Nhóm thần tử bị chính biến tàn phá dần dần thoát khỏi bóng ma tâm lý, chợt có một ngày có ai đó phát hiện, hình như đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp Thái phó đại nhân. Đối với những thần tử có công trong việc dẹp trừ mưu phản, bệ hạ đều có ngợi khen, Thị Trung Tần Anh cùng Vệ Dương hầu được phong thưởng vô số, thêm hầu tiến tước, chỉ có công thần Phó Tránh là thiếu thốn nhất.
"Thái phó đại nhân đi đâu rồi?" Ánh mắt của mọi người tập trung vào khoảng trống đầu tiên trên đội ngũ, nhưng Sầm Duệ ngậm miệng không đề cập tới, ngay cả hai vị tướng gia cũng giả câm giả điếc, đám người còn lại tất nhiên không ai có can đảm đi hỏi.
Lâu dần, sự nghi hoặc của bách quan bị đủ loại công văn và việc vặt không đếm được hòa tan, bóng dáng của Phó Tránh cùng với sử án oanh động cả nước dần bị phủi bụi. Thỉnh thoảng sẽ có người khi răn dạy cấp dưới tuôn ra một câu: "Này này, còn không phục hả? Nếu Phụ Chính đại nhân ở đây, ngươi còn có thể đứng nguyên vẹn mà nói chuyện với bản quan sao?"
"Đại nhân lại gạt ta! Trong triều chỉ có nhị tướng, làm gì có Phụ chính?" Tiểu lang quan ôm cái đầu bị đánh sưng vù, nước mắt lưng tròng hỏi.
Lễ Bộ Thượng Thư trừng mắt, dựng râu, làm bộ tiếp tục đánh hắn: "Hừ! Phụ Chính đại nhân là đế sư của bệ hạ, để bệ hạ nghe thấy lời này, đừng nói là làm quan, cái mạng nhỏ này cũng không giữ được đâu!"
Tiểu lang quan dùng hai tay che miệng, trong lòng lại nói nhỏ: Đại nhân lại dọa ta, dùng hai vị tướng gia làm ta sợ là được rồi, sao cứ lấy một người không tồn tại ra dọa thế.
Có người đã quên Phó Tránh, có người lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ tới đồ đệ chân truyền lại bị "đuổi" ra ngoài, cũng ôm hận hai năm liền đối với kẻ hạ độc thủ phía sau màn.
"Lão gia tử, đây là bái thiếp mời cung yến năm nay, tính cả phần của Hầu gia nữa, bệ hạ vừa sai người đưa tới." Ngụy Như nâng bái thiếp như báu vậy, cẩn thận đặt trước mặt Ngụy lão.
"Không đi không đi! Lão tử không đi!" Ngụy lão gia tử ôm đĩa hạt dưa, đưa lưng lại, không thèm liếc một cái.
Ngụy Như nhìn Ngụy lão gia tử cực kỳ không có hình tượng, khịt mũi nói: "Bệ hạ còn truyền lời là lão gia tử ngài không đi thì không tứ hôn cho công tử đâu."
"..." Ngụy lão gia tử bật dậy như bị lửa đốt mông, vừa đạp ghế vừa mắng chửi: "Nhanh lên cho lão tử!"
Ngụy Như yên lặng thở dài, bệ hạ đúng là anh minh thần võ mà.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
"Tiểu thúc thúc!" "Hoàng đế ca ca!" Sầm Dục và A Chiêu đã thay bộ đồ mới, sáng sớm đi nghịch tuyết xong là tới Đông Noãn các chúc tết Sầm Duệ, lúc này hai khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đỏ bừng.
Hai năm trước, Sầm Duệ đã chuyển nội tẩm tới nơi này, ngoại trừ Lai Hỉ, không một cung nhân nào được bước vào đây nên khung cảnh có phần vắng vẻ, tiêu điều. Hôm nay là ngoại lệ, sáng sớm ở trong Noãn các đã truyền ra tiếng nói chuyện.
