Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Sau khi cửa phòng Lưu Ngũ bị đẩy ra, cái thứ mùi khiến người ta ngạt thở, không kiềm nổi mà muốn ói mửa lại xộc tới. Dù rằng đã có chuẩn bị trước nhưng các người chơi vẫn không nén nổi phải lùi về phía sau vài bước, chưa ai dám tiến vào phòng.

Dư Tô đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía khoảng sân, ho khan mấy lần xong cô mấy cảm thấy mình như vừa sống lại.

Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao, đặc biệt là Anh Què - người đã quên hết những chuyện vừa xảy ra, cùng Trương Tam - kẻ không hề thực sự tham gia vào chuỗi sự kiện đó.

Hai người bọn họ, một đã quên, một chưa hề trải nghiệm, vừa mở cửa phòng họ đã không kịp đề phòng mà hít phải một luồng hơi cực kỳ khó ngửi. Giờ cả hai đang chống lấy bờ tường liên tục nôn khan.

Lý Vân vươn tay bịt mũi, im lặng tiến vào phòng, lấy đống quần áo bên trong bọc lấy đôi giày rồi vứt ra ngoài sân.

Trong lúc đợi mùi hôi khó ngửi tản đi, Anh Què đưa mắt nhìn vào phòng mấy lần rồi thì thầm: "Theo những gì mọi người nói ban nãy thì tôi là hồn ma đêm nay, vậy nhiệm vụ giết người của tôi cũng đã hoàn thành rồi, thì lúc này có phải khoảng thời gian an toàn Ứng dụng dành cho chúng ta để tìm đầu mối không?"

"Chắc là vậy rồi." Trương Tam nói: "Nếu không đêm nào chết người xong trời cũng đã sáng ngay giống tối qua, chúng ta lại bị ép đi ăn xin ngay, làm gì còn thời gian tìm manh mối nữa? Vậy chẳng phải chỉ có thể đợi đến tối, ngồi khoanh tay chờ bị giết sao?"

Anh Què gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Mọi người có nói khi nãy cổng chính không khóa, mọi người cũng đều đã ra ngoài rồi. Nhưng trong khoảng thời gian tìm kiếm manh mối mà Ứng dụng sắp đặt cho chúng ta, cửa lại bị khóa chặt.

Vậy nên tôi nghi ngờ không biết có phải manh mối nằm ngay trong căn nhà này không. Không, phải nói là có thể khẳng định như vậy. Nếu không cả đám người tàn tật đi đứng khó khăn như chúng ta sao có thể trèo tường ra ngoài tìm manh mối được? Chắc Ứng dụng cũng không đến mức thiết lập cho chúng ta trở ngại kỳ quái như vậy."

Các người chơi nghe xong cũng gật đầu đồng ý.

Vinh Huy nói: "Giờ đã là đêm thứ hai rồi, chắc hẳn sẽ có manh mối quan trọng xuất hiện."

"Đúng vậy." Dư Tô gật đầu: "Ứng dụng Trò chơi chết chóc có thể giết sạch tất cả mọi người một cách dễ dàng, nhưng thay vào đó nó lại thiết kế đủ những nhiệm vụ để các người chơi hoàn thành. Điều này có nghĩa rằng mục đích của nó không phải giết hết mọi người, vậy nên chắc chắn sẽ phải đưa ra gợi ý hoàn thành nhiệm vụ cho các người chơi còn sống sót."

Hiện giờ đã có hai người chết, vậy mà bọn họ vẫn không nắm được chút manh mối nào, rất có khả năng đêm nay sẽ tìm được đầu mối quan trọng.

Trương Tam vội gật đầu: "Mùi hôi cũng bay bớt rồi, chúng ta mau vào kiểm tra đi. Khu nhà này cũng chỉ bé bằng bàn tay, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra đầu mối nhanh thôi! Đúng rồi, cũng không biết ba tên bảo kê kia có tỉnh dậy không nữa, mọi người nhớ đi lại khe khẽ thôi."

