144

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!

145: Ngươi muốn gả, ta muốn cưới

Cung Quyết nhận được tin báo, lập tức muốn rời đi!

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua vẻ mặt có phần nôn nóng của Hoàng Hậu, lạnh lùng cười. Bọn họ nhiều người như vậy ở đây chờ, mà Cung Triệt, lại đi đến nhà hắn?! Thật là thú vị!

Đang lúc hắn đứng dậy chuẩn bị cáo biệt với Hoàng Hậu, một tiếng thông truyền xa xa xướng lên.

"Thái Tử đến ——"

Diễn biến này khiến Cung Quyết có phần ngạc nhiên....Hắn suy nghĩ, lại ngồi xuống, mà đám nữ quyến đang có phần nôn nóng chờ đợi cũng sôi nổi nghiêng đầu nhìn, chỉ lát sau, đã thấy một thân ảnh màu trắng loạng choạng đi đến, hắn đi rất mau, nhưng tóc tai tán loạn, một bộ dáng say sưa bất tỉnh nhân sự.

"Triệt Nhi!"

Hoàng Hậu giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng từ Phượng tọa đi xuống. Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ nhìn thấy Cung Triệt suy sút như vậy bao giờ!

Mái tóc đen dài của hắn tùy ý xõa trên vai, hai mắt mê ly, khóe miệng mang theo trào phúng cười lạnh. Bộ dáng ôn hòa nghiêm cẩn bấy lâu nay giờ đây pha thêm một chút phong lưu không câu nệ, nhìn qua đầy vẻ suy sút nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác quyến rũ khác thường.

Nhưng hắn không vui vẻ, cũng không rơi nước mắt. Chỉ là, cảm giác đau thương cùng thống khổ lại bao trùm toàn thân, không tài nào xua tan nổi!

"Ô... Mẫu hậu ạ?"

Cung Triệt giơ bình rượu híp híp mắt, cố gắng nhìn ra người đang tới gần. Gương mặt trắng nõn đỏ ửng vì rượu, hai mắt long lanh ánh nước, khi cười lên, rất là kinh diễm.

"Mẫu hậu.....Đây là người đang tuyển phi cho ta đấy sao?"

Lời nói không chút cố kỵ, làm không ít quý nữ đỏ ửng mặt ngượng ngùng.....

Vốn dĩ, các nàng nhìn thấy bộ dáng này của Cung Triệt còn vô cùng kinh ngạc, có chút không hài lòng, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, lúc hắn say rượu thậm chí thần sắc còn càng thêm sinh động, cũng kinh diễm tuyệt luân, làm người ta không dời được tầm mắt.

Tâm tình quý nữ dần dần trở nên nóng bỏng..... Hiện giờ, Thái tử yên ổn ngồi ở cái ghế Đông Cung, chỉ cần không phạm phải sai lầm nào quá đáng, thì mấy năm nữa cũng không có ai có thể lay động được địa vị của hắn, cho nên, nếu có thể thuận lợi gả cho hắn, cũng đồng nghĩa với việc đã đặt một chân lên bảo tọa Hoàng Hậu!

Cho nên, một câu Cung Triệt nói ra làm các nàng ai nấy đều đỏ mặt, đồng thời, cũng ngồi thẳng thân mình, biểu lộ ra tư thái xinh đẹp nhất của bản thân.

Đáng tiếc, hiện tại hắn cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, trong lòng chỉ tràn đầy một âm thanh, một câu nói.....

Cung Dĩ Mạt chúc hắn sớm sinh quý tử....Ha ha ha, sớm sinh quý tử!

Hoàng hậu ngây cả người, vội nói. "Đừng hồ nháo, mau ngồi xuống đi!" Nói, liền gọi người đi đỡ hắn.

Yến hội được tổ chức trong Đại điện, nhóm quý nữ ngồi ở bên trái, còn các Hoàng tử, công tử ngồi ở bên phải. Vị trí của Cung Triệt tất nhiên là chỗ ngồi chủ vị bên phải, căn bản không cần chỉ dẫn.

Mà Cung Triệt ngửa đầu uống một ngụm rượu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cung Quyết đang ngồi bên cạnh chỗ ngồi của mình, lạnh lùng cười.

Không đợi cung nhân tới đỡ mình, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đảo đi về phía trước. Mà Cung Quyết dường như cũng nhận ra được, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn không đi về vị trí chủ tọa, mà trực tiếp ngã nhoài trên bàn rượu của mình, ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó, thấp giọng cười.

"Ngươi biết không?....Ta thất bại rồi!"

Đồng đáy huyệŧ Quyết co rụt lại, hai mắt không khỏi híp lại, che dấu nội tâm rung chuyển!

Thất bại?! Hắn bày tỏ với Hoàng tỷ rồi?!

Nhưng Cung Triệt hoàn toàn chẳng quan tâm đến hắn chấn động, hắn đưa đôi mắt ảm đạm nhìn đối phương, cười, giống như đang cười nhạo.

"Nàng nói....nàng không chấp nhận được việc vi phạm luân thường đạo lý, ta không được.....ngươi cũng không được! Ha ha ha ha!"

"Triệt Nhi!"

Hoàng Hậu nóng nảy, vội vàng tiến lên vài bước, kêu một tiếng, hơn nữa ra hiệu bảo cung nhân nhanh chóng chạy đến đỡ hắn, đừng để hắn thất thố thêm nữa.