Sầm Dục nắm tay A Chiêu, tò mò nhìn nữ tử bên cạnh Sầm Duệ, người ấy khoảng hai mươi tuổi, búi tóc phụ nhân, mặt mày dịu dàng hoà nhã. Mặc dù mặc xiêm y bình thường, nhưng cử chỉ đối với Sầm Duệ rất tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Sầm Dục lại nhìn Sầm Duệ, khó có dịp thấy tiểu thúc thúc kích động, bàn tay nắm cổ tay nữ tử kia run run.
"A Chiêu." Sầm Dục lắc lắc nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: "Đây là tân phi tử mới nạp của tiểu thúc thúc sao?"
A Chiêu ngây ngốc nhìn nàng ấy, bỗng nhiên nghẹn ngào gọi: "Tri Mẫn tỷ tỷ..."
Từ Tri Mẫn nghiêng người nhìn qua, tựa như bao sáng sớm của những năm về trước, dịu dàng cười với A Chiêu: "Hoàng hậu nương nương."
A Chiêu nhào vào lòng nàng gào khóc: "Tri Mẫn tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, A Chiêu rất nhớ tỷ."
Sầm Duệ nghiêng đầu vào trong, rũ mi mắt che giấu luồng nhiệt nóng, lúc quay lại thần sắc đã như ngày thường, rút hai bao lì xì ra, vẫy tay với Sầm Dục đang không biết làm sao: "Đến đây."
Từ Tri Mẫn lấy khăn tay lau nước mắt cho A Chiêu, vừa thấy Sầm Dục thì đứng dậy thi lễ: "Thái tử điện hạ."
Khi Sầm Dục vào cung, Từ Tri Mẫn đã gả tới Bắc Cương nên không biết nàng là ai. Có điều thấy A Chiêu gọi nàng là tỷ tỷ thì đoán không phải phụ nhân bình thường, cũng đáp lễ lại nàng. Sau đó nâng vạt áo, cung kính dập đầu ba cái với Sầm Duệ, chúc tân niên vui vẻ, rồi mới nhận tiền lì xì và đứng dậy ngồi sang bên cạnh.
Sầm Duệ vừa mới trò chuyện với Từ Tri Mẫn về những năm tháng gần đây của nàng, biết từ lúc Ô Ân tới Cung quốc đã nổi mơ ước với nàng, cho nên lúc khởi binh tạo phản đã cảnh giác, nhưng Từ Tri Mẫn vẫn thành công giả trang thành hạ nhân tránh ở Ngưu Dương, nhân lúc rối loạn chạy khỏi Bắc Cương. Ở biên cảnh của Cung quốc, nàng gặp lại Tiền Khả Hãn, lúc này mới biết sở dĩ nàng có thể xuôi gió xuôi nước đào thoát là nhờ Đồ Khả Tư Hãn ngăn đón truy binh phía sau, bảo vệ nàng đến tận đây.
Từ Tri Mẫn nói tới đây, mỉm cười mà hai mắt mơ hồ nước mắt: "Không dối gạt bệ hạ, lúc gả tới Bắc Cương lòng ta vẫn có vướng vấn. Nhưng khi hắn xuất hiện lúc ta khốn khổ chạy trốn rồi vươn tay ra với ta, bao không cam lòng cùng tiếc nuối bỗng hóa thành hư vô. Có lẽ, nữ tử dễ dàng bị đả động như vậy đó, khi đói khổ lạnh lẽo, khi hoảng sợ bất lực, khi cô đơn độc hành, có một đôi tay kéo lấy ngươi, bảo vệ ngươi sau lưng, liền cảm thấy gả cho người này, cả đời đã mãn nguyện."
Sầm Duệ thoáng siết chặt tay nàng, sau một lúc lâu, cúi đầu nói: "Đúng vậy."
A Chiêu và Sầm Dục còn ở đây, nên tạm thời chỉ nói được vài lời với Từ Tri Mẫn. Sầm Duệ xoa đầu A Chiêu, nói với Sầm Dục: "Đêm nay có cung yến, phụ vương và huynh trưởng của con đều đã đến. Con về sớm chuẩn bị một chút đi, trẫm đã mời bọn họ tiến cung trước để gặp con rồi."