Anh Què nói: "Vậy chúng ta chia nhau ra tìm đi, phải kiểm tra tất cả mọi nơi nhanh hết sức có thể! Trừ phòng Lưu Ngũ chưa được kiểm tra, thì còn phòng Lý Nhị và nơi đám NPC đang ngủ nữa. Từ lúc bắt đầu màn chơi hai căn phòng này đã có người ở, nhưng cũng có khả năng manh mối được giấu ở đó, bắt buộc phải có người vào tìm mới được."

Vinh Huy cất tiếng: "Để tôi đi cho."

Anh Què hé miệng, rồi cúi đầu nhìn cái chân tật nguyền của mình, bất lực nói: "Dù tôi cũng muốn đi nhưng chỉ người đi lại bình thường được mới có thể phụ trách hai căn phòng này thôi... Ba người đi đi."

Ý Anh Què muốn ám chỉ Vinh Huy, Lý Vân và Dư Tô. Dù Dư Tô bị cụt mất một cánh tay nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Ít nhất lúc vào phòng cô cũng có thể nhón chân đi, chứ không như Trương Tam và Anh Què, đi đâu cũng phải chống gậy, tạo nên tiếng động mạnh.

"Phòng Lưu Ngũ không có người, hai chúng tôi tìm thôi là đủ rồi. Sau khi tìm xong bọn tôi sẽ kiểm tra nhà bếp và lán thêm lần nữa." Trương Tam cũng cất tiếng theo.

Lý Vân "Ừ" một tiếng, bước xuống thềm đá rồi bước tới căn phòng bên cổng chính của đám NPC đang ngủ.

Vinh Huy nói với Dư Tô: "Chúng ta kiểm tra phòng Lý Nhị nhé?" Giờ Mã Tứ đang ngủ trong căn phòng này.

Dư Tô đưa mắt nhìn xuống, im lặng chừng ba giây rồi gật đầu, nói: "Được, ta đi thôi."

Cô đi sau Vinh Huy, chân bước thật khẽ khàng, chầm chậm tiến về phía cửa ra vào phòng ngủ chính.

Đằng sau nghe có tiếng Anh Què và Trương Tam đang bước vào phòng Lưu Ngũ. Dư Tô mím môi, có phần không đành lòng.

Nhưng... cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Vinh Huy đi trước, khẽ khàng đẩy cửa phòng ra. Anh ta cố nhẹ tay hết sức, nhưng cánh cửa gỗ vẫn vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

May nhờ có tiếng ngáy của Mã Tứ mà tiếng động này cũng chẳng mấy rõ rệt.

Tiếng ngáy không ngừng, động tác của Vinh Huy cũng không dừng lại, anh ta đẩy đến khi cánh cửa được hé ra một khoảng đủ cho một người tiến vào.

Anh ta quay đầu, liếc nhìn Dư Tô, ra dấu im lặng rồi lách mình vào trước.

Dư Tô ngoái đầu, thấy ngoài cửa phòng Lưu Ngũ đã chẳng còn bóng Anh Què và Trương Tam.

Cô khẽ thở dài trong lòng, nhấc chân tiến vào phòng ngủ.

Mã Tứ đang đắp chăn, nằm quay mặt vào tường. Hai người không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể nghe được tiếng ngáy ò ò vang lên từ nơi Mã Tứ đang nằm.

Hai người bọn họ lén lún như ăn trộm, rón rén bước đi trong căn phòng tối đen như mực. Đi khắp phòng nhưng duy chỉ có chiếc giường nơi Mã Tứ đang nằm ngủ say là Dư Tô và Vinh Huy không dám tiến lại gần. Bọn họ chỉ có thể ngồi xổm xuống nhìn vào gầm giường, nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì.

Vì phải cẩn thận hết sức nên tốc độ tìm kiếm của họ cũng rất chậm chạp.

Năm phút qua đi trong tâm trạng nặng nề của Dư Tô, sau đó...

