Phần 5: Bị nhốt trong chiến tranh

Giây tiếp theo, âm thanh máy móc vang lên, “Hoan nghênh đi vào ‘Vô Hạn Trò chơi Sinh Tồn’. Trước mắt người chơi có được 75 tích phân, có đi vào thương thành của trò chơi mua sắm hay không?”

Tô Hàn lập tức lựa chọn “Có”.

Giao diện siêu thị xuất hiện, cô không chút do dự nhìn về phía thương phẩm bán giới hạn. Mỗi lần tiến vào trò chơi kế tiếp, thương thành sẽ cung cấp hai loại vũ khí nóng làm thương phẩm có giới hạn, số lượng dao động 100—300. Chỉ có rất ít người may mắn mới thành công cướp được.

Lần này thương phẩm bán giới hạn là 100 khẩu súng phun lửa và 200 bao bom hẹn giờ.

Chỉ thấy qua mỗi một giây, con số tồn kho giảm bớt, mắt thấy thương phẩm bán giới hạn rất nhanh sẽ bán hết. Tô Hàn đại bạo tốc độ tay, cuối cùng thành công cướp được ba bao bom hẹn giờ.

Bom hẹn giờ: Có thể tự do cài đặt sau nổ mạnh 1 giây —1 giờ. Khi nổ mạnh, mọi sinh vật trong phạm vi hai mét đều chịu công kích như nhau, giá trị thể lực -30, giá trị 15 tích phân.

Giây tiếp theo, số lượng tồn kho của thương phẩm có giới hạn về không.

Tô Hàn thở dài một hơi. Tất cả người chơi cùng nhau tranh đoạt thương phẩm bán giới hạn, quả thực còn mạo hiểm kích thích hơn thông quan phó bản!

Trong túi còn dư 30 tích phân. Nghĩ vậy, Tô Hàn mua cái túi ngủ, thu mua gia vị như muối, bột ngọt, nước tương, đường. Tiếp theo, cô lại đặt mua nồi, chén, đũa đến khi tiêu hết tích phân.

Đóng cửa giao diện, hệ thống dò hỏi, “Công tác chuẩn bị đã kết thúc, người chơi có tiến vào trò chơi bây giờ không?”

Tô Hàn không chút do dự lựa chọn, “Có”.

Ánh sáng trắng hiện lên, Tô Hàn chính thức tiến vào phó bản thứ năm.

**

Đi vào phó bản, Tô Hàn không khỏi nhíu mày. Thoạt nhìn bốn phía giống thành phố, nhưng nơi nơi đều là phế tích, có vẻ rất hoang vu.

Chuyện đến cùng như thế nào?

Giây tiếp theo, hệ thống bắt đầu giới thiệu, “Vòng này là trò chơi sinh tồn trong bối cảnh bị nhốt ở chiến tranh, mong người chơi dùng hết sức lực để sống sót.”

“Chú ý 1: Sau khi sống sót 10 ngày, người chơi đạt thành điều kiện qua cửa, có thể đưa ra yêu cầu rời khỏi phó bản với hệ thống bất cứ khi nào.”

“Chú ý 2: Giá trị thể lực về không, nhân vật tử vong, người chơi đánh mất tư cách thi đấu.”

“Chú ý 3: Số ngày sinh tồn càng nhiều, phần thưởng thông quan càng phong phú.”

“Chú ý 4: Nếu người chơi hoàn thành cực hạn khiêu chiến —— sống sót trong phó bản 15 ngày, đạt được phần thưởng bổ sung. 15 ngày sau, người chơi may mắn còn tồn tại trong phó bản tự động truyền tống rời đi.”

“Chú ý 5: thành phố E44 (server của người chơi) có tất cả 1000 người chơi, 19000 NPC người dân.”

“Chú ý 6: Từ 9 giờ sáng hôm nay, trò chơi chính thức bắt đầu.”

“Chú ý 7: Người dân thành phố E44 bởi vì bị nhốt trong chiến tranh ở đây đã tròn 1 năm. Trước mắt cắt hoàn toàn điện nước, đình chỉ cung cấp khí thiên nhiên. 50 rương màu trắng tiếp viện rơi rụng ở các nơi trong thành phố, yêu cầu người chơi tự đi tìm.”

