Sau khi về tới cung Thanh Y, Trạm Hi liền cười hỏi: "Đang yên lành sao nàng lại muốn dọa nạt Quách Trinh?"

Mẫn Tiên Nhu nhận tách trà nóng Thân Cúc đưa tới, thuận tay đưa qua cho Trạm Hi, cười nói: "Lão gia hỏa này bây giờ cũng sẽ nịnh nọt. Cứ dung túng như thế, khó nói trước liệu ngày sau Quách Trinh còn buồn để vị hoàng đế là Hi Hi vào mắt hay không?"

"Đúng thế, người người đều sẽ thay đổi. Đến giờ ngay cả Quách Trinh ta cũng phải đề phòng." Đương nhiên Trạm Hi hiểu được ý tứ của Mẫn Tiên Nhu, nếu như ai cũng biết nịnh nọt Mẫn Tiên Nhu là hữu hiệu, tìm mọi cách đi cửa sau, vậy còn cần hoàng đế là nàng làm gì nữa? Chỉ là trong lòng có chút buồn nhàn nhạt, nói: "Hậu cung không được tham chính, đó là một đống quy củ do những hoàng đế nam nhân kia quy định ra cho nữ nhân. Có điều những quy củ này cũng chỉ để cho dân chúng thấy, đưa nữ nhân vào cung, không phải cũng chỉ vì muốn tranh chút quyền thế cho dòng họ nhà mình đó sao? Vậy thì sao có thể gọi là không tham gia chính sự? Ta vốn là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, lại phải theo cái quy củ khốn khiếp này, thấy thật tức giận."

"Em biết đây là Hi Hi bất bình thay cho em và nữ nhân trong thiên hạ, nhưng mà Hi Hi mới cầm quyền, coi như muốn thay đổi phong tục, cũng phải thay đổi từ từ." Mẫn Tiên Nhu đến phía sau Trạm Hi, nhẹ nhàng đấm vai cho nàng, dịu dàng nói.

Trạm Hi vội kéo nàng vào ngực, trách cứ: "Nàng có thai, sao còn có thể đấm vai cho ta? Lỡ bị mệt thì sao?" Nhìn ánh mắt Mẫn Tiên Nhu lấp lánh, dáng vẻ cười khẽ yêu kiều, còn có mùi thơm cơ thể dịu nhẹ quyến rũ tự nhiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan, Trạm Hi cưỡng chế ép xuống rung động trong lòng, vùi đầu vào cần cổ Mẫn Tiên Nhu, hít sâu một hơi, thoả mãn nói: "Thật tốt. Trước đây ta còn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng nàng thật sự có con. Vốn định chờ tới lúc đăng cơ rồi tùy tiện tìm một cô nhi tới ứng phó mắt người đời là được, nhưng không ngờ ông trời vẫn đối xử với ta không tệ. Nếu có thể cùng nàng và con gái một nhà ba người ẩn cư trên núi, thảnh thơi sống qua ngày thì thật sướng hơn cả thần tiên."

Mẫn Tiên Nhu vội vàng khuyên nhủ: "Hi Hi tuyệt đối đừng có suy nghĩ đó, đã làm hoàng đế thì đâu còn đường lui. Một nhà chúng ta dù có sống ở trong hoàng cung này vẫn sẽ trải qua như thần tiên thôi." Nàng xoay chuyển ngữ điệu, vui vẻ cười nói: "Hi Hi cũng không cần phải cảm tạ ông trời, đứa nhỏ này của chúng ta có được đều là bởi công lao của tổ tiên Hi Hi. Cũng không biết tổ tiên Hi Hi là người thế nào, mà có thể vô lại tới mức lừa được cả tiên nữ tới tay."

Trạm Hi cười ha ha vui vẻ, "Lời này không đúng đấy nhé, sao lại gọi là vô lại? Là bản lĩnh, là mị lực đó nha. Mỗi người Trạm thị chúng ta ai ai cũng được kế thừa phẩm chất ấy của tổ tiên, nên mới ai ai cũng đều có được một nàng thê tử vừa lòng đẹp ý thế này."

Mẫn Tiên Nhu dùng đầu ngón tay nhẹ chọc trán Trạm Hi, cười nói: "Càng ngày càng không cần mặt mũi."

Trạm Hi bắt lấy tay nàng, hung hăng hôn một cái, "Ngày mai nàng hãy theo ta cùng đi gặp vị tên Vương Công Danh kia, xem thử vì sao Mẫn Thuân không ưa ông ta."

