Bóng đèn dây tóc lắc lư, căn phòng tối tăm được khoác lên mình một lớp màu cũ kĩ, không khí tràn ngập thứ mùi rỉ sắt.
Đúng như lời quỷ nam sinh kia nói, trong căn phòng này đầy ngập đồ điện cũ hỏng, chỉ mỗi radio thôi đã xếp đầy một giá, giữa những tiếng rẹt rẹt nhiễu sóng của chúng vẫn có vài câu nghe rõ được.
"Sửa...!Sửa chữa bảo hành?"
Có người vô thức nhẩm theo, nhưng khi nghe cẩn thận thì lại phát hiện chỉ là những tiếng rẹt rẹt vô nghĩa mà thôi.
"Đúng thế, sửa chữa bảo hành."
Một giọng nói khô khan lặp lại lần nữa.
Nữ sinh đó nhíu mày khó hiểu: "Không phải cậu ta bảo phòng này của người thu gom rác à, sao lại biến thành thợ điện..."
Nói nói, bỗng cô ấy nhận ra điều gì đó, sắc mặt trắng bệch nín thinh.
Cái giọng vừa trả lời cô ấy rõ ràng phải là của một...!Ông già.
Nhưng ở đây toàn là nữ sinh, làm gì có người nào khác?
Vài người vội lùi lại, còn đám Đường Tâm Quyết thì tiến lên chắn trước, các loại đạo cụ bảo vệ hướng về phía bóng người trong góc bỗng dưng xuất hiện.
Một ông lão già cỗi gầy trơ xương như que củi.
Ông ta mặc bộ quần áo lao động cũ mèm, hốc mắt trũng sâu, mặt đầy nếp nhăn sâu hoắm, vài sợi tóc trắng lưa thưa vắt ngang cái đầu trọc lóc.

Cơ thể ông ta trông y hệt một bộ xương khô khoác quần áo, ngồi im lặng trong góc phòng, nếu không nghe được tiếng thì chắc chắn không có ai để ý thấy sự xuất hiện của ông ta.
Đôi môi khô khốc của ông ta giật giật: "Có ai muốn sửa đồ không?"
Trong bầu không khí kì dị này không ai dám lên tiếng trả lời.


Hai giây sau, dường như ông ta đã hết kiên nhẫn, ồm ồm nói: "Không sửa thì cút!"
Cánh cửa phòng "Rầm" một cái mở tung, không khí ngoài hành lang tràn vào phòng.

Lúc này mọi người mới nhận ra nhiệt độ trong căn phòng này quá thấp, so với nó thì cái hành lang lạnh căm kia tự dưng ấm hơn nhiều.
Đường Tâm Quyết xem xét kĩ tình hình ngoài hành lang, phát hiện mấy cái bóng quỷ kia đã biến mất từ bao giờ.
Hành lang tạm an toàn!
Nghe thấy tin này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không cần tránh né bóng quỷ đồng nghĩa với việc không cần nơm nớp lo sợ trốn trong phòng này.

Mấy người ở gần cửa nhất rón rén bước ra hành lang thử, quả nhiên không có gì xảy ra hết.
Căn phòng cũ nát đột ngột xuất hiện một ông già kì lạ và hành lang tối đen không một bóng người, so ra hành lang vẫn có vẻ an toàn hơn.
Từng người từng người lùi ra khỏi phòng, ông già gầy quắt ngồi trong góc tường chẳng có phản ứng gì cả, hốc mắt đen sì sâu đến nỗi không nhìn thấy tròng mắt, ngực ông ta cũng không hề phập phồng hô hấp, trông cứ như đã chết rồi vậy.
Mặc dù vậy các thí sinh cũng không dám coi thường ông ta, bởi vì ánh đèn trong phòng soi rõ cây búa sắt nặng trịch trong tay ông ta, ngoài ra trong chiếc túi áo sờn rách còn có các loại công cụ khác như kìm sắt, tua vít, kéo, đinh sắt...!Chỉ từng đấy thứ cũng đủ để người ta tưởng tượng ra đủ thể loại sát nhân biến thái trong các phim kinh dị.
Đường Tâm Quyết là người cuối cùng ra ngoài, trước khi đi cô nhìn lại ông già trong góc phòng lần nữa, dường như ông ta nhận thấy có người đang nhìn mình, thế là hơi hơi quay đầu lại nhìn cô, gương mặt khô quắt vẫn không biểu cảm: "Có gì hỏng...!Cần sửa không?"
Cô hơi hơi giật mình.
Có lẽ do đã trải qua nhiều bài kiểm tra nên biểu hiện bây giờ của ông già khiến cô có cảm giác ông ta không phải NPC trong phó bản, ngược lại giống như...!Căn cứ vào kinh nghiệm của mình, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đường Tâm Quyết không tránh ánh mắt ông ta, cô đỡ cửa hỏi: "Đồ bị hỏng thì sao? Sửa như thế nào?"
Ông già không trả lời câu đầu, chầm chậm nói: "Hỏng đưa đây, giao tiền, sửa xong, trả cô."

