Ngọn giáo làm bằng đá vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Bàaaaaang!

Những mảnh đá nhỏ bắn ra tứ phía.

Rắc.

Một cột lửa vọt lên không trung.

Cale có thể nhìn thấy một thanh kiếm làm bằng lửa.

Cậu có thể nhìn thấy White Star đang trừng mắt nhìn mình từ phía sau thanh kiếm lửa đang phóng thẳng lên trời.

Ngọn giáo đá mà Cale bắn ra đã gãy.

Tuy nhiên, Cale không bị ảnh hưởng nhiều lắm vì nó chỉ là một ngọn giáo nhỏ bằng đá.

Cale, người đang nhìn chằm chằm White Star hét lên.

"Ron!"

White Star đã buông roi gió.

Roi gió bắt đầu tự di chuyển.

Shhhhh!

Roi gió biến thành một cơn gió lốc mạnh hơn nhiều so với trước khi nó đi theo đường đi của roi như một làn sóng trên những viên sỏi trắng.

Đường đi của roi hơi hướng về phía Choi Han và tấm khiên màu trắng khi nó nhắm vào một người nào đó phía sau họ.

Choi Han theo làn sóng roi gió, nhưng gió nhanh hơn.

Diện mạo thực sự của sức mạnh cổ đại thuộc tính gió của White Star đã được tiết lộ.

Sức mạnh và tốc độ của cơn lốc này không thể so sánh được với cơn lốc thông thường của Cale.

Hong đứng bên cạnh Raon kinh hoảng hét lên.

"Ông nội!"

Roi gió, cơn lốc có hình dạng giống một con rắn lớn, khiến Ron và pháp sư choáng ngợp.

Bàaaaang!

Họ nghe thấy một tiếng nổ khác.

"Cha!"

Beacrox hét lên và Choi Han, người đang chạy về phía Ron, bối rối.

Một thứ gì đó bay vào không trung ngay lúc đó.

Đó là Ron.

Có một tấm khiên màu trắng bên dưới chân ông.

Tấm khiên màu trắng giúp Ron lơ lửng trong không trung.

"Chết tiệt."

Tuy nhiên, Ron trông không được vui cho lắm.

Ông cau mày sau khi nhìn vào hai bàn tay trống trơn của mình.

"...Khụ! C, Chúa thượng......!"

Giờ đây, pháp sư không còn nằm trong tay Ron nữa.

Swooooosh-

Roi gió cắt qua những viên sỏi trắng và đưa pháp sư ra khỏi Ron.

"... Ugh......!"

Pháp sư đổ một ít thuốc lên cổ tay bị cắt của mình trước khi đặt một cuộn ma thuật ở đó.

Dường như hắn đang cố gắng cầm máu.

"Chậc."

Ron tặc lưỡi khi theo dõi hành động của pháp sư.

Quá tệ.

Người mà White Star nhắm tới bằng cây roi suốt thời gian qua là pháp sư. Đó là lý do tại sao Ron không thể không buông tha pháp sư khi phóng lên không trung cùng với tấm khiên trắng.

"... Thưa Chúa thượng!"

Đôi mắt của vị pháp sư đầy ngưỡng mộ.

Chúa thượng White Star của hắn là một người không quan tâm nhiều đến thuộc hạ của mình. Một người như vậy lại giải cứu hắn không những không làm mất lòng tin của hắn mà còn củng cố lòng trung thành của hắn.


Tuy nhiên, đồng tử của pháp sư nhanh chóng bắt đầu rung chuyển.

"Khụ!"

White Star đã ho ra máu.

Hắn đã chú ý đến Cale trong suốt thời gian cứu thuộc hạ của mình.

Mọi thứ yên lặng trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Không ai dám nói gì.

Tách. Tách.

Những giọt máu nhỏ xuống khóe miệng của White Star rồi lăn xuống cằm trước khi rơi xuống đất nhuộm đỏ những viên sỏi trắng.

White Star có thể nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ sẫm.

"He, hehe......."

Hắn có thể thấy một người đang cười.

Bên trong miệng của người đó hoàn toàn bị bao phủ bởi máu đỏ sẫm đến mức không thể phân biệt được phần nào là lưỡi và phần nào là răng.

Máu đó chảy ra với lượng còn nhiều so với White Star và nhuộm quần áo của người đó và mọi thứ khác xung quanh cậu ta thành màu đỏ sẫm.

"Có vẻ như cả hai chúng ta đều ho ra máu khi sử dụng sức mạnh của mình."

White Star có thể thấy Cale đang nhìn hắn và cười.

