Lúc này Tô Mạn bắt đầu diễn thuyết: “Hai ngày trước, tôi trở về từ công xã, mới đến cửa thôn đã nghe thấy có trẻ con rơi xuống nước, ngay lúc đó, chỉ trong vòng vài giây trong đầu tôi hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Dưới sự giáo dục của xã hội mới, chúng ta cần có một trái tim lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, bất luận lúc nào khi nhìn thấy có người cần giúp đỡ, chúng ta nên vươn ra đôi tay của mình... cứu người cứu người cứu người, trong lòng tôi không ngừng vang lên tiếng gọi, bản năng của tôi thúc giục mình mau chạy tới cứu người. Cứu người như cứu hỏa, khoảnh khắc đó, tôi không chút do dự nhảy xuống nước. Đáy nước chỉ có một màu đen nhánh, không thở nổi, lúc ấy tôi không nghĩ đến chính mình nữa mà là nghĩ, đứa trẻ đó chắc là sợ hãi lắm, khó chịu lắm. Tôi phải nhanh chóng tìm được nó, cứu nó lên, cho dù bản thân không thể ngoi lên được nữa tôi cũng phải kéo nó lên bờ, dùng đôi tay gầy yếu này nâng lên một sinh mệnh dù cho đôi tay tôi có không gánh nổi trọng lượng của sinh mệnh ấy... Dù ngày hôm đó rất nguy hiểm, nhưng nếu bắt tôi lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn phấn đấu quên mình mà nhảy xuống cứu người. Bởi vì lương tâm của tôi nói với tôi rằng, không thể thấy chết mà không cứu."

Phía dưới Hắc Bì và mẹ của Hắc Bì đã rơi lệ đầy mặt.

Quá cảm động.

Tô Thu Nguyệt chen vào trong đám người vừa lúc nghe được mấy câu cuối, sau khi nghe xong, nhìn Tô Mạn trên sân khấu, cô ta không nhịn được mà chà chà cánh tay của mình, cảm thấy nổi da gà.



Phần diễn thuyết của Tô Mạn kết thúc cũng là lúc đại hội biểu dương đón nhận một đợt cao trào.

Những người yếu lòng âm thầm gạt nước mắt, những người khác thì nhiệt liệt vỗ tay.

Người có văn hóa diễn thuyết đúng là có khác. Cái gì mà đôi tay gầy yếu nâng sinh mệnh, tính hình tượng quá rõ ràng, khiến lòng người thổn thức.

Ở trước mặt mọi người đại đội trưởng Quách đưa cho Tô Mạn một tấm bằng khen, một cái cốc tráng men và một cái khăn lông.

Mấy món này ở đây đều được xem là đồ tốt cả.

Người bình thường có mấy ai có cốc tráng men mà dùng.

Tô Mạn vô cùng hài lòng với cái cốc tráng men ấy, mỉm cười nhận lấy nó.

“Sau này, tôi sẽ tiếp tục vì đội, vì mọi người mà làm nhiều việc tốt hơn nữa. Lúc cần, tôi cũng sẽ không ngại ngần mà đưa hai tay ra giúp.”

Đại đội trưởng Quách dẫn đầu đoàn người vỗ tay chúc mừng.

Bấy giờ đại hội khen thưởng mới coi như kết thúc tốt đẹp.

Đợi mọi người đi hết rồi, người nhà họ Tô mới mau chóng đến tìm Tô Mạn, Lý Xuân Hoa xem bằng khen của Tô Mạn như bảo bối mà cầm trên tay ngó tới ngó lui: “Để về mẹ dán nó lên tường.”

“Dán trong nhà chính ấy.” Tô Thiết Sơn lên tiếng nói.

Ông ta sợ vợ mình dán trong phòng thì người ta không thấy được.

Lý Xuân Hoa đáp: “Nghe ông tất.” Sau đó nói với nhóm các con trai và con dâu của mình: “Mấy đứa cầm cẩn thận đấy, đừng làm hư nó. Đặc biệt là tiểu Thạch Đầu với tiểu Thảo đó, hai đứa đang tuổi nghịch ngợm, coi chừng tụi nó cho cẩn thận.”

Khỏi phải nói lòng Lâm Tuyết Cúc bây giờ có bao nhiêu khó chịu.

Mình sinh được thai long phượng, lẽ nào không hơn được cái bằng khen cùi bắp đó sao?

Có gì ghê gớm đâu cơ chứ.

Cô ta không vui trong lòng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.

Ngay lúc người nhà họ Tô đang chuẩn bị mang chậu đến nhà ăn lấy cơm thì thấy Tô Thu Nguyệt đứng ở cửa đợi họ.

“Đại Nha, con về rồi à!” Lý Xuân Hoa vui vẻ bước tới.

Đã lâu lắm rồi bà không gặp đứa con gái rất có tiền đồ này của mình.

Những người khác trong nhà họ Tô cũng lớn tiếng gọi em gái lớn.

Tô Tam Trụ cũng khá thân thiết với cô em gái lớn này, anh ta cười hì hì nói: “Em gái, em về hồi nào thế, ban nãy sao không thấy trong đại hội khen thưởng, em út chúng ta mới được bằng khen đó.”

“Không thấy.” Tô Thu Nguyệt nói.

Đương nhiên là nãy cô ta có thấy, cô ta còn đứng ngay cạnh họ nữa cơ.

Nhưng kết quả là sau khi em gái mình kết thúc phần diễn thuyết, người nhà không ai phát hiện ra mình đứng bên cạnh, họ bận vội vàng chạy nhao nhao đến chỗ em gái.

Đối với một người luôn là tâm điểm trong nhà như cô ta mà nói, đây là một trải nghiệm hết sức khó chịu, vô cùng khó chịu.

Vậy nên cô ta không qua nói chuyện với mọi người mà đứng chờ ở cửa, làm bộ như tình cờ gặp được.

Nghe con gái bảo không nhìn thấy, Lý Xuân Hoa tiếc hận nói: “Ôi, tiếc thế. Chuyện tốt như thế cơ mà, đây là lần đầu tiên nhà họ Tô chúng ta được khen ngợi đấy. Còn được thưởng cho một cái cốc tráng men và một cái khăn lông nữa. Có cả giấy khen nữa này, con xem thử đi, bây giờ em gái con là anh hùng. Là anh hùng của đội mình đấy.”