"Thôi thôi, vẫn nên quên đi. Cẩn thận đừng để cho kẻ tiểu nhân loạn nói huyên thuyên, nói em can dự vào chuyện triều chính. Mà này, ngày mùng hai tháng Hai là sinh nhật của Hi Hi, em còn cần thương lượng cùng hoàng hậu xem nên lo liệu tổ chức cho Hi Hi một tiệc sinh nhật thế nào đây." Mẫn Tiên Nhu cố tình nói thật chua.

"Hoàng hậu?" Trạm Hi gần như đã quên người này, "Nàng ta vẫn an phận đấy chứ?"

"Cũng không tệ, mỗi ngày chỉ ở cung Duyên Phúc chơi đùa với tiểu Vinh nhi." Hốc mắt Mẫn Tiên Nhu đỏ lên, "Đều tại Hi Hi, một đứa nhỏ khỏe mạnh thế mà bị Hi Hi tặng không cho người." Trạm Hi biết đây là cái gai ở trong tim nàng, vội nói lảng sang chuyện khác, hai người cứ thế chuyện trò tâm sự rồi mới ôm nhau ngủ.

.

Ngày kế trên triều, lúc ban bố thánh chỉ muốn mở khoa thi lại ngoài dự đoán vô cùng thuận lợi được mọi người ủng hộ. Trạm Hi từ trên cao nhìn xuống đám vây cánh của Đổng gia đang lặng lẽ đánh mắt ra hiệu với nhau, rồi lại nhìn về phía vị Thượng thư bộ Lễ - Kỳ Hoài Quan đang kích động đến cả người run run quỳ xuống dập đầu tạ ơn, không khỏi thầm cười lạnh, Đổng gia tính toán gì lòng nàng biết rõ. Muốn mượn khoa cử này đả kích thanh danh của mình đây mà. Hừ, đối sách của trẫm còn có rất nhiều, để xem thử ai sẽ là người cười đến cuối cùng đây?

Khi hạ triều, một đám quan chức râu ria đương nhiên kéo tới chỗ Kỳ Hoài Quan chắp tay chúc mừng. Đổng Bình dìu cha lạnh lùng nhìn tất cả, thế lực của Đổng gia đứng sau lưng hai cha con bọn họ cũng mặt âm trầm không nói một lời. Kỳ Hoài Quan làm quan nhiều năm, khéo đưa đẩy, bản lĩnh đương nhiên không thiếu, thấy người nhà họ Đổng vẻ mặt không thân thiện, nhanh chóng tách khỏi mọi người đi tới trước mặt Quách Trinh, khom người chắp tay thi lễ tươi cười chân thành. Nếu đã chọc vào Đổng gia, vậy thì phải mau tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.

"Hạ quan đa tạ Quách tướng dìu dắt." Hoàng thượng đều mở miệng gọi Quách Trinh là Quách tướng, nếu ông đã nguyện làm thần tử trung thành thì càng phải lấy lòng vị tâm phúc này, tuy rằng phẩm quan của bọn họ ngang nhau.

Quách Trinh chỉ nhàn nhạt mỉm cười khách sáo vài câu, y hiểu rõ vì sao Kỳ Hoài Quan kích động như vậy. Có được danh hiệu quan chủ khảo này thì tương đương sẽ trở thành 'ân sư' của các sĩ tử, đấy là những người trụ cột tương lai. Người này vẫn luôn là một vị quan to nhàn tản không có tý thực quyền, nói dễ nghe thì dù mang danh nhị phẩm, nhưng vẫn phải thường xuyên nhìn sắc mặt của các tiểu quan có thực quyền, có thể tượng tưởng được nỗi khuất nhục của ông ta những năm qua. Bây giờ rốt cuộc có được cơ hội triển khai quyền cước, sao không hưng phấn chứ? Chỉ là dù hoàng thượng lấy người này ra làm vũ khí, nhưng chắc chắn chẳng có nhiều tín nhiệm. Quách Trinh nhớ tới Vương Công Danh còn đang đợi mình, người này nếu như hợp ý hoàng thượng, chỉ sợ mới là vị quan đảm nhiệm chức trách lớn lao sau này. Quách Trinh nhanh chóng chắp tay cáo từ, vội vàng đi tới Hàn Lâm viện, dẫn Vương Công Danh đi đến Thượng Thư phòng.

.

Trong Thượng Thư phòng không khí ấm áp như xuân, nhưng trên trán Vương Công Danh đã chảy ra cả tầng mồ hôi mỏng. Từ sau khi vấn an xong, hoàng thượng chỉ nhàn nhạt nói một câu "Bình thân", rồi đến ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng. May mà trải qua mười mấy năm bị hắt hủi không được coi trọng, lòng ông đã sớm được rèn luyện đến tĩnh như nước. Chỉ là cơ thể ông sợ nóng, không khí thế này làm cho cả người ông thấy không thoải mái. Ông vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt qua Quách Trinh, thấy Quách tướng hệt như một lão tăng nhập định, chỉ đành bất đắc dĩ cứ đứng cúi đầu xuôi tay.

