*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chồng của Quận chúa cũng là một tướng lĩnh trấn giữ biên cương, tên là Phương Kế Thường.

Tuy rằng Quận chúa là bậc nữ trung hào kiệt lãnh binh đánh giặc, nhưng không có chức vị quan hàm, còn anh Phương Kế Thường này lại lên được tới chức Tiết độ sứ.

(Tiết độ sứ (節度使) ban đầu là chức võ quan cai quản quân sự một phiên trấn có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc khoảng năm 710-711 nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dần theo dòng thời gian, Tiết độ sứ kiêm quản hành chính, tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.)

Có tin ngồi lê đôi mách bảo Phương Kế Thường sợ vợ một nước, vâng vâng dạ dạ không dám cãi Quận chúa câu nào.

Bài khác lại nói hai người tôn trọng nhau như khách. Quận chúa không sinh được con, còn vô cùng hiền hòa cởi mở, chủ động cho phép chồng nạp thiếp, bởi vậy còn được liệt kê vào sách giáo khoa tẩy não phụ nữ ngày xưa.

Nghe nói Phương Kế Thường xuất thân nhà nghèo, ban đầu chỉ là một binh tốt nhỏ gác cổng ở kinh thành. Hai người quen biết nhau khi Quận chúa về kinh, Phương Kế Thường ăn bám Quận chúa, bỏ lại công việc ổn định ở kinh thành, đi theo Quận chúa ra biên cương. Từ đây anh này bám váy Quận chúa để nhẹ nhàng thăng chức lên hương.

Sao trẫm cứ cảm thấy câu chuyện này nghe quen thế nhỉ?

Đừng nói với trẫm Phương Kế Thường chính là anh giai lính gác nhé.

Một bài viết tên là 《 Những lá cờ tiên phong cho nữ quyền thời Trung Quốc cổ đại 》 có phân tích, Quận chúa và Phương Kế Thường chỉ lấy nhau vì lợi ích, dựa theo nhu cầu. Bởi phụ nữ thời đó không thể làm quan, nên Quận chúa chỉ có thể mượn nhờ kẻ khác để ra mặt trước công chúng, tìm một tên đàn ông dễ khống chế làm lớp ngụy trang, đây là nỗi buồn của thời đại.

Tác giả còn cho rằng thực ra rất nhiều chiến dịch mang danh nghĩa Phương Kế Thường thực ra đều do Quận chúa dẫn đầu chỉ huy.

Trẫm cảm thấy cũng có lý đấy.

Trẫm không biết người khác cảm nhận ra sao về cuộc hôn nhân của Quận chúa.

Trẫm chỉ thầm muốn biết tâm trạng lúc ấy của Tể tướng là thế nào?

Theo những gì đời sau ghi lại, chắc hẳn tâm trạng Tể tướng cũng chẳng vui tươi gì.

Bởi vì Tể tướng và Phương Kế Thường là đối thủ của nhau.

Suốt ngày buộc tội công kích lẫn nhau.

Tể tướng nói Phương Kế Thường mua danh chuộc tiếng tiểu nhân đắc chí.

Phương Kế Thường tố Tể tướng ngồi lên đầu chủ âm mưu phạm thượng.

Tấm lòng trung thành tận tâm cúc cung tận tụy với ba đời vua của Tể tướng rõ như ban ngày, Phương Kế Thường là người duy nhất nói anh ta là kẻ có tâm làm phản, bởi vậy đã bị cháu trai răn dạy cách chức quan. Nhưng anh này vẫn không đổi ý.

Bình tĩnh đã sao lý do này nghe quen thế nhỉ?

Sau khi chạy đến Lan Châu tập hợp với Quận chúa, trẫm đã bỏ anh giai gác cổng qua một bên. Hình như trẫm quên giải thích với anh chàng chuyện có kẻ hãm hại trẫm trong triều đều là do trẫm bịa bừa…

Cho nên anh giai lính gác và Tể tướng trở thành kẻ thù trọn kiếp của nhau.

Rốt cuộc là vì trẫm, hay vì ghen tuông tranh cướp Quận chúa?

