Sầm Duệ đi theo Phó Tránh học tập hai năm, hiểu rất rõ tâm tư người này biến hoá khôn lường, ngàn tính vạn tính không tính đến, ba năm sau hắn lại giảo hoạt và không biết xấu hổ tới mức này!
Thoáng khiếp sợ qua đi, Sầm Duệ vẫn chưa tránh khỏi tay Phó Tránh, quỳ thẳng người. Nhìn thấu đôi mắt hàm chứa nụ cười không nói nên lời, nhưng mâu sắc lạnh như hồ nước ngày đông, chậm giọng nói: "Thái Phó quá làm càn."
Phó Tránh chăm chú nhìn dung nhan lãnh lẽo tàn khốc của nàng, đáy lòng muốn bật cười, nhưng nhiều hơn là sự vui vẻ và mừng rỡ, cùng với sự kiêu ngạo nhỏ, cảm giác thật thành tựu.
Trong bụi cỏ vang lên tiếng bước chân của người thứ ba, Sầm Duệ không kịp sửa lại quần áo đứng dậy, người tới đã hiện thân. Ngụy Trường Yên liếc thấy hai người, chợt nhíu mày, không hề nghĩ nhiều đã túm cánh tay Sầm Duệ, kéo nàng cách xa khỏi Phó Tránh, sâu xa nói: "Vi thần tìm bệ hạ đã lâu, còn tưởng bệ hạ không muốn nhận thua trốn đi mất! Thì ra là bị người không liên quan trì hoãn."
Người không liên quan? Phó Tránh ung dung vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, không nhanh không chậm đứng lên, liếc mắt nhìn cung tiễn trong tay Ngụy Trường Yên: "Bệ hạ cùng Ngụy Đô Đốc đi săn thú sao?"
Ngụy Trường Yên như gà mái mẹ bảo vệ Sầm Duệ sau lưng, nhìn khuôn mặt lặng như mặt nước của Phó Tránh, nắm chặt cung tiễn trong lòng bàn tay, ngày ấy ở Lăng Phi, hắn cũng thong dong như vậy hôn trộm... Nhìn Sầm Duệ tới nay vẫn chưa biết gì, tên mặt người dạ thú này! Ngụy công tử hạ khẳng định chắc chắn đối với Phó đại nhân.
Cánh môi đậm ý cười, Ngụy Trường Yên kéo Sầm Duệ gần hơn: "Đúng vậy, bản Đô Đốc đang cùng bệ hạ săn thú. Có điều, hình như bệ hạ thua rồi."
"..." Sầm Duệ rất oan ức, nếu không gặp tên nhãi Phó Tránh này thì không biết chừng ai mới thua đâu, mất hứng chụp lấy móng vuốt của Ngụy Trường Yên: "Một nén nhang còn chưa hết!"
Phó Tránh nắm chặt cổ tay áo, tự nhiên tiếp lời Sầm Duệ: "Nếu chưa hết thì không ngại có thêm thần được không?"
Cho tới bây giờ, Sầm Duệ chỉ nhìn thấy những ngón tay thon dài mềm mại của Phó Tránh cầm bút mà thôi, không khỏi nghi ngờ: "Ngươi á?"
Một nén nhang cháy hết, Lai Hỉ kiểm tra con mồi trước mặt bách quan, quả nhiên Sầm Duệ ít nhất, bình sứt chẳng cần giữ gìn, nàng bỏ mặc hết xông vào nhóm người đánh mã điếu, một đám thần tử xui xẻo ngồi cùng bàn với nàng trơ mắt nhìn tiền tiêu vặt của mình chảy cuồn cuộn không ngừng vào hầu bao của Sầm Duệ, vậy mà còn không dám mở miệng nữa.
Ba người ôm đầu khóc rống: Phu nhân, tha lỗi cho ta! Ta thật sự không dám thắng bạc của bệ hạ a!
Ngoài dự đoán của mọi người, người săn được nhiều nhất không phải Ngụy Trường Yên võ nghệ siêu phàm, mà là người nhìn như tay trói gà không chặt – Phó Tránh. Ngụy Như dẫn đầu những người không phục nhảy ra, cất tiếng lòng thay cho quần chúng: "Điều này không có khả năng! Công công, có phải ngài đếm sai không!"
Lai Hỉ lại đếm lại, Phó Tránh vẫn nhiều hơn Ngụy Trường Yên một con, Ngụy Như còn muốn tranh cãi, bị Ngụy Quả bụp miệng lôi đi, đừng làm công tử mất mặt nữa!
"Cái này..." Lai Hỉ chảy nước mắt đón nhận áp suất thấp từ phía Ngụy Đô Đốc: "Quả thật Thái phó đại nhân đã thắng."