Đúng như những gì Dư Tô tiên liệu, tiếng thét gào của Trương Tam vang lên xé rách màn đêm, đau đớn như thể muốn xé toạc cổ họng mà chui ra.

Dư Tô nhắm chặt mắt, xoay người bước thật nhanh ra ngoài trong sự kinh ngạc của Vinh Huy, cô vội vã chạy tới phòng ngủ của Lưu Ngũ.

Không cẩn phải rón rén cẩn thận, đến tiếng thét của Trương Tam cũng không khiến các NPC thức giấc, huống chi là bước chân của Dư Tô.

Lý Vân cũng lao thật nhanh ra từ căn phòng ngay sát cổng chính.

Dư Tô là người đầu tiên tiến vào phòng Lưu Ngũ. Cô thấy Anh Què đang đứng một chỗ, môi nở nụ cười chiến thắng, cũng nhìn thấy cả Trương Tam bị móc sống tim.

Chỉ trong vòng chưa tới một giây, Anh Què đã biến mất ngay trước mắt cô.

Cũng cùng lúc đó, quy tắc thật sự của màn chơi được truyền vào đầu cô.

Dư Tô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Lý Vân vẫn đang giữ động tác chạy, bị cố định ngay trong sân. Không cần nhìn cũng biết Vinh Huy cũng lâm vào tình trạng giống hệt.

Hiện giờ là khoảng thời gian dành cho "ma", cũng chính là dành cho Dư Tô.

Cuối cùng đến tận hiện giờ, Dư Tô mới hiểu được cách chơi của nhiệm vụ này.

Hóa ra các người chơi "bình thường" sẽ không thể tìm được đầu mối hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này là một màn chơi đơn có độ khó tăng dần.

Quy tắc của người chơi đóng vai hồn ma chính là vào buổi đêm, người nhận vai "ma" buộc phải giết chết một người chơi bình thường. Nếu thành công, nhiệm vụ của người này sẽ hoàn thành và được trở về hiện thực ngay tức khắc.

Ma có thể tạo nên ảo giác, nhưng không thể giết người trong ảo giác. Người này buộc phải chấm dứt dòng thời gian giả xong mới có thể ra tay với các người chơi. Hơn nữa, hồn ma còn cần ở riêng với mục tiêu hơn năm phút đồng hồ mới có thể giết người.

Ngoài những điều này ra, hồn ma còn có một nhược điểm trí mạng, đó chính là thi thể của người này sẽ bị giấu ở một nơi kín đáo nào đó trong khuôn viên căn nhà. Sẽ có các manh mối hướng người chơi tới vị trí cái xác được giấu, ví dụ như những dấu chân nơi thi thể Ngô Nhĩ bị chôn.

Vị trí giấu xác do người chơi đảm nhận vai oan hồn lựa chọn, sau khi đã quyết định thì không thể đổi lại được nữa.

Nếu các người chơi tìm được xác của con "ma" này trước khi nó ra tay giết người, nhiệm vụ của người đảm nhận vai ma sẽ thất bại, tử vong ngay lập tức. Người này tức khắc sẽ biến mất và trở về hiện thực.

Thậm chí manh mối về thi thể hồn ma vẫn tồn tại ngay cả trong ảo giác, không thể bị xóa bỏ được.

Đối với người chơi nhận vai ma mà nói, đây là một màn chơi cực kỳ khó khăn. Đương nhiên, những người chơi khác cũng gặp phải rất nhiều trở ngại do những tình tiết mập mờ khó đoán diễn ra trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Ngoài ra thì sau khi "hồn ma" chết đi, các người chơi sẽ lập tức được chuyển tới ván chơi tiếp theo.

Cũng có nghĩa là... trong ván chơi đầu tiên, Ngô Nhĩ - người nhận vai "ma" đã chết rồi.

Trong ván chơi đầu, những gì Dư Tô và Lý Vân chứng kiến khi cùng bước ra khỏi phòng là sự thật. Sau khi Dư Tô trở về thì đã bị rơi vào ảo giác do Ngô Nhĩ tạo ra.

