Từ đó về sau, mối quan hệ giữa quân Đoan và quân Tấn bắt đầu tiến vào thời kỳ tương đối hòa thuận. Mẫn Tiên Nhu được giữ lại trên núi Tê Ngô để Tức Mặc Uyển rèn giũa, vì thế Trạm Hi cũng không chịu đi về. Trạm Tuân nuông chiều con gái, nên cũng cho ở lại, nhưng như vậy chỉ khổ cực cho Tức Mặc Dao. Nàng vừa lo lắng cho người thương, vừa lo cho con gái, nên phải thường xuyên chạy qua chạy lại giữa Ích Dương và núi Tê Ngô. Trạm Tuân đã nhiều lần khuyên bảo nhưng Tức Mặc Dao không nghe, chỉ đành để tùy ý nàng.

Thời gian như thoi đưa, khi Trạm Hi và Mẫn Tiên Như được tám tuổi, Trạm Tuân đưa tới bốn tiểu cô nương tầm tuổi hai người, cho bọn họ làm tỳ nữ hầu hạ bên cạnh. Thân Cúc và Dậu Dương đi theo Mẫn Tiên Nhu, còn Ngân Nguyệt và Tử Đoan đi theo Trạm Hi. Nhưng ba người Thân Cúc, Dậu Dương và Tử Đoan lại rất thường xuyên vắng mặt, chỉ có mỗi Ngân Nguyệt là ngày đêm ở cạnh, có điều Ngân Nguyệt này dù nhỏ tuổi nhưng lại già dặn dị thường, chưa bao giờ chịu làm trái quy củ, Trạm Hi từng cố gắng trêu chọc vài lần mà vẫn không có kết quả, từ đó cũng buồn chán để mặc nàng.

Tuổi thơ vui vẻ cứ như vậy trôi qua cực nhanh, giờ Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu sắp được mười lăm tuổi. Mấy năm qua, tình cảm giữa hai người ngày càng nồng đậm, Trạm Hi có cái gì tốt đều trước tiên để dành cho Mẫn Tiên Nhu. Tức Mặc Dao nhìn ở trong mắt, lo tại trong lòng, rất nhiều lần đề cập chuyện này với Trạm Tuân, nhưng Trạm Tuân lại tỏ ra không để ý.

.

Năm Trường Thọ thứ năm mươi, Mẫn Thuân tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi, hạ chiếu truyền tất cả các vương gia đưa theo thế tử đến kinh chúc thọ. Sau khi nhận được thánh chỉ, Trạm Tuân lập tức dẫn Tức Mặc Dao cùng lên núi Tê Ngô, lúc nhìn thấy hai vị nữ tử trẻ tuổi đứng trước mắt, Trạm Tuân cũng phải giật mình sững sờ. Sao Tức Mặc Dao không nhận thấy vẻ mặt ấy của vương gia nhà mình, khi về phòng rồi, mới trêu ghẹo: "Bị sắc đẹp làm choáng váng à?"

Sắc mặt Trạm Tuân nghiêm túc: "Diện mạo của Hi nhi giống ta, tuấn mỹ như vậy, ta cực kỳ vui mừng. Còn Mẫn Tiên Nhu dù có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng ta cũng nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể kinh ngạc. Có điều cái khiến ta ngạc nhiên chính là, hành động cử chỉ và thần thái giữa hai đứa sao lại hòa hợp đến từng động tác như vậy? Tình cảm của Hi nhi và Tiên Nhu đã sâu đậm tới vậy rồi sao?"

Tức Mặc Dao bất mãn: "Thiếp đã nhiều lần đề cập chuyện này với mình, nhưng mình cứ chẳng thèm để ý, giờ mới biết lo âu ư? Hai đứa nhỏ đã thế rồi, không bằng tác thành cho chúng đi. Từ khi mình còn nhỏ, phụ vương và mẫu hậu đã nói cho mình biết về bí mật của Trạm thị, nhưng đến tận giờ mình vẫn giấu giếm với Hi nhi, không chịu cho con biết, như thế sẽ chỉ làm Hi nhi lo lắng."