Cung Triệt bị Hoàng Hậu kêu một tiếng, dường như đã phục hồi lại được tinh thần. Hắn mờ mịt quay đầu lại, đẩy ngã cung nhân, sau đó đi đến giữa đại sảnh.

Đại điện huy hoàng, rực rỡ phụ trợ cho hắn một thân y phục trắng ngà giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần, chỉ là sâu trong đáy mắt bi thương vùng vẫy, không người thấu hiểu.

"Triệt Nhi....con say rồi!"

Hoàng Hậu vô cùng đau đớn lắc đầu, đột nhiên có chút hối hận để hắn đi tìm Cung Dĩ Mạt.

Bộ dáng này của hắn cũng không có cách nào tuyển phi được, Hoàng Hậu thở dài.

"Thôi vậy, người đâu, Thái tử say rượu, đưa hắn về Thiên điện nghỉ ngơi đi."

Cung Triệt nghe vậy, vung tay lên, không cười, cũng không động, chỉ thẳng tắp đứng ở đó, đột nhiên....trong mắt hắn, mê ly dần rút đi, chỉ còn lại lạnh nhạt, cùng đau khổ tột độ.

"Ta không say...Những người này....Mẫu hậu, Người muốn ta cưới ai?"

Hắn nhìn xung quanh một vòng, lời nói vang vọng trong không gian rộng lớn.

Ai cũng được, dù sao cũng không phải là nàng, mà nàng cũng sẽ không để ý!

Người trong đại sảnh đều yên lặng, giống như bị dọa cho ngây người. Đủ loại ánh mắt đều dừng trên người Cung Triệt, Thái tử hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tính tình thay đổi, thất thố đến như vậy?

Thấy không có ai trả lời, hắn lại tái nhợt cười.

"Hoặc là, ai nguyện ý gả cho ta?"

Hoàng Hậu lặng người, tức giận hô: "Hoang đường!"

Nhưng bà còn chưa dứt lời, đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên đứng lên!

Nàng bước ra vài bước, cúi đầu, đem túi thơm mang theo bên người xuống, thấp giọng nói.

"Thần nữ Tô thị, tham kiến Thái tử!"

Nói rồi, dâng túi thơm lên trước mặt, cúi đầu, gò má đỏ bừng, nhưng âm thanh thốt ra vô cùng rõ ràng.

"Túi thơm này bên trong bỏ hương liệu có tác dụng thanh tỉnh tinh thần, sảng khoái trí óc...Mong Thái tử không chê."

Không ít người thầm hít một hơi, nàng ta đây là đang tự tiến cử sao? Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử nào chủ động như Tô Diệu Lan này!

Nhưng làm mọi người ngoài ý muốn chính là, Cung Triệt không từ chối túi thơm này, hắn liếc mắt đánh giá người trước mặt một cái, chậm rãi cười, nụ cười này vô cùng quyến rũ, dường như muốn câu mất hồn của người ta.

"Ngươi muốn gả cho ta ư?"

Tiếng nói trầm thấp ôn nhu, làm cho Tô Diệu Lan mặt đỏ bừng bừng, không dám ngẩng đầu!

Bộ dáng này của nàng, không biết vì sao, lại làm Cung Triệt cười khổ một chút, hắn xoay người nhìn Hoàng Hậu.

"Mẫu hậu....Người này được không?"

Hành động này, làm Tô Diệu Lan toàn thân cứng đờ! Cả mặt bỏng rát, vô cùng nhục nhã.

Nhưng nàng đã cắn răng đi lên con đường này, tuyệt đối không thể quay đầu đc nữa rồi.

Hoàng Hậu vôi vàng tiến lên, ngăn cách giữa hai người, lạnh mặt nói với cung nhân. "Thái tử say rồi, đưa về cung nghỉ ngơi đi!"

Cung nhân lại lần nữa tiến lên muốn đỡ Cung Triệt, mà Cung Triệt lại thấp giọng nở nụ cười, hắn cười đến cong lưng gập gối, cười ha ha ha! Chỉ là nụ cười này, càng ngày càng đau khổ, càng ngày càng trống rỗng, cuối cùng lại có chút điên cuồng!

"Triệt Nhi...."

"Mẫu hậu!" Cung Triệt đánh gãy lời nói của bà, chậm rãi đứng thẳng lên, chỉ vào Tô Diệu Lan, vô cùng tùy ý.

"Nếu nàng muốn gả cho ta, vậy thì...chọn nàng đi."

Nói rồi, cũng không cần người nâng, hắn nhanh chóng rời đi, dường như từ bấy đến giờ chưa từng uống say....

Để lại mọi người ồ lên kinh ngạc!

Kết thân cứ như vậy mà chọn ra rồi? Này....cũng quá tùy ý đi.....

Tất cả các quý nữ có mặt ngày hôm nay trong lòng đều thầm hận Tô Diệu Lan thật quá thủ đoạn, đúng là có can đảm! Nàng ta thế mà dám vứt đi lễ tiết mặt mũi để mà tự tiến cử, nếu như Thái tử không chấp nhận nàng, xem nàng ta xoay xở như thế nào chứ?

Mà Tô Diệu Lan cũng kinh hỉ đến ngoài ý muốn! Nàng thật sự không nghĩ tới, thế nhưng nàng lại có thể dễ dàng được Thái tử chấp nhận như vậy! Nàng muốn trở thành Thái tử phi, nàng là Thái tử phi!