Tất cả những ảo ảnh cô đã trải nghiệm được bắt đầu từ lúc tiến vào cửa phòng, nhìn thấy cái xác của Lý Nhị, rồi lại cùng "ảo ảnh của đám người chơi" trở lại phòng ngủ tiếp. Sau đó Ngô Nhĩ mới xóa bỏ ảo giác, còn Lý Vân trở về phòng gọi Dư Tô dậy, mọi thứ lại trở về với hiện thực.

Ảo giác Ngô Nhĩ tạo ra là để tạo nên một bí mật chung giữa mình và Dư Tô, chiếm lấy lòng tin tưởng của cô để dễ dàng giết chết Dư Tô trong hiện thực.

Chỉ là Dư Tô đã không mắc bẫy. Nhưng Đường Sam thì lại lỗ mãng, tự chui đầu vào rọ.

Nhưng ngay trước giây phút Ngô Nhĩ giết chết Đường Sam, các người chơi lại đào được xác anh ta. Vậy nên dù Ngô Nhĩ có giết được Đường Sam thì nhiệm vụ của anh ta vẫn bị coi như đã thất bại do hai sự kiện được diễn ra đồng thời.

Ngay khoảnh khắc nhiệm vụ của Ngô Nhĩ thất bại, ván chơi thứ hai đã được bắt đầu, cũng giống hệt như lần này vậy. Lúc này tất cả các người chơi bình thường sẽ bị đóng băng hành động, chỉ có Anh Què - "oan hồn" của ván chơi số hai là được trao cho một khoảng thời gian để tự do hành động và sắp xếp kế hoạch.

Trời chưa hề sáng, bọn họ cũng chưa từng trải qua ngày thứ hai trong màn chơi.

Từ khoảnh khắc mà Đường Sam chết đi, nhiệm vụ của Ngô Nhĩ thất bại, bọn họ đã bị rơi vào ảo giác do Anh Què tạo nên.

Trời sáng, rồi ra ngoài ăn xin... tất cả những sự kiện xảy ra trước đêm nay trông thì quá đỗi chân thực, hóa ra tất cả đều là giả dối!

Thậm chí tên "Ngô Nhĩ" vẫn còn sống sờ sờ lúc bọn họ tỉnh dậy cũng chỉ là ảo ảnh do Anh Què tạo ra mà thôi.

Vì những manh mối có liên quan đến hồn ma vẫn sẽ tồn tại ngay cả trong ảo giác, nên Anh Què còn cố ý tạo ra một đoạn ảo giác việc cổng chính được mở khóa, khiến đám người chơi rời khỏi tòa nhà, lãng phí một khoảng thời gian dài tìm kiếm manh mối ngoài xóm mà quên mất những nơi còn chưa được lục soát trong tòa nhà này.

Hết lớp mưu kế này bao lấy vòng thủ đoạn khác, kế hoạch của anh ta phải nói là thông minh tuyệt đỉnh.

Hồn ma không thể giết người trong ảo ảnh, vậy nên anh ta đã tạo ra một Ngô Nhĩ giả, rồi bày bố cho đám người chơi hiểu lầm Trương Tam mới chính là ma.

Sau đó, anh ta lại lập nhóm cùng Ngô Nhĩ và Dư Tô, biến cục diện thành ra như hiện giờ, thật thật giả giả khiến Dư Tô cứ ngỡ Ngô Nhĩ còn đang sống và chính là mục tiêu đêm nay của Anh Què.

Dư Tô tưởng mình thông minh, cô cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đều là thật, thậm chí khi Ngô Nhĩ chết cô cũng đã đoán ra kế hoạch của Anh Què, nhưng lại không ngờ rằng... tới cả cái chết của Ngô Nhĩ cũng chỉ là một trong hai lớp mưu kế của Anh Què mà thôi.

