Vệ Tự và Võ Sư Đức đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, lập tức xuất hiện trước mặt Trạm Hi, hai người dẫn đám người Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu tới một vựa củi nằm ở góc hẻo lánh của vương phủ. Võ Sư Đức chuyển dời những bó củi chất chồng kia đi, quỳ xuống cạy ra một viên gạch trong góc tường, đưa tay vào nhấn một cơ quan, một cửa hầm từ từ được mở ra. Trạm Hi siết chặt lấy tay Mẫn Tiên Nhu, ra lệnh: "Ba người Tử Đoan, Sửu Hoa, Hợi Tịch lưu lại. Các ngươi phải nhớ cho kỹ, mệnh của Tiên Nhu cũng chính là mệnh ta."

Có hai nữ tử tướng mạo bình thường không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện, cùng Tử Đoan quỳ xuống dập đầu lĩnh mệnh, sau đó lại biến mất không thấy bóng dáng. Những người ở đây cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ có Ngân Nguyệt và Tử Đoan rất nhanh liếc mắt nhìn nhau, nhưng chuyện ấy lại vừa vặn lọt vào mắt Mẫn Tiên Nhu, trong lòng nàng nảy sinh hứng thú, thầm nghĩ, Chẳng lẽ hai người này cũng giống mình với Hi Hi? Ngày nào đó phải thử Tử Đoan mới được.

Trạm Hi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Võ Sư Đức. Võ Sư Đức rất thông minh, liền quỳ xuống nói thành khẩn: "Xin tiểu chủ nhân yên tâm, nếu công chúa thiếu một sợi tóc, tánh mạng của toàn bộ cửu tộc Võ Sư Đức đây xin dùng để tạ tội với ngài!"

Trạm Hi gật đầu ra lệnh: "Sau khi ta đi, tất cả mọi việc đều do Tiên Nhu làm chủ."

Võ Sư Đức không chút do dự đáp: "Vâng."

Trạm Hi lưu luyến nhìn Tiên Tiên của mình, Mẫn Tiên Nhu chợt cười, ánh mắt kiên định nói: "Em tin Hi Hi!"

Trạm Hi cũng cười, đáp lại kiên định giống vậy: "Ta tin nàng!" Nói xong cũng không quay đầu lại, dẫn theo đám người Ngân Nguyệt và Vệ Tự đi xuống mật đạo.

.

Trạm Hi vừa đi, Mẫn Tiên Nhu ngay lập tức trở về phòng, bình tĩnh căn dặn Thân Cúc và Dậu Dương: "Từ giờ trở đi, hai người các ngươi phải luôn ở bên cạnh ta nửa bước không rời." Hai người ấy lĩnh mệnh, nàng lại quay sang Tử Đoan nói: "Ngươi cùng Sửu Hoa và Hợi Tịch hãy bí mật ẩn nấp quanh ta, nếu không có lệnh của ta, bất cứ người lạ nào tự ý tới gần cạnh ta ba trượng, thì phải gϊếŧ ngay." Tử Đoan lĩnh mệnh rồi sau đó cũng xoay người nhảy ra ngoài biến mất.

Không lâu sau, Võ Sư Đức tới cầu kiến, ông ôm theo một chồng hồ sơ, cung kính dâng lên cho Mẫn Tiên Nhu, nói: "Đây là toàn bộ danh sách thám báo của kinh thành, cũng như những con đường bí mật có thể dùng để trở về Đoan, và cả bối cảnh chi tiết của các quan chức triều đình."

Mẫn Tiên Nhu thoáng liếc qua rồi hỏi: "Tiên sinh đã xem chưa?"

Võ Sư Đức khó hiểu, trả lời: "Đương nhiên là xem rồi." Ông là người phụ trách mọi việc ở kinh thành, như thế nào lại chưa xem?

Mẫn Tiên Nhu nhận ra ông thắc mắc, cũng không giải đáp, chỉ nói: "Những thứ này qua tối nay sau khi ta xem xong hãy mang đi tiêu hủy toàn bộ."

Võ Sư Đức lập tức tỉnh ngộ, "Công chúa yên tâm, những thứ này vốn chỉ ở trong đầu tôi, vì thế tử tới đây muốn xem nên tôi mới chép ra thành sách." Trong lòng ông thầm khen ngợi Mẫn Tiên Nhu không thôi, những tin tức tuyệt mật này sao có thể lưu trữ lại, đương nhiên xem xong phải tiêu hủy ngay rồi. Thế nhưng nhiều hồ sơ như vậy mà chỉ trong một đêm xem hết, có thể suy ra trí tuệ của vị công chúa này chắc chắn hơn hẳn người thường.

