Bài báo liệt kê một số ví dụ, hình ảnh đầu tiên là người cá, còn có nửa người nửa ngựa, nhưng nhìn thế nào cũng trông như ảnh ghép.

Nó giống như một câu chuyện cổ giả tưởng, Tư Viện lật xuống cuối mới thấy rõ tên tác giả.

Giáo sư Hồ Thân.

Tư Viện tra tìm tên này, xác nhận đối phương là giáo sư sinh học ở đại học Dư Kinh D.

Trong lòng cô sinh ra khát vọng muốn lập tức gặp người này, có thể tâm sự với ông một chút về chuyện cô đã trải qua.

Cô chỉ tìm thấy một thông tin liên hệ trên Weibo, Tư Viện để lại thông tin cho bên đó, hy vọng sẽ nhận được hồi âm.


Nhưng vài ngày trôi qua, vẫn chưa có tin tức nào cả.

Tư Viện hằng ngày đi làm vẫn không gặp Ôn Đình Sơn, cả ngày trôi qua vô cùng bình thường.

Cô bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải do cô thật sự bị bệnh hay không?
Cứ lo nghĩ mãi khiến sắc mặt Tư Viện rất tệ, thư ký Trương nhìn ra thì hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi định xin nghỉ, đi bệnh viện khám qua một chút." Thay vì miên man suy nghĩ, không bằng tự mình đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ cho xong.

"Bệnh viện?" Thư ký Trương cười: "Cô cần gì phải đi xa như thế, thiết bị trong trang viên cực kì đầy đủ, cô có thể kiểm tra sức khoẻ ở đó lúc nào cũng được mà."
Tư Viện sửng sốt: "Sao anh biết tôi muốn đi làm kiểm tra sức khoẻ?"
Thư ký Trương hơi giật mình, cười đỡ mắt kính: "Đoán thôi, đi bệnh viện kể cả khi cô không nói, bác sĩ cũng sẽ yêu cầu cô làm các loại xét nghiệm máu cả nước tiểu mà đúng không?"
Tư Viện cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô thậm chí cảm thấy ánh mắt thư ký Trương nhìn mình rất quái lạ, nhưng suy nghĩ đó cũng không có bằng chứng? Cô lắc đầu, cảm thấy mình đúng là chim sợ cành cong.

"Không được đâu, dù sao tôi chỉ là khách, cứ ở nhờ như vậy đã là làm phiền người ta rồi, cũng không thể da mặt dày tiếp tục làm phiền thêm."
Thư ký Trương lại không cho là đúng: "Làm phiền một lần là phiền, làm phiền nhiều lần cũng là phiền.

Hơn nữa, Ôn tiên sinh chắc chắn không ngại."
Nói đến Ôn Đình Sơn, Tư Viện không được tự nhiên.


Nàng cười cười: "Lúc nào cũng thấy anh ấy đi công tác, Ôn tiên sinh bận rộn như vậy sao?"
"Chứ sao nữa? Sản nghiệp của Ôn tiên sinh trải rộng toàn cầu, ngày nào cũng bay tới bay lui là chuyện bình thường." Thư ký Trương giơ tay đưa cho cô một tấm danh thiếp: "Cô là nhân viên của công ty, nếu không định làm phiền bên trang viên thì có thể đến bệnh viện này.

Đây là sản nghiệp của Ôn tiên sinh, đối với nhân viên của công ty sẽ có ưu đãi giảm día.

Đây là bác sĩ Trương, có vấn đề gì cô có thể tìm ông ấy."
Tư Viện cầm lấy tấm danh thiếp nhìn xem, thấy đây là bệnh viện tư nhân đắt nhất trong thành phố thì vội cười lắc đầu: "Chỗ này dù bị đánh gãy xương tôi cũng không vào nổi, thư ký Trương cũng đừng đùa tôi."
Thư ký Trương nhướng mày, không biết nên khóc hay cười.

Tư Viện cuối cùng đi bệnh viện hạng ba phổ thông, hẹn trước đến kiểm tra sức khoẻ.

Kết quả rất nhanh đã có, bác sĩ nói với cô cơ thể cô rất khỏe mạnh, chỉ là có hơi thiếu máu, kiến nghị cô ăn nhiều thực phẩm bổ máu là được.

Tư Viện không tin, nhưng kết quả kiểm tra rõ ràng như vậy, cô cũng không thể phản bác.


Mang theo nghi hoặc trở lại trang viên, lại thấy trong phòng khách, Mễ Lạc đang được vài người vây quanh, người thì đang nói người thì phục vụ cô ấy.

Cô ấy cầm quần áo chọn tới chọn lui, thấy Tư Viện thì mỉm cười kéo cô về phía mình: "Viện Viện, cậu giúp mình nhìn xem, nên chọn cái váy nào mới đẹp."
Các nhà thiết kế và tạo mẫu đều nhìn qua, đánh giá Tư Viện, trong ánh mắt có chút khinh thường, không thèm để cô vào mắt.

Tư Viện nghi hoặc nói: "Cậu định làm gì thế?"
"A, mình quên nói cho cậu biết, Đình Sơn chuẩn bị tổ chức sinh nhật, đây là chuyện lớn của gia tộc, đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc trong trang viên, mời rất nhiều khách tới." Dứt lời liền cầm một chiếc váy màu đen có viền ren và một chiếc váy nhung đỏ hỏi cô: "Cậu xem, hai cái này cái nào đẹp hơn?"
Tư Viện lắc đầu: "Mình không am hiểu mấy cái này đâu."
Những người khác nghe vậy, khinh thường cười khẽ mấy tiếng, rõ ràng đang cười nhạo cô là đồ nhà quê..