Mặt khác, có một người không thể nhìn thấy khuôn mặt của Cale lúc này.

Tách, tách.

Vua lính đánh thuê Bud Illis tiếp tục quan sát White Star khi chất lỏng màu đỏ sẫm chảy từ miệng Cale xuống vai anh ta.

Cale đã giải thích kế hoạch cho cả nhóm trên đường trở lại đây. Lời giải thích đó một lần nữa được chuyển đến tâm trí của mọi người bằng ma pháp của Raon.

Ron sẽ tấn công tay và chân của pháp sư để làm gián đoạn ma pháp dịch chuyển.

Nó đã diễn ra theo đúng kế hoạch cho đến thời điểm đó.

Sau đó, ta sẽ tấn công White Star bằng một ngọn giáo đá.

Bud đã hỏi về kế hoạch khi anh ấy chạy và cõng Cale trên lưng.

Sau đó thì sao?

Không có chuyện White Star bị đánh bại dễ dàng như vậy.

Ai biết được? White Star có lẽ sẽ bỏ chạy?

Cale đã trả lời một cách thờ ơ trước câu hỏi của Bud.

Ngay lúc này, chúng ta không đủ mạnh để giết White Star. Đó là lý do tại sao chỉ cần nhìn hắn trốn thoát trong khi chúng ta trốn là đủ.

Bud mím môi khi nhớ lại cuộc trò chuyện đó.

Bỏ chạy cái mông ấy!

White Star đang nhìn chằm chằm vào Cale không hề có dấu hiệu muốn bỏ chạy. Có thể đó là một phản ứng hiển nhiên.

Không đời nào hắn lại bỏ chạy sau khi bị ngọn giáo bằng đá đó tấn công cả.

Chỉ có một ngọn giáo lớn bằng đá nhọn.

Tại sao một người có thể điều khiển roi gió và kiếm lửa lại sợ một ngọn giáo bằng đá?

Bud bắt đầu đau đầu nghĩ cách đối phó với tình huống này.

Tuy nhiên, ngay sau đó, vai anh khẽ rung lên.

... Cale?

Bud Illis mở to mắt.

"...Này."

Cale đã rời khỏi lưng của anh. Tất nhiên, cậu ấy không đi xuống như thể cậu vẫn ổn được. Tay Cale run lên khi nắm lấy cánh tay Bud để xuống.

Cả hai chân cũng hơi run khi đứng lên.

... Đây không phải là diễn kịch!

Bud có thể nói việc tay chân Cale run rẩy không phải là một hành động diễn kịch. Đó là bởi vì cơn run rẩy mà anh cảm nhận được không phải là thứ có thể giả vờ được.

"Cale!"

Bud thấp giọng gọi Cale trong vô thức.

Cale và Bud nhìn nhau.

"Tôi chưa sử dụng nó."


Gì?

Bud không hiểu Cale đang muốn nói gì.

Chưa sử dụng nó?

Cậu ta chưa sử dụng cái gì?

Tuy nhiên, Bud nhanh chóng nhớ lại kế hoạch mà Cale đã giải thích.

Nếu Cale sử dụng sức mạnh của mình trong trận chiến này...

Nó sẽ chỉ là cây giáo đá.

... Không phải cậu ta chỉ sử dụng giáo đá sao?

Nó xảy ra vào lúc đôi mắt Bud trở nên đầy bối rối.

"Đồ khốn ngu ngốc kia!"

Anh nghe thấy giọng ai đó.

Bud quay đầu lại.

Anh nhìn về phía cái lỗ trên đỉnh mái vòm bằng đá tảng lớn. Rồng cổ đại Eruhaben đang lơ lửng trên cái hố là người đã hét lên.

"Cale-nim."

"Nhân loại!"

Bud cũng có thể nhìn thấy Raon và Choi Han, những người di chuyển đến bên cạnh anh, không, bên cạnh Cale từ khi nào.

Bud sau đó nhận ra ý nghĩa của Cale đối với những ngọn giáo bằng đá.

Anh không phải là người duy nhất nhận ra điều đó.

Mọi người ở đây đều nhận ra điều đó vào thời điểm này.

Không thể cản được.

Oooooooong-


Một rung động mạnh phân tán theo mọi hướng.

Rắccc.

Âm thanh của một thứ gì đó nứt toác tràn khắp chiến trường.

Mái vòm bằng đá tảng lớn.

Mái vòm đó đã bắt đầu nứt.

Tuy nhiên, nó không bị phá vỡ.

Bùm!

Những tảng đá tạo nên mái vòm bắt đầu tách ra.

Mỗi tảng đá biến thành một ngọn giáo lớn bằng đá.