Đây quả thật là một bí mật thiên cổ…

Trẫm tra hết cuộc đời của những người thân quen.

Rốt cuộc lấy hết can đảm search về Hoàng thúc.

Tín hiệu trong bệnh viện không tốt lắm, trẫm nhập cụm “Lũng Tây vương Thẩm Kính” vào thanh tìm kiếm, nhìn vòng tròn be bé chứng tỏ mạng chập cheng xoay mòng mòng.

Bỗng dưng trẫm thấy hơi căng thẳng.

Nhỡ mà search ra thấy Hoàng thúc cưới một đống cơ thiếp đẻ một nùi cháu con.

Thì làm sao trẫm chịu nổi.

Trẫm và Hoàng thúc chỉ mới xa cách năm ngày, nhớ nhung như rồ như dại.

Với tôi thì là năm ngày.

Nhưng với Hoàng thúc, cuộc đời ảnh đã kết thúc lâu rồi.

Mối duyên ngắn ngủi giữa hai đứa không đủ để khiến một người đàn ông thời xưa thủ thân như ngọc cả đời không lấy ai vì tôi.

Mấy chục năm còn lại trong đời, Hoàng thúc dần phôi phai tình cảm với tôi, vui bên người mới cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Huống chi trải nghiệm cùng tôi lại đau mắt phá vỡ tam quan người ta như thế.

Chắc Hoàng thúc phải mất rất lâu mới vượt qua được chướng ngại tâm lý này…

Hay là mình đừng search nữa, nhắm mắt làm ngơ đi.

Trẫm bịt tai trộm chuông lừa mình dối người định tắt giao diện tìm kiếm đi thì kết quả bỗng nhảy ra.

Điều đầu tiên trẫm thấy là cụm “Con trai là XX” theo sau ba chữ “Lũng Tây vương” được highlight màu đỏ, trẫm sốc quá suýt phụt máu ra ngoài.

Trẫm nhịn nỗi thôi thúc muốn phì máu, đọc kĩ văn bản.

May quá may quá.

Hóa ra là Lũng Tây vương đời đầu đi theo Cao Tổ lập quốc khai hoang.

Trẫm lại đọc thêm mấy dòng sau đấy.

Ông Lũng Tây vương đời đầu này là em họ đàng nội của Cao Tổ, chiến công rực rỡ thanh danh lẫy lừng, nên hầu hết kết quả tìm kiếm đều là ông ta.

Trẫm lật mấy trang mà không tìm thấy keyword “Thẩm Kính”.

Có lẽ chiến tích của Hoàng thúc không mấy nổi bật trong mắt người hiện đại. Đành phải tìm nguyên văn trong sách sử vậy.

Trẫm có cảm giác trình độ đọc hiểu thể văn ngôn của mình lại bị thử thách nghiêm trọng.

Trẫm tìm nguyên văn《 Sách triều Ngô 》, bắt đầu cố đấm ăn xôi gặm nhấm.

Một chiếc xe giường bỗng nhiên được đẩy ra từ phòng bệnh ở đầu kia hành lang.

Một bệnh nhân hôn mê nằm trên xe.

Điều dưỡng vừa đẩy xe vừa nói: “Xe qua, xin mọi người nhường đường một chút!” rồi lại nói với em điều dưỡng đang bóp bóng trợ thở cho người bệnh: “Rút máy thở rồi, bóp mạnh vào đừng dừng, kẻo bệnh nhân không thở được.”

Em điều dưỡng vừa bóp bóng vừa lẩm bẩm: “Về nhà cũng làm gì có ai bóp cho đâu…”

7b7ac2c70e9344739a47d8d721d698c1

Trẫm hiểu rồi.

Đây là người cùng nằm viện ở phòng kế bên, đã hôn mê hơn ba năm, mẹ qua đời bố mặc kệ.

Thôi không theo dõi bệnh nữa, xuất viện về nhà, nghĩa là gia đình đã từ bỏ mạng sống của người này.

Chỉ cần ngưng bóp bóng thở, là người này sẽ nhanh chóng chết ngạt.

Chiếc xe giường đi lướt qua người trẫm.