Sầm Dục hiện lên vẻ vui mừng rõ ràng, chắp tay thi lễ với Sầm Duệ: "Tạ bệ hạ."
Sầm Duệ cười, dịu dàng nói với A Chiêu: "Hoàng đế ca ca muốn nói với Tri Mẫn tỷ tỷ hai câu, ngươi và A Dục đi hoa viên chơi trước đi, lát nữa Tri Mẫn tỷ tỷ sẽ đi tìm ngươi."
A Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, nhảy xuống tháp. Sầm Dục kéo nàng chào Sầm Duệ, lại chào Từ Tri Mẫn xong mới đi ra khỏi Noãn các.
"Phong phạm của Thái tử điện hạ rất có bóng dáng của bệ hạ." Từ Tri Mẫn nhìn thân ảnh của Sầm Dục, cảm khái nói: "Nhìn từ sau lưng càng rõ hơn."
Hai năm nay Sầm Dục lớn hơn nhiều, không chỉ cao hơn, mà vóc dáng không còn tròn xoe nữa, đã dong dỏng như thiếu niên rồi. Hơn nữa người lúc nào cũng ở bên Sầm Duệ, lời nói và hành động bất tri bất giác cũng giống nàng.
"Có Tạ Dung dạy dỗ, sẽ không giống ta đâu." Sầm Duệ cười lắc đầu: "Mềm lòng, không chí khí, không phải một hoàng đế tốt. Trái tim, vẫn không đủ độc..."
Từ Tri Mẫn dụng tâm nhìn Sầm Duệ một cái, chậm rãi nói: "Bệ hạ, ngài cùng Phụ Chính đại nhân có khỏe không? Từ khi ta vào kinh đến nay chưa nhìn thấy hắn..."
Sầm Duệ nhấn rõ từng chữ rất chậm: "Hắn đi rồi, trẫm đưa hắn ra khỏi kinh rồi."
Khăn tay của Từ Tri Mẫn đột nhiên rơi xuống đất, Sầm Duệ mệt mỏi, chậm rãi nằm xuống: "Ta ngủ một lát, ngươi..." Nàng lại mở mắt ra, thật cẩn thận nói: "Ngươi ở đây bồi ta một lát, được không?"
Nước mắt lướt qua mặt Từ Tri Mẫn, nàng cầm tay Sầm Duệ, cúi đầu nói: "Được."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cung yến tân niên vẫn như cũ, Sầm Duệ thiết yến cùng vài thần tử thân cận ở thủy hiên Lân Đức điện, năm nay có thêm phụ tử Yến Vương. Hai năm trước, Ô Ân đại bại, công lao của Yến Vương lại càng vang xa bốn phương. Nay vinh sủng của Yến Vương rõ như ban ngày, sắc phong thứ tử của hắn làm Thái tử, phong thưởng như nước chảy vào phủ Yến Châu.
Cung yến tối nay, vừa khai yến, Sầm Duệ đã cười nhắc tới Sầm Giác sau lưng Yến Vương: "Giác Nhi năm nay mười lăm rồi phải không?"
Sầm Giác thẳng người, chắp tay đáp vâng.
Sầm Duệ hỏi hắn vài câu Minh Kinh Sử Cương, Sầm Giác đối đáp trôi chảy, Sầm Duệ khen vài câu: "Dục Nhi được một nửa như con thì bớt lo rồi, bình thường chỉ biết kéo A Chiêu hồ nháo."
Sầm Dục đang thấp giọng đùa giỡn với A Chiêu đột nhiên bị điểm danh, thoáng sửng sốt, chạm tới ánh mắt hơi trách cứ của Sầm Duệ và sắc mặt hiểu rõ của Sầm Giác, vẻ mặt buồn bã: "A Dục biết sai."
Yến Vương phát giác dụng ý của Sầm Duệ, nhíu mi mở miệng, lại bị lời Sầm Duệ chặn lại: "Giác Nhi cũng tới tuổi rồi, trẫm muốn phong đất cho nó, huynh trưởng thấy thế nào?"