Ước chừng qua thêm một nén nhang, sau khi Trạm Hi phê xong những tấu chương quan trọng trên bàn, mới thảnh thơi nâng chén ngọc lên húp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, nhất thời lặng người đi một chút. Người đứng cạnh Quách Trinh kia vừa thấp lại vừa béo, trông y như một cục đá.

Quách Trinh thấy hoàng thượng nhìn xuống dưới này, liền vội vàng âm thầm đẩy tay Vương Công Danh. Lúc này Vương Công Danh mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng khom người nói: "Thần, Vương Công Danh, phụng chỉ yết kiến, Ngô hoàng vạn tuế ——."

"Thôi..." Trạm Hi ngắt lời ông, "Từ xưa đến nay ai có thể vạn tuổi? Vương đại nhân không cần học mấy nghi thức xã giao này. Trẫm gọi ngươi tới vì muốn ngươi chỉ điểm cho vạn dân và gìn giữ giang sơn ngàn dặm, cái trẫm cần chính là thực học của ngươi."

Lời này khiến lòng Vương Công Danh chấn động không thôi, đột nhiên sinh ra ân tri ngộ, có chút kích động khó khống chế, giọng nói cũng cao vút hơn nhiều, "Hoàng thượng, thần nguyện vì thiên hạ thái bình mà cúc cung tận tụy."

Xem ra người này chỉ nguyện tận trung với minh quân, Trạm Hi có chút tán thưởng, lập tức hùng hồn nói: "Trẫm chắc chắn sẽ để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, chắc chắn sẽ để cho thiên hạ này thịnh vượng thái bình." Rồi trong nháy mắt đã thu lại tâm tình, lạnh nhạt nói: "Trẫm mới sai người đưa tới bài thi năm đó của ngươi, tỉ mỉ xem kỹ một lần. Ngươi nhìn rất thông thấu các tệ nạn của tiền triều, cũng đưa ra được những biện pháp cải thiện rất đúng trọng tâm, quả nhiên là một đại tài như lời Quách tướng nói. Đáng tiếc Mẫn Thuân không biết dùng người tài, mấy năm qua thật sự đã ủy khuất ngươi."

Giọng của Vương Công Danh đã có chút run rẩy, "Nhận được khen thưởng của hoàng thượng, thần đã không còn cảm thấy ủy khuất gì. Hôn quân cầm quyền, nếu không thông đồng làm bậy, làm sao có thể nổi danh? Thần không hề muốn làm một vị quan gieo vạ dân chúng, nếu không phải vì mẫu thân thần, ngay cả đến ứng thí thần cũng chẳng muốn thi."

"Mẫu thân ngươi? Nói nghe một chút." Trạm Hi vì để ông thoải mái tự nhiên hơn, cố ý nói tới việc nhà.

Vương Công Danh quả nhiên thoáng thả lỏng: "Phụ thân thần luôn một lòng muốn có công danh, đến nỗi thậm chí còn đặt tên con trai là thần đây cái tên này, đáng tiếc ông vẫn luôn thi không đạt, ở năm thần bảy tuổi vì âu sầu mà chết, nguyện vọng duy nhất là thần có thể đề tên bảng vàng. Từ đó về sau, mẫu thân thần liền một lòng mong con thành tài, dù có cực khổ mệt nhọc đến thế nào, mẫu thân thần vẫn cố gắng lo cho thần đọc sách." Ông nghẹn ngào dừng một chút, khẽ thở dài, nói tiếp: "Mười năm sau, thần cũng có chút danh mỏng ở quê hương. Mẫu thân lại nghe theo người ta khích lệ, ép thần lên kinh đi thi. Lúc ấy thời đại đảo điên, trong lòng thần vạn phần không muốn, nhưng là phải đặt chữ hiếu làm đầu, thần cũng không dám ngỗ ngược nghịch ý mẫu thân. May mắn là Tấn đế không thích thần, vì thế thần cũng vui vẻ được thanh tịnh."

"Xem ra trẫm nên tận tình cảm tạ mẫu thân ngươi, bà ấy đã nuôi dưỡng ra cho trẫm một nhân tài trụ cột." Trạm Hi cười nói: "Ngày sau trẫm nhất định phải đến phủ của ngươi thăm hỏi lão phu nhân một chút."

