"Đây là...!TV?"
Quách Quả trợn mắt há mồm.
Với kích thước của cái túi đeo trên bụng con rối, bọn cô còn tưởng rằng nó sẽ là thẻ chiết khấu hoặc thẻ kĩ năng, không ngờ lại là đồ điện gia dụng thường xuyên được tiếp thị kiểu TV tủ lạnh máy giặt.
Kĩ năng "Đánh giá" cũng cho ra kết quả đây là một cái TV hàng thật: [Đây là một chiếc TV tinh thể lỏng mới trăm phần trăm, ít nhất thì nhìn bề ngoài nó là như thế.

Đương nhiên nếu quý khách không hài lòng muốn trả hàng, quý khách sẽ nhận ra không thể trả được đâu.]
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Đường Tâm Quyết dùng cây thông bồn cầu chọc chọc TV, bảng tin nhảy ra: [Có đặt TV vào phòng ngủ hay không? Sau khi đặt vào đạo cụ sẽ được khóa với phòng ngủ.]
Quách Quả dùng sợi dây chuyển thử xem, lắc đầu: "Không cảm thấy có nguy hiểm."
Trương Du thì tìm được một cái TV giống cái này như đúc trong cửa hàng: [TV tinh thể lỏng hãng Vương Cát Cát: Âm thanh sống động hình ảnh sắc nét nhiều kênh truyền hình, mua sớm có lợi sớm giá trị ngày càng tăng!]
...!Dù sao đi nữa, ít nhất bây giờ trông nó có vẻ là đồ tốt đây.
Mọi người ôm lòng hiếu kì xác nhận đặt vào phòng.

Trong nháy mắt cái TV biến mất, sau đó nó xuất hiện trên cửa phòng ngủ.
Đường Tâm Quyết: "Nhìn di động này."

Trong giao diện trang chủ của app "Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ" xuất hiện thêm một ô biểu tượng, khi bấm vào sẽ xuất hiện hình ảnh như một cái điều khiển từ xa, có thể bấm chuyển kênh, tăng giảm âm lượng và bật tắt.
Quách Quả thì thầm tự nhủ: "Không ngờ nguyện vọng lắp TV trong phòng ngủ lại được thực hiện trong trò chơi này."
Mọi người đang định mở TV xem thử thì bị tiếng gõ cửa kính ban công cắt ngang.
Lương Tĩnh và mấy nữ sinh phòng ngủ cách vách đứng ngoài cửa sổ, cười cười hơi căng thẳng.
"Xin hỏi, bọn tôi có thể vào phòng không?"
- ------------
Bước vào phòng 606, mấy nữ sinh ngạc nhiên tròn mắt.
Lương Tĩnh đã qua đây một lần còn đỡ, người có phản ứng lớn nhất chính là nữ sinh cầm cây lau nhà lúc đầu, sau đó bị hộp quà màu đen làm bỏng.

Theo sự giới thiệu của Lương Tĩnh, nữ sinh đó tên là Hứa Vĩ, tuy cô ấy có vẻ nóng nảy hấp tấp nhưng trừ Lương Tĩnh ra cô ấy chính là người có tinh thần sung mãn nhất.
Hai nữ sinh còn lại trông rõ tiều tụy, mặt mày ủ rũ ỉu xìu đi sau lưng hai người kia.
Hứa Vĩ vừa vào phòng đã không nhịn được nói: "Phòng ngủ của các cô trông nguyên vẹn thật đấy!"
Cái từ "Nguyên vẹn" cô ấy thốt ra nghe có vẻ vô cùng thật lòng.
Thấy mấy người Đường Tâm Quyết không hiểu, Lương Tĩnh cười khổ giải thích: "Chỉ nói mấy câu thì không rõ ràng được, nếu mọi người nhìn thấy phòng ngủ của bọn tôi thì sẽ hiểu ngay thôi."