Trẫm đứng lên tránh, tò mò nhìn lướt qua người trên xe.

Hóa ra đấy là một cậu trai trẻ trung, trông còn trẻ hơn cả mị, chỉ mới ngoài 20.

Tuy rằng nằm hơn ba năm trên giường bệnh, người ngợm hốc hác.

Nhưng vẫn có thể nhận ra ban đầu cậu ta cũng khá đẹp trai.

Tiếc ghê.

Điều dưỡng đẩy xe giường nằm đến cửa phòng bệnh, lớn tiếng hỏi: “Người nhà của Thẩm Tĩnh đâu ạ?”

Má trẫm và chị người đại diện còn chưa về.

Trẫm vội vàng chạy tới nơi nói: “Đây ạ đây ạ! Người nhà em đi làm thủ tục xuất viện, em là chính chủ đây!”

Điều dưỡng liếc mị một cái, nói: “Không phải cô.” Lại tiếp tục hỏi bên ngoài phòng bệnh: “Người nhà của Thẩm Tĩnh giới tính nam có ở đây không?”

Trẫm sửng sốt.

Trẫm hỏi điều dưỡng: “Cậu ta cũng tên là Thẩm Tĩnh (静) ạ?”

Điều dưỡng đưa bệnh án mình đang cầm cho mị xem: “Đồng âm khác chữ với cô đấy, có duyên quá ha.”

Trẫm nhìn bản bệnh án thì thấy.

Hai chữ “Thẩm Tĩnh (靖)” được viết trong cột họ và tên.

Thẩm Tĩnh (靖)!!!

Chẳng có nhẽ!!!

Trẫm vội vàng hỏi điều dưỡng: “Cậu ta cũng bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật ạ?”

Điều dưỡng nói: “Đúng vậy.”

Trẫm lại hỏi: “Có phải bị xe bus đâm lúc sang đường không?”

Điều dưỡng lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết, đấy là chuyện ba năm trước rồi.”

Trẫm nhìn kỹ người trẻ tuổi hôn mê trên xe.

Những đường nét trên khuôn mặt cậu ta thực sự hao hao Quận chúa.

Tôi cũng hao hao trẫm.

Nên người mà chúng tôi phải nhập vào thực ra chính là Thẩm Tĩnh (静) và Thẩm Tĩnh (靖), không liên quan gì đến Thẩm Kính (敬).

Cả trẫm và Quận chúa đều không xuyên lộn, không phải đáng lẽ nên nhập vào Hoàng thúc.

Mà trẫm vốn nên xuyên thành chính trẫm, Quận chúa vốn nên xuyên thành chính Quận chúa.

Biết đâu trẫm và Quận chúa chính là kiếp trước của bọn tôi.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên hấp tấp đẩy đám đông ra, chạy vào phòng bệnh nói: “Tôi là người nhà của Thẩm Tĩnh đây.”

Điều dưỡng hỏi: “Chị có quan hệ gì với bệnh nhân?”

Người phụ nữ trung niên trả lời: “Tôi là mẹ nó.”

Hai điều dưỡng nhìn nhau, một người trong đó nói: “Mẹ của bệnh nhân đã qua đời rồi.”

Người phụ nữ trung niên đáp: “Tôi là vợ của bố nó, thì là mẹ nó rồi còn gì? Bố nó không rảnh, bảo tôi tới đón nó xuất viện.”

Điều dưỡng nói: “Không được, phải có người thân trực hệ trong gia đình hoặc vợ chồng ký tên thì mới xuất viện được.”

Bà mẹ kế rầy rà một lát, điều dưỡng làm đúng theo nguyên tắc, không chịu châm chước.

Bà mẹ kế sốt ruột nói: “Ui giời thật cái tình, đón nó đi rồi thì tiết kiệm tiền cho bệnh viện các người còn gì? Nếu tôi bỏ nó lại đây không trả tiền, các anh chị cũng không thể rút ống của nó đúng không?”

Trẫm nghe vậy là cục tức dồn lên.

Trẫm tiến lên, khí phách giữ chặt một bên lan can xe giường: “Không cho phép ra viện! Tiếp tục theo dõi đi! Tôi sẽ trả tiền!”

