Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

"Chào mọi người."

Thấy bốn người chơi tiến đến, đôi mắt Ngô Băng khẽ híp lại, cô ta nghiêng đầu cười, cất tiếng chào hỏi bọn họ.

Vương Đại Long hắng giọng, hằm hè hỏi cô ta: "Cô tới đây làm gì? Muốn trả thù à?"

"Trả thù?" Ngô Băng khẽ cười, nhún vai: "Trông tôi giống như tới trả thù không? Hôm nay tôi đến đây để gặp cảnh sát Phong, tôi muốn trò chuyện thật bình tĩnh lịch sự với anh ấy thôi mà."

Hồng Hóa nói: "Thế cô tới không đúng lúc rồi, anh ấy không có nhà."

"Không sao, tôi có thể trò chuyện trước cùng mọi người mà." Ngô Băng bước lại gần bốn người, bật cười khanh khách rồi đảo mắt nhìn bọn họ một lượt: "Ở đây có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện không?"

Bạch Thiên cau mày, nói: "Đừng có lằng nhằng nữa, nói mau lên."

Ngô Băng trề môi, nhìn Dư Tô với vẻ đáng thương: "Bọn họ hung dữ quá, chị Dư ơi, chị không sợ bọn họ à?"

"..." Dư Tô nói: "Cô còn gọi tôi là chị nữa thì tôi sẽ hung dữ hơn cả bọn họ."

Ngô Băng khẽ bật cười, mím môi nói: "Được rồi, không đùa mọi người nữa, thật ra tôi có ý muốn mời mọi người tham gia Hội của chúng tôi. Tôi biết mọi người là đồng đội, phần tôi cũng đã cho người tới thám thính được mấy ngày rồi, nếu tính cả Phong mỹ nam nữa thì mọi người có tổng cộng năm thành viên, phải chứ?

Thành viên của Hội chúng tôi rải rác trên cả nước, tổng cộng có tới hơn ba trăm người, có luật lệ, có quy tắc, phân cấp cực kỳ nghiêm ngặt, đãi ngộ cũng vô cùng hấp dẫn, nếu mọi người muốn gia nhập thì..."

"Xin lỗi, không có hứng thú." Vương Đại Long ngắt lời Ngô Băng, nói: "Đông người rách chuyện, năm thành viên chúng tôi vừa đủ, lại còn cùng lập đội tham gia trò chơi được, sao phải gia nhập Hội của người khác?"

Ngô Băng nhún vai, tiếp tục nói như thể không nghe thấy lời Vương Đại Long: "Thành viên trong hội chúng tôi được phân ra làm năm cấp độ: S, A, B, C, D. Cấp S là cao nhất, D là thấp nhất. Người chơi cấp cao có nghĩa vụ phải giúp người chơi cấp thấp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đồng thời người chơi cấp thấp cũng buộc phải giao nộp đạo cụ nhiệm vụ của mình cho Hội.

Vậy nên Hội chúng tôi còn sở hữu rất nhiều đạo cụ hữu dụng, thành viên lên đến cấp B sẽ được trao quyền sử dụng đạo cụ. Nếu mọi người đồng ý gia nhập cùng chúng tôi, tôi có thể đưa thẳng mọi người lên cấp B, còn về phần Phong mỹ nam, tôi cũng biết anh ấy đã hoàn thành hơn mười màn chơi rồi, như vậy có thể xếp anh ấy vào cấp A, thậm chí sau một năm sẽ được đưa lên cấp S. Đây là một lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn, tôi nghĩ mọi người nên suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời tôi."

Vương Đại Long hừ lạnh: "Có lẽ người chơi cấp thấp không chỉ phải giao nộp đạo cụ không thôi, mà lúc cần thiết còn phải dâng cả mạng mình cho mấy người nữa."