Trạm Tuân lắc đầu: "Ta chỉ muốn thử hai đứa một lần, nếu ngay đến cửa ải của cha mẹ cũng không vượt qua được, thì sau này sao có thể làm nên nghiệp lớn. Nếu cho Hi nhi biết phụ vương của con bé thật ra là nữ tử, vậy Hi nhi ngoài việc thấy trong lòng vui vẻ thoải mái, còn sẽ sinh ra tính ỷ lại. Con bé sẽ nghĩ, dù sao trên đời này vẫn còn phụ vương và mẫu hậu giống mình, thì mình chẳng cần phải sợ gì nữa. Đó chính là điều mà ta không muốn thấy nhất ở Hi nhi. Ta muốn Hi nhi của ta có thể hiên ngang đứng trên chỗ cao chịu đựng được hết mọi rét lạnh cắt da cắt thịt, cho dù tất cả những người trong thiên hạ này có dùng ngòi bút làm vũ khí đi công kích, thì con bé vẫn có thể kiêu ngạo coi khinh hết thảy..." Trạm Tuân còn nói thầm trong lòng: Như thế mới có thể trở thành bậc quân vương chân chính trong thiên hạ.

Tức Mặc Dao bất đắc dĩ nhìn người thương: "Đây chính là con gái của mình đấy, vậy mà vẫn có thể nhẫn tâm với con bé vậy sao?"

"Bây giờ ta không tàn nhẫn với con bé, chẳng lẽ muốn trong tương lai nhìn cảnh con bé bị người khác nhẫn tâm làm hại hay sao?" Trạm Tuân phất tay ngăn cản, "Nàng đứng nói nữa, cứ gọi Hi nhi và Mẫn Tiên Nhu tới đây."

Tức Mặc Dao thầm thở dài, chỉ đành sai người gọi Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu tới. Khi hai người đến, thấy vẻ mặt Trạm Tuân nghiêm nghị, trong lòng rất nghi hoặc. Trạm Hi bước đến gần, nở nụ cười tươi, định làm nũng như lúc bé muốn chọc cho phụ vương vui, thì lại thình lình nghe Trạm Tuân nói: "Nữ tử mười bốn tuổi đã trưởng thành. Phụ vương đang tính tìm một mối hôn sự cho con."

Trạm Hi thoáng lặng người, rồi ngay tức thì cười nói: "Trong lòng con gái đã có ý trung nhân, xin phụ vương đừng nên nhọc lòng."

Trạm Tuân chưa buồn nâng mắt, chỉ uống trà chậm rãi bảo: "Những năm qua, bên cạnh con ngoài mấy tỳ nữ kia, thì cũng chỉ còn Vĩnh Bình công chúa. Phụ vương thật không biết con đã để mắt đến vị nam tử nào?" Trạm Tuân đặc biệt nhấn thật mạnh hai từ 'nam tử'.

Trạm Hi vui cười: "Người con để mắt chính là Vĩnh Bình công chúa, nếu không phải nàng nhất quyết không cưới."

Trạm Tuân không ngờ Trạm Hi cứ vậy mà nói thẳng ra, ngẩn người một lúc, sau đó giả vờ tức giận quát: "Việc lσạи ɭυâи tà đạo như vậy, mà con cũng dám nói ra."

Trạm Hi vẫn giữ nụ cười: "Phụ vương lập con gái làm thế tử, sớm đã nhận đủ loại chê trách trong thiên hạ, vậy mà vẫn còn để ý tới việc lσạи ɭυâи tà đạo nho nhỏ này sao?"

Trạm Tuân bị con gái hỏi vặn đáp trả, có chút cứng lưỡi, nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi sự lanh trí của con gái, "Hai đứa chưa tiếp xúc với nam tử bên ngoài, có lẽ lầm tưởng tình tỷ muội thân thiết thành tình yêu thôi. Tương lai hai đứa sẽ nhận ra rằng, trên đời này đâu đâu cũng có các nam tử vĩ đại."