"Sao ông lại sửa chữa đồ đạc ở chỗ này?"
Những lời này cuối cùng cũng khiến ông già có phản ứng.
Cái đầu ông ta lại nhúc nhích chút nữa, "Ngẩng đầu lên" nhìn Đường Tâm Quyết nói: "Ranh con, không sửa cút, nói nhảm nhiều!"
"..."
Các nữ sinh vừa đi ra ngoài bị tiếng chửi của ông ta làm giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Lúc này cuối cùng các cô cũng nhận ra ông già trông giống quỷ hơn cả quỷ này hình như hơi khác với quỷ quái bình thường.
Hai mắt Đường Tâm Quyết lại sáng lên.
"Cái gì hỏng cũng sửa được sao?"
Thấy ông ta không trả lời, cô cũng không để ý lắm, nói tiếp: "Vậy đạo cụ dị năng cũng sửa được chứ?"
Ông già ngồi trong góc khịt mũi, coi như là trả lời.
Trương Du hơi giật mình, nhận ra điều gì: "Tâm Quyết..."
Cô ấy đang định nói chuyện thì Đường Tâm Quyết đã lấy điện thoại ra, mở danh bạ bấm vào một dãy số.
"Reng...!Reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo ông già!
Mà trên màn hình di động Đường Tâm Quyết cầm lại hiển thị đang gọi đến số của trạm sửa đồ.
Phòng 606:???

Phòng 606:!!!
Trí nhớ về cái đêm bị cố vấn học tập nhập vào người vọt lên trong đầu Quách Quả: "Má nó! Ông là thợ...!Thợ..." Thợ sửa đồ?!
Đánh chết cô ấy cũng không ngờ "Trạm sửa đồ" trong miệng cố vấn học tập lại nằm ngay trong phó bản này!
Ông già dường như cũng có chút ngạc nhiên, bàn tay gầy đét chậm rì rì móc ra một chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ, ấn phím nghe: "Trạm sửa đồ, làng đại học, ai vậy?"
Đường Tâm Quyết đưa điện thoại di động lên ngang tai, trong đầu cô lướt qua vô số câu trả lời, nhưng giọng nói lại cực kì tỉnh táo: "Học sinh trường đại học hạng ba, muốn sửa đồ, ông có nhận không?"
- -----------
Đến khi cánh cửa trước mắt đóng lại, nhóm người đứng ngoài vẫn chưa kịp phản ứng.
"Thợ sửa đồ" là loại quỷ quái gì vậy? Vì sao nó có thể giao tiếp bình thường với thí sinh? Tại sao Đường Tâm Quyết lại có số điện thoại của nó?
Tưởng Lam dứt ra khỏi mớ suy nghĩ, nói: "Theo những gì bạn học Đường vừa nói, chúng ta hãy tìm đường về phòng ngủ nữ trước đã.