Ngô Băng cười: "Đây chẳng phải là một trong những ưu điểm khi tham gia Hội chúng tôi sao? Chẳng ai chắc chắn được mình có thể sống sót qua tất cả các màn chơi, chỉ cần nhiệm vụ thất bại, mọi người sẽ phải bỏ mạng ngay lập tức. Còn sau khi gia nhập Hội, dù mọi người có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vẫn sẽ có cơ hội sống tiếp. Giống như là... một trò chơi thật sự vậy, sau khi chết đi nhân vật vẫn sẽ còn vô số cơ hội để hồi sinh, như thế không phải rất hay sao?"

"Cô có còn chuyện gì khác không?" Hồng Hóa ngáp dài, nói: "Hôm qua ngủ không ngon giấc, nếu không có chuyện gì thì tôi về ngủ trước đây."

Bạch Thiên nói: "Về thôi, game vừa cập nhật trang phục mới, tôi phải về mua."

Vương Đại Long chà xát hai tay, gương mặt tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, nói với Ngô Băng: "Cô thấy rồi đấy, bọn tôi không cần cái loại cơ hội này, xin cô về cho."

Ngô Băng quay sang nhìn Dư Tô, chớp đôi mắt long lanh ầng ậc nước: "Em Dư à, em khuyên bọn họ đi, chuyện xảy ra trong nhiệm vụ lần trước cũng do chị bất đắc dĩ cả, ai bảo bọn mình bị phân vào hai phe đối địch? Mọi chuyện cũng qua cả rồi, mình đừng tính toán với nhau nữa được không? Em xem xem, lần này chị tới đây một mình, chị thật sự thành tâm thành ý muốn mời mọi người gia nhập Hội mà."

Dư Tô mỉm cười: "Chỉ cần cô đừng ghi thù chuyện lần trước là được, còn về phần Hội các cô thì thôi bỏ đi, bọn tôi chỉ là lũ thất nghiệp vô công rồi nghề, ghét nhất là bị bó buộc. Nếu cô muốn thì có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc, khi nào rảnh thì cùng ăn bữa cơm, còn nếu không thích thì tôi có thể gọi cho một một chiếc taxi, cùng mọi người tiễn cô lên xe, từ nay mình không bao giờ chạm mặt nhau nữa, cô thấy thế nào?"

Ngô Băng phồng má, chắp hai tay lại, hạ giọng đầy bất lực: "Hai người còn cầm tấm thẻ đạo cụ của tôi mà..."

Dư Tô cảm thấy nếu không có những chuyện trước đó xảy ra, thì cô cũng không chịu nổi cảnh phải nhìn một cô gái yểu điệu đáng yêu thế này làm nũng với mình.

Vương Đại Long kéo Dư Tô về phía sau, nói: "Không phải cô vừa bảo không tính toán chuyện trước đó nữa sao?"

Ngô Băng khẽ cúi đầu, chớp chớp hai mắt, rơm rớm nhìn anh ta, trông tủi thân như chuẩn bị bật khóc tới nơi.

"..." Xem chừng Vương Đại Long không thể chịu đựng được, giọng nói cất lên cũng trở nên mềm mại hơn: "Đạo cụ bị tôi dùng mất rồi, hết rồi, cô đi đi."

"Vậy thì thôi..." Ngô Băng mím môi, cúi đầu lôi từ chiếc túi xách thỏ con đáng yêu ra mấy tấm danh thiếp: "Vậy mọi người thử cân nhắc một chút rồi gọi điện thoại cho tôi được không?"

Cô ta phát danh thiếp cho từng người, bỏ lại một câu cuối: "Nếu Phong mỹ nam không có nhà thì tôi cũng đi trước đây, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, nếu anh ấy đồng ý thì mọi người cũng phải đồng ý đấy nhé."

Cô ta vừa đi, vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt với bốn người, gương mặt ngập vẻ tươi cười, trông vừa đáng yêu lại vừa dịu dàng.

Hồng Hóa tặc lưỡi, nói: "Nếu không nghe mọi người kể về thân phận thật của người này thì chắc tôi đã theo đuổi cô ta rồi."

"Giờ anh thử cũng được mà." Vương Đại Long nói: "Chỉ là... chắc cô ta sẽ bẫy chết anh."