"Bẩm hoàng thượng, lúc Tấn đế cầm quyền thì không ngừng có thiên tai nhân họa, giá hàng tăng cao, bổng lộc nhỏ bé này của thần không nuôi nổi người nhà, nên mẫu thân hiện giờ vẫn sống ở quê cũ." Vương Công Danh khá khó xử.

Trạm Hi bước xuống ngự án, đi tới trước mặt Vương Công Danh, vỗ vai ông, kiên định nói: "Trẫm hứa với ngươi, ngày này năm sau, cả nhà ngươi nhất định có thể đoàn tụ ở kinh thành."

Vương Công Danh rưng rưng ngẩng đầu, run giọng chỉ nói được một câu "Hoàng thượng", liền không thể thốt nên lời được nữa. Thế này Trạm Hi mới thấy rõ được diện mạo của vị thần tử này, trong lòng cười đến nghiêng ngả. Mắt to môi dày, mũi hếch lên trên, bộ dạng thật quá giống heo, chẳng trách sao bị Mẫn Thuân đuổi đánh thẳng ra khỏi điện.

Kỹ năng cơ bản của người ngồi ở ngôi cao là không để lộ vui buồn trên nét mặt, vì thế Trạm Hi vẫn bình thản nói: "Hiện giờ ngươi vẫn còn là một Biên tu, nếu ngay lập tức thăng quan quá nhanh chỉ sợ chọc người chê trách. Thế này đi, trước tiên ngươi cứ lên làm chức Thị độc ngũ phẩm. Trẫm cho ngươi có đặc quyền được tự do xuất nhập cung, vào trong nội các."

"Hoàng thượng," Vương Công Danh kích động đến cả gương mặt đỏ bừng, run rẩy quỳ xuống tạ ân. Đã lăn lộn ở trong quan trường bao nhiêu năm, ông biết rõ chức quan cao thấp bất qua chỉ là một câu của hoàng thượng, cái quan trọng nhất chính là thực quyền. Hiện giờ thành viên trong nội các chỉ có Thượng thư của lục bộ cùng Đổng thái sư và tổng thống lĩnh Vệ Tự của Kinh Kỳ Vệ, gần như là trung tâm quyền lực của triều Đoan. Có thể vào nội các, cho dù chỉ làm chân chạy vặt, cũng là có quyền lực thông thiên. Còn cho phép tự do xuất nhập cung càng thể hiện sự tín nhiệm của hoàng thượng đối với ông. Một thân tài hoa của mình rốt cuộc đã đến lúc được triển lộ rồi.

Trạm Hi rất vừa lòng với biểu hiện của Vương Công Danh, người có tài hoa không phải đều là chỉ muốn có được cơ hội khai triển bản thân đó sao? Nếu không vô duyên vô cớ bỏ ra bao nhiêu năm khổ học làm gì? Đây chẳng phải bởi vì có chất chứa tình cảm sâu đậm gì cả, mà chỉ là bệnh chung của phần tử tri thức, luôn muốn đạt được cả danh và lợi. Vương Công Danh nếu thật sự chỉ vì bị mẹ già bức bách mới bất đắc dĩ đi thi khoa cử, thì cần gì phải nhịn nhục luồn cúi lăn lộn ở quan trường suốt hai mươi năm? Còn không phải vì chưa từ bỏ ý định, mong ước có một ngày nào đó được thi triển khát vọng của chính mình sao? Trạm Hi ra hiệu để Quách Trinh nâng Vương Công Danh dậy, cố ý ngưng trọng nói: "Hiện nay triều chính gian nan, ái khanh vào nội các cần nghe nhiều ít nói."

"Thần xin ghi nhớ." Vương Công Danh vội vàng nói, ông cũng biết, hiện giờ ông đã là người của hoàng thượng, đương nhiên sẽ đối lập với Đổng gia, khó tránh khỏi gây ra phiền toái, giờ phút này vẫn nên hành động hết sức cẩn trọng thì hơn.

Trạm Hi gật đầu, ra hiệu cho bọn họ lui đi. Quách Trinh thấy mặc dù hoàng thượng có cho Vương Công Danh một ít quyền lực, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói đến việc sẽ giao trọng trách chấm bài thi, trong lòng liền có chút nôn nóng, chỉ sợ hoàng thượng để lỡ mất đại tài. Nhưng hôm qua y mới ở trước mặt hoàng quý phi và hoàng thượng nhận giáo huấn, hôm nay sao dám tự tìm mất mặt, nhanh chóng thức thời phục lạy, cùng lui ra ngoài với Vương Công Danh.