Phong đất tức là phong vương, năm nay Sầm Giác mới mười lăm đã là vương hầu, bên ngoài nhìn thì là ân sủng to lớn. Nhưng U Vân lục châu đã có một Yến Vương, sẽ không thể có một phiên vương thứ hai, nhìn thì là ban cho, thật ra là âm thầm bức Yến Vương chia ra cho con mình. Điều Yến Vương lo lắng cũng không phải cái này, hắn lo là... Nhìn Sầm Dục cư xử, cảm xúc khuôn mặt giống hệt Sầm Duệ, Sầm Duệ muốn hắn từ bỏ không chỉ là vương vị, mà còn là Giác Nhi.
Ngày sau Dục Nhi đăng cơ, há có thể để huynh trưởng của mình chiếm cứ Bắc Cương, chỉ sợ người đầu tiên xuống tay, chính là Giác Nhi.
Sầm Duệ không để Yến Vương do dự thêm, cười hỏi: "Giác Nhi không muốn sao?"
Yến Vương đè tay Sầm Giác sắp đứng dậy lên, tay nắm chặt chén rượu chậm rãi buông ra, bái tạ Sầm Duệ: "Bệ hạ thánh ân mênh mông."
Cùng Yến Vương hàn huyên xong, Sầm Duệ rời mắt xuống hai cái ghế trống trơn bên cạnh Ngụy lão gia tử, khụ một tiếng hỏi: "Vệ Dương hầu đâu?"
"Cùng tôn tức của lão thần đi xem hoa đăng rồi!" Ngụy lão gia tử không nóng không lạnh nói.
"Tôn tức?" Sầm Duệ thật tình nở nụ cười: "Lục lễ còn chưa cử hành, tiếng tôn tức này của Ngụy lão gọi hơi sớm."
"..." Ngụy lão gia tử nghẹn một bụng hỏa, đang muốn phát tác, cung nhân bên ngoài thông báo nói là Vệ Dương hầu đến.
Màn sa được vén lên, Ngụy Trường Yên mang khuôn mặt tối như mực đi nhanh vào, phía sau là một nữ tử nhút nhát vén váy chạy theo. Ngụy Trường Yên cũng không thèm nhìn tới nàng, ngồi phịch xuống ghế, vừa ngồi xuống đã bị Ngụy lão gia tử gõ mạnh: "Chỉ lo cho mình thôi, không biết chăm sóc tức phụ gì cả!"
"Lão tử đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng ta không phải tức phụ của ta!" Ngụy Trường Yên thét lên, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về mình, lại nhìn biểu tình sắp khóc của nàng, cứng rắn nén giận, nghiêng người nói: "Ngồi!" Lại thấy Ngụy lão gia tử vung tay: "Dịu dàng một chút!"
Nữ tử ngồi bên người Ngụy Trường Yên như một tiểu tức phụ bị bắt nạt, Ngụy Trường Yên hạ giọng, giận mà không thể phát tác: "Giả bộ nữa đi, ngươi cứ giả bộ đi! Người đàn bà chanh chua!"
Nữ tử bưng cái chén nhỏ lên, nâng tay áo che môi cười lạnh: "Chàng mắng một câu người đàn bà chanh chua nữa thử xem, có tin ta khiến chàng cả đời không mắng nổi nữa không?"
"..." Từ cổ tới mặt Ngụy Trường Yên đều nghẹn đỏ bừng: "Mẹ nó, con gái con đứa nói chuyện thế đấy à?"
Sầm Duệ khụ một tiếng để hai người kia chú ý một chút tới sự tồn tại của mình, lại cười nói: "Giọng các ngươi có thể lớn hơn chút nữa."
"..."
Sau khi tan tiệc, Sầm Duệ ngồi một mình trên đài cao, nhìn vị trí trống không phía bên phải, nàng nâng cao chén rượu, vừa uống vừa lẩm bẩm: "Năm nay chàng lại thiếu quà của ta rồi nhé."
