Lúc này trong biệt thự của Trương Chiếu Thiên, Ngũ Lộ mang trên mình một thân vết thương, đang ăn những đồ ăn đã thiu rồi.

Trong mắt cô ta lộ ra hận ý nồng đậm, Ngũ Diệp Sương đáng chết, rõ ràng đã đồng ý với mình nói địa chỉ nơi này cho Thư Vũ. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, căn bản cũng không thấy bóng dáng của anh ấy đâu.

Thư Vũ yêu cô ta như vậy, nếu như biết cô ta ở nơi này, nhất định sẽ tìm cô ta. Nhưng lại không thấy người nào tới tìm, chắc chắn con ả Ngũ Diệp Sương kia không có nói cho Thư Vũ là mình ở chỗ này. Nếu có một ngày cô ta đi ra ngoài được thì cô ta nhất định phải bắt Ngũ Diệp Sương lại, mỗi ngày đều tra tấn nó!

Hiện tại điều mà cô ta muốn làm bây giờ chính là sống sót, chỉ có sống sót mới có hy vọng, chỉ có sống sót cô ta mới có thể chạy đi.

Nghĩ đến đây, Ngũ Lộ cảm thấy cơm thiu mình đang ăn cũng ngon hơn rất nhiều.

Lúc này Trương Chiếu Thiên đi đến, ôn hòa cười với Ngũ Lộ.

"Lộ Nhi, anh tới thăm em!"



Ngũ Lộ đang ăn bỗng ngừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Trương Chiếu Thiên, liều mạng lắc đầu.

"Lộ Nhi đừng sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không đánh em!"

Ngũ Lộ vẫn tiếp tục lắc đầu, người này quả thực chính là một tên bi.ến thái.

Cô ta nghe lời, hắn sẽ liền nói cô ta không phải là Ngũ Lộ, hỏi cô ta tới từ đâu mà lại dám giả mạo Ngũ Lộ, sau đó lại ra tay đánh cô ta một trận.

Còn nếu cô ta không nghe lời, hắn liền sẽ cư,ỡng bức cô ta, rồi nói chỉ cần có con thì cô ta liền sẽ không rời khỏi hắn.

Sau khi kết thúc, hắn sẽ lại đánh cô ta một trận, nói là vì sao cô ta lại muốn chạy theo người khác.

Mặc kệ là cô ta có làm như thế nào, thì cô ta cũng đều sẽ bị hắn hành hung một trận!

Trương Chiếu Thiên thấy bộ dáng hoảng sợ của Ngũ Lộ, nụ cười trên mặt biến mất không thấy, sắc mặt trở nên tối tăm.

"Nhìn thấy anh tới em liền không vui vậy sao? Lộ Nhi, em cứ như vậy anh sẽ không vui!"

Ngũ Lộ nghe vậy càng thêm hoảng sợ, trên mặt lại lộ ra một nụ cười vặn vẹo còn khó coi hơn cả khóc.



"Cười xấu như vậy, bây giờ ngay cả cười em cũng không muốn cho anh nữa sao?" Khuôn mặt Trương Chiếu Thiên trở nên dữ tợn, lấy roi ra bắt đầu quất đánh Ngũ Lộ.

Cho đến nửa giờ sau, cả người Ngũ Lộ đầy máu tươi, nhiễm đỏ cả khăn trải giường.

Trương Chiếu Thiên cười cười đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau một nữ bác sĩ liền cầm hòm thuốc bước vào...

Thời gian thoáng một cái lại qua nửa tháng, Niệm Mị hiện đang ở trong một khu biệt thự lớn tại thành phố H. Thời gian nửa tháng vừa qua, cô đã thu phục được sáu phần thế lực đứng đầu nơi đây. Hiện tại thế lực mà cô có cũng đã là một phần ba thành phố H.

Hôm nay Niệm Mị đang chuẩn bị đi đến bang phái của mình, nhưng vừa mới mở cửa xe bước ra thì liền thấy có mấy chiếc xe đã đậu ở ngoài biệt thự của mình.

Niệm Mị ôn hòa cười, từ trên xe đi xuống.

Chẳng lẽ lại là kẻ tới nhà đòi đánh cô nữa à?

Từ khi cô mua khu biệt thự này, lâu lâu sẽ có một đám người đến đây đòi đánh cô. Tuy nhiên cũng may là cô đã sớm dự đoán trước sẽ có loại tình huống này, cho nên mua biệt thự ở nơi đặc biệt hẻo lánh, cũng không có mời bất cứ một người hầu nào, cho dù đánh nhau ở đây cũng sẽ không có ảnh hưởng gì cả.

Niệm Mị lấy một cây gậy từ trên xe ra, gõ gõ nhịp nhịp ở trong tay, nhưng mà động tác lưu manh như vậy khi được Niệm Mị làm ra lại mang theo một loại cảm giác cao quý ưu nhã! Ôn hòa cười nhìn mấy chiếc xe trước mặt.

"Xuất hiện đi! Lần này là đánh một mình hay vẫn là đánh hội đồng?"

Giọng nói ôn hòa của Niệm Mị xuyên thẳng qua lớp kính xe, truyên vào tai người bên trong.

Người trong xe nhíu nhíu mày, sau đó cánh xe phía bên ghế điều khiển được mở ra, người điều khiển mặc một thân âu phục, ngũ quan đoan chính.

Niệm Mị nhướng nhướng mày một chút.

Xem ra hôm nay người tới không phải tới tìm cô đánh nhau nha!

Người điều khiển đi ra sau cung kính mở cửa xe phía sau ra, sau đó một người đàn ông từ trong xe bước xuống. Ánh mắt kia nhìn về phía Niệm Mị, có chút bất mãn, còn có chút răn dạy.

Tay đang nhịp nhịp gõ cây gậy trong tay cô bỗng ngừng lại, nụ cười trên môi càng trở nên ôn hòa.