Vì mọi người đều nhầm tưởng Ngô Nhĩ trong ảo giác là thật, hơn nữa cái chết của anh ta lại khiến bọn họ tin rằng sau khi giết Đường Sam vào "tối qua", Ngô Nhĩ đã mất đi ký ức, trở lại là người đồng đội bọn họ có thể tin tưởng.

Vì vậy nên khi trở lại hiện thực, sau lúc về phòng, các người chơi đều rất mực tin tưởng Anh Què, người đã "hoàn thành nhiệm vụ giết người vào đêm nay".

Nhưng chẳng ai ngờ rằng thật ra nhiệm vụ thật sự của Anh Què mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Khi bọn họ cùng ra khỏi phòng, trước lúc tới chỗ ở của Lưu Ngũ, Dư Tô mới ý thức được có chuyện gì đó không ổn: Khoảng thời gian mà Anh Què dùng để giết chết Ngô Nhĩ rất bất thường.

Khi đó Dư Tô chỉ đợi bên ngoài độ chừng mười mấy giây, vừa thấy bất ổn cô đã vén rèm xông vào ngay. Lúc ấy Ngô Nhĩ đã chết tự bao giờ rồi.

Nhưng nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong mười mấy giây đồng hồ thôi thì tại sao đêm trước Ngô Nhĩ phải mất khoảng thời gian dài đến vậy để giết Đường Sam?!

Có lẽ khi ấy Anh Què định chờ đúng năm phút thì mới ra tay, nhưng Dư Tô sẽ không ngu ngốc đến độ đừng chờ bên ngoài lâu tới vậy mới để ý thấy có điều bất ổn. Vậy nên Anh Què chỉ có thể hành động sớm nhất có thể.

Chỉ là dù Dư Tô cũng đã đoán được phần nào câu chuyện khi đứng ngoài cửa phòng Lưu Ngũ, cô cũng không hề hay biết phải làm sao mới có thể ngăn cản "hồn ma" này.

Dư Tô không biết chỉ cần tìm được thi thể, người chơi đóng vai ma quỷ sẽ chết ngay sau đó. Cô chỉ có thể suy đoán rằng mỗi đêm đều phải có ít nhất một người chơi bỏ mạng. Hơn nữa cũng chẳng dám nói phỏng đoán của mình ra.

Dư Tô chỉ đành trơ mắt nhìn Trương Tam vô tư không chút cảnh giác cùng Anh Què vào phòng Lưu Ngũ, rồi sau năm phút lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi chết của anh ta.

Nhưng dù cho có biết trước điều kiện hoàn thành nhiệm vụ của hồn ma lại ngặt nghèo đến vậy, Dư Tô cũng chẳng dám nói cho bất cứ ai.

Dù sao cũng sẽ có một thời điểm nào đó cô phải vào vai "oan hồn".

Ví dụ như hiện giờ... chẳng phải đã đến lượt Dư Tô rồi sao.

Thân phận bị Dư Tô coi là kẻ địch trước đó giờ đã trở thành vai diễn của chính cô, còn những người mới nãy thôi còn là đồng đội, trong chớp mắt đã thành kẻ thù mà Dư Tô không thể không giết.

Giờ phút này đây, độ khó nhiệm vụ của Dư Tô lại tăng thêm gấp bội.

Nếu Dư Tô có thể giết chết một trong số hai người chơi, cô và người này sẽ lập tức cùng rời khỏi màn chơi. Người còn lại cũng sẽ được mặc định đã hoàn thành nhiệm vụ ngay tức khắc. Nhưng trong khoảng thời gian này, "hồn ma" không thể chủ động nhắc cho các người chơi khác biết về nhiệm vụ của mình và phương thức hoàn thành nhiệm vụ của đối phương, để tránh trường hợp người và ma bắt tay với nhau, hãm hại một người chơi khác.

Nghĩ tới đây Dư Tô lại có phần hâm mộ sự may mắn của người chơi sống sót cuối cùng.

Nhưng người có thể sống sót qua ba ván chơi nguy hiểm cũng chẳng đơn giản chỉ là may mắn không thôi.