Lai Hỉ đợi bên ngoài một hồi, thúc giục: "Bệ hạ, đêm đã khuya, gió trong Lân Đức điện lớn, nên về sớm thôi ạ."
Sầm Duệ buông hai tay che mắt xuống, gạt qua khóe mắt ẩm ướt, mới chống đầu gối đứng lên.
Đi về cùng Lai Hỉ được một đoạn, bỗng nhìn thấy phía trước có ánh đèn lóe lên. Đến gần rồi mới nhìn thấy Ngụy lão gia tử ngồi trên bậc thang lăn lộn, khóc lóc om sòm, sống chết không chịu xuất cung: "Ta không đi, ta không đi, bệ hạ đã nói muốn ban cho tôn tử bảo bối nhà ta làm quốc công!"
Sầm Duệ còn chưa đăng cơ thì Ngụy Trường Yên đã kế thừa vị trí quốc công, cho nên bệ hạ trong miệng lão là tiên đế rồi. Sầm Duệ thở dài, phất tay áo cho lui cung nhân: "Trẫm nói chuyện với lão quốc công một lát."
Ngụy lão gia tử ngồi phịch trên bậc thang, nghiêng đầu nhìn thấy Sầm Duệ, ai u ai u dịch mông qua, thân thiết nói: "Bệ hạ à, ngài tới rồi!"
Sầm Duệ đen mặt, dùng mũi chân đẩy lão: "Lớn tuổi thế rồi mà không sợ dọa chết người ta à!"
"Thần đang mừng thay bệ hạ mà!" Ngụy lão gia tử cười hì hì nịnh nọt: "Quý phi nương nương vừa sinh thêm cho bệ hạ một tiểu tử béo múp đấy, lão thần nhìn rồi, chắc phải tám cân (4kg)! Bệ hạ đúng là liệu sự như thần, đặt tên vừa hợp, ừm, Duệ – có trí, có dũng, có sáng suốt, hay hay hay."
"..." Trong lòng Sầm Duệ nhảy dựng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi: "Lão nói cái gì? Tiểu tử béo múp?"
"Đúng vậy!" Ngụy lão gia tử điên điên khùng khùng khoa tay múa chân nói: "Mới ôm ra lão thần liền mở ra xem, mập như vậy, nặng thế này. Này bệ hạ, ngài mừng tới hỏng rồi à. Ôi, sao bệ hạ lại đi rồi! Không tới thăm Quý phi nương nương à! Bệ hạ, bệ hạ..."
Gió thổi tới cuốn trôi mấy lời mê sảng của Ngụy lão gia tử, "Ôi, tiểu tử kia vẫn không bỏ được cô nương lúc trước hắn thích a."
Sầm Duệ bỏ lại mọi người, không biết bước đi vô hồn về phía trước bao lâu, bỗng nhiên dừng bước chân, nở nụ cười, cười rồi cười, nước mắt bỗng chảy xuống.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Một năm sau, Cung đế Sầm Duệ nhọc vì quốc sự, bệnh tật quấn thân, ban lệnh đề bạt Tạ Dung làm Tả tướng, Tần Anh làm Hữu tướng, Vệ Dương hầu Ngụy Trường Yên chưởng quản binh mã thiên hạ, sau đó truyền ngôi cho Thái tử Sầm Dục, tân hoàng tôn Sầm Duệ lên làm Thái Thượng Hoàng. Sau khi Sầm Duệ thoái vị không lâu thì chuyển tới Minh Quang cung tại Thiên Đô tĩnh dưỡng.
Tháng sau, khi mọi người còn đang bị hấp dẫn bởi đại điển đăng cơ của tân đế, không ai chú ý có một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi Thiên Đô...
*Bạn bánh bèo lảm nhảm: Kết thúc rồi mới dám nói, thật sự không hề thích tác giả cho hiểu lầm kiểu này tẹo nào. Nhưng thôi cũng mừng vì chỉ kéo dài trong 2 chương, nếu không đang edit phải bỏ mấy hôm cho đỡ lấn cấn trong lòng quá, vì ta cũng là người vừa đọc vừa edit thôi.