Trạm Hi vẫn cười giả lả: "Lời ấy của phụ vương sai rồi, thị vệ trên núi Tê Ngô này ai chẳng là nam tử tài giỏi bậc nhất, nhưng con gái cũng nào có động lòng với bọn họ."

Trạm Tuân hỏi: "Con không sợ làm phụ vương với mẫu hậu đau lòng sao?"

Trạm Hi vẫn cười: "Phụ vương không sợ làm con gái đau lòng sao?"

"Nếu phụ vương bắt buộc con phải lập gia đình..." Trạm Tuân chỉ mới nói một nửa, đã nhận thấy con gái cười hệt như hồ ly: "Phụ vương phái người dạy võ nghệ cho con, chẳng phải hy vọng tương lai con gái không bị hiếp bức sao? Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này chẳng qua cũng chỉ là cái chết mà thôi, thế thì còn gì phải sợ?"

Trạm Tuân gằn giọng quát: "Da thịt máu tóc đều là do cha mẹ ban cho. Con cái dám lấy cái chết ra uy hiếp cha mẹ, là tội bất hiếu."

"Cho nên nha, nếu phụ vương còn muốn con hiếu thuận, thì phải để cho con sống tốt, mà để con sống thật tốt chính là phải cho con ở bên Tiên Tiên." Trạm Hi cười vô cùng xán lạn.

Trạm Tuân bất lực, "Con đường đường là thế tử, sao lại học cái dạng vô lại này?"

Trạm Hi cười gian trá, "Còn không phải học từ phụ vương sao? Bình thường phụ vương vô lại thế nào khi dỗ dành mẫu hậu chứ?"

Sắc mặt Trạm Tuân trầm xuống, "Phụ vương hỏi con, giữa phụ vương, mẫu hậu và Mẫn Tiên Nhu, con cần ai?"

"Đều cần."

"Giữa thiên hạ và nữ tử này, con chọn bên nào?"

"Tiên Tiên."

"Con là con gái ta, đương nhiên bổn vương sẽ không nỡ làm gì con. Nhưng còn với nàng thì..." Trạm Tuân liếc về phía Mẫn Tiên Nhu, "Nếu bổn vương phái người gϊếŧ nàng, con sẽ làm sao?"

Trạm Hi bắt đầu trở nên nghiêm túc, "Con sẽ báo thù cho Tiên Tiên, sau đó gϊếŧ phụ vương, cuối cùng tự sát."

"Nếu nàng làm hại phụ vương, hoặc yêu kẻ khác đây?" Trạm Tuân nhìn chằm chằm con gái, trong thâm tâm thật ra khá hài lòng với đáp án vừa rồi của con gái. Người làm việc lớn nên có chút tàn nhẫn.

Trạm Hi cũng nhìn chằm chằm lại phụ vương, gằn từng chữ: "Nếu Tiên Tiên làm hại phụ vương, con gái đương nhiên sẽ gϊếŧ nàng, sau đó tự sát. Nếu nàng yêu người khác, con gái sẽ diệt cửu tộc kẻ kia, mang kẻ đó ra lăng trì, rồi gϊếŧ nàng, sau đó tự sát."

Câu trả lời này lại làm Trạm Tuân phải nhíu mày. Người muốn làm việc lớn mà quá mức si tình, thật dễ dàng bị người khác nắm được điểm yếu. Trạm Tuân quay sang nhìn Mẫn Tiên Nhu, "Công chúa cũng nghe rõ rồi chứ?"

Mẫn Tiên Nhu khẽ gật đầu, "Lòng người cũng như lòng ta, cả thể xác và tinh thần của Tiên Nhu đều chỉ thuộc về một mình Trạm Hi." Giọng tuy nhẹ, nhưng lại biểu lộ ý chí cực kỳ kiên định.