Nếu trẫm có thể vượt thời không về nhà bằng hồn phách.

Biết đâu ngày nào đấy Quận chúa cũng có thể xuyên không về nhà.

Dù không có tác dụng ngoại lực, thì đến lúc Quận chúa sống thọ rồi chết ở thời cổ đại, hồn phách cậu ta cũng sẽ bay về đúng không?

Trẫm hôn mê một tháng, ở cổ đại hơn nửa năm.

Quận chúa hôn mê ba năm rưỡi, ở cổ đại mất tám năm.

Thời gian không đối xứng hoàn toàn với nhau.

Như vậy có lẽ chẳng bao lâu nữa, Quận chúa trải qua hết cuộc đời oanh liệt của cậu ta ở thời xưa, thì sẽ thức tỉnh trong thân xác cũ này.

Đương nhiên, cũng có khả năng đến khi thân thể này thoái hóa chết đi, Quận chúa vẫn chưa kịp vượt thời không về nhà.

Nhưng dù sao chăng nữa, trẫm vẫn phải thử một lần.

Trẫm không thể nhìn Quận chúa bị ông bố và bà mẹ kế bủn xỉn vô tình của cậu ta đón về, bỏ việc theo dõi bệnh rồi chịu chết được.

Điều đáng mừng chính là.

Tuy mẹ kế của Quận chúa bủn xỉn vô tình, nhưng lại khá sĩ diện.

Mẹ kế nghe nói có người sẵn lòng chi tiền thì mừng rỡ thuận nước giong thuyền, đỡ để người khác bàn tán là mụ hại chết con riêng của chồng.

Vì thế trẫm bàn bạc với bác sĩ và bà mẹ kế, trẫm sẽ trả phí, cha mẹ cậu ta đồng ý không bắt cậu ta xuất viện.

Trẫm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra khỏi văn phòng của bác sĩ.

Một đống bệnh nhân đứng hóng hớt bà tám ngoài cửa.

Chị người đại diện đã làm thủ tục xong xuôi quay lại đây.

Chị người đại diện đương nhiên cũng được nghe kể về chiến tích oai như cóc của trẫm, bả hỏi: “Cô quen bệnh nhân phòng kế từ bao giờ? Thân thiết thế cơ à? Cô có biết phí theo dõi 1 ngày phải hơn 1000 tệ, một tháng tầm 40-50 nghìn tệ không?”

Trẫm nhìn lướt qua danh sách khất nợ thu phí ba tháng.

Chân lập tức hơi nhũn ra.

50 nghìn tệ/tháng đúng là hơi đắt thật.

Nhưng trẫm sẽ nỗ lực đóng phim kiếm tiền!

Trẫm sẽ không từ bỏ Quận chúa!

Chị người đại diện bất đắc dĩ, tiếp tục trả phí cho trẫm.

Trẫm ngồi ở hành lang, tiếp tục lấy di động ra tìm hiểu về Hoàng thúc trong sách sử viết bằng thể văn ngôn.

Trẫm đọc đến mức đầu quay mòng mòng mắt hoa cả lên.

Bỗng nhiên có một người hỏi bên cạnh: “Xin hỏi, cô là cô Thẩm Tĩnh đúng không?”

Trẫm ngẩng đầu lên theo giọng nói.

Không khỏi sửng sốt.

Một chú cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước mặt trẫm.

Tác giả có lời muốn nói:

Trẫm nỗ lực kiếm tiền nuôi Quận chúa.

Lặng lẽ chờ Quận chúa tỉnh lại.

Ba năm sau.

Trẫm trở thành ngôi sao số 1 nước nhà.

Quận chúa cũng sống thọ và chết tại nhà, vượt thời không về hiện đại.

Trẫm và Quận chúa đến với nhau.

Happy ending.

Hết truyện.

Không ngờ đúng không!

Đã tới chương áp chót mà Quận chúa còn có thể xoay chuyển thế cờ lên làm nam chính!

—— Lấy đâu ra.

Vì vẫn còn 1 chương nữa.

[HẾT CHƯƠNG 64]