Mẫn Tiên Nhu càng thêm bội phục cách dùng người của Trạm Tuân, có thể khiến một người tài giỏi như Võ Sư Đức khăng khăng một mực cống hiến cho mình, thật không đơn giản. "Sáng mai chúng ta sẽ diễn một vở kịch." Mẫn Tiên Nhu chậm rãi nói ra kế hoạch của mình, Võ Sư Đức càng nghe càng thấy vừa bội phục vừa thêm kính sợ, thầm nghĩ, Tiểu chủ nhân được một vị nữ tử như vậy thật tâm yêu quả là có phúc lớn, xem ra việc giành được thiên hạ chẳng phải là chuyện hoa trong gương, trăng trong nước nữa rồi. Ông tràn đầy vui mừng chuẩn bị cáo lui, thì lại nghe Mẫn Tiên Nhu nói: "Trạm Hi nói trong cung có người của chúng ta, trong vòng nửa tháng, ta muốn thấy tranh vẽ ba mẫu phi của huynh đệ Mẫn thị. Còn nữa, mặc kệ dùng phương pháp gì, ta muốn ông phải lập tức mua ngay miếng đất ở bên cạnh vương phủ, giờ lui ra đi."

Võ Sư Đức khó hiểu, nhưng không dám coi khinh vị công chúa này, bèn lĩnh mệnh mà đi. Mẫn Tiên Nhu nhìn quanh gian phòng đầy tràn hương vị của Trạm Hi này mà lòng đầy lưu luyến, cố đè nén cảm giác chua xót vì mới phải chia xa này, cất tiếng hỏi: "Trong đội ám vệ có ai biết chế độc dược không?"

Dậu Dương trả lời: "Hầu như ai cũng sẽ biết một ít."

"Ta muốn một viên độc dược vừa bỏ vào miệng liền lập tức mất mạng." Mẫn Tiên Nhu mới vừa nói xong, Dậu Dương đã ngay lập tức móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực dâng cho Mẫn Tiên Nhu.

Mẫn Tiên Nhu cũng không cầm, chỉ dặn dò Thân Cúc: "Ở trong mỗi một bộ trang phục của ta hãy may một viên độc dược vào, ta muốn ở vị trí chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ăn ngay được. Tay nghề nữ công của ngươi tốt nhất đừng để kẻ khác nhìn ra sơ hở. Nhất định phải hoàn thành trước lúc ta rửa mặt chải đầu ngày mai." Sau khi đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, nàng cảm thấy tinh thần của mình cũng rệu rã, bèn đơn giản rửa mặt chải đầu rồi lên giường. Mười năm qua đây là đêm đầu tiên nàng phải đơn chăn gối chiếc, bèn nén lại nỗi buồn trong lòng bắt đầu lật giở thật nhanh đống hồ sơ kia.

.

Sáng hôm sau Mẫn Tiên Nhu phá lệ thức dậy rất sớm, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của chính mình trong gương mà hết hồn, cũng may nó có vẻ khá phù hợp để dùng cho vở kịch hôm nay. Dậu Dương và Thân Cúc nghe thấy động tĩnh của nàng liền nhanh chóng tiến vào hầu hạ. Thân Cúc bẩm báo: "Theo lời dặn của công chúa, nô tỳ đã may độc dược vào tất cả áo khoác của người, toàn bộ đều nằm ở phía bên trái."

Mẫn Tiên Nhu cao thấp đánh giá Thân Cúc một phen, làm Thân Cúc phải run sợ trong lòng, từ nhỏ nàng đã đi theo Mẫn Tiên Nhu, vị chủ nhân này có bao nhiêu thủ đoạn nàng rất rõ, chỉ cần động tay một chút cũng có thể đùa chết nàng, ngay giữa lúc nàng đang sợ hãi không yên, chợt nghe Mẫn Tiên Nhu hỏi: "Hôm qua nhất định ngươi phải thức cả đêm, tại sao lại chẳng thấy chút mệt mỏi nào? Ngươi đã dùng gì để dưỡng vậy?"

Thân Cúc dở khóc dở cười, trả lời chi tiết: "Công chúa, nô tỳ tập võ từ nhỏ."

Mẫn Tiên Nhu nghiêm túc gật đầu, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ tập võ còn có thể dưỡng dung nhan? Mình không thể già trước tuổi được, nếu không sao gặp lại Hi Hi được chứ? Sau này nhất định phải đối xử thật tốt với bản thân." Nàng bất mãn nhìn lướt qua Thân Cúc với Dậu Dương: "Các ngươi còn thất thần ở đấy làm gì? Mau tới đây rửa mặt chải đầu cho ta."

Tại sao mình lại có một chủ nhân như vậy chứ? Dậu Dương và Thân Cúc bất đắc dĩ liếc nhau, sau đó nhanh chóng làm việc.

.

Dựa theo kế hoạch, Mẫn Tiên Nhu tiến cung để vấn an Mẫn Thuân. Vẫn theo lệ thường Mẫn Thuân lại phái Triệu Phúc Toàn ra lấy lý do thân thể không khỏe để cự tuyệt, hoàn toàn giống với dự tính của Mẫn Tiên Nhu. Nàng cố tình rề rà, chờ cơ hội để tình cờ gặp Mẫn Huyễn trên đường sau khi hắn xử lý xong việc triều chính, rồi khóc sướt mướt nhờ Mẫn Huyễn nhất định hãy thay nàng hiếu thuận với phụ hoàng, biểu hiện như sắp phải chia lìa ấy làm Mẫn Huyễn rất nghi hoặc, nhưng cũng thấy thương tiếc cho nàng. Mẫn Huyễn nhân cơ hội này đang định sáp tới gần để an ủi hoàng muội một chút, nào biết  đâu nàng lại bất chợt cáo từ đi về. Sự việc ấy không đầy năm phút sau đã truyền tới tai kẻ để tâm tới.