...
Vừa bước vào phòng ngủ cách vách, bốn người phòng 606 lập tức khựng lại, quay mặt nhìn nhau.
Phòng ngủ của mấy người Lương Tĩnh có cấu tạo không quá khác biệt với phòng bọn họ, cũng là giường trên bàn dưới, ngay cả diện tích phòng cũng giống như đúc.
Nhưng ngay trước mắt họ là một vết rách cực to vắt ngang giữa giường số 4 sát cửa sổ ban công, kéo dài đến cửa phòng ngủ.

Vách tường trắng như tuyết rách toác được che lại bằng ga giường và vài bộ quần áo, nhưng vẫn có thể trông thấy vật bị che dưới lớp vải đã khô lại thành màu đỏ tươi.
Lương Tĩnh thở dài: "Thứ này có từ đêm trò chơi bắt đầu..."
Hôm đó, bốn người phòng Lương Tĩnh vừa đúng đều ở hết trong phòng, đang lúc mọi người khủng hoảng vì tiếng nói bên ngoài và cửa sổ ban công bị khóa chặt, cửa phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa và giọng dì quản lý kí túc xá nói bà ấy mang bảo vệ đến, kêu họ mở cửa xem xét tình hình trong phòng.
"Bọn tôi không nghi ngờ gì, vội vàng mở cửa ra.

Nhưng ai mà ngờ được, ngoài cửa không phải dì quản lý kí túc xá, mà là một con quái vật đỏ tươi như máu có hình dạng con người."
Quái vật nhào vào trong phòng, cũng may đúng lúc Lương Tĩnh đứng sau cánh cửa, cô ấy nghe tiếng bạn cùng phòng kêu lên sợ hãi bèn vội sập cửa vào.

Nhưng quái vật vẫn chen được một phần vào, vừa vào phòng nó đã biến thành một bãi dịch thể lan ra xung quanh.

"Lúc ấy chúng tôi nghĩ hết mọi cách, cuối cùng phát hiện ra khi âm thanh thông báo xuất hiện nó sẽ co về phía cửa ra vào, đến khi âm thanh thông báo kết thúc nó mới lan ra tiếp."
Vì vậy bốn người tranh thủ khi âm thanh xuất hiện bèn xúc dịch thể màu đỏ đổ ra cửa sổ, quái vật màu đỏ hét rầm lên rồi nổ tung và tan thành mây khói, nhưng đồng thời nó cũng đã phá hủy hai cái giường và một mặt tường.
Lương Tĩnh nhìn một người bạn cùng phòng vẫn im lặng từ đầu tới giờ: "Chân và tay Tiểu An đã lưu lại sẹo từ lúc ấy, không thể nào khỏi hẳn."
Sau khi biết mấy người Đường Tâm Quyết cũng gặp phải tình huống tương tự, Lương Tĩnh suy nghĩ: "Lúc ấy bọn tôi chỉ nghĩ rằng mình xui xẻo quá, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như tất cả phòng ngủ đều phải trải qua kiểm tra...!Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ, chẳng lẽ nó đã kéo phòng ngủ cả nước vào trò chơi hay sao?"
Hai trường đại học khác thành phố bắc tám sào tre không tới, thành viên hai phòng ngủ cũng hoàn toàn không quen biết gì nhau, vậy mà đột nhiên lại trở thành hàng xóm, đây vốn là tình huống không thể nào xảy ra được.
"Nếu như lúc này chúng ta đang ở trong một không gian khác, vậy thì tất cả mọi chuyện đã được giải thích."
Lương Tĩnh nghiêm túc nói: "Trong mấy ngày bị nhốt này, bọn tôi đã thử đủ mọi cách để liên lạc với bên ngoài, cuối cùng bọn tôi phát hiện rằng chỉ có lúc tiếng thông báo vang lên, tín hiệu điện thoại và máy tính mới có thay đổi cực nhỏ."
Chẳng lẽ tiếng thông báo này được truyền đến từ thế giới thực sao? Hay là nó đến từ một không gian khác càng kì lạ hơn nữa?
Bọn cô không thể nào xác thực được, chỉ có thể tạm thời ghi lại hiện tượng này.
Nghe Lương Tĩnh nói xong, Đường Tâm Quyết bắt được một vấn đề mấu chốt: "Mấy hôm nay các cô không tham gia bài kiểm tra sao?"
"Bài kiểm tra?"
Mấy người Lương Tĩnh liếc nhau, đồng thanh kêu lên kinh ngạc: "Các cô đã tham gia bài kiểm tra sao?"
"..."
Sau khi nghe mấy người Lương Tĩnh kể lại, bốn người phòng 606 mới biết hóa ra sau khi vượt qua bài kiểm tra "Quy tắc văn minh trong phòng ngủ" đầu tiên, bọn họ không hề mở giao diện kiểm tra ra nữa, chỉ yên lặng nghỉ ngơi lấy lại sức mà thôi.
Cũng là kiểm tra quy tắc văn minh, nội dung kiểm tra của hai phòng ngủ khá tương tự nhau, chỉ có điều phòng Lương Tĩnh phải giúp một nữ sinh tên Tiểu Lục giải quyết tâm sự: Giúp nó tìm ra công thức làm đẹp hoàn mỹ.
Nhưng cuối cùng bọn họ lại phát hiện ra công thức làm đẹp của Tiểu Lục cần phải có máu, răng, con ngươi của người! Đối mặt với Tiểu Lục ngày ngày thúc giục, bọn họ chỉ có thể trốn trong màn giả chết, chịu đựng Tiểu Lục đập phá hằng đêm.