Thua trong tay một nho sinh, điều này đối với Ngụy Trường Yên, thậm chí là toàn thể võ tướng Cung quốc mà nói, là sự nhục nhã to lớn.
Sầm Duệ đích thân đếm lại hai ba lần nữa, không thể không thừa nhận chuyện bi thống này là thật, đồng tình nhìn Ngụy Trường Yên một cái, muốn vớt chút cục diện: "Tuy Thái Phó thắng, nhưng ngay từ đầu trẫm chỉ tỷ thí với Ngụy khanh. Cho nên lời hứa lúc trước của trẫm với Ngụy khanh vẫn tính, giờ Ngụy khanh muốn gì nào?"
Ngụ ý là, cho dù Phó Tránh có thắng cũng không liên quan tới ngươi, làm thế nào thuận tiện nhất thì làm đi.
Sầm Duệ nói như vậy rồi mà khuôn mặt u ám của Ngụy Trường Yên không thấy khá lên, lúc nhìn Phó Tránh lóe lướt ý cười khẽ, trong lòng lại ủ dột rối rắm: "Thái Phó thắng tức là thắng, bệ hạ muốn thưởng cũng nên cùng thưởng Thái Phó."
Ngụy Như ô ô ô: "Công tử thật rộng lượng!"
"..." Ngụy Quả yên lặng ấn đầu Ngụy Như xuống, ngươi đã tự động bỏ qua ánh mắt muốn băm Thái phó đại nhân ra khi nói chữ "cùng" kia sao?
Sầm Duệ ấn ấn huyệt thái dương đau nhức, đáp ứng yêu cầu của Ngụy Trường Yên: "Nói đi, hai vị ái khanh muốn phần thưởng gì?"
"Thần muốn... Bệ hạ," Sau một lúc lâu, Ngụy Trường Yên phun ra câu nửa vời này.
Nhóm đại thần ngồi xung quanh uống trà cắn hạt dưa đồng loạt phun trà, ho khan khù khụ. Đô đốc à! Muốn làm long dương thì cũng không cần công khai như vậy đâu? Nơi này còn có thất lão bát thập, tư tưởng rất bảo thủ đấy nhé!
Phó Tránh áp chế sắc lạnh trong mắt, tiểu tử này dám nói khỏi miệng cơ đấy.
Ngụy Trường Yên hợp thời đem nửa câu còn lại nói ra: "Cùng thần đi Đan Phương phổ ngắm hoa."
"..." Sầm Duệ hết sức muốn cắm mũi tên trên người con chồn chó vào đầu Ngụy Trường Yên, đùa nàng vui lắm sao? Nhạt nhẽo nói: "Chuẩn ..."
Phó Tránh khoan thai nói tiếp: "Vậy thần muốn thỉnh bệ hạ ban cho thần được làm bạn giá, cho phép đi cùng."
"..."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Kinh đô của Cung quốc được mệnh danh là "Hoa Đô", hơn phân nửa khu chợ phía Tây từ cổng Nam vào trong, cũng là nơi rực rỡ nhất được gọi là Đan Phương Phổ (Hương thơm đan xen). Mà khi Ngụy Trường Yên dẫn Sầm Duệ cùng Phó Tránh tới nơi, Sầm Duệ nhìn hồng sa rủ xuống đất, nùng hương lưu luyến trên lầu các, mới phát hiện chữ "Hoa" này không chỉ là hoa.
Ngụy Trường Yên khoác vai Sầm Duệ, cười không đứng đắn: "Bệ hạ, trước đây người thường chạm mặt với thần ở đây."
"..." Sầm Duệ thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, lịch sử đen tối đó đừng có nhắc tới trước mặt người nào đó được hay không!
Sau khi Trường Nhạc phường bị thiêu hủy, Trích Nguyệt các thành công thượng vị, trở thành nơi phong nguyệt nổi danh nhất trong kinh. Khác với phong cách bình dân của Trường Nhạc phường, ở Trích Nguyệt các, chỗ nào cũng xa hoa quyền quý, lầu các phong nhã tinh xảo, phần lớn các cô nương đều thông hiểu chút thi từ, người ra vào đa phần cũng là hoàng thân quốc thích.
Nếu không có Phó Tránh ở bên, Sầm Duệ thật sự muốn vào nhìn một cái, có điều bây giờ chỉ dám giả vờ nghiêm mặt giáo huấn hắn: "Bây giờ ngươi đã đứng hàng hầu tước, thường ra vào nơi phong nguyệt thế này, sớm muộn gì cũng bị Ngự sử đài buộc tội."