"Nhưng giữa Mẫn thị và Trạm thị, sẽ có ngày không thể cùng tồn tại, vậy tương lai..." Trạm Tuân cố ý dừng lại, Mẫn Tiên Nhu bình tĩnh tiếp lời: "Người nhà của Tiên Nhu chỉ có hai người, là mẫu thân và Trạm Hi."

Trạm Tuân đứng dậy chắp tay đi qua đi lại trước mặt hai người, rồi bỗng nghiêm khắc hỏi: "Hai đứa đã từng làm gì quá phận chưa?"

Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đến vẫn còn trẻ, nghe thấy thế gương mặt lập tức đỏ bừng. Mẫn Tiên Nhu chậm rãi vén lên ống tay áo bên tay trái, để lộ ra một nốt thủ cung sa đỏ tươi. Tức Mặc Dao nhanh chóng bước đến hung hăng lườm Trạm Tuân một cái, sau đó yêu thương kéo lại ống tay áo cho Mẫn Tiên Nhu.

Trạm Tuân nhíu mày trầm tư, thật lâu sau mới nói: "Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, hai đứa không sợ sao?"

"Phụ vương không sợ, con gái đương nhiên cũng không việc gì phải sợ." Ý của Trạm Hi rất rõ ràng, người nắm quyền to thì có quyền lên tiếng, cái người dân muốn chẳng qua cũng chỉ là an cư lạc nghiệp, cho dù có nói thì cũng chẳng làm gì được.

Mẫn Tiên Nhu trả lời càng quyết tuyệt hơn, "Cả thế gian này, quan trọng nhất chỉ có một mình Trạm Hi." Lời của nàng càng tỏ rõ, trên đời này chỉ quan tâm tới một người là Trạm Hi, còn sự tồn tại của những kẻ khác không cần để tâm đến.

Trạm Tuân gật đầu, nghiêm giọng bảo Tức Mặc Dao: "Nàng đi lấy 'song sinh nhiễu' ra đây."

Tức Mặc Dao rất vui vẻ với việc Mẫn Tiên Nhu được ở bên con gái, nghe xong tự mình bước vào phòng trong bưng 'song sinh nhiễu' ra, lại nghe Trạm Tuân nói: "Cây 'song sinh nhiễu' này nhìn rất giống một con rắn hai đầu mọc lên từ đất, và cũng là một gốc đông trùng hạ thảo cực độc. Hai người yêu nhau khi bị nó cắn sẽ kết xuống ràng buộc cả đời, ai phản bội thì ngay lập tức bị mất mạng. Hai đứa có dám để nó ràng buộc không?" Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu cùng kiên định gật đầu.

Trạm Tuân liếc qua Tức Mặc Dao, nói: "Được. Vậy Tiên Nhu đưa cổ tay trái ra, Trạm Hi đưa cổ tay phải, đặt vào dưới hai bên 'đầu rắn'." Hai người nghe lời làm theo, 'đầu rắn' thần kỳ kia tức thì cắn một ngụm vào cổ tay hai người, cả hai đều chợt cảm thấy có một cơn tê buốt chạy thẳng vào người, nhưng không quá khó chịu. Sau tầm nửa nén hương, 'đầu rắn' buông lỏng, cây 'song sinh nhiễu' bắt đầu khô héo, dần biến thành màu đen, rồi hóa thành bột phấn tan đi không để lại chút dấu vết. Hai người cùng nhìn xuống cổ tay, không có gì dị thường, chỉ là Mẫn Tiên Nhu cứ cảm thấy trước ngực lành lạnh, theo phản xạ đặt tay lên ngực, Tức Mặc Dao liền hiểu rõ, nói: "Đừng lo lắng, đấy chỉ là tinh ngọc."