Trong màn chơi này, người xui xẻo là Ngô Nhĩ, có thể do anh ta không đủ thông minh, cũng có thể vì anh ta chưa từng tham gia nhiệm vụ nào tương tự như [Xóm Tàn Tật]. Vậy nên khi được chọn làm "hồn ma" đầu tiên, Ngô Nhĩ đã vạch ra một kế hoạch không hề chu toàn, khiến kết cục không chỉ có Đường Sam mà đến chính anh ta cũng phải bỏ mạng.

Dư Tô hít sâu một hơi, lòng cô thầm nghĩ giờ chỉ còn lại hai người chơi là Vinh Huy và Lý Vân. Cô buộc phải chọn một trong hai người này là mục tiêu nhiệm vụ, nhưng cũng có thể cứ hành động trước đã rồi từ từ tính tiếp, ai dại dột thì giết kẻ đó.

Tính tiếp đến bước tiếp theo... Độ khó nhiệm vụ của Dư Tô khiến người ta không khỏi thở dài não nề.

Ứng dụng cho người chơi sắm vai "ma" một khoảng thời gian kéo dài hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, Dư Tô buộc phải vạch ra một kế hoạch chu toàn hết mức để hoàn thành nhiệm vụ.

Trong màn chơi này, biểu hiện của Lý Vân rất mờ nhạt. Bề ngoài cô ta trông như một cô gái có vẻ đẹp phi giới tính, xem chừng rất khó nhằn. Nhưng trong suốt màn chơi, Lý Vân đều thể hiện mình thuộc tuýp người hành động, tính đến giờ lời cô ta thốt ra có thể đếm bằng đầu ngón tay.

Biểu hiện của Lý Vân khiến Dư Tô không thể biết chắc rằng rốt cuộc cô ta thông minh tột độ hay đang cố tình tỏ ra điềm đạm bình tĩnh. Có thể Lý Vân đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu rồi, nhưng cũng lẳng lặng không nói gì như Dư Tô. Cũng có thể Lý Vân thực chất chẳng biết gì, chỉ hùa theo hành động cùng những người khác mà thôi.

Không biết Lý Vân là dạng người nào, Dư Tô cũng chẳng dám thẳng tay chọn cô ta.

Còn về phần Vinh Huy. Do gương mặt của anh ta bị hủy hoại quá nặng nề, ảnh hưởng đến cả việc nói năng nên cũng thành ra kiệm lời. Nói câu nào là chắc ăn câu đó, không hề có lời thừa.

Ôi... Dư Tô đau đầu, day trán.

Cái nhiệm vụ chết tiệt, sao lại khó tới mức này cơ chứ, đây là độ khó Địa ngục đó sao?

Dư Tô ngồi xuống cạnh cái xác của Trương Tam, nhìn nơi vốn là vị trí của trái tim giờ đã bị móc rỗng. Cô nhíu chặt mày, lẳng lặng suy nghĩ.

Đồng hồ đếm giờ hiện lên trong đầu Dư Tô. Cô còn lại một giờ năm mươi phút nữa. Cô phải tìm nơi giấu xác, rồi phải tìm cả cách giết chết một người chơi.

Từng tích tắc một trôi đi, không gian được ngưng đọng của Dư Tô cũng chầm chậm tan biến.

Vào khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược điểm tới giây cuối cùng, Dư Tô đứng dậy.

Cô liếc nhìn thi thể trên mặt đất, hít một hơi thật lâu, nhắm hai mắt lại rồi bước lại, cách cửa ra vào một khoảng, đứng im đưa lưng về phía cửa.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân của Vinh Huy và Lý Vân cũng vọng lại từ ngoài phòng, còn tiếng ngáy của Mã Tứ thì đã ngưng bặt.

Cái xác của Trương Tam đã biến mất không dấu vết, Vinh Huy và Lý Vân vừa chạy tới nơi, hiện giờ trước mắt họ là hai kẻ đang sống sờ sờ...

Trương Tam, và Anh Què.