Những ngọn giáo sắc nhọn đều bắt đầu chĩa về phía White Star.

"... Ha, haha."

White Star đang cười hoài nghi.

Hắn có ít nhất một phần trăm nghi ngờ Cale đang giả bộ khi ho ra toàn bộ máu đó.

Tuy nhiên, bây giờ hắ không còn lý do gì để nghi ngờ nữa.

"Cậu thực sự, thực sự muốn cố gắng kết thúc mọi việc ngày hôm nay."

Cách cơ thể của Cale run rẩy không phải là thứ mà có thể giả bộ được.

Tại sao?

White Star nắm chặt tay. Đó là vì tay hắn cũng đang run.

Hắn đã nắm chặt tay để che đi sự run rẩy này.

Sau đó dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng.

Cale bắt đầu nói chuyện với hắn.

"Tất nhiên. Chúng ta cần phải kết thúc nó ngay bây giờ."

White Star và Cale nhìn nhau.


"Trước khi ngươi cố gắng để có được sức mạnh cổ đại thuộc tính đất."

White Star bắt đầu nhếch mép. Hắn nhìn về phía Vua lính đánh thuê đang đứng cạnh Cale.

"Có phải cậu nghe nói về điều đó từ Vua lính đánh thuê đúng chứ?"

"Tất nhiên."

Cale không có vấn đề gì khi thừa nhận điều này. Sau đó tự tin nói thêm.

"Vậy nên, tại sao bọn ta không nên giết ngươi trước đó chứ?"

Tay phải của White Star bắt đầu di chuyển.

Roi gió cũng bắt đầu di chuyển.

"Chúa thượng......"

Roi gió hạ xuống pháp sư bên cạnh Gấu. Sau đó nó quay trở lại phía White Star.

Thanh kiếm lửa vẫn còn trong tay phải của  hắn và con rắn gió lớn bắt đầu gầm rú bên cạnh.

Ooooooong!

Mái vòm lớn đã biến mất.

Thay vào đó, vô số ngọn giáo bằng đá đang nhắm vào lửa và gió của White Star.

"...Nhân loại."

Cale có thể nghe thấy giọng nói của Raon sau lưng.

Cậu cũng nghe thấy tiếng thì thầm khẩn trương của Bud.

"Này, tên kia! Cậu đã không hề giải thích đây chỉ là giáo đá! Cậu không nghĩ đến cơ thể của chính mình sao? Tôi đã nghĩ cậu sẽ để cho White Star trốn thoát! Nhưng nhưng-!"

Nhưng cái quái gì đã xảy ra với tình huống này?

Có vẻ như nó sẽ không kết thúc một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, Bud không thể nói gì khác. Choi Han đã nắm lấy vai anh. Sau đó Choi Han thì thầm vào tai anh.

"... Tất cả những gì anh đã nghe. Anh nhớ tất cả, phải không?"

Những điều họ đã nghe từ Cale.

Biểu cảm của Bud thay đổi. Anh biết Choi Han đang nói về điều gì.

Đó là thời điểm đó.

Bàn chân hơi run của Cale dậm xuống đất.

Bùm!

Những viên sỏi trắng bắn lên khi mặt đất bắt đầu rung chuyển. Cale bắt đầu nói.

"Tất cả lùi lại."

Cale rời tay khỏi tay Bud và tự mình đứng thẳng dậy.

Cậu hướng cả hai cánh tay của mình về phía White Star.

Swooooooosh-

Gió xung quanh White Star càng mạnh hơn.

Cale bắt đầu mỉm cười khi nhìn vào cơn gió đó.

Cậu nghe thấy giọng nói của Đá Tảng trong đầu.

[Cậu thực sự sẽ làm điều đó?]

Tất nhiên.

Cale nhớ lại <Sự ra đời của một anh hùng> của Choi Jung Gun.

Những gì cậu đang nghĩ về là thông tin đã có trên một trong những trang.

Phần này đã được viết bằng ngôn ngữ chung của Đông lục địa.

<Trận chiến cuối cùng chống lại White Star, kẻ muốn trở thành một vị thần.>

<Trận chiến đó sẽ không thể xảy ra nếu không có Người bảo vệ.>

Đã có thông tin về trận chiến cuối cùng.

Người bảo vệ chắc chắn đang nói về Đá Tảng đáng sợ.

