộc, không gặp nạn đã là chuyện tốt.

Hoàng Đế biết đạo lý này, tạm thời cũng không nghĩ sẽ thay đổi người, lại thật sự không giải quyết được vấn đề này, không khỏi cúi đầu nhìn về phía Cung Dĩ Mạt.

"Hoàng nhi, việc này con thấy thế nào?"

Thấy Hoàng Đế đi hỏi Công chúa chính sự thấy thế nào, không ít đại thần lộ vẻ không vui, nhưng lúc trước đã từng có vài lần gϊếŧ gà dọa khỉ, hiện giờ cũng chỉ dám buồn bực trong lòng, không dám lại nói ra.

Cung Dĩ Mạt vốn dĩ đã thiu thiu ngủ rồi, nghe thấy Hoàng Đế gọi đến, nàng mờ mịt mở mắt, hỏi chuyện gì.

Cung Thịnh lại thập phần kiên nhẫn, đầu tiên là đem hoàn cảnh cùng địa lý Tây Châu nói qua một lần, hồi sau mới nói.

"Tả tướng cho rằng Trấn Tây Vương trấn biên nhiều năm, lại đối mặt với hạn hán bó tay không có biện pháp, là vì vô năng, kêu trẫm đem Trấn Tây Vương thay thế. Cũng có người nói Tây Châu mười vạn binh mã quá nhiều, không có gì dùng, muốn trẫm rút về một nửa!"

Hắn cúi đầu, nói nhỏ với Cung Dĩ Mạt, cố tình thanh âm lại lớn cho toàn bộ cung điện đều nghe thấy, không ít đại thần da mặt cứng đờ, phi thường xấu hổ.

Nghe xong từ đầu đến cuối, Cung Dĩ Mạt chớp chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu. Lúc này, nàng chỉ cài một trâm hoa đơn giản, lúc nghiêng đầu, hàng tua ngọc lục sắc đều rủ xuống một bên, tôn lên gương mặt trắng nõn như bạch ngọc.

"Trấn Tây Vương vô dụng? Mười vạn binh mã quá nhiều? Hàng năm khô hạn bó tay không biện pháp?"

Càng nói, nàng càng khinh bỉ nhìn mọi người liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói. "Nhi thần ngược lại cảm thấy kẻ nói ra lời này không hiểu sao lại có thể ngẩng cao đầu kêu nhân tài đâu, thật sự là ngốc nghếch cực kỳ."