Đây là cơ hội mang tính then chốt nhất của Dư Tô...

Khi nhiệm vụ của Dư Tô vừa bắt đầu, Lý Vân và Vinh Huy vẫn chưa kịp chạy tới nơi. Vậy nên hai người bọn họ cũng chưa tận mắt chứng kiến thấy cái chết của Trương Tam! Dư Tô có thể biến hiện thực vừa xảy ra trở thành ảo ảnh của mình, khiến hai người bọn họ ngỡ rằng chuyện xảy ra lúc này chính là hiện thực, là tiếp nối sau sự kiện Anh Què giết hại Ngô Nhĩ.

Vào giờ phút này đây, Trương Tam ngã ngồi trên mặt đất, chiếc gậy của anh ta cũng bị rơi văng ra cách đó một khoảng, phần đùi nát rữa bị đè nghiến dưới chiếc tủ gỗ đang đổ sập mình xuống.

Mép tủ nện xuống nơi vết thương nặng nhất, mặt Trương Tam cắt không còn giọt máu, đau đến mức thân thể run lẩy bẩy không dừng lại nổi.

Anh Què đang vươn tay bịt chặt lấy miệng Trương Tam, anh ta đang cố ngăn Vương Tam thét thêm một tràng nữa vì cơn đau bị chiếc tủ sập trúng chân.

Vốn Vinh Huy ở gần phòng Lưu Ngũ hơn Lý Vân nên cũng là người đầu tiên bước vào cửa. Thấy cảnh này, Vinh Huy khẽ cau mày, thì thầm hỏi: "Sao lại bất cẩn vậy?"

Anh Què liếc nhìn Trương Tam, dường như lo chỉ cần mình buông tay ra là anh ta sẽ lại thét lên tiếp nên cứ vừa bịt chặt lấy miệng Trương Tam vừa thấp giọng: "Anh ta và tôi muốn kéo chiếc tủ này ra, xem xem đằng sau có manh mối gì không. Nhưng tôi vốn cử động khó khăn, lúc kéo tủ đã bất cẩn tuột tay làm tủ sập xuống."

Lúc này Lý Vân cũng đã bước vào phòng, cô ta cau mày nhìn cảnh tượng bên trong, không hề cất lời. Dư Tô bèn thấp giọng nhắc nhở mọi người: "Tiếng ngáy của Mã Tứ dừng lại rồi. Hắn đã dậy rồi! Đừng nói nữa!"

Dư Tô vừa dứt lời đã nghe có tiếng bước chân và âm thanh mở cửa vang lên từ căn phòng liền cạnh của Mã Tứ.

Lý Vân đứng cạnh cửa quay người định khép cửa lại, nhưng vừa mới vươn tay cô ta đã chợt buông ra ngay... vì có đóng cũng chẳng có tác dụng gì.

Mã Tứ đã nghe tiếng hét mà giật mình tỉnh giấc, chắc chắn sẽ phải đi một vòng quanh nhà kiểm tra tình hình. Dù có không lục soát chỗ Lưu Ngũ đầu tiên thì chắc chắn cũng sẽ tới căn phòng của đám ăn mày.

Đến lúc ấy, thấy trong phòng không có người, Mã Tứ sẽ gọi hai tên bảo kê còn lại dậy ngay, hoặc xông thẳng vào phòng Lưu Ngũ.

Đám người chơi đâu có phép tàng hình, còn có thể làm gì được đây?

Lúc này, Dư Tô trầm giọng, nói thật nhanh: "Anh Què, anh đứng cách Trương Tam xa ra, mọi người ngồi xuống giả vờ sợ hãi cả đi, đợi lát nữa hẵng nói tiếp!"

Lúc này Mã Tứ vừa bước ra ngoài, cũng đã để ý thấy phòng Lưu Ngũ đang mở bật cửa rồi.

Hắn lệt xệt đôi dép, bước đến bên góc tường, cầm cây gậy gỗ lớn chuyên dùng để đánh đám ăn xin lên rồi cảnh giác bước lại cửa.