Về phần Bạch Thiên thì đã quay người bỏ vào nhà rồi.

Buổi chiều, sau khi trở về, Phong Đình gọi bốn người tập trung ngoài phòng khách, cùng bàn chuyện của Hội Sinh Tồn.

Ngô Băng vừa gọi điện cho Phong Đình đã trực tiếp mời anh gia nhập Hội với cô ta ngay.

Nhờ vào món đạo cụ Phong Đình sử dụng vào màn chơi trước, sau khi trở về hiện thực Ngô Băng đã biết ngay anh từng hoàn thành ít nhất mười nhiệm vụ, vậy nên tới hỏi cô ta cũng chẳng buồn hỏi.

Phong Đình nói với bốn người: "Mọi người cũng đều biết ưu nhược điểm của việc tham gia một Hội người chơi lớn rồi, nếu có người muốn đi thì tôi sẽ không ngăn cản."

Mắt Bạch Thiên dính chặt lên màn hình máy tính, vừa cau mày chờ tranh mua món trang phục trên cửa hàng hệ thống, vừa nói: "Sống hay chết trong màn chơi là tự dựa vào bản thân mình, nếu chết thì coi như tôi xui."

Vương Đại Long vỗ vai anh ta: "Nói đúng lắm! Hơn nữa làm sao chắc chắn được chúng ta chỉ ngồi hưởng lợi chứ không phải trả giá? Nếu chúng ta cũng cứ tùy tiện tìm một người chơi mới, cướp mất mạng sống của anh ta sau mỗi lần thất bại giống bọn họ, không chừng về sau chính chúng ta cũng trở thành nạn nhân bị cướp mất mạng sống. Tôi cảm thấy hoàn toàn không thể tin tưởng cái loại Hội nhóm như vậy được."

Hồng Hóa gật đầu, nói: "Dù đãi ngộ của bọn họ nghe thì rất hấp dẫn, nhưng cũng phải sống thì mới hưởng thụ được. Hơn nữa, e là các người chơi cấp thấp cũng không cam tâm giao nộp đạo cụ của mình đâu? Tôi đoán cái Hội này lừa người chơi gia nhập trước rồi mới nói cho họ biết phải cống nạp đạo cụ cho Hội."

Dư Tô nói: "Nếu là vậy thì Hội bọn họ coi như chỉ có một nhóm thành viên nhỏ thực sự, dù đông người nhưng không đoàn kết, như một vốc cát lỏng lẻo vậy. Những kẻ bên trên có thể mặc sức sử dụng đạo cụ của người chơi cấp thấp, nhưng những lúc cần thiết thì những người chơi dưới đáy này còn phải giao sinh mạng mình cho thành viên cấp cao. Dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không chấp nhận nổi."

Bạch Thiên bắt đầu ấn chuột như điên, sau khi thấy món trang phục hạn chế đã xuất hiện trong túi đồ của mình, anh ta mới thỏa mãn ngẩng đầu lên: "Nói chung là tôi không tham gia."

"Tôi cũng không," Hồng Hóa nói: "dù sao đây cũng là một xã hội có pháp luật hẳn hoi. Mấy người chúng ta cùng sống chung một nhà, bọn họ sẽ không dám tùy tiện động tới ta đâu. Nhiệm vụ lại được tổ chức một cách ngẫu nhiên, xác suất gặp phải người của bọn họ không cao, không có gì đáng lo cả."

Phong Đình ừ một tiếng, nói: "Nếu mọi người đều nghĩ vậy thì chúng ta vẫn sẽ dựa vào mắt nhìn người của mình để đánh giá, chỉ mời những người chơi phù hợp nhất gia nhập Nhóm, không cần nới lỏng điều kiện tuyển người."

Vương Đại Long đứng dậy, ôm vài lon coca lại, Dư Tô nhận lấy rồi mở ra uống một ngụm, hỏi Phong Đình: "Mấy hôm trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong... lúc trở về thế giới thực anh không nói lời nào cả, có chuyện gì xảy ra không vậy?"