Trạm Tuân nhìn con gái đang tràn đầy vui vẻ: "Con ra ngoài trước đi, phụ vương có chuyện muốn nói với Tiên Nhu." Trạm Hi không đồng ý, Tức Mặc Dao đành phải kéo con gái đẩy ra ngoài, rồi đóng chặt cửa. Sau đó đứng cạnh người thương, nghe Trạm Tuân nói: "Ở trong lòng Hi nhi, công chúa còn quan trọng hơn cả thiên hạ, nhưng tình cảnh hiện giờ lại vô cùng dầu sôi lửa bỏng. Nếu Trạm thị của ta không tranh thủ, Mẫn Thuân nhất định sẽ không buông tha, cho nên..." Trạm Tuân không nói nữa, chỉ nhìn Mẫn Tiên Nhu.

Mẫn Tiên Nhu là người thông minh thế nào chứ, liền nói: "Vương gia không cần nói nữa, Tiên Nhu hiểu rồi."

Trạm Tuân tán thưởng gật đầu, "Công chúa xưa nay luôn thông tuệ, Hi nhi có cô là phúc khí của nàng. Mẫn Thuân lấy cớ làm đại thọ, chiêu cáo tất cả các vương gia và chư hầu vào kinh. Cả thiên hạ này ngoài ba người con trai của Mẫn Thuân, chỉ còn bổn vương là vương gia nữa thôi. Nếu không đi là kháng chỉ, nhưng đi rồi chỉ sợ chẳng thể trở về."

"Vương gia muốn cáo ốm không đi, để Hi Hi đi thay, phải không?" Khi thấy có chuyện liên quan đến người thương, Mẫn Tiên Nhu vì quá quan tâm mà lỡ buột miệng gọi ra biệt danh giữa hai người.

"Cô là công chúa triều Tấn, có thể đương nhiên cùng đi với Hi nhi đến kinh thành." Trạm Tuân cười như có như không nhìn Mẫn Tiên Nhu, khiến nàng phút chốc mặt đỏ tai hồng, dù thế vẫn giữ trấn định hỏi: "Vương gia muốn Tiên Nhu lưu lại kinh thành, sau này trợ giúp cho việc lớn của Trạm Hi?"

"Mẫn Thuân mặc dù ngu đần tàn bạo, nhưng lại chưa từng buông lơi trước việc giữ vững vương quyền. Mặc dù bổn vương có mạng lưới ngầm ở kinh thành, nhưng mấy năm qua vẫn không thể làm được gì." Trạm Tuân cẩn thận quan sát Mẫn Tiên Nhu: "Đương nhiên, nếu cô không muốn, bổn vương cũng không bắt buộc, chỉ là bổn vương hy vọng Hi nhi tuyệt đối không biết việc này."

"Đứng trước việc tồn vong của Trạm thị, Tiên Nhu há có thể chỉ đứng nhìn." Mẫn Tiên Nhu mỉm cười, quả thật còn kiều diễm hơn cả trăm hoa nở rộ, Trạm Tuân nhíu mày: "Dung mạo này của cô sợ sẽ gây ra phiền toái." Trạm Tuân ngừng một chút, rồi hỏi: "Cô có biết vì sao bổn vương cho Hi nhi học võ công, nhưng lại không dạy cho cô không?"

"Trong cung đại nội cao thủ đông đảo, một vị công chúa biết võ công, cho dù có dùng mọi cách che giấu, vẫn khó tránh khỏi không bị kẻ để tâm phát hiện ra. Cách che giấu tốt nhất chính là không cần che giấu." Mẫn Tiên Nhu kiên định nói: "Xin vương gia yên tâm, nếu thật sự có giờ khắc nguy hiểm kia, Tiên Nhu thà bỏ mạng, chứ nhất quyết không phụ Trạm Hi. Thân thể này của Tiên Nhu chỉ có thể thuộc về Trạm Hi."

Trạm Tuân gật đầu, lại gọi Trạm Hi vào, nói: "Hai đứa phải đồng ý với ta, ngày nào chưa thành thân, thì chưa được phép sinh hoạt vợ chồng." Rồi phẩy tay, "Hai đứa lui ra đi." Hai người đỏ mặt lui ra ngoài.