May mà sau bảy ngày, ngay lúc mọi người hấp hối thì bài kiểm tra thông báo họ đã "Ở chung một khoảng thời gian tốt đẹp, phù hợp với yêu cầu của quy tắc văn minh", qua cửa thành công.
"Bài kiểm tra đó đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn, vậy nên đến tận bây giờ bọn tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý mở bài kiểm tra tiếp theo."
Lương Tĩnh lắc đầu: "Bọn tôi cũng biết như thế không tốt."
Nếu trong vòng một tuần mà không vượt qua bất kì bài kiểm tra nào, toàn bộ phòng ngủ cũng vẫn bị đào thải, trốn tránh vĩnh viễn không phải là cách giải quyết.
Nói đến đây, bốn người phòng 608 cũng có phần suy sụp.

Nhưng Hứa Vĩ lại nhanh chóng vực dậy tinh thần: "Vốn dĩ bọn tôi cho rằng mãi mãi không gặp được những người khác nữa, nhưng khi thấy phòng ngủ bọn cô, ý nghĩ này đã thay đổi rồi!"
Một phòng ngủ đã tham gia vào bài kiểm tra tiếp theo và vẫn còn sống đủ cả bốn người, không thể nghi ngờ rằng đây chính là sự cổ vũ lớn lao cho bọn họ.
Đương nhiên, phòng ngủ 606 cũng cảm thấy thế, gặp được những sinh viên giống mình, có thể trao đổi tin tức, khiến cho bọn cô không còn cảm giác mình đang sống giữa đảo hoang nữa, khiến cho bọn cô được rót thêm một phần hi vọng.
Hai bên còn muốn nói chuyện thêm nữa, nhưng Đường Tâm Quyết chợt phát hiện ra, cô quay đầu nhìn cửa sổ.
Lương Tĩnh và Trương Du cũng quay đầu theo, sắc mặt chợt thay đổi: "Sương mù bên ngoài!"
Tuy trông không có gì thay đổi, nhưng cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy sương trắng đang tràn vào ban công bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được, chẳng bao lâu nữa nó sẽ lại vây kín cửa sổ.
Quách Quả sợ hãi: "Má nó! Chúng ta còn chưa về phòng mà!"
Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng quyết định: "Đi!"
Ai cũng biết một khi sương trắng tràn ngập ban công thì cửa sổ sẽ không thể mở được nữa, nếu bị giam ở ngoài sẽ xảy ra chuyện gì...!Bọn cô phải dùng tốc độ nhanh nhất, nhân lúc ban công vẫn còn để trở về phòng ngủ!.