Lúc về đến phủ Đoan vương, Thân Cúc vội vàng kêu người bưng lên một bát cháo tổ yến đường phèn, khuyên nhủ: "Công chúa việc gì phải khóc như vậy chứ? Nếu làm cổ họng bị đau, bọn nô tỳ có trăm cái đầu cũng chẳng đủ cho tiểu chủ nhân chém."

"Không làm vậy sao có thể cho kẻ khác sinh nghi? Chúng ta có người trong cung, chẳng lẽ Mẫn Vĩ, Mẫn Dục lại không có." Mẫn Tiên Nhu có chút mệt mỏi, Thân Cúc và Dậu Dương dù sao cũng không phải Trạm Hi, không có tâm linh tương thông với nàng, nên nàng cũng chẳng muốn giải thích. Vừa bưng chén cháo lên, mới ăn được hai miếng thì Võ Sư Đức với vẻ mặt vui mừng đến xin cầu kiến, "Công chúa, mọi việc giống hệt như người đã dự liệu. Mẫn Thuân đã sai người canh phòng nghiêm ngặt chín cửa thành, bất cứ ai ra vào đều bị kiểm tra rất kỹ. Phủ Hữu vương và Hưng vương đều có dị động, xem ra hai vị này đã chẳng thể ngồi yên."

Mẫn Tiên Nhu thoáng gật đầu, "Vậy tiến hành theo kế hoạch đi."

Thân Cúc thấy nàng đầy vẻ mỏi mệt, quan tâm hỏi: "Công chúa, người cần gì phải tự mình đi chứ? Nô tỳ sẽ tìm một người đóng giả, nên xin người cứ ở lại trong phủ nghỉ ngơi."

Mẫn Tiên Nhu lấy tay xoa xoa cổ họng, đáp: "Haiz, nếu ta không tự mình đi, vở diễn này sao làm cho cha con Mẫn gia tin được?"

Võ Sư Đức rất tinh ý, thấy Mẫn Tiên Nhu có vẻ không muốn giải thích, bèn nhanh chóng giải thích thay nàng: "Thế tử đột nhiên biến mất, nếu không tìm ra lý do chính đáng, rõ ràng chẳng phải để cho người ta hoài nghi vương phủ có giấu mật đạo hay sao? Đối với Mẫn Vĩ và Mẫn Dục, kinh thành này giống như đầm rồng hang hổ, vừa nghe thế tử định rời đi, bọn họ sao không hoang mang lo sợ? Mẫn Thuân sẽ không làm gì hai người họ, nhưng khó đảm bảo Mẫn Huyễn sẽ không làm gì. Vì thế nếu thấy có biến, bọn họ sẽ ngay lập tức tìm đường tẩu thoát, chỉ cần Bắc Định môn và Nam Tế môn vừa loạn, chúng ta chỉ cần nháo thêm một chút ở Tây Hoa môn, là bọn họ nhất định sẽ nghĩ thế tử đã thoát ra khỏi thành bằng cách trà trộn vào đám đông."

Vẻ mặt Dậu Dương vẫn chẳng hề thay đổi, nói: "Tuy thế việc này cũng không quan trọng đến mức phải cần công chúa tự mình ra mặt. Trước khi thế tử đi đã dặn dò, mệnh của công chúa chính là mệnh của ngài, tụi nô tỳ đây chỉ muốn công chúa được bình an."

Lòng Mẫn Tiên Nhu ngọt lịm, hiếm khi vui vẻ mà giải thích thêm: "Nếu không làm vậy, quanh vương phủ đều bị người bao vây tới không còn khe hở, chỉ dựa vào mỗi sức lực của phủ Đoan vương, sao có thể để người ta tin Trạm Hi trốn được ra ngoài? Hành động lần này của ta, thứ nhất là để Mẫn Thuân nghĩ rằng Trạm Hi đã nhờ vào thế lực của Mẫn Vĩ hoặc Mẫn Dục mà thoát được, vu cho bọn họ có quan hệ với Đoan vương, cũng để cho Mẫn Huyễn càng thêm cấp bách muốn ỷ lại Đoan vương hơn nữa. Thứ hai, là để Mẫn Thuân, Mẫn Huyễn biết giá trị của ta, cho bọn hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với ta cả. Võ tiên sinh, ông đi xuống sắp xếp đi."

Võ Sư Đức cung kính thưa vâng rồi xoay người đi ra ngoài, nội tâm lại tăng thêm một phần kính sợ Mẫn Tiên Nhu.