Tư Viện còn chưa kịp phản ứng, Ôn Đình Sơn đã thay cô quyết định: "Mời tôi ăn cơm đi."
Ở trước mặt anh, bản thân gần như không có quyền lựa chọn.

Tài xế lái xe tới một hội sở, lễ tân thấy anh lập tức tiến lên tươi cười nghênh đón: "Ôn tiên sinh, phòng riêng của ngài đã chuẩn bị xong, xin mời theo tôi."
Cô lễ tân vô cùng xinh đẹp, cằm nhọn v-line, dáng người yểu điệu.

Cô ấy mặc một bộ đồng phục bó sát người khiến cho đường cong cơ thể càng được phác họa rõ nét.

Khi chậm rãi đứng dậy còn có thể thấp thoáng thấy được bộ ngực sữa, tựa như cố ý mà lại vô tình, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Ôn Đình Sơn.

Chỉ vài động tác lơ đãng đã thể hiện ra ưu điểm quyến rũ và nữ tính của bản thân vô cùng nhuần nhuyễn, Tư Viện nhìn mà còn thích.

Khi nhìn thấy Tư Viện, cô ấy dường như không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu lại: "Vị này chính là..."

Ôn Đình Sơn lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy một cái mà không giải thích, chỉ đi nhanh vào bên trong, Tư Viện phải bước nhanh để đuổi kịp.

Trước mắt là một người đàn ông đang đi tới, thấy Tư Viện bỗng nhiên dừng lại, hít hít cái mũi nói: "Thật thơm."
Anh ta nhìn cô, tựa như đang nhìn một món ăn ngon miệng.

Thực sự là một món ăn chứ không phải cái nhìn chứa đầy tình dục giữa nam và nữ.

Tư Viện bị dọa phát khiếp, không khỏi trốn ra sau lưng Ôn Đình Sơn.

Người nọ nhìn sang Ôn Đình Sơn, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi.

Ôn Đình Sơn nói: "Không cần sợ hãi."
Tư Viện cảm thấy không thoải mái, kể từ lúc bước chân vào đây cô đã có cảm giác cổ quái.

Hội sở này tuy được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập phong cách Nhật Bản, nhưng ánh đèn hơi tối lại khiến cho nơi đây tràn ngập hơi thở kì dị.

Lễ tân đưa hai người vào phòng, Tư Viện theo sau đi vào, nhưng lại không biết bị cái gì ở cửa làm vấp ngã khiến cô nhào vào người Ôn Đình Sơn.

Trong lúc cúi đầu vội vàng nhìn xuống, cô bỗng nhìn thấy một cái đuôi rắn màu đen, Tư Viện hoảng sợ hét lên: "Có rắn!"
Ôn Đình Sơn vòng tay qua ôm cô, liếc nhìn một cái về phía lễ tân.

Đôi mắt lễ tân hơi nhếch lên, cười quỷ dị: "Vị tiểu thư này nhìn lầm rồi, chỗ này làm gì có rắn chứ."
Cô ấy lùi về phía sau hai bước, ven tường dưới chân vô cùng sạch sẽ, nào có thấy rắn ở đâu.


Tư Viện xoa xoa mắt, quả thật không có gì, vừa rồi có lẽ là do cô hoa mắt.

Ngượng ngùng rời khỏi cái ôm của Ôn Đình Sơn, cô vào tìm một vị trí bên trong rồi ngồi xuống.

Lễ tân hơi mỉm cười với hai người, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, cô ta thè ra đầu lưỡi chẻ đôi, sau đó lắc eo rồi biến mất trong góc chẳng khác nào một con rắn.

Phục vụ rót trà xanh gạo lứt cho hai người, mùi hương thơm mát thoang thoảng, cô nhấp một vài ngụm, thích vô cùng.

Ôn Đình Sơn đưa cho cô quyển thực đơn: "Muốn ăn cái gì?"
"Tôi không hiểu chỗ này lắm, anh gọi món sẽ tốt hơn." Tư Viện có chút không được tự nhiên, không hiểu được vì sao đối phương lại muốn cô mời đi ăn cơm.

Ôn Đình Sơn gọi một vài món, phục vụ rời đi anh mới nói: "Cô rất sợ tôi?"
Tư Viện hơi dừng lại: "Đâu có, tôi cảm kích Ôn tiên sinh còn không kịp, sao lại sợ anh được chứ?"
"Thật không?" Ôn Đình Sơn cầm lấy chén trà, nhẹ nhấp một ngụm khiến hầu kết cử động, làm Tư Viện nhớ tới sáng sớm ngày hôm đó, khi mồ hôi chảy qua hầu kết của anh.

Cô cúi đầu uống trà, che giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt.


Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy người đàn ông trước mắt này chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

"Đúng rồi, anh không gọi Mễ Lạc sao?" Cô nỗ lực để bản thân có vẻ thoải mái hết mức có thể.

Ôn Đình Sơn nhàn nhạt nói: "Cô ấy không thích hợp tới chỗ này."
Lời này có chút quỷ dị: "Sao lại không thích hợp?"
"Ý trên mặt chữ, khí chất của cô ấy không phù hợp với nơi này." Ôn Đình Sơn có vẻ không muốn trò chuyện về Mễ Lạc, nhưng trái lại đối với cô lại có một chút cảm xúc không rõ ràng.

Tư Viện tất nhiên không dám tự mình đa tình cho rằng anh thích mình.

Dù sao khi so sánh với Mễ Lạc kiều diễm mê người, bản thân cô thật sự bình thường không thể bình thường hơn..