“Chú ý 8: Trong vòng trò chơi này, kho hàng tùy thân của người chơi sẽ bị đóng, giới hạn sử dụng một ô. (vật phẩm mang theo người không bị ảnh hưởng)”

Hơi suy tư, Tô Hàn nhanh chóng sửa sang lại kho hàng tùy thân. Cô lấy cần câu, thuyền cao su, ống bơm ra khỏi thùng dụng cụ, sau đó để vào tất cả dược phẩm, tiếp theo là nồi chén, gia vị mới mua, cuối cùng là đồ ăn, nước khoáng và vật dụng hàng ngày.

Trong chốc lát, thùng dụng cụ bị nhét cứng. Không buông tha cả các khe hở, Tô Hàn tỉ mỉ dùng kẹo, chocolate lèn vào đó.

Chuẩn bị xong, cô nói với hệ thống, “Tôi chọn thùng dụng cụ.” Vừa nói cô vừa dùng tay chỉ vào nó, chỉ sợ hệ thống ngốc nghếch không nhận ra.

Chọn xong, hệ thống dò hỏi, “Vật phẩm đã được chọn, có xác nhận không?”

Tô Hàn quyết đoán trả lời, “Xác nhận.”

Giây tiếp theo, hệ thống tuyên bố, “Công việc chuẩn bị đã hoàn thành, chúc người chơi chơi vui vẻ.”

Tô Hàn lấy ba lô từ kho hàng tùy thân, để vào bên trong một chai nước khoáng, một ít kẹo và mấy bánh xà phòng thơm. Tiếp theo cô nhìn xung quanh, tùy ý chọn đi theo một hướng.

Giờ phút này, tâm tình Tô Hàn có vài phần hỗn loạn. Từ khi biết được dùng vàng bạc châu báu, được bán giá thấp để đổi lấy tiền mặt, có thể thu hoạch lượng lớn tài chính, hệ thống cuối cùng chưa cho cơ hội tiếp viện ……

Có điều kho hàng tùy thân đã bị lấp đầy, hình như không còn chỗ nhét cứng. Tưởng tượng như vậy, Tô Hàn hơi thoải mái hơn.

Không bao lâu sau, âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, “Ngày thứ nhất ở trò chơi, trước mắt số lượng rương tiếp viện màu trắng 50/50.”

Nó sẽ rơi ở đâu nhỉ? Tô Hàn dừng bước chân, mặt lộ vẻ suy tư.

Đúng lúc này, ba người đàn ông cả người bẩn thỉu, không có ý tốt đi về phía cô.

Trong tình hình cắt điện nước, NPC có thể sinh tồn một năm! Trong lòng Tô Hàn căng thẳng, cất bước bỏ đi. Cùng thời gian, cô móc ra ná cao su và bi thép từ kho hàng tùy thân, quay đầu, liên tiếp bắn ná cao su 8 lần.

Bi thép trước sau bay tới, đan xen sắp thành hàng.

Nếu không dừng bước, bi thép tám chín phần mười sẽ đánh vào cẳng chân bọn họ, rất có thể té ngã. Cân nhắc rõ ràng, ba người thả chậm bước chân, dừng truy kích.

Tô Hàn nắm chặt thời gian chạy như bay, nhanh chóng rời khỏi phạm vi quan sát của ba người. Chờ xác định không ai đuổi theo, cô dựa vào góc tường, thở hổn hển.

Trò chơi vừa bắt đầu đã bị bao vây, thật kích thích! Tô Hàn hít sâu, nỗ lực bình ổn hơi thở.

Lúc này, có một cô gái đeo ba lô, nhanh chóng chạy qua trước mặt cô.

“Đuổi theo!” Ba người đàn ông tráng niên đuổi sau đó.

Tô Hàn nhanh chóng nghiêng nghiêng người, che giấu chính mình. Hơn nữa cô ngừng thở, rất sợ bị người phát hiện.

Nhân lúc quẹo vô, tiến vào góc chết tầm mắt, cô gái nhanh nhẹn trốn vào đống đổ nát, che giấu bản thân. Mà kẻ đuổi theo cho rằng mục tiêu đã chạy xa, chạy nhanh hơn về phương xa.

