Ta đương nhiên không phải là Cố Nguyệt Như.

Cố Nguyệt Như là ánh trăng sáng trong lòng Thẩm Hoài Đình.

Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, vốn nên nắm tay nhau sống đến cuối đời. Nhưng bởi vì cha của Cố Nguyệt Như khi thượng triều đã nói lời sai nên bị Bệ hạ trách phạt, còn hứa hôn nàng ta với Tam hoàng tử không được sủng ái.

Rồi lệnh cho Thẩm Hoài Đình cưới ta.

Ngày hôm đó, Thẩm Hoài Đình quỳ trước cửa cung, cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Nhưng lại bị Hoàng thượng đánh hai mươi trượng, rồi sai hộ vệ đưa người về phủ.

Hắn có một tình cảm sâu sắc với Cố Nguyệt Như.

Sâu sắc đến nỗi ghét bỏ ta – người đã chiếm mất vị trí phu nhân của Cố Nguyệt Như.

Thành hôn chưa tới ba ngày, hắn đã suốt ngày lăn lộn ở thanh lâu, chơi đùa với những cô nương ở đó.

Khiến cho ta trở thành chuyện cười lớn nhất Thịnh Kinh.

Bọn họ thậm chí còn âm thầm cá cược, cược rằng ta nhiều nhất là một năm sẽ cùng hắn hòa ly.

Nhưng đến bây giờ, cũng đã ba năm rồi.

Ta đối xử với Thẩm Hoài Đình ngày càng tốt hơn, quan tâm từng li từng tí.

Hắn đến thanh lâu uống say bí tỉ, ta cũng không quan tâm thân phận mà đến đó đón hắn về nhà.

Một lần lại một lần.

Những kẻ trước kia cười nhạo ta không nắm giữ được trái tim của phu quân, đến bây giờ lại không nói ra được nửa lời cay nghiệt, chỉ còn than thở thương xót cho ta.

Nhưng, ta không hề đáng thương.

Ta đưa Thẩm Hoài Đình hồi phủ, chỉ là vì thích ngắm nhìn dáng vẻ của hắn lúc say ——

Hắn khi đó trông lanh lợi hiếm thấy, dựa vào xe ngựa ngủ say, ánh sáng lờ mờ chiếu vào trên mặt hắn, càng làm cho gương mặt hắn trở nên sắc cạnh rõ ràng ——

Cũng càng khiến hắn trông giống Tiểu tướng quân của ta.