Năm người chơi ngồi đủ trong phòng, đang đưa mắt nhìn Mã Tứ vừa bước vào với vẻ kinh hãi sợ sệt.

Trong đó thì Trương Tam vẫn đang bị kẹt chân dưới tủ.

Thấy rõ cảnh tượng trong phòng, hàng mày của Mã Tứ nhăn tít lại, hắn lạnh giọng hỏi đám người với vẻ đầy cảnh giác: "Tối mò tối mịt rồi không chịu ngủ mà còn chạy ra đây làm gì?!"

Mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi căng thẳng, Dư Tô thì run giọng: "Bọn em... bọn em vốn đang ngủ mà... Anh Mã, bọn em xin lỗi, phòng ngủ của bọn em vừa hôi vừa bẩn, vậy nên những lúc anh Lưu về nhà bọn em đều lén vào đây ngủ. Nào ngờ tại anh ta mà..."

Dư Tô vươn tay chỉ Trương Tam đang đau đớn đến vặn vẹo mặt mày: "Chẳng biết lúc ngủ anh ta xoay sở kiểu gì mà làm sập ngã tủ, đè lên cả vết thương nên mới..."

Theo lời Dư Tô nói, Mã Tứ cũng đưa mắt nhìn sang Trương Tam.

Phần đùi ngập kín những vết thương thối rữa của Trương Tam bị nghiến mạnh đến nỗi tràn cả máu cả mủ, trông vừa ghê tởm lại vừa đáng sợ, còn anh ta thì vẫn cứ đau đớn tới độ run rẩy co giật.

Mã Tứ đưa mắt nhìn những người còn lại một lượt, sau, hắn tức điên người, vươn gậy nện ngay cho Lý Vân đang ngồi cạnh cửa một nhát.

Cây gậy đập thẳng vào lưng cô ta vang lên một tiếng trầm nặng nề, vừa nghe đã biết Lý Vân ắt hẳn phải rất đau.

Chỉ một gậy không thôi còn chưa xong chuyện. Mã Tứ đánh Lý Vân đủ rồi thì bắt đầu hùng hổ bước lại gần Anh Què, giáng thêm một gậy xuống, tiếp theo là Vinh Huy, Dư Tô, đến cả Trương Tam đang run lẩy bẩy vì đau cũng không thoát nổi.

"Mẹ kiếp, bọn rác rưởi chết dẫm, chúng mày dám ngồi lên đầu bọn tao, chắc chán sống rồi phải không?! Chúng mày có tin hôm nay ông đập chết chúng mày không! Bảo sao phòng Lưu Ngũ càng ngày càng hôi, hóa ra là từ đám chúng mày mà ra!"

Hắn vừa mắng vừa nện cho mỗi người một nhát, kẻ cuối cùng phải chịu đòn chính là Trương Tam.

Đánh xong, hắn ném phăng cây gậy đi, vươn tay dựng chiếc tủ đè trên chân Trương Tam lên rồi lại quát tháo tiếp: "Cút hết về phòng đi, lần sau chúng mày mà để tao thấy nữa thì tao đánh què chân hết cả lũ!"

Vinh Huy là người đầu tiên đứng dậy, cứ thế nhanh chân bước ra ngoài.

Lý Vân cũng đi theo sau anh ta, tiếp theo đó là Dư Tô, chỉ còn lại Anh Què vốn đi đứng khó khăn và Trương Tam đang rũ người đau đớn.

Trong số các người chơi, chẳng ai dám bước ra dìu Trương Tam. Bọn họ vẫn chưa quên khi trước Ngô Nhĩ đỡ Anh Què rồi phải chịu đòn ra sao.

Mã Tứ vẫn cứ đứng nhìn bọn họ với cặp mắt lạnh băng. Sau khi Trương Tam nhích được vào phòng với tốc độ của một con rùa, Mã Tứ mới quay người cầm chìa khóa luôn phòng ngủ của đám người chơi lại.