Phó Tránh nhíu mày nhìn bộ móng vuốt chướng mắt khoác lên đầu vai Sầm Duệ, kìm nén rời tầm mắt, im lặng không nói gì.
Ngụy Trường Yên xì cười, ba phần khiêu khích bảy phần kiêu ngạo nhìn vào mắt Phó Tránh, khinh thường nói: "Nam nhân nhàn rỗi thì tới uống vài chén là chuyện bình thường, nếu Ngự Sử muốn buộc tội, chẳng phải đang có một vị quan viên sáng giá đó sao. Ngài nói đúng không, Thái phó đại nhân?"
Biết ngay là đám vương bát đản kia thường xuyên tới nơi này mà, Sầm Duệ xoa đầu, nàng thật sự cảm thấy vận số của Cung quốc hết rồi.
Phó Tránh không tỏ vẻ phủ nhận rõ ràng, Sầm Duệ liền bị Ngụy Trường Yên nửa lôi nửa kéo vào trong.
Chủ sự bên trong vừa thấy Ngụy Trường Yên là như thấy người quen, không cần chào hỏi đã đón lên, dẫn ba bọn họ tới hành lang phía chếch, quen mồm nói: "Nhã gian giữ lại cho ngài lâu rồi, Hầu gia." Bắn mị nhãn về phía Phó Tránh: "Đây là..."
Ngụy Trường Yên ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ chỉ Phó Tránh: "Đây là khách quý, tìm cô nương tốt nhất đến hầu hạ."
Ý, hầu hạ? Sầm Duệ dựng lỗ tai, chăm chú nhìn Phó Tránh đứng yên không nhúc nhích.
Chủ sự ngầm hiểu, vỗ vỗ bàn tay, một đám hoàn phì yến gầy lập tức theo thứ tự bước vào nhã gian, sau đó như ong vỡ tổ xông tới bên người Phó Tránh a dua, một người cầm trái cây ngọt ngào gọi "Đại nhân" Một người nhấp ngụm rượu, mềm mại gọi "Công tử". Oanh thanh yến ngữ, nghe mềm cả xương.
Sầm Duệ hoa hết mắt, bị một đống lăng la rực rỡ dồn vào góc, đã không đứng vững còn bị đẩy, ngã nghiêng sang một bên.
"Công tử cẩn thận." Cánh tay Sầm Duệ được một bàn tay mềm mại tóm lấy, kịp thời đỡ nàng khỏi ngã.
Sầm Duệ che miệng và mũi, nghiêm mặt nhìn Phó Tránh bị vây trong đám mỹ nhân, ra hiệu cảm tạ.
Cặp tay thon kia kéo Sầm Duệ rẽ bước sang một góc khác trên hành lang, quay đầu thản nhiên cười: "Công tử, nơi đó nhiều người, ngài qua bên này đi."
Hả, đợi đã đợi đã? Đi đâu? Sầm Duệ choáng váng đầu óc bị kéo vào gian sương phòng khác.
Phó Tránh chìm trong đống sắc màu rực rỡ, bình thản ung dung, không thấy tý quẫn bách nào, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi xuống chỗ Sầm Duệ mới ban nãy còn ngồi yên trong góc, bây giờ đã trống không, nhíu chặt mày.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tú Cẩm bị Sầm Duệ "lừa" ra khỏi phòng ngoái đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, vụng trộm cười, vừa nhấc tay đã thấy Ngụy Quả ôm kiếm đứng trước mặt nàng.
"Công tử mời cô nương tới một lát."
Ngụy Trường Yên ngồi tựa bên lan can, một mình tự rót tự uống rượu, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn sau lưng, lười nhác nói: "Tìm hiểu được rồi à?"
Tú Cẩm thấp người thi lễ, cười nói: "Vị 'công tử' kia tất nhiên là thích... nam tử."
Vẻ mặt của Ngụy Trường Yên hơi ngưng đọng, trong lòng không thể nói rõ là vui hay buồn, lại nghe Tú Cẩm ha ha cười:
"Bởi vì nàng ấy vốn là nữ tử ạ."
"Phốc!" Chén rượu rơi vào trong ao, ngọn nước bắn lên cao một thước, hắn không thể tin hét lên hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa!!!"
Tú Cẩm bị hắn làm kinh sợ, lui về phía sau từng bước, hai má trắng bệch: "Tú Cẩm quen biết đủ loại người, ban nãy khi kéo áo vị công tử đó đã thấy, chắc chắn không nhìn lầm. Quả thật là một vị thiên kim tiểu thư."