Nếu có ai muốn ở đây chờ với bạn học Đường cũng được, có NPC đặc thù ở đây chắc chỗ này sẽ tương đối an toàn."
Thời gian có hạn, cô ấy chỉ có thể lọc những thông tin hiện có rồi liệt thợ sửa đồ vào danh sách "NPC đặc biệt" mà thôi.
Tuy bọn cô còn chưa nghe tới thợ sửa đồ bao giờ, nhưng lòng tin với Đường Tâm Quyết khiến bọn cô không thắc mắc gì cả mà chấp nhận sự thật này luôn.
Với tư cách là những người biết rõ mọi chuyện, Trương Du Quách Quả Trịnh Vãn Tình vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Bốn người trao đổi đơn giản trong đầu, Đường Tâm Quyết kiên quyết muốn nắm lấy cơ hội này, phản ứng đầu tiên của Quách Quả là ở lại với Đường Tâm Quyết, vừa an toàn lại vừa có thể tạm trốn khỏi nguy hiểm trong phó bản.
Nhưng nhìn Tưởng Lam đang yên lặng tự băng vết thương và hai người số 5 số 6 cẩn thận từng li từng tí quấn băng giúp bạn mình, Quách Quả nuốt những lời định nói xuống.
"Tớ về phòng ngủ cùng mọi người." Cô ấy vỗ ngực một cái: "Mọi người đã tạm thời mất đi một chủ lực mạnh rồi, không thể lại không có một hỗ trợ hàng đầu nữa! Tuy lực chiến của tớ không cao nhưng tớ tìm quỷ rất chuyên nghiệp đó."
"Quách Quả." Trịnh Vãn Tình xoa xoa đầu cô ấy, trịnh trọng nói: "Cậu trưởng thành rồi."
Quách Quả: "Cảm ơn, nhưng xin cậu đừng nói chuyện kiểu mẹ tớ như thế."
Tưởng Lam cũng gật đầu, nói với Kha Kha: "Cậu ở lại đây."
Kha Kha từ chối không cần suy nghĩ: "Tớ vẫn có thể đi lại được."

"Nhưng mà..."
"Đừng nói nhiều, không có tớ và A Niệm bên cạnh, cậu định làm anh hùng can đảm một mình à? Tớ dùng ngôn linh biến cậu thành câm bây giờ."
Bên phía nhóm số 5 cũng tương tự như vậy, chỉ có điều là số 5 số 6 bị số 10 xách tai kêu áu áu: "Nhưng chân cậu bị thương mà! Bọn tớ chỉ muốn cậu nghỉ ngơi một chút thôi! Đau đau đau!"
Bên này, Quách Quả sụt sịt nắm tay Trương Du: "Chị Du, nhờ cậu chăm sóc Quyết thần, mặc dù đây là trạm sửa đồ nhưng vẫn cần chú ý an toàn, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì hãy liên hệ..."
"Liên hệ gì cơ?"
Tiếng Đường Tâm Quyết vang lên sau lưng mọi người.
Quách Quả: "Liên hệ..."
"???"
Cô ấy sững sờ, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Tâm Quyết tay cầm cây thông bồn cầu đang mở cửa, trông như chuẩn bị đi ra.
"Đã sửa xong rồi?"
Mọi người đứng ngoài vô cùng khiếp sợ, từ nãy tới giờ hình như chưa đầy 30 giây nữa?
Đường Tâm Quyết xòe tay: "Chưa sửa, tớ vừa thương lượng giá cả rồi, để nó lại đây rồi lát quay về lấy."
Nói xong cô hơi tò mò: "Vừa nãy tớ đã bảo tớ sẽ ra ngay còn gì? Sao các cậu vẫn còn ở đây? Đang chờ tớ à?"
Mọi người vừa mới diễn xong một màn tiễn biệt lâm li sướt mướt: "..."
Mọe, hóa ra là hiểu lầm.
Mọi người đang đơ ra liền quay người bày động tác chuẩn bị xuất phát: "Đúng thế, đang chờ cậu nè, nhanh ghê, a ha ha ha, chúng ta đi thôi chứ nhỉ?"
Nhìn mấy người đang gượng cười trước mắt, Đường Tâm Quyết hơi nhíu mày: "Có phải các cậu vừa hiểu nhầm gì không?"
Nhìn mọi người thay đổi sắc mặt, cô nhanh chónh xác định suy đoán của mình là đúng: "Các cậu coi đây là khu vực an toàn hả?"
Cửa phòng bỗng mở cái rầm, thợ sửa đồ âm u nói: "Lũ ranh con nghĩ hay lắm, không có chỗ an toàn cho chúng mày đâu, không sửa thì cút!"
"...".