Tiếng thở rất dài vang lên.

Tô Hàn từng bước một đến gần, đứng thật xa chào hỏi, “Hợp tác không?”

Cô gái kia thoạt nhìn sạch sẽ, phía sau còn đeo cái ba lô, vừa nhìn đã biết là người chơi.

Mặc dù ham thích với sự nghiệp đánh lẻ, nhưng Tô Hàn không muốn bị loại. Mặc dù là bắt tay, còn mạnh hơn không được chơi.

Tiếng hít thở biến mất, phảng phất âm thanh ban nãy chỉ là ảo giác của Tô Hàn.

Tô Hàn nghiêm túc nói hết lời, “Cô là nữ, tôi cũng là nữ, chúng ta ở cạnh nhau tương đối an toàn.”

“Yên tâm, xung quanh ngoại trừ tôi, không có ai khác.”

“Nếu cô vẫn không muốn, không sao, tôi sẽ chủ động đi.”

“Tôi chỉ chờ một phút, nhanh quyết định, nếu không nhóm người kia sẽ trở về.”

Mười giây sau, cô gái lúc trước chạy như điên chậm rãi đi ra khỏi đống hoang tàn.

Cẩn thận đánh giá đối phương, Tô Hàn hơi giật mình. Không biết vì sao, cô cảm thấy đối phương quen quen.

“Tôi tên Du Bảo Văn, chúng ta đã gặp nhau ở phó bản người mới.” Cô gái chậm rãi mở miệng.

Tô Hàn nhanh chóng đốt tế bào não, nhưng không nhớ nổi Du Bảo Văn là ai……

Du Bảo Văn không thể không đưa ra từ ngữ mấu chốt nhắc nhở, “Bí kíp sắp xếp lại kho hàng tùy thân, trao đổi bằng xà phòng thơm.”

“Hóa ra là cô.” Tô Hàn lúc này mới vỡ lẽ. Mặc dù không nhớ rõ tên, nhưng cô nhớ rõ ràng chuyện từng xảy ra. Nếu không có người này, cô cũng không biết khi nào mới phát hiện tác dụng kì diệu của kho hàng tùy thân.

“Đồng đội của tôi đã chết sạch ở vòng chơi trước, cô thì sao?” Lần này đến lượt Du Bảo Văn đặt vấn đề.

Tô Hàn mơ hồ trả lời, “Trước mắt tôi một mình.”

Mặc dù có đồng đội, nhưng cô hoàn toàn không biết đồng đội ở đâu, có cũng như không.

Du Bảo Văn gật gật đầu, “Vậy hợp tác đi. Tôi nói rõ trước, hợp tác không thoải mái có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, nhưng từ chối đâm lén sau lưng.”

Mặc dù trước kia họ từng giao dịch một lần, cảm giác nhân phẩm đối phương tin được, nhưng cô không có cách nào thả lỏng cảnh giác. Bụng người cách một lớp da, khoảng cách hai người gặp mặt đã rất lâu. Ai biết chơi trò chơi lâu rồi, tính cách có biến đổi lớn hay không? Không phải không có trường hợp như thế.

“Đúng ý tôi.” Tô Hàn trả lời, sau đó dẫn đầu bước một bước, “Rời khỏi nơi này trước đã.”

Du Bảo Văn yên lặng đuổi kịp.

Cánh cửa các cửa hàng trên phố đã bị đập nát, phần lớn bên trong trống không, nơi nơi đều là tro bụi.

Tô Hàn tùy tiện đi vào một cửa hàng, muốn tìm địa điểm ẩn nấp làm nơi nói chuyện tạm thời với đồng đội nhỏ.

Du Bảo Văn bước vào chậm một bước. Cơ hồ là theo bản năng, cô nhích lại gần góc tường, cũng bảo trì một khoảng cách với đồng đội tạm thời.

“Công bằng trao đổi thông tin chứ?” Tô Hàn dẫn đầu mở miệng.

Du Bảo Văn không chút do dự, “Được, cô trước đi.”