<Dù từ trên cao nhìn xuống vạn vật nhưng nơi sinh tồn của vạn vật là mặt đất. Ngay cả những con chim trên trời cuối cùng cũng ngủ trong nhà của chúng trên mặt đất.>

<Sét, mưa, và thậm chí cả thiên thạch đều rơi xuống đất. Tuy nhiên, mặt đất vẫn vững chắc mà không bị vỡ.>

<Chúng tôi đã có thể đánh bại White Star sau khi Người bảo vệ chặn tất cả các cuộc tấn công thuộc tính bầu trời của White Star.>

Sau đó, có những thứ Choi Jung Gun đã viết bằng tiếng Hàn bên dưới nó.

Những lời đó là suy nghĩ và cảm xúc của Choi Jung Gun về trận chiến cuối cùng.

<Trận chiến này cực kỳ khó khăn vì White Star có cả sức mạnh cổ đại thuộc tính trời và thuộc tính đất.>

<Tuy nhiên, nếu ...>

<... Nói theo giả thuyết ...>

<Nếu White Star không có sức mạnh cổ đại thuộc tính đất ...>

<Nếu Ngài Đá Tảng đáng sợ có cả hai sức mạnh cổ đại thuộc tính đất trên thế giới ...>


White Star hiện tại chỉ có thuộc tính bầu trời mà không có thuộc tính đất.

Cale có một sức mạnh thuộc tính đất duy nhất.

Chỉ có hai sức mạnh cổ đạ thuộc tính đất trên thế giới này.

Bud đã hỏi Cale một câu hỏi.

...Cậu đã tìm ra nó chưa?

Anh ta đã hỏi Cale liệu cậu đã tìm ra điểm yếu của White Star hay chưa.

Đây là câu trả lời của Cale.

Có lẽ.

Cale nhớ lại rõ ràng một thứ khác đã được viết bằng tiếng Hàn.

<Mặc dù đất không thể đánh bại bầu trời một mình, nhưng một trận chiến dễ dàng hơn sẽ có thể xảy ra với sự giúp đỡ của những người sở hữu các thuộc tính khác.>

Trận chiến này.

Cale cần xác nhận về điều mà cậu hiện đang không chắc chắn trong trận chiến này.

Nếu cậu đã có được đất...

Liệu cậu có thể đánh bại bầu trời của White Star nếu cậu độc chiếm sức mạnh cổ đại thuộc tính đất không?

Cậu cần phải tìm hiểu.

Tại sao?

Bởi vì Cale cũng có những sức mạnh cổ đại thuộc tính khác.

Hơn nữa, bạn của cậu vẫn rất mạnh ngay cả khi không có sức mạnh cổ đại.

Cale giậm chân một lần nữa.

Bùm!

Mặt đất tiếp tục rung chuyển.

Choi Jung Gun đã ghi lại những điều sau đây.

<Bầu trời có thể nhìn xuống mặt đất, nhưng không thể phá hủy nó.>

<Mặt đất có thể nhìn lên trời, nhưng không bao giờ khuất phục được ý chí của nó.>

Cale bắt đầu nói.

"Tấn công."

Những ngọn giáo bằng đá lớn hướng về phía White Star.

Cậu cũng tiếp tục nói.

Cậu không phải là người duy nhất.

White Star cũng bắt đầu nói.

"Di chuyển!"

"Chạy!"

Di chuyển.

Những đứa trẻ trung bình chín tuổi, Bud và Choi Han đều di chuyển theo các hướng khác nhau với những người khác theo sau chúng sau khi nghe câu nói đó. Những người khác theo dõi những đứa trẻ trung bình chín tuổi.

Cale đã nói với họ những điều sau đây.

Chúng ta không đủ mạnh để giết White Star ngay bây giờ. Đó là lý do tại sao chỉ cần nhìn hắn bỏ chạy trong khi chúng ta trốn là đủ.

Trốn.

Cả nhóm bắt đầu ẩn náu bên trong lâu đài trắng theo lệnh của Cale từ trước đó.

Cale và White Star nhìn nhau.

White Star đã hành động như thể sẽ chiến đấu.

Roi gió của hắn tạo ra một rào cản lớn.

Nó là một tấm khiên để chống lại những ngọn giáo bằng đá.

Một bức tường nước đã được tạo ra bên dưới nó.

Thanh kiếm lửa đã biến mất.

Cale và White Star.

Hai người họ nhìn nhau và bắt đầu nói.

"Đồ khốn kiếp quỷ quyệt."

Đó là những gì White Star đã nói.

Cale đáp lại.

"Chúc may mắn khi bỏ chạy."

Sau đó cậu dậm chân và ra lệnh cho những ngọn giáo bằng đá.

"Đuổi theo chúng đến tận cùng thế giới!"

Ngọn giáo và tấm khiên.

Lần này, vai trò đã được đảo ngược lại.