Phong Đình đưa mắt nhìn cô, lắc đầu: "Không có chuyện gì, sau khi mọi người hoàn thành thêm hai nhiệm vụ nữa, tôi sẽ nói cho mọi người nghe."

Sau khi màn chơi của Dư Tô kết thúc được năm mươi ngày cũng là lúc nhiệm vụ tiếp theo của Phong Đình bắt đầu. Cấp độ màn chơi của Phong Đình quá cao, không ai có thể tham gia cùng, sau khi trở về anh cũng không kể chữ nào với mọi người.

Mọi người đều hiểu rõ anh không nói là vì sợ sẽ tạo áp lực tâm lý cho bọn họ.

Vì về sau, bọn họ sẽ rất khó có thể gặp được một nhiệm vụ đơn giản, dễ dàng, mà quá nửa sẽ chỉ càng ngày càng khó khăn thêm.

Sau lần Ngô Băng ghé tới, tạm thời không có chuyện gì khác xảy ra, Dư Tô và Hồng Hóa vẫn cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, vừa luyện tập Tán Đả vừa chơi game, cho đến tận lúc nhiệm vụ mới xuất hiện.

Dư Tô quyết định tham gia nhiệm vụ này một mình.

Gặp phải một kẻ như Ngô Băng trong màn chơi trước khiến Dư Tô thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm tới từ những người chơi cao cấp, vậy nên cô cũng không muốn để mọi người phải mạo hiểm thêm nữa.

Dù trước đó Phong Đình từng nói sẽ cùng cô hoàn thành năm nhiệm vụ, nhưng Dư Tô cảm thấy việc này không cần thiết, trước khi màn chơi thứ sáu bắt đầu cô đã nói chuyện với Phong Đình, bày tỏ rằng về sau cô muốn tự mình hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Đại Long khuyên cô vài câu, nhưng Dư Tô lại hỏi ngược: "Anh có muốn để ông sếp nhà chúng ta mạo hiểm tham gia màn chơi cùng mình không?"

Anh ta không đáp lại được.

Cuối cùng Phong Đình cũng không nói thêm gì, chỉ đưa cho Dư Tô tấm thẻ đạo cụ của Ngô Băng vào trước ngày cô bắt đầu màn chơi.

Phong Đình nói: "Tôi thấy món đồ này rất vô dụng, đã định vứt đi rồi nhưng lại thấy tiếc, thôi cho cô đấy."

"..." Dư Tô lại nghĩ tới những lời cô đã nói với Phong Đình khi trước, giờ đã bị anh mang trả lại.

Dư Tô nhận lấy tấm thẻ, nói: "Nếu không cần dùng đến thì sau khi trở về tôi sẽ trả nó lại cho anh."

Nếu tính thêm cả tấm thẻ này nữa, Dư Tô đã có trong tay tổng cộng ba món đạo cụ. Nhưng dù có vậy Vương Đại Long, Bạch Thiên và Hồng Hóa vẫn đem đạo cụ của mình ra đưa cho Dư Tô giữ.

Dư Tô không nhận đồ của họ, nếu mang theo ba món đạo cụ mà vẫn thất bại, Dư Tô đã hoàn toàn không có tư cách sống tiếp rồi, việc gì phải lãng phí món đồ mà mọi người đã phải dùng mạng của mình để đổi lấy.

Vào ngày bắt đầu màn chơi, tất cả mọi người đều tụ tập lại, ngồi trên chiếc sofa ngoài phòng khách, Vương Đại Long không biết đi cầu ở đâu ra một lá bùa hộ mệnh, mang ra đeo lên cổ cho Dư Tô. Anh ta vỗ đầu Dư Tô, bảo cô phải nhanh chóng sống sót rời khỏi màn chơi.

Dư Tô vốn cũng chẳng lo lắng nhiều, nhưng thấy bọn họ cư xử như vậy, cô lại thấy hơi hồi hộp.

Từng tích tắc một trôi qua, thời gian đếm ngược đã chấm dứt trong sự căng thẳng của Dư Tô.