Tô Hàn cũng không ngại, hơi hơi mỉm cười, tự giới thiệu nói, “Tôi tên Tô Hàn, thiên phú chuyên gia dinh dưỡng, có nhất định xác suất nhận đồ ăn và nước uống.”

Cô không nói sai, chỉ cố tình mơ hồ cấp bậc.

Kỹ năng thiên phú (đỉnh cấp): Ở phó bản, mỗi ngày có xác suất 90% đạt được phần ăn “Một chai sữa bò + một miếng bánh mì đen”. Có xác suất 25% đạt được phần ăn xa hoa “Ba chai sữa bò + một miếng bánh mì bơ ruốc + một miếng bánh kem chocolate”. Có xác suất 5% đạt được trân quý thực phẩm.

Nói cách khác, chỉ cần không phải da quá đen, gần như mỗi ngày cô có thể nhận được đồ ăn và nước uống.

Ngay sau đó, Du Bảo Văn tự giới thiệu, “Du Bảo Văn, thiên phú người cung cấp nhiên liệu, có nhất định xác suất nhận các đồ vật như bật lửa, ngọn nến, than củi, que diêm.”

Hiển nhiên Tô Hàn nói bao nhiêu tin tức, cô đáp lại ngần ấy thông tin.

“Nhà cung cấp nhiên liệu……” trong ánh mắt Tô Hàn toát ra nét trầm tư.

“Tôi biết thiên phú của chính mình rác rưởi, cho nên từ trước đến nay coi như chơi không có thiên phú.” Du Bảo Văn cười tự giễu, sau đó bình tĩnh tiếp tục đề tài thứ hai, “Chín ô của kho hàng tùy thân bị phong ấn, ô cuối cùng cô mang theo cái gì?”

Trong lòng biết cô gái trước mặt hiểu rõ cách sử dụng của kho hàng tùy thân, bởi vậy Tô Hàn cũng không giấu giếm, “Nước khoáng, đồ ăn, vật dụng hàng ngày, công cụ, dược phẩm, mang theo ít nhiều. Trong đó nhiều nhất là vật dụng hàng ngày, bởi vì không chỗ tiếp viện.”

“Sàn sàn như nhau.” Du Bảo Văn gật gật đầu, “Tôi cũng lấy vật dụng hàng ngày là chính, lại mang đủ ăn đồ ăn cho ba ngày, công cụ để phòng thân, chuẩn bị cả dược phẩm.”

Đồ ăn đủ cho ba ngày? trong mắt Tô Hàn hiện lên ngạc nhiên, chẳng lẽ đồng đội tạm thời không đủ hàng tồn kho? Bằng không tại sao cô chỉ có đồ ăn ba ngày?

Hay là cô gái này mang theo vật dụng hàng ngày, có thể trao đổi đồ ăn và nước uống?

Mặt Tô Hàn không cảm xúc, nghĩ thầm, cũng có thể là không cần. Có lẽ người ta dựa vào công cụ có thể đi tìm nước sạch và đồ ăn, đến cùng cô gái này cũng sống qua bốn phó bản.

Mặc dù trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt cô giả vờ không có việc gì, hờ hững nói, “Tình hình cơ bản chính là như vậy, kế tiếp cô có ý tưởng gì?”

Du Bảo Văn kỳ quái liếc mắt nhìn đồng đội tạm thời một cái, như thể cho rằng đối phương hỏi vấn đề rất ngốc, “Đương nhiên là một bên lẩn tránh nguy hiểm, một bên đi tìm vật tư. Dựa vào hàng hóa dự trữ của kho hàng tùy thân, tuyệt đối không sống đến ngày thứ 10.”

Tô Hàn, “……”

Mặt cô đờ đẫn suy nghĩ, thật tốt hiện tại có thể loại trừ khả năng đồng đội nhỏ nói dối. Quả thật cô gái này chỉ mang theo đồ ăn của ba ngày cho nên suy nghĩ rất mạch lạc.

Loại người như cô đồ ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày sung túc, tùy tùy tiện tiện là có thể sống qua 20 ngày, thật dễ dàng mất đi phương hướng trò chơi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Duệ (oán niệm): Hôm nay trong lòng đồng đội nhỏ vẫn không có sự tồn tại của mình.