Thiên kim tiểu thư, bốn chữ này như làm vỡ nát đầu óc của Ngụy Trường Yên, sắc mặt hắn hết trắng lại hồng, siết chặt tay quyền, mãi lâu sau mới cất tiếng cười to, cắn răng nói: "Giỏi lắm Sầm Duệ! Dám lừa ta nhiều năm qua!" Buông nắm tay, bước nhanh ra ngoài, hắn muốn lập tức đối chất để xem nàng còn nói dối thế nào nữa!
Bước ra khỏi cửa phòng hai bước, Ngụy Trường Yên chậm nhịp chân, chỉ ra sau lãnh đạm nói: "Xử lý đi."
Ngụy Quả hơi chần chừ, Tú Cẩm là mật thám Ngụy gia tỉ mỉ bồi dưỡng đó... Ai, trầm giọng lĩnh mệnh: "Vâng."
Ngụy Trường Yên đi tới cửa sương phòng, đưa tay lên lại do dự, hắn nhớ lúc trước mình ác đủ đường với Sầm Duệ, bao gồm cả vụ đánh gãy xương sườn của nàng, nếu nàng thật sự là một cô nương... Từ lúc sinh ra tới bây giờ, Ngụy công tử mới cảm nhận sâu sắc mùi vị của tự làm bậy không thể sống.
Cánh cửa trước mắt tự mở ra, Sầm Duệ níu vạt áo bị Tú Cẩm kéo rách, tức giận nói: "Lần sau đi tìm vui, có thể tìm cô nương nào dịu dàng một chút không?" Vừa thấy nàng đã nhanh như hổ đói vồ mồi, cô nương này nhịn bao lâu rồi!
Ngụy Trường Yên giật mình như thấy ma, không nói một lời nhìn nàng.
Sầm Duệ mặc kệ hắn, cất bước nhanh ra ngoài, đi hai bước thì dừng lại nhìn chỗ phòng của Phó Tránh, lồng ngực xao động như có ngọn lửa bùng cháy, càng xem lửa càng lớn. Hít sâu một hơi, quay đầu đi thẳng. Hắn có thế nào cũng không liên quan gì tới nàng.
Ngụy Trường Yên thất hồn lạc phách như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng Sầm Duệ, không đầu không đuôi theo một đoạn, người phía trước bỗng đứng gót chân, hắn cũng nhu thuận dừng lại.
Sầm Duệ nói: "Bây giờ mà về có phải quá sớm không?"
Ngụy Trường Yên gật gật đầu, nhìn khuôn mặt đoan trang tao nhã, xinh đẹp tuyệt trần của Sầm Duệ, không hiểu sao khuôn mặt như vậy mà hắn vẫn nghĩ là nam tử được chứ?
"Chúng ta đi, tới chỗ khác tìm vui đi?"
Ngụy Trường Yên giật mình, trong lúc đang rối rắm muốn nói lại thôi, Sầm Duệ đã xông thẳng vào sòng bạc trong phố xá đông đúc.
Cung quốc không cấm sòng bạc, nhưng quan nha quản lý việc kinh doanh của sòng bạc rất nghiêm khắc, nên tay chân nhóm nhà cái khá sạch sẽ. Màn đêm chưa đến, trong phòng không nhiều người. Tốp năm tốp ba túm tụm quanh mấy bàn, người thì thôi bài cửu, người thì đổ xúc sắc.
Trước khi Sầm Duệ đăng cơ, thỉnh thoảng cũng đến dạo một vòng, có thua có thắng. Nàng không thiếu tiền, cho nên thuần túy là đến chơi, chơi vui là được.
Nhìn xung quanh, chợt thấy có người mặc y phục màu trắng ngồi ở cái bàn đối diện nàng, một thân khí chất lãnh nguyệt thanh phong không hợp với bầu không khí hoang phí của sòng bạc, trước mặt hắn chất cao một đống thẻ, xem ra thắng không ít.
Sắc mặt Sầm Duệ cứng đờ, lòng bàn chân như bôi mỡ, muốn chạy.
Giọng Phó Tránh khoan thai vang lên sau lưng: "Công tử cũng đến đây sao?"
Sầm Duệ vô cùng vô cùng hối hận, chậm rãi quay mũi chân, mở quạt che nửa khuôn mặt, dối trá cười: "Phó huynh, thật trùng hợp."
Phó Tránh miết hai viên xúc xắc, nhàn nhã khoát tay lên đầu gối: "Công tử, lại đây chơi hai ván đi?"
Editor – Bánh bèo: Có nói là hết tháng này mới có chương được, nhưng sợ mọi người chờ lâu quá. Hy vọng không làm mọi người thất vọng. Love ❤